Sau khi tổ chức tiệc rượu thành công, các khâu trong cao ốc Đằng Long tựa hồ lại khôi phục hoạt động bình thường, sau khi nhận được mấy cuộc điện thoại công việc, Cố Thanh không thể không rời khỏi bệnh viện quay về công ty xử lý công vụ. Lưu Thiên Minh để lại cho Vũ Văn Thụ Học một cái điện thoại di động, bản thân cũng không biết bận đi đâu đó, còn lại mình Vũ Văn trong phòng bệnh nhìn trần nhà ngẩn ngơ.
Cố Thanh vừa trở lại văn phòng, Trần Từ liền gõ cửa vào.
"Bận chết tôi rồi!" Trần béo một bên cầm khăn tay lau mồ hôi, một bên đưa cho Cố Thanh đống văn kiện, "Giám đốc Bồ dùng chiêu thức ấy thật là hữu hiệu, tối hôm qua mới mở xong tiệc, hôm nay lượng nghiệp vụ bỗng chốc tăng lên nhiều, ngay cả một hậu cần như tôi đây cũng bị đẩy ra tiền tuyến."
Cố Thanh khẽ cười nói: "Anh cho rằng tiệc rượu kia chỉ đơn thuần ăn uống tiệc tùng sao? Đó là giám đốc Bồ đích thân làm nhân viên nghiệp vụ, đẩy mạnh tiêu thụ hạng mục hùn vốn của Đằng Long a, nếu tôi không nghe nhầm, đêm qua giám đốc Bồ đã cùng ít nhất cùng năm vị lão bản định hợp đồng bằng miệng rồi."
"A. . . . . .Tôi chỉ lo nhìn phụ nữ xinh đẹp đi tới đi lui, nào biết giám đốc Bồ bên trong tay áo có càn khôn!" Trần Từ lắc lắc đầu to, "Bất quá hôm nay sắc mặt giám đốc Bồ cũng không được tốt, cho tới trưa đều âm u, cũng không biết ai trêu chọc anh ấy nữa, buổi chiều không có việc gì cô tốt nhất đừng có đi qua trước cửa phòng anh ấy."
Cố Thanh còn đang muốn tìm Bồ Viễn nói chuyện, nghe Trần Từ nói như vậy, trong lòng lại có chút do dự. Lượng công việc của công ty tăng nhiều là chuyện tốt, nhưng Đỗ Thính Đào có thể lại từ đó gây khó dễ hay không đây, tối hôm qua cùng hắn nói lác đác vài câu, liền có thể rõ ràng cảm thấy hắn đối với Bồ Viễn có địch ý, người thân ở phân đoạn mấu chốt hoạt động như hắn, muốn ngáng chân Bồ Viễn là chuyện dễ dàng. Cố Thanh muốn hướng Bồ Viễn báo cáo tình hình khi cô vừa đến phân bộ tra được, lại sợ hiện tại tâm tình Bồ Viễn không tốt cảm thấy mình đâm chọt cáo trạng.
"Giám đốc Bồ đích thân lên sân khấu nói chuyện công việc quả là lợi hại, lão bản than đá Triệu Phúc Minh kia cũng không hiểu vì cái gì hôm nay cư nhiên ôm chi phiếu đến công ty chúng ta nói tái bản đĩa hát xưa. . . . . . Ai, Cố chủ quản, nghĩ gì đó?" Trần Từ phát hiện tâm tình Cố Thanh không yên mà vẽ loạn lên tờ giấy trắng.
"A, không có gì. . . . . .Anh mới vừa nói gì? Triệu Phúc Minh quê mùa kia cũng tới đầu tư? Haha. . . . . ." Cố Thanh không khỏi cười to. "Xem ra giám đốc Bồ là khắp nơi tung lưới a, cá gì cũng bắt."
Kỳ thật trong lòng Cố Thanh hiểu rõ, thúc đẩy một chút hạng mục cụ thể đều không phải là mục đích cuối cùng của Bồ Viễn, hắn bất quá là ở thị trường chứng khoán phúc vũ phiên vân (che mưa che nắng) làm chuẩn bị mà thôi, những tin tức này, không cần phải nói với Trần Từ.
