"Xin mang chúng tôi đi gặp các bạn học sinh bị thương!" Vũ Văn sau khi xem qua toàn bộ ảnh X quang, vẻ mặt ngưng trọng nói. Trên những tấm ảnh còn lại, vô luận là xương đùi hay xương cánh tay, đều hoặc nhiều hoặc ít có chứa vết dao đồng nhất với bức ảnh đầu tiên.
Thầy Cao do dự một chút, tựa hồ cảm thấy vị giáo viên trẻ tuổi anh tuấn trước mặt này không phải đến quấy rối, liền đáp ứng bọn họ, đem nhóm Phương Hân dẫn vào một phòng bệnh đơn khoa chỉnh hình.
Phương Hân vừa liếc mắt liền nhận ra học sinh trong phòng bệnh chính là vị nam sinh cao lúc đầu khiêu khích Dịch Nam Hành. Giờ phút này hai tay và một chân hắn đều quấn thạch cao thật dày, diện vô biểu tình (mặt không chút thay đổi) không nói câu nào nằm trên giường bệnh, sớm đã không còn khí thế kiêu ngạo lúc trước như trong quán nước nữa. Trong phòng bệnh yên tĩnh đột nhiên tiến vào vài người, hắn cũng không tỏ ra đặc biệt kinh ngạc, nhưng khi hắn trông thấy Phương Hân, khóe miệng hắn hơi thoáng co rúm.
"Lý Bân, nhận ra vị bạn học nữ này không? Nàng lúc ấy đã ở hiện trường các ngươi đánh nhau, hiện tại ngươi vẫn không muốn nói ra nguyên nhân đánh nhau sao?" Thầy Cao dựa sát đầu giường nói.
Vẻ mặt Lý Bân thống khổ nhắm hai mắt lại, qua một hồi lâu, mới mở miệng nói: "Tôi còn có thể đá banh không?"
Vũ Văn tiến lên trước từng bước, nói: "May mắn vị bạn học các cậu ức hiếp kia thủ hạ lưu tình, cẳng chân cậu tuy rằng bị chặt đứt, nhưng không thương tổn đến gân mạch, xương cốt sẽ lành rất nhanh, sẽ không ảnh hưởng đến việc đá bóng của cậu về sau."
Nhắc tới Dịch Nam Hành, trong mắt Lý Bân hiện lên một tia sợ hãi. "Các người đã tìm được nam sinh kia rồi?"
Vũ Văn lắc đầu, nói: "Hắn đã mất tích, nếu tìm không được hắn, sẽ không có cách nào chứng minh bốn người các cậu là người bị hại, cho nên hiện tại cậu cần nói cho tôi biết, các cậu vì sao lại đột nhiên động thủ, hắn làm thế nào đả thương các cậu? Những thông tin này có thể giúp chúng tôi tìm được hành tung của hắn."
"Thầy sẽ tin chúng tôi không phải kéo bè kéo lũ đánh nhau, chỉ mình hắn một người đã đánh bị thương toàn bộ bốn người chúng tôi sao?" Xem ra Lý Bân cũng không phải không nhớ rõ chuyện gì xảy ra, chẳng qua thầy Cao vẫn luôn miệng nói bọn họ kéo bè kéo lũ đánh nhau, nhất định bắt bọn họ nói ra nhóm người đánh nhau khác là ai. Lý Bân nghĩ có lẽ nói thật thầy Cao cũng không tin, liền dứt khoát nói cái gì cũng không nhớ rõ nữa.
Vũ Văn đột nhiên cúi đầu, bên tai Lý Bân nhẹ giọng nói: "Tôi tin tưởng cậu! Nếu cậu thành thành thật thật nói cho tôi biết tình hình, tôi cam đoan có thể để vị nữ bạn học này sửa lại bằng chứng, lược bớt sự thật các cậu động thủ vây đánh vị bạn học kia, như vậy nhà trường sẽ không đến nỗi vì chuyện này mà xử phạt các cậu."
Lý Bân kinh ngạc nhìn Vũ Văn, chẳng biết vị giáo viên này vì sao lại đột ngột đưa ra hứa hẹn như vậy. Hắn nhìn nhìn thầy Cao ở một bên, thầy Cao do không nghe được Vũ Văn nói nhỏ, giờ phút này thần tình nghi hoặc nhìn Lý Bân.
