Hoàng Tuyền Dẫn Lộ Nhân Hệ Liệt

quyển 1 chương 19: tạc xỉ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Cố chủ quản, cô còn chưa về sao? Sắp đổ mưa to rồi!" Trần Từ cầm theo một cây dù màu đen đứng cạnh cửa văn phòng cùng Cố Thanh chào hỏi. Trên hành lang truyền đến từng trận tiếng bước chân nôn nóng, trên bầu trời mây đen giăng đầy khiến tâm lý của nhân viên trong cao ốc Đằng Long trở nên hoang mang, đều vội vàng chạy về nhà.

Cố Thanh từ trước máy tính ngẩng đầu lên, thản nhiên cười với Trần Từ: "Không cần lo cho tôi, anh mau trở về đi thôi, tôi đây còn có chút chuyện chưa làm xong."

Trần Từ có phần lo lắng gật đầu, xoay người ra khỏi cửa, nhưng chỉ cách hai phút, hắn lại lộn trở về.

"Cố chủ quản, cô có mang theo dù không?"

"Ách. . . . . .Không mang. . . . . ."

"Vậy cô dùng dù của tôi đi, trong phòng làm việc của tôi còn có một cái." Trần Từ đem dù của mình đặt bên giá sách.

"A. . . . . .Vậy cảm ơn anh!" Cố Thanh cảm kích nhìn người mập mạp tốt bụng này.

Theo Trần Từ ly khai, trong cao ốc cũng dần dần yên tĩnh trở lại, Cố Thanh nhìn đồng hồ, đã h, ngoài cửa sổ sớm đã cuồng phong gào thét, mây đen giăng đầy trời xen lẫn tiếng sấm đùng đoàng, đang đem một luồng sáng mặt trời cuối cùng đánh gẫy.

Editor: http:// banhtieu.blogspot.com

Cố Thanh dùng sức đẩy cửa sổ lên, đường phố truyền đến tiếng xe huyên náo bị tiếng gầm rú khiến cho nhỏ đi rất nhiều, cách song cửa thủy tinh, thế giới bên ngoài tựa hồ cùng mình không quan hệ. Huyền Cương ngủ lim dim dưới giá áo bị tiếng sấm làm bừng tỉnh, cũng chậm rãi đi thong thả đến bên cửa sổ, người ghé vào bệ cửa, trầm mặt nhìn giọt nước mưa đầu tiên rơi trên song cửa thủy tinh. Hai ngày này Huyền Cương một tấc cũng không rời Cố Thanh, đuổi cũng đuổi không đi, Cố Thanh không còn cách nào khác, đơn giản lén lút để nó vào phòng làm việc của mình.

"Vù" một tiếng, cửa phía sau đột nhiên bị đẩy ra, Cố Thanh nhìn lại, một cỗ gió lạnh theo Lưu Thiên Minh vào văn phòng. Tay trái của anh mang theo một lồng thức ăn, tay phải đang phủi đi ít bọt nước trên đỉnh đầu.

"Nguy hiểm thật! Nếu đến trễ một phút nữa thôi thì sẽ ướt sũng rồi!" Lưu Thiên Minh giũ nước trên áo khoác xuống.

Cố Thanh lại đưa mắt nhìn ngoài cửa sổ, chỉ giờ khắc này, trời và đất như bị cột mưa gắn liền thành một thể, mưa như trút nước!

"Không còn thời gian để đi qua đi lại, căn tin trong cục làm thức ăn, tạm dùng chút đi, đừng ngại xoàng." Lưu Thiên Minh đem lồng thức ăn đặt trên bàn làm việc của Cố Thanh.

"Có người đưa đồ ăn đến là không tồi rồi, sao lại ngại đồ ăn không ngon chứ?" Cố Thanh cười cười.

Lưu Thiên Minh mở ra tầng lồng thức ăn thứ nhất, lộ ra một con vịt quay. Huyền Cương ngửi thấy mùi, lập tức lẻn đến bên chân Lưu Thiên Minh. "Cầm lấy đi, không ai cùng ngươi tranh đâu." Lưu Thiên Minh trải tờ báo trên mặt đất, đem vịt quay đặt bên trên.

"Anh đối với Huyền Cương tốt như vậy, so Vũ Văn còn tốt hơn ba phần đó." Cố Thanh cúi đầu nhìn Huyền Cương đang dồn sức gặm vịt quay.