Ngay khi Trần Từ chiếu theo Cố Thanh phân phó cấp dưới đi liên lạc với các thương nghiệp chi nhánh tiêu thụ sản phẩm âm thanh và hình ảnh, Bồ Viễn đang lo lắng tiều tụy tựa vào ghế giám đốc. Một ly Quân Sơn ngân châm đã ngâm trên bàn, đang tản mác ra hương trà thơm mát, lá trà dài mảnh trong nước sôi một phen lên xuống chìm nổi, rốt cuộc quy về yên tĩnh, nhưng trong lòng Bồ Viễn gợn sóng làm thế nào cũng không thể như ngân châm trong chén trà bình tĩnh trở lại.
Hai vệ sĩ của hắn đã mất tích quá h, di động của hai người cũng đồng thời tắt.
Bồ Viễn không biết hướng cảnh sát báo án có đúng hay không, dường như ít nhất phải mất tích h mới có thể báo án. Hai vị vệ sĩ này đều là từ thủ đô mời đến với mức lương cao, bình thường người e rằng cũng không phải đối thủ của bọn họ, nhưng hiện tại liền lặng yên không một tiếng động đồng thời bốc hơi như vậy, nếu muốn nói bọn họ là tự mình rời đi chủ thuê làm việc riêng, đây cũng quá không hợp luật lệ thường rồi.
Chẳng lẽ hai người đều gặp phải tên cuồng sát thần bí kia? Bồ Viễn rõ ràng nhớ kỹ lần cuối cùng trông thấy hai vệ sĩ là thời điểm phân phó bọn họ từ tầng đi đến tầng thượng, sau này Bồ Viễn tự mình đi đến tầng thượng, cũng không nhìn thấy hai người.
Chẳng lẽ tòa nhà lớn này thật sự tà môn. . . . . .Bồ Viễn nhìn bày biện bốn phía, càng nghĩ trong lòng càng lạnh, liền gọi điện đem thư ký cách vách gọi tới, khiến thư ký theo mình đi dạo trong cao ốc một chuyến.
Bồ Viễn không đi thang máy, mà đi thang bộ xuống từng tầng, trông thấy cánh cửa văn phòng nào rộng mở liền đi vào nhìn một cái, bộ dáng như đang trong tình huống thị sát công tác, điều này lại khiến nhân viên các khâu giật nảy mình, nhóm quản lý cũng ào ào ngừng tay làm việc, thở cũng không dám thở mạnh đứng chờ giám đốc Bồ kiểm duyệt. Kỳ thật Bồ Viễn căn bản không còn lòng dạ nào kiểm tra công tác, hắn bất quá là muốn nhìn một chút có hay không lưu lại tung tích của hai gã vệ sĩ mất tích kia.
Bồ Viễn cứ như vậy dạo bước đến tầng , liếc mắt một cái liền trông thấy cửa phòng Cố Thanh rộng mở, Cố Thanh đang tựa vào cạnh cửa bưng một ly cà phê, mạn bất khinh tâm mà dùng muỗng nhỏ khuấy một phen, ánh mắt của cô lại liếc nhìn trần phía trên hành lang.
"Tiểu Cố, sao đứng ở cạnh cửa uống cà phê a?" Bồ Viễn còn chưa đến gần, liền chủ động bắt chuyện.
"A! Giám đốc Bồ, có chuyện gì sao?" Cố Thanh đồng thời đứng thẳng người, còn không quên uống trước một ngụm cà phê.
"Tôi quên mất, cô yêu nhất uống cà phê Lam Sơn." Bồ Viễn mỗi lần trông thấy Cố Thanh, tâm tình không hiểu sao lại chuyển biến tốt lên.
"Haha. . . . . .Làm việc bận như vậy, làm sao có thời gian đi lăn qua lăn lại cà phê, tôi đây cũng chỉ dùng Nestle hòa tan mà thôi."
"Cũng đúng, hiện tại ở chợ căn bản không có cà phê Lam Sơn chân chính, chỗ tôi vừa vặn có một bao Nhật Bản bằng hữu tặng cà phê Lam Sơn, tôi chỉ thích uống trà, hay là cô sang lấy đi."
