“Ầy… Vị thất hoàng tử trước giờ im hơi lặng tiếng, sao hôm nay đột nhiên cất lời rồi, lại còn đòi nói chuyện riêng với nhị hoàng tử, làm ta giật cả mình…” “Nghe nói lần trước thất hoàng tử ốm suýt chết, không lẽ do lần đó mà đầu óc không bình thường nữa?”
“Nhỏ tiếng chút, sau lưng nghị luận hoàng tử, không muốn sống rồi hả?”
Đợi mọi ngươi lui hết, nhị hoàng tử mới nói với Lãnh Thiên Minh.
“Nói đi, chuyện liên quan đến đại hội săn bắn gì vậy?”
“Nhị ca, huynh đã từng nghĩ tới, đại hội săn bắn trước đây chỉ đơn thuần là săn bắn, nhưng tại sao giờ phụ vương lại thêm cuộc thi thơ ca vào chưa?”
Lãnh Thiên Ngạo nhíu mày.
“Đệ biết tại sao ư?”
“Nhị ca, huynh nghĩ thử xem, hùng tâm của phụ vương hẳn không chỉ dừng lại ở vùng lãnh thổ phương Bắc, cần phải biết, mục tiêu của Bắc Lương là đánh bại bộ tộc Hồ Lang, thống nhất phía Bắc, sau đó xuống phía Nam, tiến vào Trung Nguyên, đúng chứ?”
Lãnh Thiên Ngạo kinh ngạc nhìn vị đệ đệ trước giờ luôn im lặng.
“Không sai, nhưng những thứ này liên quan gì đến đại hội săn bắn?”
“Nhị ca huynh nghĩ xem, muốn thống nhất phương Bắc, tiến vào Trung Nguyên, vậy thì cần hiểu rõ kẻ địch, đây cũng chính là lý do phụ vương tiến hành cải cách từ khi đăng cơ, đề cao văn thơ phương Nam, đều là chuẩn bị cho sau này không phải sao?”
Nhị hoàng tử trầm mặc một hồi lâu.
“Lão thất, đệ nói rõ hơn chút”.
Lãnh Thiên Minh tiếp tục: “Tại sao phụ vương ngày càng chú ý đến những thứ như thơ ca? Đó là bởi vì người hiểu rằng chỉ dựa vào vũ lực thì không đủ sức thống trị thiên hạ, điều cần thiết hơn là phải dựa vào tư tưởng, tìm hiểu tư tưởng của đối thủ, sau đó mới sử dụng tư duy để khống chế, điều này nhẹ nhàng hơn nhiều so với vũ lực.
Phải chăng đây chính là lý do phụ vương ngày càng quan tâm đến thơ ca?”
Nhị hoàng tử đột nhiên hiểu ra điều gì, kinh ngạc nhìn Lãnh Thiên Minh.
“Vậy ý của đệ là, phụ hoàng vô cùng xem trọng cuộc thi thơ từ ca vũ?”
Lãnh Thiên Minh đáp lại bằng ánh mắt kiên định, gật đầu.
“Chính xác, vì vậy dù là săn bắn hay thơ ca, chúng ta đều không thể thua”.
Nhị hoàng tử suy nghĩ hồi lâu rồi cất tiếng.
“Nếu là săn bắn, ta tự tin tuyệt đối sẽ vượt mặt lão tam, nhưng luận thơ ca, phần thắng của chúng ta rất thấp, lão tam đã thu nạp rất nhiều văn nhân mặc khách, hơn nữa còn tìm thầy từ Đại Lương về giảng bài, vậy phải làm sao giờ?”
“Nhị ca, nếu huynh tin tưởng đệ, cuộc thi lần này, đệ nguyện ý thử một lần”.
“Đệ? Đệ…có được không?”
“Nhị ca yên tâm, thất đệ mặc dù không giỏi giao tiếp, nhưng từ nhỏ đã ở điện phụ, thường xuyên rảnh rỗi, cho nên trừ lúc nghỉ ngơi, thời gian đều dùng để đọc rất nhiều sách và thơ ca của các triều đại, mặc dù không dám chắc dành chiến thắng, nhưng tuyệt đối không bị thua quá thảm”.