Editor: http:// banhtieu.blogspot.com

"Tôi đây là đang vỗ mông ngựa của lão nhân gia nó a, cũng không biết nó có chấp nhận tôi một chuyện hay không. . . . . ." Lưu Thiên Minh cười khổ, mở ra thêm mấy lồng thức ăn còn lại.

Căn tin nhỏ nấu nướng tuy rằng không thể nào tinh xảo, nhưng được cái nóng hôi hổi, Cố Thanh ăn cũng rất ngon miệng.

"Hôm nay có phát hiện gì không?" Lưu Thiên Minh mạnh lùa hai đũa cơm.

"Không có gì đặc biệt. . . . . ." Cố Thanh gắp một cọng rau xanh, lại không đưa đến bên miệng, ánh mắt đang nhìn xung quanh trần nhà. "Dưới trận mưa lớn hôm nay, ngày mai lại không biết sẽ có bao nhiêu nơi bị thấm nước nữa. . . . . ."

"Còn vướng mắc chuyện của Đỗ Thính Đào hả? Sớm một chút báo cáo cho Bồ Viễn không phải là được sao?" Lưu Thiên Minh có chút không cho là đúng.

Đột nhiên, Cố Thanh đánh một cái giật mình, sắc mặt thoáng trở nên ngưng trọng. Lưu Thiên Minh sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi, Cố Thanh lại ra hiệu im lặng.

"Tôi dường như lại nghe thấy tiếng Hồn Độn kêu."

"Hả?" Lưu Thiên Minh phản xạ có điều kiện rút súng ra.

"Tựa hồ cách chúng ta rất xa, lại tựa hồ như cách chúng ta rất gần. . . . . ." Ánh mắt Cố Thanh rất mê mang, "Cẩn thận nghe, thanh âm kia lại rất ồm ồm, không quá giống tiếng kêu của Hồn Độn thê lương bén nhọn."

Lưu Thiên Minh dựng thẳng lỗ tai, muốn tóm được chút loại thanh âm như Cố Thanh hình dung, nhưng khiến người ta nhụt chí chính là, đây hoàn toàn phí công. Anh nhìn Huyền Cương, đại cẩu kia vẫn tiếp tục tiến công vịt quay của nó, đang đem đầu ngỗng từ trên thân xé xuống. Huyền Cương như thế nào lại không nghe thấy chứ? Hay là nó nghe thấy nhưng không sợ hãi?

Lại một lát sau, vẻ mặt Cố Thanh dần dần hòa hoãn xuống, "Hiện tại cái gì cũng không nghe được rồi." Cô bắt đầu đem rau xanh nhét vào miệng.

"Cô hù dọa người ta như vậy sao?" Lưu Thiên Minh bất mãn uống một ngụm canh.

"Ai hù dọa anh? Vừa rồi thật sự có tiếng kêu rất kỳ quái nha!" Cố Thanh gần đây gặp phải nhiều việc lạ lắm, cái khác không tiến bộ, nhưng lá gan trái lại lớn lên không ít.

"Được rồi được rồi, nhanh ăn đi, tranh thủ thời gian kiểm tra xong tầng cuối cùng, tôi đây chỉ trong hai ngày đem khóa muốn cạy cả đời đều cạy xong hết rồi."

Mưa to không mảy may có chiều hướng yếu đi, tia chớp dày đặc thỉnh thoảng xé rách bầu trời đêm đen kịt, mỗi khi có sấm sét vang lên, mí mắt Lưu Thiên Minh sẽ thoáng nhảy lên.

Tốn hết ba giờ ròng rã, Lưu Thiên Minh một hơi mở hơn cánh cửa của hai tầng lầu, tay nắm hai cọng thép nhỏ sớm đã không nghe theo sai sử mà run nhè nhẹ, nhưng vẫn không thu hoạch được gì. Cố Thanh mang theo áy náy vỗ nhè nhẹ vai anh, ôn nhu nói: "Nghỉ ngơi một lúc đi, chỉ còn lại cò một tầng văn phòng quản lý cuối cùng, phòng cũng ít hơn, tầng chính là đại sảnh yến hội, chìa khóa tôi đã nắm trong tay rồi."

Lưu Thiên minh thở dài, gật đầu, dựa vào vách tường ngồi xuống tại chỗ, thuận tiện châm một điếu thuốc.

