Ánh mặt trời thật chói mắt a!
Cố Thanh ngọ ngoạy ngồi dậy, dùng sức nhu đôi mắt.
"A, cô đã tỉnh rồi sao?" Nam nhân ngồi trên đất ôn hòa hỏi han.
Đã tỉnh rồi sao? Cố Thanh chỉ cảm thấy bản thân như vừa ngủ say một thế kỷ.
"A! Vũ Văn? Lưu Thiên Minh?" Tựa hồ không kịp suy nghĩ gì, hai cái tên trực tiếp từ trong miệng Cố Thanh vọt ra.
"Đi rồi. . . . . .Đều đã đi rồi. . . . . ." Nam nhân thoáng nâng kính, híp mắt nhìn về phương xa.
Cố Thanh theo tầm mắt nam nhân nhìn lại, hồng thủy đã rút, lộ ra phế tích thê lương, xa xa thành phố tuy vẫn là một mảnh hỗn loạn, nhưng không còn người thất kinh, hàng loạt nhân viên chữa cháy và nhân viên y tế đang gọn gàng ngăn nắp xử lý hiện trường sau tai họa.
"Kỹ sư Ngụy. . . . . .Bọn họ. . . . . . Đã đi đâu rồi?" Cố Thanh cẩn thận hỏi han.
"Đi theo tôi." Ngụy Viễn Chinh đứng lên, vỗ vỗ tro bụi bám trên mông.
Cố Thanh chần chừ một chút, vẫn đi theo.
Nửa đoạn cột cháy đen, xích sắt bị đốt nóng tan ra thành hình thù kỳ quái. Cố Thanh yên lặng nhìn hết thảy, trong ngực đau đến lợi hại, thế nhưng không có cảm giác muốn rơi lệ. . . . . .
"Cố chủ quản không muốn tiếp tôi như vậy sao a? Cô không thể cùng tại hạ đứng nói chuyện một lát sao? Tốt xấu gì tôi hiện tại cũng là một thành viên trong công ty Đằng Long nha."
"Không còn thời gian để đi qua đi lại, căn tin trong cục làm thức ăn, tạm dùng chút đi, đừng ngại xoàng."
"Cố Thanh, cô đang lo lắng gì sao? Nếu như nói ra, có lẽ tôi có thể thay cô gánh vác một phần đấy?"
Giọng nói dáng điệu nụ cười của Lưu Thiên Minh phảng phất trước mắt, đưa tay ra là có thể chạm tới. . . . . .Nhưng vì sao mãi đến lúc mất đi, mới có thể nhớ tới anh ngày trước. . . . . .
"Lưu Thiên Minh, là một anh hùng. . . . . .Bất quá, còn sống, so với chết đi càng thống khổ hơn. . . . . ." Ngụy Viễn Chinh khe khẽ thở dài nói.
"Vũ Văn. . . . . .Cũng đi rồi?" Cố Thanh ngơ ngác nhìn Ngụy Viễn Chinh.
"Ừ. . . . . .Cậu ấy để lại cho cô một phong thư." Ngụy Viễn Chinh từ trong ngực lấy ra hộp thuốc lá đã bị tháo rời, đưa cho Cố Thanh.
Mở hộp thuốc lá ra, một ảnh chụp lơ đãng trượt xuống, rơi dưới chân Cố Thanh.
Thư, viết mặt sau hộp thuốc.
"Cố Thanh, thời điểm cô xem phong thư này, tôi đại khái đã đi rất xa rồi, xin tha thứ cho tôi không từ mà biệt. Cô đã từng hỏi tôi, có nghĩ tới ở lại một nơi nào đó, không còn lưu lạc nữa hay không. Thật sự xin lỗi, tôi nghĩ không có một ngày như vậy, sư phụ từng nói tôi rất rõ ràng, người dẫn đường Hoàng Tuyền như tôi, gách vác rất nhiều trách nhiệm, lại nhiều lần tung ra cấm chú, thân thể yếu ớt như vậy, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống đến tuổi, liền không còn gì quyến luyến hồng trần nữa. Chuyện Lưu Thiên Minh, tôi không biết nên làm thế nào giải thích mới tốt. . . . . .Anh ấy là người tốt, chỉ tiếc, gặp phải một sát tinh như tôi. . . . . ."
"Trong khoảng thời gian này được cô chiếu cố, tôi đã thật sự rất vui vẻ, Huyền Cương cũng muốn tôi chuyển lời với cô, cảm tạ cô thường xuyên cho nó chân giò hun khói. Thật ngượng ngùng, không có gì có thể lưu lại cho cô bày tỏ lòng cảm kích, cô từng nói qua muốn nhìn thấy bộ dáng tôi cạo sạch râu, đáng tiếc không còn thời gian, lưu lại cho cô tấm ảnh chụp nhé."
"Về sau cô có gì cần tôi trợ giúp, có thể viết thư điện tử cho tôi." Một câu này, lại tựa như đang lúc vội vàng viết ra, cách phía trên chính văn một khoảng.
Cuối thư, lưu lại một địa chỉ mail.
Chữ viết có chút hỗn độn viết ngoáy, có lẽ, là bởi vì đau khổ chăng.
Cố Thanh cúi thắt lưng, từ trên mặt đất nhặt lên bức ảnh kia. Ảnh chụp rất nhỏ, có chút ố vàng nhăn nhúm, có thể là do mang theo bên mình thời gian dài. Vũ Văn trên ảnh chụp rất trẻ tuổi, đang ôm cổ Huyền Cương, lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, quai hàm cạo rất sạch sẽ, phi thường đẹp trai.
Một giọt nước mắt trong suốt, lăn trên ảnh chụp. . . . . .
Ngụy Viễn Chinh đứng một bên thở dài, ngửa đầu nhìn mây trời xanh thẳm, đón gió ngâm nga:
"Cực thiên quan tắc vân trung, nhân tùy nhạn lạc tây phong. Hoán thủ hồng cân thúy tụ, mạc giáo lệ sái anh hùng." (Bánh Tiêu: Điểm mấu chốt kia rất xa như tầng mây giữa chân trời, ta một người theo tiếng nhạn bắc cô đơn đứng giữa gió tây. Tạm thời gọi nữ tử thanh lâu kia, đừng để nước mắt đắm chìm lý tưởng của người anh hùng - dịch theo bản giải nghĩa thơ của baidu ^^~ bài này là của Nạp Lan Tính Đức thời nhà Thanh)