"Tôi không muốn nói trước mặt thầy ấy!" Thân mình Lý Bân không thể di chuyển, chỉ có thể bĩu môi hướng thầy Cao đứng, xem ra hắn đối với vị giáo viên quản lý nhà trường này thập phần bất mãn.
"Ngươi. . . . . ." Thầy Cao không ngờ Lý Bân sẽ nói như vậy, tức giận xông lên, lại bị Vũ Văn ngăn cản. Vũ Văn kề sát thầy Cao nhỏ giọng nói: "Hiện tại người trẻ tuổi tính tình rất bướng bỉnh, ép buộc không phải biện pháp, nên phiền thầy ra ngoài một lát nhé, tôi sẽ đem lời hắn nói chuyển lại cho thầy."
Thầy Cao đầy mặt giận dữ nhìn Lý Bân trên giường, hừ lạnh một tiếng, ra khỏi phòng bệnh.
"Hiện tại cậu có thể nói rồi." Vũ Văn đem cửa phòng bệnh đóng lại, Đường Khảo và Phương Hân cũng vây xung quanh giường bệnh.
"Thật ra. . . . . .Em cũng không quá rõ ràng vì sao đột nhiên lại động thủ. . . . . ." Thanh âm của Lý Bân rất nhẹ, "Hắn luôn không phản kháng, mãi đến khi em đụng vào bức ảnh của hắn. . . . . ."
"Bức ảnh?" Vũ Văn và Đường Khảo đưa mắt nhìn nhau.
"Đúng vậy, một bức ảnh, bạn lúc ấy không phải cũng ở bên cạnh sao? Bạn cũng thấy đấy." Lý Bân ném ánh mắt hướng Phương Hân.
"Thế nhưng tôi không thấy được chính diện bức ảnh. . . . . ." Phương Hân lúc này cũng hồi tưởng lại, lúc ấy đúng là vì Lý Bân cầm bức ảnh của Dịch Nam Hành, Dịch Nam Hành mới đột ngột tức giận.
"Đó là bức ảnh gì?" Đường Khảo nói.
"Là một nữ sinh rất đẹp. . . . . ." Lý Bân nỗ lực hồi tưởng, "Hình như là ngồi trong một gian phòng, sau người nàng là một cánh cửa sổ đang mở, có ánh mặt trời chiếu trên gương mặt nàng. . . . . .Nàng nhắm mắt lại, nghiêng đầu tựa vào khung cửa. . . . . .Vẻ mặt nàng dường như không vui vẻ lắm!"
"Không vui vẻ lắm?" Vũ Văn hỏi ngược lại một câu.
"Đúng vậy. . . . . .Kỳ thật nàng không có biểu tình gì, nhưng lúc ấy lại cho tôi cảm giác như vậy, có điểm kỳ quái, thật giống như nàng là bị người ta ép ngồi bên cửa sổ vậy. . . . . ."
"Bức ảnh đã bị nam sinh kia cầm đi rồi sao?" Vũ Văn truy hỏi.
"Đại khái là vậy. . . . . .Bất quá thời điểm chúng tôi tranh đoạt, bức ảnh kia bị tôi kéo rớt một góc. . . . . .Đúng rồi, trước khi tôi té xỉu, góc ảnh bị kéo xuống kia tôi vẫn luôn nắm trong tay!"
"Vậy hiện tại bức ảnh cậu kéo xuống ở đâu?" Vũ Văn tựa hồ cảm thấy đó là một manh mối rất trọng yếu.
"Không biết. . . . . .Nói không chừng bị bác sĩ thuận tay vứt đi rồi. . . . . ."
"Nếu cậu thật sự nắm chặt, có lẽ bác sĩ còn chưa vứt đi đâu! Quần áo cậu thay ra ở chỗ nào?" Phương Hân nói.
"Ngay bên trong tủ đầu giường của tôi."
Phương Hân suy đoán chính xác, trong túi áo Lý Bân thay ra, Vũ văn tìm được một góc ảnh chụp kia. Nhưng khi bọn họ xem qua mảnh hình không trọn vẹn này, ba người đều phi thường thất vọng.