Cố Thanh đứng đối diện Lưu Thiên Minh, khoanh hai tay, nghiêng người tựa vào tường, hôm nay cô mặc một bộ đồ nhân viên văn phòng màu trắng, đôi chân trắng nhỏ thon dài không mang tất lộ ra dưới váy ngắn, Lưu Thiên Minh từ dưới nhìn lên, dáng người Cố Thanh lại càng thêm thon dài, khí chất phi phàm. Cố Thanh chú ý tới tầm mắt Lưu Thiên minh, sắc mặt hơi đỏ lên, có chút mất tự nhiên mà chìa tay đem váy ngắn kéo xuống dưới, Lưu Thiên Minh tức khắc cảm thấy xấu hổ, vội vã đem mặt xoay sang bên.

Lúc này, di động Cố Thanh đinh đinh đông đông vang lên, cô vừa chuyển nghe, đúng là Vũ Văn gọi tới.

"Hôm nay trời mưa lớn như vậy, các bạn còn trong cao ốc Đằng Long sao?"

"Ừ, còn thiếu văn phòng của hai tầng cuối cùng chưa kiểm tra, hẳn là không còn dùng được bao lâu nữa."

"Dứt khoát đừng kiểm tra nữa, các bạn nhanh chóng về nhà!" Vũ Văn đột nhiên nói như đinh đóng cột.

"Hả? Vì sao a?" Cố Thanh khó hiểu.

"Lúc đất trời bị nước mưa tràn ngập, chính là thời gian sức mạnh hư linh cường thịnh nhất. Trong tòa nhà quá nguy hiểm, các bạn nên nhanh chóng. . . . . ."

Editor: http:// banhtieu.blogspot.com

Điện thoại đột nhiên gián đoạn! Cố Thanh cúi đầu vừa nhìn, di động không có điện.

"Vũ Văn nói gì đó?" Lưu Thiên Minh đứng lên phủi mông.

"Anh ấy nói nơi này nguy hiểm, bảo chúng ta đi về nhà, sau đó di động mất điện."

"Còn thiếu một tầng này nữa, chúng ta làm việc nhanh một chút kiểm tra lại đi, nói không chừng lỡ mất hôm nay, sẽ bỏ qua manh mối mấu chốt gì đó!"

"Vậy. . . . . .Anh chờ tôi một chút, tôi đi xuống đổi pin di động rồi trở lên." Cố Thanh do dự một chút, cũng tán thành.

Huyền Cương đi theo Cố Thanh đi đến thang máy, Lưu Thiên Minh lại ngồi xuống, tiếp tục hút tiếp nửa điếu thuốc của anh.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .Mỗi khi đi qua một tầng, Cố Thanh đều có thể từ khe giữa hai cánh cửa thang máy trông thấy một tia sáng từ hành lang di chuyển.

"Đinh linh. . . . . ." Theo thang máy dừng lại, Cố Thanh mạnh lui về phía sau một bước!

Đã đến tầng , nhưng vì sao từ khe cửa nhìn ra ngoài, vậy mà nhìn không thấy một chút tia sáng nào?

Huyền Cương xoát một cái đứng trước người Cố Thanh, hướng ngoài cửa sủa hai tiếng.

Khoảnh khắc cửa thang máy mở rộng, ngoài cửa có một bóng đen cực kỳ thần tốc nhoáng lên, ngọn đèn hành lang thoáng cái chiếu vào thang máy.

Tâm Cố Thanh bỗng chốc trầm đến đáy, tuy rằng chỉ trong nháy mắt điện quang hỏa thạch (một khoảnh khắc cực kì ngắn ngủi, tựa như chớp điện, tựa như tia lửa phát ra từ đá đánh lửa) , cô vẫn nhìn thấy bóng đen kia có một con mắt màu xanh!

Huyền Cương đi trước từng bước ra khỏi thang máy, trong lòng Cố Thanh vùng vẫy hồi lâu, mới đi tiếp ra ngoài.

Tất cả đèn đi đều mở, chiếu rọi cả hành lang không sót một thứ gì, đừng nói có người, mặt đất sạch đến nỗi ngay cả một mảnh giấy vụn cũng không có.

Cố Thanh bắt đầu hối hận không gọi Lưu Thiên Minh đi xuống chung, cô hoang mang rối loạn bước nhanh đến trước phòng làm việc của mình, móc ra chìa khóa mở cửa đi vào.

Pin để trên bàn, trong lòng Cố Thanh sốt ruột, mất sức lực thật lớn mới đem mặt sau di động mở ra, mãi đến khi thay pin di động, trên màn ảnh xuất hiện bốn chữ "Di động Trung Quốc", cô mới thở phào một cái, chuẩn bị bấm gọi kêu Lưu Thiên Minh xuống, hiện tại cô không dám một mình ngồi thang máy lên nữa.

