Vũ Văn Thụ Học đang ở trong một tiệm Internet gần cao ốc Đằng Long thì bị cảnh sát chìm mang đi, Lưu Thiên Minh vốn cho rằng người này sẽ trốn ở một chỗ bí mật nào đó, bảo Tiểu Trương chịu trách nhiệm truy bắt ở vùng lân cận bất quá chỉ là làm theo thông lệ, không nghĩ tới Vũ Văn Thụ Học là khách quen của tiệm cơm Thập Lai Gia và quán rượu Yên, mấy lão bản ở đó đều khắc sâu ấn tượng với y, Tiểu Trương rất nhanh dưới sự chỉ dẫn của một vị lão bản, vừa vào bên trong tiệm Internet liền bắt được y. Vũ Văn Thụ Học trong chốc lát bị cảnh sát chìm từ trước chỗ ngồi nâng lên, còng đang hô to gọi nhỏ cùng một đám trẻ hư chơi Counter Strike trực tuyến, Trương Kiến Quốc tiện thể đem ông chủ quán cho phép trẻ chưa vị thành niên vào quán này xử lý luôn.
Lưu Thiên Minh thì đích thân mang theo một đội đến bãi đỗ xe của cao ốc Đằng Long đem hắc cẩu Huyền Cương bắt sống trở về, vốn tưởng rằng lang khuyển thân hình to lớn này sẽ rất khó đối phó, dù sao tầng thịt nát đầy đất kia rất có thể chính là do nó làm ra, ai ngờ nó vừa nhìn thấy súng gây mê trong tay cảnh sát liền ngoan ngoãn quỳ rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích, so với Vũ Văn Thụ Học trong tiệm internet còn phối hợp hơn.
Vừa trở lại trong cục thì trông thấy Vũ Văn Thụ Học ngồi xổm bên tường, Lưu Thiên Minh thật sự là vừa mừng vừa sợ, nhưng sau khi tinh tế nghe xong Trương Kiến Quốc báo cáo tình huống tróc nã Vũ Văn Thụ Học, lông mày của Lưu Thiên Minh chậm rãi cau lại thành một chữ "Xuyên" (川). Nếu người này thật sự chính là hung thủ giết người, vậy tố chất tâm lý của y không giống bình thường, gây ra một vụ huyết án như vậy xong, còn bình tĩnh hẹn hò mỹ mãn với nữ thượng cấp, chẳng hề để ý mà đi đến tiệm internet gần hiện trường gây án giết thời gian, muốn cho cái tên thần kinh thô này thú nhận hành vi phạm tội rất không dễ dàng.
Vũ Văn Thụ Học tạm thời bị tạm giam bên trong, xuất phát từ việc y là đối tượng tình nghi quan trọng, hơn nữa tính nghiêm trọng của tình tiết vụ án mang đến, Lưu Thiên Minh cho Vũ Văn Thụ Học vào hai tầng nhà giam còn đặc biệt tăng thêm hai còng tay và xiềng chân. Cái tay nhỏ của Hắc cẩu Huyền Cương cũng bị thiết liên dày khóa ở vòi chữa cháy ở sân sau cảnh cục.
Cân nhắc một hồi, Lưu Thiên Minh quyết định để Trương Kiến Quốc mang theo một đồng sự trước vào phòng tạm giam dựa theo trình tự tư pháp thẩm vấn một lần. Tuy rằng anh không hề cho rằng như vậy có thể hỏi ra được gì.
Hai giờ sau, Tiểu Trương nét mặt hầm hầm mà từ trong phòng tạm giam lao ra, đem nón cảnh sát hướng trên bàn làm việc gắng sức nện xuống, hai tay nhào tóc đến hỏng bét. "Mẹ nó, tiểu tử này thật đúng là mẹ nó đáng ghét, hỏi tình huống cơ bản liền thành thật trả lời, đề cập đến tình tiết vụ án liền giả ngu, người như vậy ta cũng thường thấy đi, mấu chốt là khuôn mặt kia của y luôn cười ha ha, còn một bộ đức hạnh cực kỳ phối hợp với cơ quan cảnh sát. . . . . .Khiến ta thật mẹ nó nghĩ muốn cho một đấm lên mặt y!"