Trên ảnh chụp còn sót lại không nhìn thấy mặt nữ sinh theo như lời Lý Bân, bức hình bị xé ra từ mép tóc của nàng, cảnh sắc cửa sổ phía sau nàng cũng do khoảng cách khá xa mà hư hóa, mơ mơ hồ hồ, một chút cũng nhìn không ra bức ảnh này chụp ở đâu.
"Cậu còn nhớ rõ tình cảnh trong nháy mắt trước khi cậu bị thương không?" Vũ Văn nhìn bức ảnh lắc đầu, đành phải đem hy vọng ký thác trên người Lý Bân.
Trong mắt Lý Bân một mảnh mờ mịt, "Tôi dùng bình hoa đập đầu hắn, có máu từ thái dương hắn chảy xuống, khi nhìn thấy máu tôi thoáng sửng sốt, tiếp đó cánh tay tôi một trận đau nhức, nên cái gì cũng không biết nữa. . . . . ."
"Cậu lúc ấy có trông thấy ánh sáng nào không?"
Phương Hân có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Vũ Văn, vấn đề này Vũ Văn cũng từng hỏi qua nàng.
"Hình như. . . . . .Tôi hình như cảm giác trước mắt có thoảng qua một đám sáng xanh!" Lý Bân thế mà thật sự có trông thấy ánh sáng.
Vũ Văn đứng thẳng dậy, thở ra một hơi dài, nói: "Mấy người các cậu động thủ bắt nạt bạn học nghèo khó, tôi cũng không định giáo dục các cậu, tin rằng các cậu đã nhận được đầy đủ giáo huấn rồi."
Lý Bân có phần hổ thẹn nghiêng đầu sang một bên, không dám nhìn thẳng Vũ Văn.
"Yên tâm dưỡng thương đi, việc này. . . . . .Đã không còn can hệ gì đến các cậu nữa." Vũ Văn lộ ra chút tâm sự nặng nề.
Ba người ra khỏi phòng bệnh, thầy Cao ở bên ngoài đã chờ đến sốt ruột, thấy bọn họ đi ra, vội vàng đón đầu.
"Lý Bân nói như thế nào? Đứa nhỏ này một chút cũng không tôn trọng giáo viên."
"Theo như lời của cậu ấy, giống hệt lời của Phương Hân kể cho thầy, tôi cũng không hỏi nhiều nữa, nếu thầy không tin Phương Hân, tự nhiên cũng không cách nào tin bọn họ." Vũ Văn dường như không định tiếp tục cùng thầy Cao dây dưa nữa, nói xong câu đó liền mang theo Đường Khảo và Phương Hân ra khỏi bệnh viện, lưu lại thầy Cao một mình ở nơi này phát ngốc.
Trên đường quay về trường, Đường Khảo kiềm chế không được nghi hoặc trong lòng, mở miệng hỏi Vũ Văn: "Thầy Vũ Văn, chỉ cần bọn họ không tiếp tục truy cứu Dịch Nam Hành, chúng ta không nhất định phải xen vào nhiều như vậy nữa, em nghĩ qua tiếp vài ngày, lão Dịch khẳng định sẽ quay về. Vì sao thầy nhất định phải chủ động đi tìm hắn chứ?"
"Nếu chúng ta không chủ động tìm được hắn, hắn sẽ gặp nguy hiểm, hiện tại e rằng không chỉ mấy người chúng ta đang truy tìm hắn." Vũ Văn cau mày nói.
"Ý của thầy là. . . . . . Sẽ có người bên Lý Bân trả thù hắn sao?" Nghe Vũ Văn nói như vậy, Phương Hân cũng có chút lo lắng.
"Đại khái. . . . . .Là như vậy đi." Thanh âm của Vũ Văn có phần do dự, "Mặc kệ ra sao, chúng ta trước tiên nhanh chóng liên lạc với hắn rồi nói sau."
Đường Khảo cảm thấy lý do này thật sự hơi gượng ép, Vũ Văn tựa hồ luôn che giấu gì đó, nhưng Đường Khảo lại không có cách nào từ trong miệng Vũ Văn lôi ra được tình hình thực tế, cũng chỉ có thể đem hết thảy nghi vấn chôn trong đáy lòng.
