Hương hoa cỏ tràn ngập cánh đồng, gió đưa hương hoa bay vào mũi làm tâm hồn nó dần thanh thản. Chợt nó phát hiện ra chiếc xích đu màu trắng nằm dưới tán cây to,… đôi chân không nghe lời của nó chẳng hiểu sao cứ bước về phía ấy, có một cái gì đó thôi thúc nó…
Nhanh chóng ngồi lên…
Nó khẽ đung đưa, ánh mắt nhìn về phía cối xay gió đang đều đặn quay. Vòng quay nhịp nhàng của cối xoay gió đưa nó đến với những suy nghĩ miên man. Những hình ảnh như cuốn phim tua nhanh qua đầu nó, nhưng nó không tài nào thấy rõ được những hình ảnh ấy. Cuốn phim ấy mờ nhạt, bị bao quanh bởi một làn khói mờ ảo như sương sớm khiến nó cố gắng cách mấy cũng không thấy rõ mọi thứ.
Nhẹ lắc đầu, xua đi những hình ảnh ấy. Nó có một quan điểm khá khác người: chuyện gì suy nghĩ không ra thì cứ quẳng ra sau đầu, khi nào rãnh rồi suy nghĩ tiếp.
Đôi môi anh đào hé mở tạo thành một đường cong hoàn mỹ vì suy nghĩ không giống ai của mình .
Chợt tung người lên cao, lực đẩy khá mạnh làm chiếc xích đu tung lên cao, nó khẽ cười, tiếng cười trong trẻo ấy vang vọng khắp cánh đồng.
______________________________________________________
Gió – một đứa trẻ ham chơi, bay qua rồi có bao giờ trở lại nhìn người bạn đã cùng nó đùa vui ngày nào. Gió đi rồi để người ở lại bồi hồi nhớ thương.
Gió thổi, gió cuốn bay nổi buồn của ta, cùng ta đùa vui để rồi ngày gió đi để ta ở lại cùng bao kỷ niệm…
Nó rất thích gió, thích cái cách gió thổi tung tóc nó, thích cái cách gió lau khô giọt nước nơi khóe mi của nó, thích cái cách gió thổi tung cánh diều, gợi ra bao nhiêu mơ ước trong nó, thích lúc gió ra đi để lại trong nó niềm bồi hồi nhớ mong, bởi nó không muốn quên đi ai cả, không muốn quên bất cứ kỷ niệm nào cả, chỉ có nổi đau mới giúp nó khắc sâu vào tim.
Gió lùa vào từng kẽ tóc nó, như vui đùa, như vuốt ve, âu yếm nó…
Nhìn nó chơi đùa tim hắn loạn mất mấy nhịp nhưng rồi cảm xúc đau xót dần lấn át tất cả.“Nếu cô ấy còn sống có lẽ người ngồi đây bây giờ là cô ấy…” – hắn nhếch môi, nở một nụ cười chua xót.
- Cô có biết nơi đây là đâu không? – hắn nhìn về một phía xa săm, giọng đượm buồn hỏi nó.
Nó nhẹ lắc đầu, tuy không thấy biểu hiện của nó nhưng dường như hắn đã biết trước câu trả lời:
- Đây là nơi mà tôi và cô ấy cùng nhau chơi đùa, cùng nhau có những kỹ niệm đẹp nhất thời thơ ấu.
- Nhưng cô ấy lại không giữ lời hứa… cô ấy cũng như họ, đã rời xa tôi… – giờ đây hắn nào còn vẻ kiêu căn, ngạo mạn như ngày thường, đôi mắt hắn u buồn nhìn vào một khoảng không vô định, không có tiêu cự.
Chẳng hiểu sao khi thấy hắn như thế lòng nó lại quặn đau, như có hàng ngàn con kiến đang cắn lấy tim nó.
- Anh… anh đừng buồn nữa – nó muốn an ủi hắn nhưng chẳng biết phải mở lời như thế nào.
- Buồn ư… tôi không biết nó là gì từ lâu rồi. Ngày mà cô ấy ra đi trái tim tôi như tan nát cả rồi… - hắn nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống, như muốn nhìn thấu tâm hồn nó, như muốn thông qua nó để thấy được bóng dáng của ai đó.
- Anh đừng như vậy có được không? Từ giờ tôi sẽ thay họ ở bên cạnh anh được không? – nó nhìn vào mắt hắn một cách dịu dàng, rồi nhẹ giọng khuyên bảo hắn.