Lưu Thiên Minh nở nụ cười: "Phạm nhân mới hai giờ có thể cho cậu nhịn không được muốn động thủ thật đúng là không gặp nhiều a."
Tiểu Trương cầm ly trà trên bàn dùng sức uống hai ngụm lớn, "Em không muốn hỏi nữa, Lưu đội trưởng chính anh đến đi."
Lưu Thiên Minh vừa cười cười, đứng lên đi đến phòng tạm giam.
Đi vào phòng tạm giam, Lưu Thiên Minh đem toàn bộ đèn huỳnh quang mở lên, ánh sáng bên trong thoáng cái trở nên có chút chói mắt, Vũ Văn nhịn không được giơ tay lên ngăn lại ánh sáng đâm đau hai mắt, còng tay va đập một chỗ, phát ra một chuỗi tiếng lách cách lách cách. Lưu Thiên Minh ngồi trên vị trí chính để hỏi, cũng không buồn nói chuyện, trước lấy ra một gói thuốc lá, tự mình châm một điếu lại đưa cho Vũ Văn một điếu. Vũ Văn khom thắt lưng xuống trực tiếp dùng miệng đem điếu thuốc trên tay Lưu Thiên Minh ngậm qua, cười một tiếng nói cảm ơn. Lưu Thiên Minh sờ sờ bên mình, quên mang bật lửa, lại hướng Tiểu Vương ngồi ở một bên mượn bật lửa, đốt cho mình và Vũ Văn, tiếp đó, hai người liền mặt đối mặt như vậy, không nói lời nào mà hút hết một điếu.
Thình lình, thanh âm Lưu Thiên Minh bình thản mở lời: "Vũ Văn Thụ Học, vì sao muốn tự chỉnh sửa thời gian của máy ghi hình theo dõi?"
Bả vai Vũ Văn thoáng run rẩy, nhìn chằm chằm nhãn thần sắc bén của Lưu Thiên Minh, nói: "Tôi không biết anh nói vậy có ý tứ gì."
"Ừm, h đêm hôm trước anh đang làm gì?" Thanh âm của Lưu Thiên Minh vẫn bình thản như cũ giống như một ly nước.
"Không nhớ nữa, đại khái là đang ngủ đi." Vũ Văn không hề cợt nhả giống thời điểm Trương Kiến Quốc thẩm vấn.
"Ừm, tôi giúp anh hồi tưởng lại một chút, căn cứ vào máy ghi hình theo dõi ra vào cao ốc Đằng Long cho thấy, anh vào lúc h bước vào cao ốc Đằng Long, cùng bảo vệ của cao ốc Lý Vệ Quốc trò chuyện, liền đi thang máy lên lầu, phải không?"
"Đúng vậy."
"Bảo vệ Lý Vệ Quốc và anh có khúc mắc gì không?"
"Không có, tôi và anh ấy quan hệ vẫn luôn tốt đẹp."
"Ừm, kế tiếp, căn cứ vào máy ghi hình theo dõi bên trong phòng máy tầng cho thấy, anh vào lúc h tiến vào phòng máy, sau đó liền ngủ trên giường, phải không?"
Vũ Văn dừng một chút, nói: "Đúng vậy."
"Anh nói dối!" Thời điểm từ miệng Lưu Thiên Minh nhàn nhạt phun ra những lời này, ánh mắt đều không hề nhìn Vũ Văn.
Vũ Văn không nói gì.
"Giám định kỹ thuật chứng minh, đêm hôm đó đoạn ghi hình theo dõi trong phòng máy đã bị anh thay đổi, chỉ tiếc công phu làm giả của anh còn chưa đủ, tần số trên vị trí biểu thị thời gian phải là ở giữa thiết bị chuyển mạch quang học thứ hai và các bộ định tuyến thứ ba trong phòng máy của các anh, anh chế tạo ra đoạn tần số kia, vị trí hướng thời gian biểu hiện lệch khỏi quỹ đạo, thoáng che mất thiết bị chuyển mạch quang học kia lại." Lưu Thiên Minh châm điếu thuốc thứ hai.
"Ừ, vậy thuyết minh cho cái gì chứ?" Vũ Văn cư nhiên rất sảng khoái mà thừa nhận mình làm giả.
"Nói đi, đoạn thời gian kia anh rốt cuộc đang làm gì?"