Sau khi trở lại trường, Vũ Văn bỗng nhiên kiếm cớ rời đi trước, Đường Khảo và Phương Hân hai mặt nhìn nhau, lúc này chỉ còn hai người thoáng cái trở nên có chút xấu hổ.
"Có thể theo tôi trở về phòng ngủ không?" Trầm mặc một hồi, vẫn là Phương Hân mở miệng trước.
"Ách. . . . . .Được, đi thôi." Đường Khảo bướng bĩnh đi trước, Phương Hân phải tăng cước bộ mới đuổi kịp Đường Khảo.
"Lần trước cậu nói hoạt động của hội điện ảnh không thú vị, cậu có đề xuất gì hay hơn không?" Phương Hân thấy Đường Khảo chỉ lo cắm đầu đi trước, đành phải tự mình chủ động khơi đề tài.
"A. . . . . .Kỳ thật. . . . . .Các cậu như bây giờ cũng rất tốt. . . . . ."Giờ phút này Đường Khảo bởi vì mình lúc trước mở miệng châm chọc hội điện ảnh của Phương Hân mà cảm thấy có phần áy náy, mới im lặng không nói chuyện, nhưng không ngờ Phương Hân lại nhắc đến việc này trước.
"Haha. . . . . .Như thế nào cậu hiện tại lại thay đổi thái độ rồi? Nói vậy, tớ sẽ cảm thấy cậu rất giả dối nha." Phương Hân nở nụ cười.
"Này. . . . . .Kỳ thật là tớ sai, vị trí của tớ và cậu không giống nhau, tớ không nên dùng suy nghĩ theo tiêu chuẩn của tớ yêu cầu cậu a, nếu như là tớ đến đối mặt với hơn một trăm người của hội điện ảnh, e rằng cũng chỉ có thể sắp xếp hoạt động đi xem phim như vậy." Lời này của Đường Khảo là nói thật.
"Ừ, ngày đó Tùy Lăng cũng có chút ỷ thế hiếp người, cũng khó trách cậu lại tức giận, đáng tiếc tớ cũng không giúp được gì cho cậu. . . . . .Bất quá tớ lại cho rằng cậu nói đúng, hoạt động của hội điện ảnh xác thực rất nhàm chán, tớ muốn thứ sau mời một vị học giả nghiên cứu quan điểm điện ảnh đến trường chúng ta tọa đàm, cũng để cho hoạt động của hội có chút biến hóa, cậu cảm thấy thế nào?"
"Cậu dự định mời ai đến buổi tọa đàm này?" Đường Khảo cũng hiểu đề nghị này tương đối mới mẻ, chí ít so với tụ tập xem phim tốt hơn.
"Đại học D có vị giáo sư Vương lớp tự chọn lý luận nghệ thuật điện ảnh, tớ nghe bạn bè bên Đại học D nói tiết của thầy ấy rất thú vị, không bằng mời thầy đến tọa đàm thế nào?" Xem ra Phương Hân thật đúng là vì công tác của hội điện ảnh tốn không ít tâm tư.
"Tớ cũng đã nghe nói đến vị giáo viên này, thầy từng là nghiên cứu sinh của học viện điện ảnh Bắc Kinh khoa đạo diễn, sau khi tốt nghiệp cũng từng tham gia không ít chế tác điện ảnh, nhưng sau này có tài mà không gặp thời, lại thấy không quen với bầu không khí gò bó của điện ảnh truyền hình, liền dứt khoát lui về quê, trở thành giáo viên môn tự chọn. . . . . ."
"A, vậy tớ sẽ mời thầy đến đây, có lẽ thầy tọa đàm sẽ rất có hứng thú."
"Hì hì. . . . . ." Đường Khảo thấp giọng nở nụ cười, "Nghe nói vị giáo viên này tính tình cũng có chút cổ quái, cậu mời thầy nhưng đừng nài nỉ quá."
"Tớ trở về thành lập tiểu đội mỹ nữ đi cùng tớ, không tin không kéo về được!" Phương Hân nặn nắm đấm, biểu tình lại có chút nghiêm túc.
