Nói rồi 3 người xuống bar. Nó kêu một ly rượu nhẹ rồi ngồi nhâm nhi trong khi 2 người kia mãi lo nhảy nhót.
- Cô em sao lại ngồi đây uống rượu một mình vậy? Để anh uống cùng em nhé! – Một tên thanh niên từ đâu tới ngồi cạnh nó, theo sau hắn khoảng 10, mười mấy tên gì đấy. hắn buôn lời cợt nhã không những thế hắn ta còn giám “thả dê” chạy bậy.
Nó nhìn tên đó cười, một nụ cười điên đảo chúng sinh, khuynh quốc, khuynh thành, làm tên đó mê mẩn.
- Anh muốn uống được thôi - nói rồi nó hất ly rượu vào mặt tên ấy.
- Cô thật to gan - Một tên đàn em của hắn lên tiếng.
- Ấy đừng to tiếng vậy chứ. Nếu làm cô em này không vui thì các ngươi coi chừng đấy! – vừa nói hắn ta vừa vuốt ve mặt nó.
- Hừ mày nghĩ mày là ai mà dám đụng tới tao hả thằng kia - nó điên lên.
- Sao nóng vậy cô em. Anh là ai à? Có muốn biết không? Đi với anh tới nơi này vui lắm. Đi rồi em sẽ biết anh là ai thôi.
Chát… 5 ngón tay ngọc ngà của nó để lại trên mặt hắn ta những dấu ấn khó phai. Mặt hắn nhăn lại như khỉ con ăn nhằm ớt cay. Hắn bắt đầu điên tiết lên.
- Cũng ngang bướng nhĩ. Quá hống hách rồi đấy cô em, dạy dổ nó đi tụi bay – Hắn phất tay bảo bọn đàn em xông lên.
Lâm Vũ và Ngọc Anh đang vui vẻ nhảy múa thì nghe tiếng cải nhau cũng chạy lại góp vui.
- Chuyện gì vậy – Lâm Vũ thắc mắc hỏi.
- Có một đám cỏ rác thả dê chạy bậy – nó nhàn nhạt mở miệng.
- Mày ngon quá đấy cưng ạ, có đồng bọn sao, cô em kia cũng xinh gớm. Tụi bây biết tao là ai không mà dám gây sự.
- Gây sự? Ai mới là kẻ gây sự nhỉ? Mày là ai à? Hình như là thủ lĩnh xóm chùa thì phải?
- Biết thế còn không mau xl tao.
- Xl à. Để xem ai đã. Mày tưởng mày ngon lắm sao? Không nhìn kỹ lại ông nội mày là ai đây.
Lâm Vũ phun ra từng chữ từng chữ. Tên đó giờ mới nhìn lại người cùng hắn tranh cải nãy giờ. Chết tiệt, là tiểu quỷ của băng Black Angle. Hắn còn yêu đời lắm, bang BA (Black Angle) là băng nhóm đứng đầu trong thế giới ngầm nhưng băng này rất đặc biệt: Họ không tham gia các phi vụ phạm pháp, không giết người bừa bãi nếu người đó không đụng vào họ. Nhưng nếu đụng vào họ thì thê thảm hơn cái chết. Họ không đánh nhau để giành điạ bàn như các băng nhóm khác, vì địa bàn hoạt động của họ nghe đâu rất rộng lớn nhưng không ai biết rõ nó bắt đầu từ đâu và kết thúc ở đâu chỉ có người trong bang mới biết rõ điều đó. Mỗi người trong bang đều không ai biết rõ họ là những ai, đông như thế nào, mọi thông tin hầu như đều được bảo mật tuyệt đối, không rõ người đứng đầu là ai. Nghe giang hồ đồn đại thì đó là một cô gái luôn đeo mặt quỷ màu đen mặc dù tên bang là BA, trong bang cũng như bên ngoài chỉ biết được mặt thật của các đường chủ và tiểu quỷ. Còn khuôn mặt thật của chị 3 thì chỉ các đường chủ mới biết. Có người nói khuôn mặt thật của chị 2 chỉ những người có địa vị cao trong bang mới được quyền biết, nhưng ai cũng bảo cả chị 2 lẫn chị 3 đều là mĩ nữ hơn cả hoa hậu, siêu mẫu.
- Ấy anh quỷ! Anh...n...h tiểu...u...u... À không anh… anh 2 tha cho tụi em, tụi em không biết là anh nên mới nói vậy. – hắn chỉ vào nó - Cũng tại con nhỏ này kiếm chuyện với tụi em nên…nên... - vừa nói trống ngực hắn đánh liên hồi.
- Mày kêu ai là nhỏ đấy thằng kia có biết đó là…
- Là “bạn gái” – nó ngắt lời của tiểu quỷ - sử nó lẹ đi, mệt rồi.
- Mày nói chuyện với đại ca bằng giọng đó sao? – hắn ta quát.
- Mày nạt ai đấy! Không nghe sao? Bạn gái tao đấy. Giám lên mặt dạy đời cả chị mày sao?
- Em… em… mmm xl. – thấy nó nói chuyện với tiểu quỷ như vậy hắn tưởng tên này sẽ tức giận nên mới dạy dổ nhỏ, ai ngờ tên này lại cưng chìu nhỏ quá khiến hắn gặp thêm phiền phức.
- Thôi không lằng nhằng nữa 9h rồi còn lo việc chính nữa giải quyết nhanh. – nói rồi nó quay lưng bỏ đi, bọn đàn em nó biết ý, xông lên đánh cái tên mà nó nói là “thả dê chạy bậy” te tua, cả bọn đàn em hắn cũng không thoát khỏi số khổ.
