Cả hai rơi vào trầm tư thì bất chợt hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng:
- Nơi này vì cô ấy mà xây dựng nên. Cô ấy rất thích nghịch nước và chơi đùa cùng gió. Có một lần anh và cô ấy trốn nhà đi chơi, kết quả là cả hai bị lạc đến nơi này. Ở đây lúc nào cũng có gió thổi qua. Khi đó cô ấy nói đùa rằng: nếu ở đâu có một chiếc xích đu và cối xay gió màu trắng thì tốt quá. Anh thắc mắc tại sao cô ấy thích màu đen, ghét màu trắng mà lại muốn mọi thứ đều màu trắng, em biết cô ấy giải thích ra sao không?
- Màu trắng tựng trưng cho sự thuần khiết, trong sáng và tinh khôi nhất, nhưng trên thế gian này rất ít người tâm địa thiện lương, rất ít thứ thuần khiết, cho nên màu trắng lại là màu giả tạo nhất. Còn những vật màu đen ta chỉ có thể thấy chúng vì chúng được đặt bên cạnh những vật sáng khác, con người cũng vậy, không ai muốn mình độc ác cả chỉ là cuộc sống bắt buộc mà thôi. Chỉ thể nói một người độc ác khi đặt họ cạnh những người ít độc ác hơn. Cô ấy thích màu đen vì nó thực tế, ghét màu trắng vì nó quá huyền ảo nhưng cô ấy muốn có màu trắng quanh minh, như thế cô ấy có thể mơ mộng một chút về tình người – nó nói từ trong vô thức.
Nó nào biết cách lý giải của nó hệt như “B.Nhi” làm hắn ngẩn người mất một lúc.
“Tại… tại…tại sao lại như thế?” – nếu một lần là trùng hợp nhiều lần như thế thì không thể nào là trùng hợp được. Hắn rất đỗi băng khoăn. Tại sao nó lại vô tình trở thành B.Nhi thế kia? Tại sao lại tiếp cận hắn? mục đích của nó là gì? Hay nó thực sự là cô ấy?
Reng… reng… tiếng chuông điện thoại lôi hắn ra khỏi dòng suy nghĩ rối ren.
- Về thôi cưng – sau khi nghe điện thoại hắn quay sang lôi nó về.
- Ơ. Cứ tưởng hôm nay được cúp học chứ - nó thất vọng.
- Ừ. Anh cũng tính thế chỉ tại cái thằng… - nói tới đây hắn chợt khựng lại. “Phải rồi. Nguyễn Hải Nam, Nguyễn Hải Băng, Nguyễn Bảo Nhi” – một ánh sáng chợt lóe lên trong đầu hắn.
- Hửm thằng nào? Hay con nào ấy nhỉ? – nó nghệch mặt ra rồi lại nghi hoặc nhìn hắn. “Tên khốn nào ăn no rãnh mỡ gọi Phong về làm quái gì không biết nữa. Mất hết cả hứng. Nhưng Phong cứ lạ lạ sao ấy nhỉ, mới nãy còn bình thường mà”.
Ở một nơi nào đó sau sân trường LDJ, cái người mà nó coi là “ăn no rãnh mỡ” ấy đang hắc-xì liên tục và không ngừng lãi nhãi:
- Quái ai đang nhớ thương mình mà cứ nhắc mình hoài thế ta??? AAA…
- Anh đang nói gì??? – người con gái với mái tóc nâu hạt dẻ được uống xoăn, khuôn mặt tinh tế không một tia biểu cảm, nếu không có hành động nhéo tei người con trai thì không ai biết được cô ấy đang tức giận.
- Tử Hạ yêu dấu, Tử Hạ bảo bối thả tai anh ra đi mà, người ta mà nhìn thấy thì còn gì mặt với mũi của anh aaaa… nhẹ tay nhẹ nhẹ thôi bảo bối…
Vâng người con trai “đáng thương” ấy không phải ai xa lạ chính là H.Nam nhà ta còn cô gái “dịu dàng” ấy chính là T.Hạ yêu dấu của chúng ta.
Nào cùng trở lại với hai nhân vật chính của chúng ta.
Cả hai trở lại trường thì giờ học đã bắt đầu từ lâu nhưng hắn chẳng thèm quan tâm, cứ cho xe chạy thẳng vào gara riêng…
- Em lên lớp trước đi, lát nữa anh lên…
- Hứ… có lớn hơn ai đâu mà bảo anh xưng em thế kia – nó chu mỏ lên cải.
- Em không chịu xưng hô thế vậy thì xưng hô thế nào ta… ừm vợ chồng nhé, hay em yêu, bảo bối, tình yêu, cục cưng… - hắn kể một loạt làm nó nổi hết cả da gà.
- Thôi thôi cứ xưng tên đi. Vừa thân mật lại vừa không ngại.
- Ừm tùy em. Thôi mau lên lớp đi.
Sau khi bảo nó lên lớp, hắn xoay người đi về phía sân sau trường.
Tại sân cỏ phía sau trường học:
Dưới gốc cây liễu già, gió thổi nhè nhẹ làm làn tóc nâu bay bay trong gió, người con gái nhìn âu yếm người con trai đang gối đầu lên gối cô. Người con trai ấy dường như đang say ngủ nhưng gương mặt không tắt đi được niềm hạnh phúc. Chiếc lá khô bay bay trong gió, khung cảnh mới đẹp làm sao, ai nhìn vào cũng không nỡ phá đi khung cảnh hạnh phúc ấy nhưng hắn thì khác.
- Này tên kia, gọi tớ về gấp thế có chuyện gì sao? - hắn lên tiếng phá vỡ bầu không khí.
- Ừ… - người con trai ấy lười nhác lên tiếng, chợt cậu ngồi phắt dậy – chuyện liên quan tới Hải Băng… - người con trai ấy không ai khác chính là H.Nam.
- Sao cậu không nói là Bảo Nhi thì đúng hơn phải không anh H.Nam? – là câu hỏi nhưng giọng điệu thì là khẳng định, hắn nhìn anh chằm chằm như đợi câu trả lời…