"Tôi đang là gì đó là chuyện riêng tư cá nhân của tôi, tôi không có nghĩa vụ nhất định phải nói cho anh biết!" Vũ Văn thoáng nâng cao âm lượng.
"Vậy anh liền không thể chứng mình thời điểm án mạng phát sinh anh không có mặt ở đó!" Trong thanh âm của Lưu Thiên Minh mang theo một loại sức lực không thể kháng cự.
"Anh cũng vậy không thể chứng minh thời điểm án mạng phát sinh tôi nhất định có mặt ở đó!" Vũ Văn không chút nào yếu thế.
Lưu Thiên Minh ngẩn ra, đột nhiên phát hiện lời nói của Vũ Văn không thể phản bác lại được, mình quả thật còn chưa tìm được bằng chứng Vũ Văn Thụ Học xuất hiện ở hiện trường vụ án. Chỉ với đoạn ghi hình làm giả kia, còn chưa cách nào đem phủ định luận điểm của Vũ Văn Thụ Học.
"Ai nói tôi không có chứng cứ? Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Anh tự tin rằng mình không để lại dấu vết vậy sao?" Thanh âm của Lưu Thiên Minh đã ẩn ẩn thêm chút lo lắng.
Vũ Văn cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm, đem mặt hướng lên trần nhà.
Lưu Thiên Minh chậm rãi tỉnh táo lại, lẳng lặng đem điếu thuốc cầm trong tay hút hết, đem tàn thuốc ném vào trong gạt tàn, mang theo Tiểu Vương ra khỏi phòng tạm giam.
Ngay tại một khắc anh đi ra cửa, Vũ Văn ở sau anh chậm rãi nói: "《Luật pháp cảnh sát nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa》điều thứ , thời gian lưu giữ đối với người bị thẩm vấn ở cơ quan công an không vượt quá h, dưới tình huống đặc thù, được cơ quan công an từ cấp huyện trở lên phê chuẩn, có thể kéo dài tới h, cũng phải lưu lại bản ghi chép thẩm tra. Sau h, phải lập tức phóng thích người bị thẩm vấn."
Lưu Thiên Minh hừ lạnh một tiếng, "《Luật tố tụng hình sự nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa》điều thứ , tội phạm hiện hành hoặc phần tử bị tình nghi quan trọng có mức độ nguy hại cao, giả tạo chứng cứ hoặc thông cung (thông đồng bịa đặt lời khai) , có thể tiến hành tạm giam! Vũ Văn Thụ Học, ngươi hiện tại bị bắt giữ!" Nói xong, anh nặng nề đóng lại cánh cửa phòng tạm giam.
"Lưu đội trưởng, anh làm sao so với em còn ra nhanh hơn a?" Tiểu Trương đứng bên ngoài phòng tạm giam, cười tủm tỉm trên mặt lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa.
Lưu Thiên Minh thoáng cười khổ, "Thời gian còn lại của chúng ta không nhiều lắm, phải mau chóng tìm được nhiều chứng cứ hơn nữa, bằng không anh và cậu phải vui vẻ tiễn y ra ngoài."
Tiểu Trương thần tình nghiêm nghị mà nói: "Nữ chủ quản xinh đẹp kia chỉ sợ là một người khó cạy miệng, hôm nay khi cô và anh nói chuyện vẻ mặt âm tình bất định, tựa hồ không đem toàn bộ tình huống thẳng thắng nói ra." Thấy Lưu Thiên Minh gật đầu, cậu ta lại nói tiếp: "Hiện trường giết người hôm nay đã được rửa sạch, có thể còn chi tiết gì chúng ta chưa chú ý tới hay không?"
"Nếu xem Vũ Văn Thụ Học là kẻ tình nghi quan trọng, thì quả thật nên trở lại hiện trường lần nữa điều tra, trọng điểm điều tra nên đặt ở trong phòng máy của y."
"Chúng ta hãy chia quân thành hai đường đi, cao ốc Đằng Long bên này tôi đi, chủ quản mỹ nữ bên kia anh đi." Tiểu Trương lại cười xấu xa.
Lưu Thiên Minh tỉnh ngộ, cho ngực Tiểu Trương một quyền, "Tiểu tử ngươi! Dám trêu chọc Lưu đội trưởng của ngươi?"