"Hahaha. . . . . .Dùng mỹ nhân kế hả? Cậu thử xem sao." Đường Khảo cảm thấy Phương Hân có chút nghiêm túc quá mức rồi.
Bất tri bất giác hai người đã đi đến dưới lầu ký túc xá nữ, vừa vặn hai vị bạn cùng phòng của Phương Hân từ trong ký túc xá đi ra, trông thấy Phương Hân và Đường Khảo đồng hành, liền dùng vẻ mặt mờ ám nháy nháy mắt với Phương Hân. Phương Hân hơi đỏ mặt, vội kéo ra khoảng cách với Đường Khảo.
"Được rồi, cậu nhanh về đi, tôi còn chút chuyện khác." Đường Khảo vừa nghĩ tới chuyện Vũ Văn giao cho đã cảm thấy nhức đầu.
"Ừ. Vậy tạm biệt." Phương Hân đã đi qua cổng ký túc xá.
Đường Khảo đang muốn xoay người rời đi, phía sau đột nhiên vang lên thanh âm của Phương Hân.
"Này! Cám ơn cậu hôm nay theo tớ đến bệnh viện!" Phương Hân nói xong câu đó, lập tức chạy vào ký túc xá.
Đường Khảo thò tay vò tóc trên đầu mình, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười.
Vũ Văn và Đinh Lam không biết đã đi đâu, Đường Khảo đành phải một mình đến căn tin ăn tối. Sau khi tùy tiện nhét chút gì đó đầy bụng, hắn dự định đến phòng làm việc làm bài tập, buổi tối phòng tự học của trường chỗ ngồi khan hiếm, Đường Khảo thà đi thêm vài bước đến phòng làm việc, còn hơn cùng một đám người tranh chỗ.
Cửa phòng làm việc vừa mở ra, Đường Khảo đã bị cảnh tượng khói hầm hập trong phòng dọa sợ. Hắn ba bước thành hai vọt tới trước cửa sổ đẩy ra, để khói đặc tràn ra ngoài phòng, mới phát hiện Đinh Lam đang ngồi trong góc phòng hút thuốc.
Trong gạt tàn trước mặt Đinh Lam đã cắm đầy hơn chục mẩu thuốc, bên cạnh gạt tàn còn đặt hai chai bia.
"Hừ, cậu hút thuốc mà không biết mở cửa sổ, tớ còn tưởng phòng bị cháy!" Đường Khảo thuận tay từ hộp thuốc lá trước mặt Đinh Lam rút ra một điếu ngậm bên miệng.
Đinh Lam không nói chuyện, vẫn im lặng hút thuốc, thỉnh thoảng cầm chai bia nốc hai ngụm.
Đường Khảo cũng ngạy tại chỗ ngồi xuống, nói: "Thế nào? Vẫn không có tin tức của Trương Nguyệt Thần?"
Đinh Lam gật đầu, nói: "Ban nãy mẹ của Trương Nguyệt Thần gọi điện thoại đến, là gọi vào di động của tớ."
"Hửm? Mẹ của Trương Nguyệt Thần làm thế nào biết số di động của cậu?"
"Đại khái là Trương Nguyệt Thần nói, mẹ của nàng hỏi tớ Trương Nguyệt Thần hai ngày nay đã đi đâu, làm thế nào vẫn không gọi vào di động của nàng được."
"Bác ấy vẫn chưa biết hai người các cậu đã chia tay lâu rồi hả. . . . . ."
"Đúng vậy. . . . . .Phỏng chừng nàng vẫn chưa nói cho mẹ nàng. . . . . .Tớ chỉ có thể nói di động của Trương Nguyệt Thần bị hư, nàng hiện đang trên lớp. . . . . ."
"Nói như vậy chỉ có thể che đậy được nhất thời a."
"Mẹ của nàng còn nói, Nguyệt Thần rất thích tớ, mỗi lần gọi điện về nhà đều ở trước mặt bác nói tớ tốt, muốn tớ hảo hảo đối đãi con gái của bác. . . . . .Haiz. . . . . ." Đinh Lam thở dài một tiếng.
"Các cậu thật không thể hòa hợp lại sao?" Đường Khảo hung hăng hút một ngụm thuốc.
