Ngồi bên cửa sổ của cửa hàng bánh với Hồng Liên, tôi nhìn những người đang đi trên đường.
Chắc vì trời sắp mưa, nên người đi đường đi rất nhanh.
Lại nhìn lên bầu trời: "Trời sắp mưa rồi."Hồng Liên, người đang vùi đầu ăn bánh, ngẩng đầu lên và liếc nhìn lên bầu trời: "Ừm, đúng vậy.” sau đó đặt chiếc nĩa trong tay xuống: "Nghĩ thông suốt chưa?" Hồng Liên lấy khăn lau miệng, phong cách rất tao nhã.
Mỗi bước đi đều rất cao quý, giống như một vị hoàng tử ngoại liếc nhìn xung quanh, ôi mẹ của tôi ơi.
Những người trong cửa hàng chỉ cần là con gái, phụ nữ, nữ giới, họ đều đang nhìn về phía chúng tôi: “Nghĩ thì cũng nghĩ thông rồi… Nhưng, tôi thực sự hối hận vì đã mang anh đến đây.” Tay trái tôi chống cằm, tay phải thỉnh thoảng khuấy cốc cappuccino trước mặt.“Hả?” Hồng Liên cau Hồng Liên không hiểu, tôi khẽ thở dài: “Haiz..., quên nó đi, không có gì có thể hỏi anh một câu được không?" Tôi tiếp tục khuấy cốc cappuccino mà không nhìn sang Hồng Liên."Hỏi đi, hỏi đi.
Người ta có thể trả lời cô bất cứ điều gì." Hồng Liên liền bắt đầu giả vờ dễ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên cứng lại, và rồi tôi bắt đầu nổi hết cả da gà lên.
Khóe miệng tôi co giật nhẹ, rồi lườm anh ta: "Anh đừng làm như vậy được không, một người đàn ông cao lớn mà cứ “người ta, người ta”, anh không thấy phiền sao.
Thôi bỏ đi, chuyện đó cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Tôi chỉ muốn hỏi đâu mới thực sự là anh." Tôi đặt chiếc thìa trong tay xuống và tựa lưng vào Liên cười mỉm: "Tôi chính là tôi, chứ ở đâu ra mà thật với chả giả?""Ý tôi là, anh nghiêm túc, anh tao nhã, anh đẹp trai, còn có anh dễ thương rốt cuộc đâu là tính cách thực sự của anh?" Tôi nhẹ nhàng vén mái tóc lòa xòa trước mặt sang Liên khẽ cười: "Hehe ...!điều này rất quan trọng sao? Cho dù là kiểu nào thì cũng đều là tôi chẳng phải sao? Con người không thể chỉ có một loại cảm xúc.
Cô cũng vậy, lúc thì vui vẻ, lúc thì buồn bã, lúc thì cảm động, lúc thì hạnh phúc, đó đều chẳng phải là cô sao? Cô có nhớ lời tôi nói với cô ngày hôm qua không? Cô, chỉ cần là chính bản thân cô là được."Nói xong, Hồng Liên nhặt chiếc khăn tay trên bàn và nhẹ nhàng lau khóe miệng tôi: "Giống như một đứa trẻ vậy.
Cô xem, trên miệng vẫn còn dính kem đây này."Bùm...!não tôi đột nhiên lag mất 3 giây, và mặt của tôi bắt đầu nóng lên.
Trời ơi, Hồng Liên đần độn, anh có biết những gì anh vừa làm rất khả nghi không? Tôi đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, mẹ của tôi ơi.
Những người phụ nữ trong cửa hàng này đều nhìn tôi với ánh mắt khủng chết mất thôi, nếu như ánh mắt có thể giết người, tôi nghĩ rằng tôi chắc chắn sẽ bị chôn cất trong cửa hàng này ngày hôm nay: "Ồ." Tôi ngẩng đầu nhưng không dám nhìn anh ta, và tôi sợ anh ta sẽ thấy tôi đỏ mặt."Đi thôi, trời sắp mưa rồi.
Tôi đưa cô về nhà." Hồng Liên đứng dậy, sau đó đi sau tôi để kéo ghế cho ra Hồng Liên cũng là một quý ông.
Ngay khi tôi bước ra khỏi tiệm bánh, tôi cảm thấy như có đó ai đang nhìn nhìn xung quanh, nhưng lại không tìm thấy ai.
Thật kỳ lạ, lẽ nào do tôi quá nhạy cảm? Nhất định là do tôi đã suy nghĩ quá lắc đầu, và lên đi cùng Hồng Liên nhìn ra sự bất thường của tôi: "Có chuyện gì vậy?" Anh ta dừng lắc đầu: "Không có gì, đi thôi.
Nếu không lát nữa sẽ ướt như chuột lột đấy." Trời đã bắt đầu làm mưa Hồng Liên dường như đã phát hiện ra điều gì đó, hơi cau mày, sau đó nở một nụ cười."Anh còn quay lại chứ?" Tôi mím môi và nhẹ nhàng Liên quay lại nhìn tôi, rồi nhẹ nhàng xoa đầu tôi: "Có thể sẽ không." Sau đó, anh ta nở nụ cười bất nhẽ lại đến nữa sao? Tôi cứng người trong chốc lát, trong tim có chút tiếc nuối: "Ừm, cứ như vậy đi."Tôi hít một hơi thật sâu, rồi nở một nụ cười và ngước nhìn Hồng Liên: "Vậy anh nên cẩn thận khi bạn làm việc.
Đừng chạm vào chậu hoa và đánh người nhé.
Hehe ..." Khi tôi nghe thấy tôi không thể gặp anh ta, tôi phát hiện ra.
Hóa ra Hồng Liên đã là một sự tồn tại rất quan trọng đối với tôi, dẫu sao anh ta cũng là người đã cho tôi trọng sinh.
Đối với anh ta, đó có vẻ như là một loại cảm giác với người thân."Ừ, tôi sẽ cẩn thận, sẽ không đánh người."Mưa đã to.
Nước mưa làm mờ đôi mắt tôi, khiến tôi không thể nhìn thấy biểu cảm của Hồng Liên .Thế là không ai trong chúng tôi mở miệng nói chuyện nữa, chỉ lặng lẽ đi cùng nhau."Đến rồi." Đã đến nhà của tôi, điều đó có nghĩa là tôi cũng không thấy Hồng Liên đâu nữa? Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy rất chán Liên vỗ vỗ vai tôi: "Vào trong đi."Tôi quay sang phía Hồng Liên.
Nhưng tôi không dám ngước lên nhìn anh, bởi vì tôi sợ rằng mình sẽ khóc khi nhìn thấy khuôn mặt của anh ta: "Để tôi ôm anh một lát được không?"“Được.” Hồng Liên vươn tay ôm tôi vào lòng, và vỗ nhẹ vào lưng tôi: "Hãy đối xử tốt với bản thân, biết chưa? Tôi đi đây." Hồng Liên không cho tôi cơ hội để nói, quay người bước vào trong chỉ lặng lẽ đứng đó, nhìn theo bóng lưng Hồng Liên rời đi.
Nước mắt… rơi không ngừng.
Tôi ngửa mặt lên trời để nước mưa xối vào mặt.
Đây rốt cuộc là nước mắt hay mưa? Tôi không thể phân biệt được nữa rồi ..