Tiểu Trương linh hoạt tránh né quả đấm của Lưu Thiên Minh, hướng ngoài cửa chạy đi, còn vừa chạy vừa hô: "Lưu đội trưởng anh tuổi tác cũng không nhỏ nữa, nên suy nghĩ một chút chuyện tình cá nhân rồi, haha. . . . . ." đồng sự cùng bang xung quanh Lưu Thiên Minh cũng đều hiểu ý ha ha cười rộ lên.
Tiếng cười ngoài cửa truyền đến trong phòng tạm giam, đã trở nên mơ mơ hồ hồ, thần tình trên mặt Vũ Văn Thụ Học có chút sầu muộn cơ mặt thoáng run rẩy, từ bên cạnh bàn đứng lên, chậm rãi đi đến bên dưới cánh cửa sổ thông gió duy nhất bên trong gian phòng, hưởng thụ dương quang ấm áp bên ngoài cửa sổ.
Cố Thanh trở lại ký túc xá độc thân, ôm gối đầu ngồi yên trên giường một ngày, giữa chừng nhận hai cuộc điện thoại, một là Trần Từ gọi đến, vui sướng khi người gặp họa báo cáo cô chuyện Vũ Văn Thụ Học bị cảnh sát mang đi. Người kia là Lưu Thiên Minh gọi tới, hẹn cô buổi tối đi đến một nơi gọi là Vô Hạn Hải ăn cơm, nói muốn tiếp tục lý giải chút tình huống nữa. Cô vốn định một hơi cự tuyệt, nhưng nghĩ đến Vũ Văn rơi vào trong tay của Lưu Thiên Minh, lại do do dự dự mà đáp ứng. Trong lòng Cố Thanh loáng thoáng cảm thấy, Vũ Văn Thụ Học là bị mình hại mà vào tù.
Buổi chiều, đồng hồ cổ treo trên tường nặng nề gõ xuống tiếng, Cố Thanh mới hốt hoảng từ trên giường đứng lên rửa mặt thay quần áo, vì cuộc gặp mặt buổi tối mà chuẩn bị. Cô chọn một bộ áo nịt màu đen mỏng phối hợp với váy đen lưu loát, phối trên một bộ áo khoác dài màu trắng, tóc dài đến bả vai tinh tế vấn lên, quấn thành một búi tóc đơn giản, mặt cũng trang điểm ít đi so với ngày thường, một hình ảnh cô gái trưởng thành liền xuất hiện trước gương. Cố Thanh soi gương, chỉ hy vọng trang điểm như vậy có thể thuận tiện nghe được chuyện về Vũ Văn Thụ Học.
Vô Hạn Hải, khách sạn tư nhân tương đối nổi tiếng trong thành phố, vừa bước vào trong Cố Thanh dùng ánh mắt soi mói một phen đánh giá hoàn cảnh trong khách sạn, mặt tiền cửa hàng trang trí đơn giản lịch sự tao nhã cũng hợp với khẩu vị của bản thân, nhìn nhìn lại Lưu Thiên Minh ngồi trước mặt mình, một thân tây trang thoải mái màu xanh thẫm, áo sơ mi màu xám đậm phẳng phiu, râu bên hai gò má đã được cạo sạch sẽ chỉnh tề, nhãn thần kiên định thâm thúy, đồng dạng anh tuấn không chê vào đâu được. Trong lòng Cố Thanh không khỏi khẽ động, bản thân ra mắt đàn ông thành phần tri thức tinh anh không ít, nhưng với gương mặt nam nhân mang theo khí chất anh vũ giống như Lưu Thiên Minh thế này rất hiếm thấy, có lẽ là do liên quan đến công việc hình cảnh đi, Lưu Thiên Minh so với thành phần tri thức quản lý kia càng thêm có mị lực cứng rắn của đàn ông.
Lưu Thiên Minh gọi vài món ăn trong thực đơn của Vô Hạn Hải, một chai rượu đỏ, đề tài nói của hai người liều từ niên kỉ của rượu đỏ này, nói rộng đến champagne đặc biệt phía đông nước Pháp, lôi chuyện khắp thiên nam địa bắc tán gẫu một lần, không khí thật hòa hợp, tựa hồ cũng đã quên mục đích của bản thân tới nơi này. Mãi đến khi Lưu Thiên Mình từ phía sau xuất ra một phần văn kiện, Cố Thanh thoáng nhìn thấy trên bìa ngoài viết 《Bản ghi lời khai 》bốn chữ, không khí bữa tiệc liền nhất thời ngưng trọng.