Sau khi ra khỏi bar bọn họ mỗi người một chiếc xe thẳng tiến về hướng tổng đà của bang hội. Điểm dừng chân của cả 3 là một căn biệt thự nhìn bên ngoài làm cho người ta không khỏi cảm thấy thoải mái, có phần ấm áp. Không ai có thể nghỉ căn biệt thự lộng lẫy, tràn đầy không khí gia đình này lại là tổng bộ của băng đảng lớn nhất mafia.
Trước khi bước vào trong nó cẩn thận đeo chiếc mặt nạ quỷ màu đen, khoát trên mình áo khoát dài đến đầu gối. Trông nó quỷ dị và đầy kì bí. Ngọc Anh cũng không khác gì nó là mấy nhưng thay vì màu đen thì cô ấy chỉ toàn là màu trắng, chiếc mặt nạ của nó che đi toàn bộ khuôn mặt còn của nhỏ chỉ che đi phân nữa để lộ một nữa khuôn mặt xinh đẹp.
Trong nhà:
Trong phòng khách hiện giờ chia làm 2 phe. Một người đàn ông ngoài 40 đang cầm đầu một phe:
- Các anh em, không lẽ các anh em chịu để một con nhóc miệng còn hôi sữa lãnh đạo mình thế sao? Chúng ta là một bang lớn mạnh tại sao lại ngồi yên không mở rộng địa bàn thâu tóm các bang khác để lớn mạnh hơn chứ. Con nhóc ấy thì nghĩ được gì chỉ suốt ngày lo chơi bời lêu lỏng không quan tâm đến chúng ta đã lâu, bang chủ lại không nghe anh em khuyên cang, dung túng cho nó làm sằng làm bậy. – người đàn ông lên tiếng.
- Mọi người, tuy tiểu thư tuổi còn nhỏ nhưng mọi người hãy xem những việc cô ấy làm trong 2 năm qua và thành tích cô ấy từ trước đến nay có ai trong chúng ta có thể làm được, cô ấy không phải là con nhóc như Du đường chủ nói. Hơn nữa, cô ấy đối sử với các anh em trong bang rất tốt, quan tâm mọi người, giúp đỡ mọi người như vậy thử hỏi một người đứng đầu như vậy ai không muốn chứ - một người khác lên tiếng.
- Đủ rồi Trần đường chủ. Ông có thể chịu được một đứa con nít leo lên đầu nhưng anh em không thể. Mọi người ai thấy đúng thì theo tôi. Bắt con nhóc ấy nhường ngôi cho người khác – người đàn ông lúc nãy – Du đường chủ lại lên tiếng xúi dục mọi người.
Rầm... nó đạp cửa bước vào.
- Hahaha hay! Hay! Hay lắm! Con nhóc sao? Miệng còn hôi sữa sao? Hahaha… - nó cười tự nhiên như một con điên của thế kỷ
- Mày đến lúc nào? Nghe hết rồi cũng tốt không mắc công tao phải nói lại. – lão Du nhìn nó nở nụ cười khinh bỉ nhưng chạm phải cái nhìn của nó lão không khỏi lạnh người. “Một con nhóc như nó sao mình phải lo nghĩ chứ, cha nó có ở đây còn khó có thể trấn áp tình thế này huống chi nó. Nó chỉ là một đứa còn bám váy mẹ mà có thể làm mình hoảng hốt nếu người khác biết được mặt mũi cũa mình còn đâu”. Dù khiếp sợ vì ánh nhìn sắt bén của nó nhưng lão vẩn tỏ ra bình tĩnh.
- Tiểu thư cô yên tâm chúng tôi luôn đứng về phía cô – Lâm đường chủ lên tiếng trấn an nó, cũng thông báo với phe phản nghịch “ họ luôn đứng về phe nó, đừng hòng làm bậy”
Mặc dù lúc này người nó tỏa ra một lượng sắt khí rất lớn khiến người người khiếp sợ nhưng những đường chủ - những người anh em cùng cha nó vào sinh ra tử, những người đã quen với mùi vị của sự chết chóc có sợ nó đi chăng nữa vẫn một mực đứng về phe nó. Bên ngoài nó lạnh lùng vô cảm nhưng bản chất bên trong nó luôn quan tâm mọi người. Những anh em trong ban người đứng về phe nó khá đông, hơn phân nữa số người, ai cũng biết nó là một người có bản lĩnh, lạnh lùng, tàn nhẫn với kẻ thù nhưng thân thiện với người thân. Nó hoạt bát, tinh nghịch như một đứa trẻ cùng trang lứa, nó chỉ lạnh lùng khi trên chiến trường.
- Nếu ông đã nói vậy thì hôm nay, Nguyễn Hải Băng tôi xin tuyên bố ai không chấp nhận tôi quản lý bang BA xin cứ nói, hãy thành thật nhận xét, tôi sẽ nhường lại ngôi vị này cho người xứng đáng hoặc cha tôi sẽ tiếp tục đảm đương vị trí này nhưng ai là người có đủ điều kiện ngồi lên chiếc ghế “trùm” của bang là do các anh em đề cử. trong thời gian qua tôi đã phụ lòng mọi người, tôi cho rằng mình chưa làm tròn trách nhiêm với anh em, xin chân thành xin lỗi. Nhưng tôi xin nhắn lại với mọi người: “ ai làm người đứng đầu đều không quan trong, đó chỉ là danh tiếng, quan trọng là lòng tin của anh em trong ban. Ai là người kế vị hãy làm tất cả những gì có thể vì anh em trong bang”
- Thưa mọi người sau khi đã bàn bạc các anh em quyết định….