"Giám đốc Bồ thật đúng là khẳng khái, hiện tại cà phê Lam Sơn của Jamaica cơ bản đều bị Nhật Bản thu mua, một bao kia của anh cũng không phải dễ dàng có được a, tôi làm sao không biết xấu hổ mà nhận lấy chứ?" Cố Thanh ngoài miệng nói vậy, trong lòng kỳ thật đã có chút ngứa ngáy. Nguyên lai cô thường xuyên thức khuya làm việc tăng ca, thời gian dài, liền có thêm tật xấu ham mê cà phê, biết rõ cà phê đối với thân thể có hại, nhưng cũng giống nam nhân hút thuốc, không có không xong.
"Haha. . . . . .Cố chủ quản, bảo kiếm tặng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân, lời này phải sửa sửa, đổi thành cà phê tặng giai nhân được rồi." Tâm tình Bồ Viễn chuyển tốt, lại trở nên dí dỏm. "Cô cũng đừng thoái thác nữa, lúc nào được tặng lá trà hảo hạng, đưa tôi một bao là được."
"Vậy cám ơn giám đốc Bồ trước. Tôi đúng lúc cũng có chuyện hướng anh báo cáo, có thể vào văn phòng nói chuyện không?" Cố Thanh mắt thấy tâm tình Bồ Viễn không tồi, liền không nghĩ sẽ bỏ qua thời cơ, nên nói chút chuyện của Đỗ Thính Đào.
"Hửm? Tiểu Cố mặt mũi của cô không nhỏ a, muốn tôi chủ động đến văn phòng của cô nghe cô báo cáo công tác. Haha. . . . . ." Bồ Viễn ra hiệu cho thư ký đi về trước, mới cười đi vào văn phòng.
Cố Thanh đóng cửa lại, rót cho Bồ Viễn một ly trà.
"Tôi đoán, cô chuẩn bị hướng tôi báo cáo về chuyện Đỗ Thính Đào sao?" Bồ Viễn nhìn Cố Thanh.
Cố Thanh chấn động, tài liệu sớm chuẩn bị tốt trên tay, cũng không biết còn muốn đưa Bồ Viễn không. Cô ngẩng đầu nhìn Bồ Viễn, muốn từ trên mặt của hắn tìm ra chút gì đó.
"Lão Đỗ theo tôi cũng không phải ngày một ngày hai, về tật xấu này của hắn tôi còn không rõ sao? Cô cảm thấy rằng các hạng mục qua tay hắn quản lý có vấn đề đúng không?"
Cố Thanh gật đầu.
"Vấn đề đúng là tồn tại, việc này không lừa được tôi, bất quá những hạng mục này cuối cùng vẫn mang đến cho công ty không ít lợi nhuận, trông coi hắn cũng là mở hướng cho phần của các nguyên lão, sẽ không cùng hắn so đo nữa." Khẩu khí Bồ Viễn không hề lưu tâm.
"Thế nhưng. . . . . .Tôi chung quy vẫn cảm thấy Đỗ Thính Đào cũng không phải là người có loại ham muốn chút lợi nhỏ này, những hạng mục có vấn đề này xuất nhập cũng không lớn, nhiều lắm là mười vạn mà thôi, Đỗ Thính Đào làm như vậy, là đang thử thăm dò sự kiên nhẫn của anh sao?" Cố Thanh có chút sốt ruột, thoáng đem phỏng đoán của mình nói ra.
Vẻ mặt của Bồ Viễn đột nhiên trở nên mỏi mệt, hắn tựa vào trên ghế salon phía sau, dùng ngón cái và ngón áp út trái cố sức nhu huyệt thái dương của mình, "Tiểu Cố, không cần lo lắng nữa, lão Đỗ là tiền bối của cô, ở trên thị trường doanh tiêu, cô nên hướng hắn học tập nhiều, lời cô nói, tôi nhất định nhớ kỹ."
Cố Thanh chẳng biết Bồ Viễn mánh khóe cường ngạnh như nào lại dung túng Đỗ Thính Đào như vậy, nỗi băn khoăn trong lòng càng lúc càng lớn. Chẳng lẽ Bồ Viễn không sợ Đỗ Thính Đào giọng khách át giọng chủ sao? Cô chần chừ nửa ngày, vẫn là đem chuyện Đỗ Thính Đào và nhóm quản lý các khâu chi nhánh kéo bè kéo cánh lộng quyền nói một lần. Bồ Viễn rất chăm chú nghe xong, ý kiến vẫn không thay đổi, "Cô là người mới mà, lại là con gái, mỗi người bọn họ đều là đại nam tử chủ nghĩa gia trưởng, tụ lại để ức hiếp cô, cũng rất bình thường mà. Chỉ cần cô xuất ra năng lực khi công tác ở tổng bộ, bọn họ sau cùng sẽ lý giải cũng tiếp nhận cô."