"Cố Thanh, tôi không biết rõ ràng quan hệ giữa cô và Vũ Văn Thụ Học là như thế nào, nhưng tình hình của y hiện giờ, thật sự không thích hợp tiếp tục vì y giấu diếm điều gì, nếu y quả thật cùng tình tiết vụ án không quan hệ, chúng tôi tự nhiên sẽ trả lại sự trong sạch cho y, nếu y trốn không thoát một cửa này, cũng là đúng người đúng tội, chẳng lẽ cô nhẫn tâm nhìn hai người bảo vệ bị hại kia mạc danh kỳ diệu mà một chết một điên như vậy sao?" Lưu Thiên Minh tận lực khiến ngữ khí của mình bình tĩnh hòa hoãn.
Cố Thanh nâng ly rượu, nhợt nhạt nhấp một ngụm rượu đỏ, lại lẳng lặng suy nghĩ một chút, mới hỏi: "Tình huống hiện tại của Vũ Văn Thụ Học rốt cuộc thế nào rồi? Y thừa nhận điều gì rồi sao?"
Lưu Thiên Minh thành thành thật thật mà trả lời: "Y đã thừa nhận chuyện giả tạo tần số ghi hình, nhưng vẫn cự tuyệt trả lời bất cứ vấn đề gì về án giết người."
"Các anh. . . . . .không làm gì y chứ?" Trong xã hội nghe đồn phần đông cảnh sát vô lương dùng hình cầu bức cung người tốt làm Cố Thanh thật sự lo lắng.
Lưu Thiên Minh bật cười to: "Cố Thanh, cục công an không phải xã hội đen, đừng bị những phim truyền hình loạn thất bát tao kia lừa, chúng tôi sẽ không tùy tiện động thủ đánh người bức cung, Vũ Văn Thụ Học chính là dựa theo trình tự tư pháp bình thường tạm giam, haha. . . . . .Nếu cô thật sự lo lắng, một lát cơm nước xong tôi dẫn cô đi nhìn y nhé."
Nghe Lưu Thiên Minh nói như vậy, Cố Thanh yên lòng một chút.
"Hồ sơ cá nhân của Vũ Văn Thụ Học tôi đã từ nơi Trần quản lý công ty cô cầm đến đây, cô muốn nhìn một chút không?" Lưu Thiên Minh lại xuất ra một phần hồ sơ đặt trước mặt Cố Thanh, Cố Thanh lắc đầu, nói rằng: "Tôi đã thông qua mạng tra cứu hồ sơ nhân sự của công ty rồi."
"Như vậy cô hẳn là phát hiện ra có gì không bình thường rồi chứ?" Lưu Thiên Minh hưng phấn nói, "Y là nửa năm trước mới đến công tác ở công ty cô, thời điểm tìm việc y trình giấy chứng nhận tốt nghiệp đại học, chứng nhận học vị cấp bậc bằng cấp chứng minh, theo tôi kiểm chứng, đều là giả."
"Vậy thì sao, hiện tại áp lực công việc rất lớn, làm giả bằng cấp tìm việc rất nhiều người làm, chỉ cần là người có năng lực làm việc thật sự, công ty của chúng tôi gần đây không quá coi trọng bằng cấp." Cố Thanh chẳng biết tại sao, luôn luôn cố thử vì Vũ Văn biện giải.
"Thế nhưng chứng minh thư của y cũng là giả, như vậy cũng rất bình thường sao?"
"Các anh là cơ quan cảnh sát, hẳn là có thể tra ra thân phận thật của một người chứ?"
"Chúng tôi đã tra qua, tên kỳ quái này không có thân phận, nói cách khác, thông qua hệ thống mạng lưới quản lý hộ tịch toàn quốc tìm kiếm tài liệu liên quan đến người này, hoàn toàn tìm không được, y ngay cả hộ tịch cũng không có, điển hình của nhân viên ngoại lai từ nông thôn ngoại thành đều không có hộ khẩu. Tôi vốn muốn đem y giống như dân công trở về quê hương để tra nhưng cũng không biết bắt đầu từ đâu. . . . . ." Lưu Thiên Minh cười khổ.