"Ừ, tớ vốn chỉ là cùng nàng gặp dịp thì vui đùa, ai ngờ nàng bỗng chốc đem toàn bộ cảm tình đều gom vào, tớ thừa nhận không được cảm tình nghiêm túc như vậy, chỉ có thể chia tay." Đinh Lam phun ra hai vòng khói một lớn một nhỏ, lấy ngón tay đem hai vòng khói xâu lại với nhau, tiếp đó lẳng lặng nhìn vòng khói trên ngón tay lay động, rồi chậm rãi tiêu tán trong không khí.
"Nhưng trong lòng cậu hiện tại vẫn lo lắng cho Trương Nguyệt Thần, cậu dù sao cũng không đủ tiêu chuẩn của hoa hoa công tử a. . . . . ." Đường Khảo khẽ thở dài. Hắn đem chuyện mình hôm nay cùng Phương Hân đến bệnh viện kể cho Đinh Lam, khi nghe nói Lý Bân xé xuống gần nửa bức ảnh, Đinh Lam đột nhiên nổi lên hứng thú.
"Trên bức ảnh kia là ai? Tớ chưa từng biết lão Dịch có nữ sinh ngưỡng mộ trong lòng nha, tớ còn tưởng hắn trừ bỏ đi học và đi làm sẽ không quan tâm đến những chuyện khác."
Đường Khảo từ trong túi quần lục lọi nửa ngày, móc ra nửa bức ảnh, "Nè, bức ảnh còn ở chỗ tớ, đáng tiếc không nhìn thấy mặt nữ sinh này."
Đinh Lam tiếp nhận bức ảnh nhìn thoáng qua, đột nhiên toàn thân chấn động.
"Sao rồi? Cậu đã thấy cái gì sao?" Đường Khảo phát hiện dị dạng của Đinh Lam.
"Này. . . . . .Nữ sinh trên ảnh chụp này. . . . . .Là Trương Nguyệt Thần!" Đinh Lam kích động, thanh âm nói chuyện cũng trở nên rung rẩy.
"Hả? Nhưng. . . . . .Nhưng làm sao cậu biết được? Bức ảnh này không nhìn thấy mặt a!" Đường Khảo cũng ngây dại.
"Đồ trang sức thủy tinh nữ sinh này mang trên tóc, là khi mẹ tớ đi thành phố Wattens của Áo (thành phố này là cái nôi của nền công nghiệp thủy tinh pha lê Swarovski) tham dự một hội nghị tiêu thụ của tổng bộ Swarovski thì đặc biệt mua về làm kỷ niệm, lúc sinh nhật Trương Nguyệt Thần, tớ đem nó làm quà sinh nhật tặng Trương Nguyệt Thần, kiểu đồ trang sức thủy tinh này hàng đặc chế bên ngoài không có bán, tớ tin rằng Đại học S hoàn toàn không có người thứ hai!
Đường Khảo lần nữa nhìn kỹ bức ảnh kia, trên mái tóc đen bóng quả nhiên có một vật trang sức thủy tinh hình thiên nga màu tím, chẳng qua bản thân không phải là chuyên gia xa xỉ phẩm như Đinh Lam, nhìn thấy cũng không nghĩ gì, lại càng không biết đây là một vật hiếm.
"Trời ơi, vì sao trên người lão Dịch lại cất giữ ảnh chụp của Trương Nguyệt Thần? Chẳng lẽ. . . . . . lão Dịch đem Trương Nguyệt Thần. . . . . . " Đường Khảo nói không được nữa.
"Chúng ta đem bức ảnh này vào máy tính quét hình (scan) phóng đại xem còn có manh mối gì không!" Đinh Lam chợt trên nên rất lãnh tĩnh (lạnh lùng bình tĩnh).
Hai người nhanh chóng đem hai mặt trái phải của bức ảnh quét hình, cảnh sắc ngoài cửa sổ mặt trước vẫn mơ mơ hồ hồ, dù cho sau khi phóng đại lại làm xử lý hình ảnh, vẫn không nhìn ra đến tột cùng là chụp ở nơi nào, hai người không khỏi có chút nản lòng.