Nhị hoàng tử hoài nghi nhìn Lãnh Thiên Minh.
“Lời này là thật? Đệ phải biết đây không phải trò chơi, nếu đệ khiến ta xấu mặt trong đại hội, hậu quả đệ rõ rồi chứ?”
“Nhị ca, đệ dù không giỏi giao tiếp, nhưng cũng không tính là kẻ ngốc, tuyệt đối sẽ không đem tính mạng mình ra đùa giỡn, vì vậy, đệ nhất định sẽ dùng hết sức mình”.
“Tốt, vậy đệ quay về chuẩn bị một chút, đại hội săn bắn lần này hãy đi theo ta, nếu đệ thật sự có thể thay ta đánh bại lão tam, ta nhất định sẽ dâng tấu phong vương cho đệ”.
Lãnh Thiên Minh vội vàng cảm tạ: “Tạ nhị ca”.
Lãnh Thiên Ngạo cười lớn: “Ha ha, huynh đệ chúng ta, không cần khách khí”.
Nói xong liền cất bước rời đi.
“Hừ…huynh đệ? Ngươi có coi ta là huynh đệ ư? Chẳng qua là lợi dụng mà thôi”.
Sau khi trở về điện phụ, Lãnh Thiên Minh bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc thi thơ ca, cho đến tối mịt vẫn chưa thấy Tiểu Lan đưa cơm tới.
Theo lý thì vào giờ này Tiểu Lan phải tới rồi chứ, buổi trưa đã nói là chuẩn bị thật nhiều đồ ăn cho hắn, giờ sao không thấy đâu?
Lúc này, một cung nữ lạ mặt đi tới.
“Thất hoàng tử, ngự thiện của ngài tới rồi”.
“Sao lại là ngươi? Tiểu Lan đâu rồi?”
Cung nữ thất kinh, định nói lại thôi.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”
“Thất hoàng tử, Tiểu Lan bị bắt rồi”.
“Cái gì? Bị bắt, rốt cuộc là sao? Ngươi nói rõ cho ta”.
“Tiểu Lan cất giấu đồ ăn, nói là muốn đưa cho thất hoàng tử để mai mang đi, thế nhưng không may bị Lý công công phát hiện, cho nên bị đưa tới Giám thị phòng, nghe nói còn bị đánh đòn nữa”.
Tiểu cung nữ nói một hồi liền sắp khóc tới nơi.
“Mẹ nó, tên thái giám chết tiệt, còn để thất hoàng tử ta vào mắt không, ngươi giúp ta đến chỗ nhị hoàng tử một chuyến, nói là ta có chuyện cần tìm…”
Lãnh Thiên Minh dặn dò cung nữ xong liền chạy ra ngoài.
Trong Giám thị phòng, Tiểu Lan bị trói trên ghế, áo ngoài cởi xuống, lộ ra nội y bên trong, vài tên thái giám đang nhìn nàng một cách thèm thuồng.
Một tên thái giám trung niên đang ngồi bên bàn uống trà, hỏi: “Tiện tì, ngươi dám trộm lễ vật của hoàng tử, có phải ngươi chán sống rồi không, là ai ra lệnh cho ngươi, hả?”
“Lý công công, ta không lấy trộm, đây vốn là lễ vật của thất hoàng tử, ta vừa mới mang về cho ngài ấy, dự định làm đồ ăn trên đường ngày mai”.
“Thất hoàng tử? Hà hà, một tên hoàng tử đến nói chuyện cũng không xong, còn ăn lễ vật gì, ta thấy là do ngươi muốn ăn phải không?”
“Lý công công, thật sự là lấy cho thất hoàng tử, dù thế nào đi nữa ngài ấy cũng là hoàng tử, triều đình có quy định hoàng tử được quyền hưởng lễ vật”.
Lý công công vô cảm nói.
“Được rồi, đừng nói nữa, ta không hứng thú với vị thất hoàng tử này, ngươi đã lén giấu lễ vật, vậy thì phải nhận trừng phạt thích đáng, theo quy định, đánh gậy”.
Tiểu Lan nghe vậy tức thì khóc to hơn.
.