Cố Thanh trầm mặc không nói, Lưu Thiên Minh cũng không nói gì nữa, chỉ tự mình lật xem tư liệu về Vũ Văn Thụ Học.
"Anh tin. . . . . . Anh tin trên thế giới này có quỷ không?" Cố Thanh đột nhiên bướng bỉnh toát ra một câu nói như vậy.
"Tôi. . . . . .Việc này. . . . . .Hẳn là không có đi. . . . . ." Lưu Thiên Minh bị đột ngột hỏi mạc danh kỳ diệu như vậy, đầu lưỡi liền líu lại, anh thật sự nghĩ không ra, có quỷ hay không cùng Vũ Văn Thụ Học có quan hệ gì.
"Tôi và Vũ Văn Thụ Học giao thiệp, cùng tôi gặp phải chút quái sự liên quan." Cố Thanh trái lo phải nghĩ, vẫn là đem toàn bộ những việc trải qua mấy ngày nay đều kể ra.
Nghe xong cố sự thật dài này, nhìn chằm chằm nhãn tình của Cố Thanh, Lưu Thiên Minh tin tưởng cô không còn bất cứ chuyện gì giấu diếm nữa, đầu óc anh liền xoay chuyển cực nhanh, cấp tốc phân tích trong lời nói của Cố Thanh có tồn tại lỗ hỏng nào liên quan đến vụ án có thể đột phá hay không. Đáng tiếc, đây chẳng qua chỉ là phí công, có thể tổ hợp mảnh nhỏ chân tướng vẫn quá ít. Cố Thanh nói gặp quỷ gì gì đó, Lưu Thiên Minh cũng không làm sao tin được, dưới áp lực to lớn của công việc, thần kinh của đa số người trong đô thị hiện đại này đều tương đối mỏng manh, nảy sinh tình trạng ảo tưởng và sự thật giao thoa cũng không hiếm gặp, chính là Vũ Văn Thụ Học từ trong miệng của Cố Thanh, tựa hồ càng có vẻ có chút thần bí.
Cố Thanh không dám quấy rầy Lưu Thiên Minh trầm tư, chỉ ở bên cạnh từng ngụm nhỏ nhấm nháp bò bít tết, thịt bò tươi ở trong miệng của cô lại nhạt nhẽo, cô lại nghĩ tới khối khoai lang mềm mại ngọt ngào kia.
Lúc này, di động của Lưu Thiên Minh vang lên.
"Có chuyện gì. . . . . .Sao? Vũ Văn Thụ Học nổi điên? Cậu chờ một chút, tôi lập tức đến!" Lưu Thiên Minh nhìn thoáng qua Cố Thanh ở một bên mục trừng khẩu ngốc (trợn mắt há hốc mồm [])
"Đi! Cùng tôi đi nhìn xem!" Lưu Thiên Minh đến quầy tính tiền, Cố Thanh giúp anh thu dọn tài liệu tán loạn trên bàn, hai người vội vội vàng vàng chạy ra khỏi Vô Hạn Hải.
Thời điểm hai người chạy đến cục công an thành phố, Trương Kiến Quốc đang thông qua cửa sổ trên phòng tạm giam hướng vào bên trong phòng nhìn quanh, trong phòng tạm giam tuyền ra tiếng đập binh binh bang bang. Cố Thanh và Lưu Thiên Minh cũng thò đầu nhìn vào, bọn họ trông thấy chính là một Vũ Văn Thụ Học đang trong tình trạng như người điên hung hăng!
Vũ Văn đem bàn gỗ duy nhất trong phòng tạm giam đập nát, hiện tại hai tay đang nắm một chân bàn gỗ điên cuồng đập lên mặt tường, trong miệng vẫn phẫn nộ hô to: "Phế vật." Khi y trông thấy Lưu Thiên Minh ở ngoài cửa nhìn y, liền mạnh vọt tới trước cửa, nặng nề mà đem chân bàn gỗ đánh vào trên cửa sổ nhỏ, chân gỗ thoáng cái liền cắt thành hai đoạn, y lại liều mạng mà lấy còng tay nện lên khối kính tăng cường kia, khiến trên mặt thủy tinh lưu lại một dấu vết màu trắng. Vũ Văn hung hăng khiến Cố Thanh sợ tới mức lui về phía sau một bước, kêu lên một tiếng a sợ hãi.