- Cô nói dối – hắn nắm mạnh vai nó mà lay – rồi cô cũng sẽ như họ thôi – nói rồi hắn tuyệt vọng buông tay như cách mà hắn buông rơi mọi thứ.
- Anh đừng như vậy có được không, tôi sợ lắm – nó vòng tay ôm hắn từ phía sau. Nó xiết chặc vòng tay như muốn tiếp thêm sức mạnh cho hắn.
Hắn dần bình tĩnh lại, có lẽ hắn đã quá xúc động làm nó sợ. Cảm giác ương ướt sau lưng làm hắn khá ngạc nhiên. “Cô ấy khóc sao? Khóc vì mình sao? Không… không phải đâu, chắc là quá sợ hãi mà thôi…”
- Anh đừng vậy nữa, tôi lo lắm đấy. Tôi không biết trước kia có chuyện gì xảy ra nhưng giờ đã có tôi rồi, tôi sẽ không buông tay anh ra đâu – nó nói như nỉ non với hắn.
Tâm trạng hắn dần dần hồi phục lại, hắn xoay người đối diện với nó, đưa tay nâng khuôn mặt nó lên đối diện với hắn.
Đôi môi hồng nhuận khẽ nhếch lên thành một đường cong hoàn mỹ nhưng nhìn sao cũng thấy hết sức gian xảo.
- Thấy tôi buồn cô cũng buồn sao? – hắn nhìn nó dịu dàng.
- Phải – nó ngước đôi mắt to tròn đen láy lên nhìn hắn đầy khó hiểu.
- Tôi vui cô cũng vui?
- Phải – mặc dù không biết hắn đang tính làm gì nhưng nó vẫn thành thật trả lời hắn.
- Vậy em có biết lý do không? – hắn kề sát vào mặt nó, khẽ thì thầm vào tai nó.
- Anh biết tôi bị gì có phải không, nói tôi nghe đi – nó chỉ muốn biết mình bị gì nên không quan tâm lắm cách xưng hô của hắn.
- Haha… cưng thật ngốc đấy – hắn dịu dàng vuốt tóc nó đầy yêu thương – cưng à, cưng thích anh rồi đấy, haha…
- … - nó nhìn hắn đầy ngạc nhiên. “Sao ai cũng biết mình thích hắn vậy. Hắn cũng đã biết rồi, ôi phải làm sao đây híc… trên mặt mình bộ có chữ hay sao?”
- Cưng không cần lo lắng đâu… nhìn cưng này, rất đáng yêu đấy.
Nhìn khuôn mặt đầy ý cười của hắn nó chỉ muốn nện vào đấy vài phát mà thôi.
- Nguyễn Hải Băng, em có đồng ý làm bạn gái của anh không? – hắn nhìn nó đầy nghiêm túc, còn đâu vẻ hời hợt, cười đùa lúc nãy. Nhưng lòng nó rất hỗn loạn, nó rất sợ hắn chỉ đùa vui với nó. Nó không biết nên vui hay nên buồn đây.
Như hiểu được lòng nó, hắn lại lên tiếng:
- Em không cần trả lời ngay đâu. Em cứ từ từ suy nghĩ. Nhưng em yên tâm, tôi không phải chơi đùa với em – hắn ép nó nhìn thẳng vào mắt hắn – đối với em, tôi rất thật lòng.
- Em biết không? Em rất giống cô ấy, đôi mắt này, cái miệng này, cái mũi này,… giống, rất giống… nhưng em vẫn không phải là cô ấy.
- Chỉ vì tôi giống cô ấy nên anh muốn tôi làm bạn gái anh chứ gì? Chính vì giống cô ấy nên anh muốn tôi làm người thay thế cho cô ấy phải không?
- Không… Không phải… em rất giống cô ấy nhưng em không phải là cô ấy. Tuy em và cô ấy giống nhau như đúc nhưng cả hai lại có một sự khác nhau rất lớn,em có biết là điều gì không?
- … - nó khẽ lắc đầu. Nó biết hôm nay hắn muốn thổ lộ mọi chuyện với nó, nó là người thông minh nên không dại gì mà làm mất hứng của hắn. Phải… nó thích hắn là sự thật không có gì phải dấu diếm. Nó không muốn tự lừa gạt mình nữa, nó muốn đối diện với tình cảm của bản thân mình. Và nó muốn biết điều gì đã tạo nên con người lạnh lùng, tàn nhẫn của hắn ngày hôm nay.
- Đó là bởi vì….