Cố Thanh biết nói gì nữa cũng vô ích, có chút rầu rĩ không vui.
Bồ Viễn nhìn Cố Thanh, thoáng vỗ tay, "Được rồi, Tiểu Cố cô hảo hảo làm việc, đừng quá lưu tâm, tôi đem lão Đỗ và thủ hạ của hắn đều giáo huấn một chút, sao lại bắt nạt người lãnh đạo trực tiếp mới tới chứ?" Nói xong, người chậm rãi đi đến ngoài cửa.
Cố Thanh đứng dậy tiễn Bồ Viễn ra ngoài, Bồ Viễn đến cạnh cửa, giống như đột nhiên nhớ tới gì đó, quay đầu hỏi: "Ai, tôi vừa rồi lúc mới tới, cô đang ở cạnh cửa ngẩng đầu nhìn cái gì a?"
"A. . . . . ." Cố Thanh nhất thời nghẹn họng, vừa rồi cô đang nhìn xem trong cao ốc có dày nặng oán khí như lời Vũ Văn Thụ Học không, bất quá nhìn hồi lâu cái gì cũng không thấy xuất hiện.
"A, cô đang nhìn cái này sao?" Bồ Viễn lấy tay chỉ chỉ một khối vuông trên trần hành lang, Cố Thanh theo hướng ngón tay Bồ Viễn nhìn lại, trông thấy đỉnh trần nơi đó có một mảng vết ẩm ướt, "Đại khái là trận mưa to mấy ngày trước đây, nước đọng thấm xuống đi, bảo Trần Từ thông báo cho người trông coi tài sản đến nhìn xem, tòa nhà này thế nào lại dễ thấm nước như vậy a?" Bồ Viễn vừa nói vừa lắc đầu.
"Dễ thấm nước?" Trong lòng Cố Thanh giật mình một cái, tựa hồ nghĩ tới điều gì, nhưng dòng suy nghĩ này phiêu phiêu đảo đảo, lại không có cách nào nắm bắt chính xác được nó.
Sau khi Bồ Viễn đi, Cố Thanh vài bước vọt tới bên cạnh máy tính của mình, bắt đầu tra cứu.
Không biết có phải là chủ ý của Lưu Thiên Minh hay không, đúng h chiều, mỗi tầng trong cao ốc Đằng Long đều vang lên loa phát thanh quang quác, "Bây giờ là thời gian tan tầm, để không ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau, xin mời không cần ở lại bên trong tòa nhà tăng ca. . . . . ."
Lý do này căn bản không vững để đưa tin phát thanh lặp đi lặp lại nhiều lần, Cố Thanh vừa bắt đầu thu dọn đồ đạc trên bàn. Chiều hôm nay Lưu Thiên Minh cũng không gọi điện thoại sang, hắn tính toán làm sao bắt đầu thay thế Vũ Văn điều tra đây? Đang lúc Cố Thanh tâm sự nặng nề đi đến thang máy, chuẩn bị đi xuống.
Thời gian thang máy số dừng ở tầng tương đối dài, xem ra đã có không ít người chen vào, Cố Thanh hy vọng khi nó xuống còn lại chút không gian có thể chứa đủ mình.
"Đinh linh. . . . . ." Cửa mở
Đầu Cố Thanh ông một tiếng!
Mười mấy đồng nghiệp đem thang máy tắc đến chật cứng, không thể tiếp tục giẫm đạp lên vị trí nào nữa. Một quản lý cười khổ với Cố Thanh khoát tay, "Ngài vẫn là nên đi chuyến sau đi." Nhưng sắc mặt hắn lập tức trở nên kinh dị thoáng cái trở nên trắc bệch, ngay sau đó, Cố Thanh dùng một loại âm cao bén nhọn la hoảng lên!
Vị quản lý kia và các đồng nghiệp khác đều sợ ngây người, mạc danh kỳ diệu nhìn Cố Thanh ở ngoài thang máy thét chói tai, mãi đến khi cửa thang máy tự động khép lại, chạy xuống phía dưới.