Bất quá sau khi đem mặt trái bức ảnh quét hình, bọn họ tựa hồ chiếm được nhiều manh mối hơn.
Gần vết rách, mặt sau bức ảnh này in nước dòng chữ Fuji color, phía dưới còn có viết kèm ba chữ LAS.
"Ảnh chụp này chỉ dùng tia laser kỹ thuật số Fuji tráng phim." Đường Khảo khẳng định nói, "Chữ LAS mặt sau kia bị xé ra, bất quá vẫn có thể đoán được đầy đủ là LASER."
"Quanh trường chúng ta đều là tiệm rửa ảnh Kodak, chỉ có duy nhất một cửa tiệm rửa ảnh Fuji ở cổng nam, chỉ có nơi đó mới dùng máy tráng phim laser kỹ thuật số. . . . . ." Đinh Lam lẩm bẩm nói.
"Từ từ, ở đây còn có chút gì đó!" Đường Khảo đem ảnh quét hình kéo xuống phía dưới cùng, lại xuất hiện vài chưa số, mấy chữ số này đều không phải vốn trên giấy in nước, mà là sau khi in xong đóng dấu lên.
"P. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . " con số phía dưới vừa vặn bị xé ra, hai người nhận một hồi lâu, rốt cuộc cũng nhìn ra mấy số này.
"Tại vị trí in ra này, bình thường là tên tài liệu gốc của ảnh chụp kỹ thuật số!" Đường Khảo nhắc đến đó, trong lòng đột nhiên sáng tỏ, "Cửa hàng in kỹ thuật số sau khi in xong bản kỹ thuật số gốc của khách hàng, thường phải đợi vài ngày thậm chí hai tuần mới đem bản gốc vứt đi, nếu chúng ta vận khí tốt, nói không chừng bản gốc chữ số này còn lưu trong máy tính của tiệm ảnh!"
"Đúng vậy! Chúng ta mau đi thôi!" Đinh Lam cũng kịp phản ứng.
Đường Khảo từ trong nhà xe dưới lầu lôi ra một chiếc xe đẹp, chở Đinh Lam nhanh như chớp vọt về phía cổng nam của trường học, đáng thương cho chiếc xe đạp già cỗi này, bị hai đứa nặng đè một đường đều kẽo kẹt kẽo kẹt vang lên, chỉ sợ tùy thời đề có thể rơi rụng.
Vọt vào tiệm rửa hình kỹ thuật số Fuji, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi đứng trước quầy tiếp khách, Đường Khảo thở hồng hộc giải thích mục đích đến, hy vọng có thể từ trong máy tính của cửa hàng tìm kiếm số liệu ảnh chụp. Ai ngờ cô gái kia đảo mắt khinh thường, nói: "Ảnh chụp của khách hàng mang đến rửa, chúng tôi phải thay khách hàng bảo mật, các cậu nếu không có giấy chứng nhận của cục công an, tôi làm thế nào có thể cho các cậu tùy tiện xem hình?"
Đường Khảo sửng sốt, xem ảnh chụp còn phải khai chứng minh?
May mà Đinh Lam cũng đi theo đến, chỉ thấy hắn một tay đẩy Đường Khảo ra, chợt đối với cô gái kia lộ ra một nụ cười mê người. Cô gái kia thoáng cái bị khuôn mặt tươi cười anh tuấn của thanh niên trước mắt làm cho hoa mắt.
"Thật không biết xấu hổ, tiểu thư, bị bằng hữu của tôi hồ đồ, đánh mất ảnh chụp rất quan trọng của bạn gái, bản gốc của ảnh chụp cũng đã xóa rồi, nếu hôm nay không thể đem ảnh tìm về, chỉ sợ hắn sẽ bị bạn gái mắng cho chết. Tôi vừa vào lần đâu tiên nhìn thấy cô, đã biết cô là người tốt bụng, chắc chắn cô sẽ không nhẫn tâm nhìn một đôi tình nhân vì cô không giúp đỡ mà bị chia rẽ chứ?"
"A. . . . . .Việc này. . . . . .Là như vậy a. . . . . ." Cô gái kia dưới ánh nhìn chăm chú của Đinh Lam, cư nhiên có chút đỏ mặt.