Nhưng cô không chú ý tới, sau thân thể cô đã xuất hiện một bóng đen cao lớn!

Bóng đen xuất hiện quá mức đột ngột, ngay cả Huyền Cương luôn nhạy bén cũng không phát hiện, bóng đen kia mạnh bắt lấy chân sau Huyền Cương, nó còn chưa kịp kêu lên thành tiếng, đã bị một sức mạnh thật lớn thoáng chốc ném ra ngoài cửa!

Huyền Cương đánh vào trên vách tường kêu lên một tiếng trầm đục kinh động đến Cố Thanh, cô kinh ngạc quay đầu lại.

Trời ơi! Đây là quái vật gì?

Cố Thanh trước hết trông thấy, là một tấm chắn đồng đen thật lớn, lá chắn đồng này cao chừng hai thước mài rất thô ráp, hình dạng cực bất quy tắc, chính giữa điêu khắc một cái đầu thú dữ tợn. Dưới tấm chắn lộ ra một đôi chân to màu đen, trên chân kia còn phân bố một đám lông đen thô dài. Sau tấm chắn là cái gì, Cố Thanh tạm thời còn chưa trông thấy, hiện tại cô thầm nghĩ lui về phía sau, hai chân lại thấp thỏm bước không nổi.

Quái vật kia tiến đến phía trước hai bước, chậm rãi đem tấm chắn dời đi, Cố Thanh thoáng cái hét ầm lên. Xuất hiện trước mắt cô, là một đầu sói thân quái vật phủ đầy lông đen dài, thân hình dị thường cao lớn, kinh khủng nhất, là răng nanh của nó! Nó có hai cái răng nanh như dã tượng cực kỳ thô to, xuyên phá hàm của nó, thẳng buông xuống đến dưới đầu gối, lại hướng về phía trước nhếch thành mũi nhọn.

Đôi mắt của quái vật màu lam đậm, tầm mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cố Thanh, thân hình nó đột nhiên cong lại, hai tay hé ra, ngửa mặt lên trời hú dài, tiếng hú ồ ồ khàn khàn quanh quẩn bên trong tòa nhà. Cố Thanh bịt lỗ tai, đột nhiên nhớ tới lúc vừa nãy ăn cơm nghe thấy tiếng rít, cùng tiếng hiện tại giống nhau.

Tiếng hú chỉ kéo dài vài giây đồng hồ, đã bị một tiếng sủa phẫn nộ đánh gảy, Cố Thanh kinh hỉ trông thấy Huyền Cương từ phía sau quái vật bay lên, lao thẳng đến gáy của quái vật. Ban nãy Huyền Cương bị quăng đánh vào trên tường ngoài cửa, may mà tác dụng không bằng Hồn Độn, chỉ một lát sau Huyền Cương liền lộn thân bổ nhào về.

Tuy rằng sức mạnh thua kém Hồn Độn, nhưng quái vật kia lại linh hoạt hơn Hồn Độn rất nhiều, mắt thấy răng nhọn của Huyền Cương sẽ tiếp cận cổ họng nó, nó không chút tránh né, tay trái dẫn theo tấm chắn đồng lấy một góc độ kỳ quái gào thét vung vẩy qua, trong nháy mắt liền chặn lại thế công của Huyền Cương. Từ góc độ của Cố Thanh nhìn lại, cánh tay tráng kiện kia với phương thức vung tay về phía sau như thế, sớm nên bị bẻ gẫy rồi, làm sao còn có sức lực lớn như vậy ngăn cản Huyền Cương.

Huyền Cương một kích không thể đắc thủ, hai móng nhân thể ở trên tấm chắn dùng sức một bước, mượn lực lăn mình về phía trước lướt qua đầu quái vật, đưa lưng về phía trước mặt quái vật. Sau khi nó trảo qua mặt quái vật, đạp mạnh về phía sau, mục tiêu công kích chính là hai mắt quái vật! Phản ứng của quái vật kia vẫn như cũ rất nhanh, đầu ngửa về phía sau, răng nanh bạch sắc dài một thước xoát một cái bổ về phía bụng Huyền Cương.