Cố Thanh chậm rãi ngồi xổm người xuống, ôm laptop trong ngực, khóc thành tiếng.
Ban nãy, Cố Thanh trông thấy vách tường trong thang máy kia, từ trên xuống dưới trải rộng ra mảng máu lớn, vết máu kích thích thần kinh của Cố Thanh mãnh liệt đã hiện lên màu đỏ sậm, phảng phất có chút cứng lại, hai vị đồng sự đứng thẳng dán trên vách tường, khuôn mặt tựa vào trên vách còn không biết bản thân đang cọ vào một khối máu thật lớn. Quỷ dị chính là trừ Cố Thanh ra tất cả mọi người nhìn không thấy vết máu văng tung tóe xung quanh, trên mặt đồng sự một mảnh huyết hồng còn mờ mịt nhìn Cố Thanh. . . . . .
Vài nữ công nhân phục vụ công cộng cũng vừa lúc đi vào thang máy, các nàng thấy Cố Thanh ngồi chồm hổm trên mặt đất hai mắt rơi lệ, lập tức hiểu lầm Cố Thanh đau bụng kinh, vội vàng cuống quít ôm Cố Thanh nâng dậy, mồm năm miệng mười đưa chủ ý cho Cố Thanh.
"Cố chủ quản có phải uống nhiều nước lạnh quá không. . . . . ."
"Có thể thử ăn chút viên vitamin E a, rất hữu hiệu. . . . . ."
Cố Thanh khoát tay, cảm tạ ý tốt của mấy vị đồng sự, lại lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Vừa rồi một màn kia thật sự dọa người, thế cho nên cửa thang máy số vừa mở ra, Cố Thanh không tự chủ được kêu lên một tiếng sợ hãi.
Bất quá thang số hoàn toàn bình thường, nhìn không ra tí khả nghi nào, Cố Thanh suy đoán bất an cùng mấy vị đồng sự đi chung thang máy xuống tầng , sau khi ra khỏi thang máy, cô không dám quay đầu nhìn lại thang số bên kia, chỉ nghe thấy bên kia cũng có một đám người đi ra. Cố Thanh chậm rãi đi đến cửa ra vào, bên cạnh thỉnh thoảng có người bước nhanh vượt qua cô. Mỗi khi có một người từ đi qua bên cạnh cô, mí mắt của cô sẽ kịch liệt nhảy lên, bởi vì trên người những người này, bao giờ cũng nhiều hoặc ít mà nhiễm một vết máu. . . . . .
Từ thang máy đi đế cánh cửa bất quá chỉ có bước, Cố Thanh lại cảm thấy bản thân đã đi rất lâu.
Sau khi cô ra khỏi cổng chuyện thứ nhất, chính là gọi điện cho Lưu Thiên Minh.
"Lưu đội trưởng, tôi. . . . . .Biết vết máu trên tay anh đến từ đâu." Thanh âm kinh hồn còn chưa dứt khiến Lưu Thiên Minh hoảng sợ.
"Hả? Có đúng không? Cô hiện tại ở đâu?"
"Tôi ở ngày ngoài cửa lớn cao ốc Đằng Long, trong thang máy số . . . . . .Toàn là máu. . . . . ."
"Ngay tại chỗ chờ tôi, tôi lập tức đến!" Lưu Thiên Minh cúp điện thoại.
Cố Thanh cất di độnng, vẻ mặt khẩn trương nhìn khắp nơi, không nghĩ tới, cô cư nhiên ở cạnh cổng chính nhìn thấy Huyền Cương! Hắc khuyển Huyền Cương đang ngẩng đầu ưỡn ngược ngồi xổm cạnh cổng chính, vẫn không nhúc nhích, giống như một pho tượng sư tử đá bày trước nha môn thời xưa để trấn tà! Hơn nữa, Huyền Cương cũng không phải là giống khuyển bình thường, sẽ thỉnh thoảng đem đầu lưỡi thật dài thè ra vẫy vẫy, nó luôn nhếch miệng, thần tình như trong lòng đã tính trước mọi việc.
Cố Thanh đi ra phía trước, đưa tay nhẹ nhàng đặt trên đầu Huyền Cương, nhìn thấy vẻ mặt Huyền Cương kiên nghị, cô rốt cuộc điều hòa hô hấp của mình, dần dần yên tĩnh lại.