Vũ Văn đột nhiên trông thấy Cố Thanh ngoài cửa, thần tình nổi giận trên mặt thoáng cái cứng lại, sau đó, y vô lực tựa vào bên tường, chậm rãi trượt ngồi xuống đất, ngừng lại hành động điên cuồng.
Trương Kiến Quốc có chút kinh hoảng giải thích với Lưu Thiên Minh: "Buổi tối em lại thẩm vấn y một lần nữa, y vẫn không chịu nói gì, em liền uy hiếp y, nói tối hôm nay em sẽ đi cao ốc Đằng Long điều tra thu thập chứng cứ, không tin y hành động bí mật đến đâu cũng không để lại dấu vết nào. Ai ngờ y mạnh nhảy dựng lên, nói tối nay ngàn vạn lần không thể đến cao ốc Đằng Long, em có chút kỳ quái, thuận tiện trước mặt y an bài Tiểu Vương tối nay thêm một đội cùng em đi đến cao ốc Đằng Long một chuyến, y liền kinh hoảng mà bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, nói cái gì buổi tối đi Đằng Long rất nguy hiểm, sẽ mất mạng. Em không để ý đến y, cùng Tiểu Vương ra khỏi phòng tạm giam, y liền bắt đầu phát khùng đập nát mọi thứ. . . . . ."
Lưu Thiên Minh trầm ngâm một lát, nói: "Xem ra đêm hôm nay đến cao ốc Đằng Long nhất định có thể biết được gì đó, y mới khẩn trương như vậy."
Cố Thanh đi đến trước cửa phòng tạm giam, nhẹ nhàng kêu một tiếng Vũ Văn, Vũ Văn thoáng từ trên mặt đất ngồi dậy, cách cửa sổ nhỏ hô to với Cố Thanh: "Cố Thanh! Đi khuyên nhủ bọn họ, tối hôm nay ngàn vạn lần đừng đến cao ốc Đằng Long!" Cố Thanh ngoảnh lại nhìn nhìn Lưu Thiên Minh, dùng ánh mắt hướng Lưu Thiên Minh thỉnh cầu.
Lưu Thiên Minh mạnh phất tay, nói: "Đêm hôm nay thế nào cũng phải đi cao ốc Đằng Long một lần, Vũ Văn Thụ Học ngươi nhất định có cái gì ở đó sợ bị chúng ta phát hiện!"
Hiện tại Cố Thanh cũng có chút hoài nghi mục đích của Vũ Văn, cô nhìn Vũ Văn, thở dài một hơi, đi ra văn phòng.
Lưu Thiên Minh bắt đầu an bài Tiểu Vương đi chuẩn bị xe cảnh sát, Trương Kiến Quốc từ một bên chen vào, nói với anh: "Lưu đội trưởng, đêm nay anh cũng đừng đi, em và Tiểu Vương đảm nhiệm là được rồi, em tìm kiếm vật chứng luôn tương đối nắm chắc nha."
"Tôi ở lại đây làm gì?" Lưu Thiên Minh kinh ngạc hỏi.
Trương Kiến Quốc thần sắc ám muội bĩu môi chỉ chỉ ngoài cửa văn phòng, Lưu Thiên Minh theo ngón tay cậu ta chỉ hướng về ngoài cửa nhìn lại, Cố Thanh đang đứng ở chỗ trống ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn vòng trăng sáng trên bầu trời, ánh trăng nhu hoạt trút xuống, khiến Cố Thanh càng lộ vẻ duyên dáng yêu kiều.
"Hạo nguyệt giai nhân, mỹ cảnh trước mắt, cơ hội tốt của anh đến rồi, hắc hắc. . . . . .Còn không mau đưa người ta về nha đi?" Trương Kiến Quốc lại bắt đầu muốn làm nguyệt lão.
Mặt Lưu Thiên Minh đỏ lên, có chút quẫn bách, sau đó, anh liền làm ra quyết định khiến anh hối hận cả đời, "Vậy. . . . . .Tối nay liền phiền toái cậu và Tiểu Vương rồi."