Huyền Cương tựa hồ đối với răng nanh hết sức kiêng kỵ, nhất thời buông tha cho một kích đạp sau sắp đắc thủ, hai chân trước một phen ôm lấy cái móc treo quần áo to bên cạnh nó, sau khi vẽ ra một hình vòng cung duyên dáng ngang trời, tránh thoát răng nanh thẳng đứng. Mắc áo sau khi chịu thể trọng của Huyền Cương, lại vô thanh vô tức mà bị răng nanh cắt thành ba khúc!

Mắc áo sau khị bị cắt ra, đinh đang vài tiếng rơi trên mặt đất, trong lòng Cố Thanh cả kinh, mắc áo to kia là làm bằng ống thép inox, mặc dù rỗng ruột, cũng rất có phân lượng, sao cứ như vậy bị cắt thành ba khúc? Răng dài của quái vật kia có thể như lưỡi đao sắc bén vậy sao?

Editor: http:// banhtieu.blogspot.com

Huyền Cương sau khi rơi xuống đất lập tức đứng thẳng ở vị trí bảo vệ Cố Thanh, tầm mắt ném hướng quái vật ưỡn rộng ngực, bỗng nhiên lộ vẻ công thủ đúng phương pháp của khí phách cao thủ. Lực chú ý của quái vật thoáng bị Huyền Cương thu hút, nó lách mình lướt ngang nửa bước, dùng sức đem tấm chắn đồng bày trước ngực, tấm chắn nên trên ngực nó, phát ra một tiếng bang.

Quái vật vừa động như vậy, cửa văn phòng phía sau nó liền lộ ra, trong mắt Huyền Cương chợt lóe sáng, khẽ sủa một tiếng, cuối cùng làm ra một động tác tay cực kỳ giống con người. Cố Thanh thoáng hiểu được ý đồ của Huyền Cương, nó muốn mình chạy nhanh lao ra ngoài cửa!

Không cho phép Cố Thanh suy nghĩ nhiều, theo ngoài cửa sổ một đạo tia chớp đánh xuống bị quái vật lông đen bị điện quang chiếu sáng trong nháy mắt phát động công kích, răng nanh kia giống như trường thương thẳng tắp vọt về phía ót Huyền Cương, Đối mặt với nguy hiểm ập đến, Huyền Cương cũng không tránh sang bên cạnh, mà lựa chọn thẳng tấp lùi về phía sau, quái vật thế xông lên không giảm, liền như vậy từng bước tiếp cận Huyền Cương, trong nháy mắt, liền cùng Cố Thanh lướt thoáng qua, Cố Thanh không chỉ cảm nhận được tiếng gió do răng nanh kia cắt ngang qua không khí, thậm chí còn ngửi được một trận hơi thở huyết tinh nồng đậm tỏa ra trên người quái vật.

Văn phòng nho nhỏ bất quá chỉ có sáu thước vuông, Huyền Cương chỉ lui ra phía sau vài bước đã dán lên tường, Cố Thanh hai ba bước chạy đến cửa, ngoảnh đầu nhìn lại, vừa vặn chứng kiến răng nanh của quái vật cách Huyền Cương chỉ không đến nửa thước, cô kinh hô một tiếng, quên mất bản thân hiện tại nên lập tức chạy ra khỏi văn phòng. Huyền Cương mắt thấy đã thành công đem quái vật dẫn dắt rời đi, liền tại chỗ nhảy lấy đà, hướng bàn giám đốc bên trái lướt qua, rơi vào chỗ ngồi của Cố Thanh. Thế đi của quái vật thu lại không kịp, răng dài bỗng chốc cắm và trong tường.

Cố Thanh vốn tưởng rằng răng nanh của quái vật sẽ kẹt ở trên tường, ai ngờ răng nanh quái vật cắm vào trong tường liền giống như dao nhỏ nung hồng một phen cắm và mỡ bò, dị thường thoải mái mà cắm xuống đến cùng! Lập tức, quái vật chặn lại đầu, răng nanh mang theo một cỗ bụi mù cát đá vôi vữa từ trong tường càn quét ra ngoài, Huyền Cương dường như cũng không dự đoán được răng nanh quái vật lại sắc bén đến trình độ này, hoang mang rối loạn nhảy xuống ghế dựa tránh né một chiêu phía sau, nó cũng không dám cùng quái vật trực diện giao phong, có phần chật vật chạy về phía Cố Thanh, mà chỗ ghế dựa kia của Cố Thanh, dễ dàng bị răng dài gọt mất phân nửa.