Đinh Lam lén lút hướng Đường Khảo phía sau khoát tay chặn lại, ra hiệu cho hắn nhanh chóng đi tìm bức ảnh, Đường Khảo hiểu ý, lập tức hướng ba máy tính trong đại sảnh cửa hàng bổ nhào qua.
"À, tôi cũng không phải lần đều tiên đến cửa hàng ảnh này, sao chưa từng trông thấy cô?" Đinh Lam cư nhiên cùng cô gái kia tán gẫu.
"Chúng tôi ở đây luân phiên, tôi thường trực ca đêm. . . . . ."
"Nói vậy. . . . . .Tôi đây về sau có ảnh chụp phải rửa, nhất định đến đây vào buổi tối." Đinh Lam bắt đầu thi triển thế công mỵ lực của hắn.
Đường Khảo ở một bên nghe Đinh Lam nói chuyện buồn nôn, toàn thân đều nổi da gà. Bất quá tay hắn lại không có nửa điểm trì trệ, rất nhanh lục soạt tất cả hình liên quan đến dãy số "P" này.
Tìm được rồi! Trước mắt Đường Khảo sáng ngời, trên máy tính thứ hai hiện ra tài liệu ảnh tên ""P", hắn xem trước, trên bức ảnh nhỏ hiển thị chính là tấm ảnh đầy đủ của Trương Nguyệt Thần.
Đường Khảo lập tức xuất ra một USB cắm vào máy tính, đem ảnh chụp này lưu vào USB. Đèn nhỏ màu đỏ trên USB sau khi chớp tắt không ngừng, Đường Khảo rút USB, tiến đến bên tai Đinh Lam nói một tiếng "Tìm được rồi" , xoay người liền hướng ra ngoài cửa.
"A, hắn đã tìm được bức ảnh, thật sự phi thường cảm tạ cô, lần sau có cơ hội, tôi sẽ trở lại." Thời điểm trước khi ra cửa, còn không quên hướng cô gái kia vẫy vẫy tay.
"Cậu lần nào cũng diễn đến xuất thần như vậy a? Thật sự bội phục a bội phục. . . . . ." Đường Khảo đạp xe đạp nói.
"Thật ra. . . . . .Tớ là một diễn viên!" Đinh Lam bắt chước giọng điệu của Châu Tinh Trì hồi đáp.
Hai người cười lớn rời khỏi cửa hàng ảnh.
Trở lại phòng làm việc, Đường Khảo vội vã đem ảnh chụp gốc đến trạm làm việc, cuối cùng, bọn họ lại nhìn thấy Trương Nguyệt Thần!
Chỉ thấy Trương Nguyệt Thần trên ảnh chụp mím môi, hai mắt nhắm nghiền, hai tay vô lực buông xuống bên người, đầu nghiêng tựa vào một khung cửa gỗ, diện vô biểu tình. Quả nhiên như lời Lý Bân nói, Trương Nguyệt Thần nhìn qua tuyệt không nguyện ý chụp bức ảnh này, cẩn thận quan sát, trên hai gò má mịn màng của nàng còn ẩn ẩn có chút lệ ngân.
"Phóng đại xem ngoài cửa sổ phía sau nàng có cái gì!" Đinh Lam trông thấy sau ảnh chụp này, trong lòng càng thêm khẩn trương, ngay cả cổ họng cũng trở nên khàn khàn.
Bản gốc quả nhiên cùng ảnh chụp sau khi quét hình phóng đại bất đồng, ngoài cửa sổ liền hiện ra một loạt kiến trúc màu xám đen, đều là nhà trệt, tựa hồ rất xù xì, cũng không trang hoàng gì bên ngoài.
"Đây hình như không phải ở trong trường của chúng ta? Trường chúng ta có ngôi nhà nào thấp như vậy không?" Đinh Lam hỏi.
"Từ từ, đây là cái gì?" Đinh Lam chỉ vào mấy đường thẳng đan xen trước một căn nhà trệt.
Hai người cùng chụm đầu vào trước màn hình, nhìn chằm chằm hồi lâu, đột nhiên hai người đồng thời ngẩng đầu, trăm miệng một lời kêu lên: "Giàn giáo!"