Cố Thanh vừa thấy Huyền Cương cũng cần thoát đi, mới kịp phản ứng bản thân đang chắn đường, cô vội vã xoay người bỏ chạy, một bên trốn, một bên tháo rơi giày cao gót của mình, trong tay còn không quên bấm điện thoại gọi cho Lưu Thiên Minh.

Trong lúc vội vàng phạm sai lầm, Cố Thanh gọi không phải Lưu Thiên Minh mà là Vũ Văn Thụ Học.

"Uy? Các bạn trở về chưa?" Vũ Văn có chút nôn nóng ở bên kia hô.

"Cứu mạng a! Có một. . . . . .Một quái vật muốn giết tôi." Cố Thanh thở hồng hộc nói, rồi lại lập tức tỉnh ngộ tìm Vũ Văn cũng vô ích, Vũ Văn đang nằm trong bệnh viện, làm sao cứu được cô?

"Cái gì? Hồn Độn lại xuất hiện?"

"Không. . . . . .Không phải Hồn Độn! Là một quái vật răng dài cầm một tấm chắn lớn!" Đang lúc Cố Thanh chạy tới thang máy, phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy nặng nề, không cần quay đầu cô cũng biết là quái vật kia truy sát tới.

"Tấm chắn? Răng dài kỳ quái?" Vũ Văn ở bên kia bất chợt dừng lại, liền kêu lên sợ hãi, "Có phải quái vật đầu thú thân người, toàn thân lông đen, răng nanh dài tới thân?"

"Chính là nó!" Cố Thanh đáp. Chờ thang máy hiển nhiên đã không kịp, cô từ lối thoát hiểm hướng tầng chạy đi, bởi vì nơi đó còn có một Lưu Thiên Minh.

"Tạc Xỉ! Các bạn cư nhiên gặp Tạc Xỉ! Thanh âm Vũ Văn lo lắng vạn phần.

"Cái gì? Cái bàn?" Di động Cố Thanh ở trong lối thoát hiểm tín hiệu không tốt.

"Tạc của tạc lỗ (đục lỗ) ! Xỉ của nha xỉ (răng nanh) !"

"Tạc Xỉ đúng không? Nó gọi là gì cũng không quan hệ, vấn đề là chúng tôi bây giờ nên làm gì?" Thanh âm quái vật phá mở cánh cửa thoát hiểm vang lên ngay dưới chân cô, Cố Thanh đã hoảng loạn cực kỳ.

"Còn có thể làm sao bây giờ? Để Huyền Cương cuốn lấy nó, cô và Lưu Thiên Minh tranh thủ chạy trốn!"

Cố Thanh vừa cúi đầu nhìn, Huyền Cương liền theo sát phía sau cô, chỉ sợ nó cũng không còn ý định đối mặt với quái vật kia lần nữa rồi.

"Lưu Thiên Minh hiện tại không cùng một chỗ với tôi, tôi phải chạy nhanh tìm được anh ấy!" Nói xong câu đó cách một cái tắt di động. Cô dùng sức đẩy cánh cửa thoát hiểm tầng , liều mạng hướng góc ngoặt hành lang vừa rồi cùng Lưu Thiên Minh tách ra chạy đi.

Song, nơi đó không một bóng người.

Cố Thanh gấp đến độ muốn khóc thành tiếng, trong hành lang luống cuống đi tới đi lui, cô bấm số di động Lưu Thiên Minh, cư nhiên đường dây lại bận!

Không hề có dấu hiệu báo trước, một đôi răng nanh dài bạch sắc đột ngột từ trong bức tường phía sau Cố Thanh vươn ra!

______________________

Tạc Xỉ là một trong những nhân vật thần thoại của Trung Hoa cổ đại, quái thú hoặc người khổng lồ trong truyền thuyết của Trung Hoa tại mảnh đất đầm lầy phía nam. Chiều dài Tạc Xỉ giống cái đục, răng dài mọc xuyên qua cằm, trong tay nó có giữa tấm chắn và mâu. Nghe nói Tạc Xỉ ăn thịt người, Đế Nghiêu ra lệnh cho Hậu Nghệ đi trước thảo phạt, sau khi trải qua quyết đấu kịch liệt, Hậu Nghệ ở núi Côn Lôn đuổi theo Tạc Xỉ bắn chết nó.

Hình Tạc Xỉ ở đây răng hơi ngắn, các bạn cứ tưởng tượng lấy răng của dã tượng (voi ma mút) gắn thế vào là ra nó đó :))

[ ] [ ]

Truyện Chữ Hay