Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

chương 9: 9: một phen thật tình đem cho chó ăn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thái Vũ Quân chỉ vào Đoạn Hành Dư, nghiêm trang sửa lại: "Là hắn

, không phải chúng ta."

Đoạn Hành Dư nhìn chén tôm kia, cuối cùng cũng không ăn, Bọn họ vừa đứng lên, nô tử nhà ăn liền đi tới, bưng lên chén tôm hiu quạnh trên bàn.

Đoạn Hành Dư muốn nói gì đó, Lâu Tri Muội lại mở miệng trước, "Đứng lại, ngươi định đi đâu?"

Nô tử kia dừng chân, nguyên bản quần áo đã phủ hết thân mình, bây giờ lại càng cố tình cúi thấp, âm thanh có chút run rẩy, "Thưa...!thưa công tử, Cửu hoàng tử nói, nếu...!nếu Đoạn công tử không ăn, liền cầm đi, cho chó ăn."

"..."

"..."

"..."

Một phen tâm ý đem cho chó ăn.

Lâu Tri Muội nghe thấy lời này, hắn liền nhìn Đoạn Hành Dư nhiều một chút, như suy tư gì.

Hắn chậc một tiếng, vẫy vẫy tay cho nô tử kia đi xuống.

Thiếu niên vụng về mà ngây thơ, có người vụng về mà không hề tầm thường, có người đem một phen tình ý xuyên tạc.

Thời gian ăn trưa cùng nghỉ trưa qua đi, bình thường nhóm Thái Vũ Quân đều không ngủ được, vì thế Đoạn Hành Dư theo bọn họ đi dạo khắp nơi trong học đường, nửa đường còn đi tìm đến Lục Minh Chiêu.

Thẳng đến gần giờ vào học mới trở lại Trí Thức đường.

Cả buổi chiều, Tạ Thời Quyết không nói cái gì, chỉ là cứ một chốc là rơi bút lông, một chốc lại rớt xấp giấy Tuyên Thành, lúc khom lưng nhặt đồ thì len lén liếc mắt ngó một cái.

Đoạn Hành Dư có chút bất đắc dĩ, thật không hiểu được tên nam phụ này muốn làm cái gì, nhưng hắn cũng không có biện pháp can thiệp hành động người khác, chỉ có thể cố tình làm lơ.

Tiếng chuông tan học vang lên, phu tử vừa đi, A Mao liền từ ngoài cửa vọt vào.

"Công tử! Ngươi đừng dọn, đã nói là chờ ta tới, hôm qua ngươi đã tự dọn đồ, may mà hôm nay ta đứng chờ ở cửa từ sớm." A Mao vừa nói vừa nhanh nhẹn đem chồng sách vở của hắn thu dọn tốt.

Đoạn Hành Dư cũng một tay phụ giúp xếp lại xấp giấy Tuyên Thành, "Không có việc gì, chỉ là chuyện nhỏ, tự ta làm được."

A Mao đem tập giấy Tuyên Thành trong tay hắn đoạt lại, "Chính là ta muốn giúp công tử dọn dẹp."

Đoạn Hành Dư bất đắc dĩ, đành phải thu tay mặc kệ.

A Mao tuổi còn nhỏ, từ lúc bắt đầu đã đi theo Đoạn Hành Dư, phá lệ lại vô cùng dính y, tựa như đệ đệ, nếu không cho hắn làm việc, hắn sẽ khổ sở.

A Mao đang rửa sạch bút lông, "Công tử, lông bút của những cây này đều bị rớt hết, trong phủ còn mấy cái dùng được lâu, ta trở về xin quản gia đổi mới cho ngươi."

Nghe thấy lời này, Cửu hoàng tử phía trước lấy một bó bút lông tốt từ trong tay tiểu thái giám, xoay người lại đưa cho Đoạn Hành Dư, "Cái này cho ngươi."

Đoạn Hành Dư không có lấy, đồ vật của hoàng tử đương nhiên là đồ vô cùng tốt, hắn nhìn ra được đây là hạ liên thanh - bút lông chuyên dụng của hoàng gia Duyệt triều, nhưng hắn không thể lấy.

Huống hồ, giờ phút này hắn không nghĩ cùng y có bất cứ điều gì liên quan.

Khi còn nhỏ hắn đã nhất thời mềm lòng, bây giờ không định giẫm lên vết xe đổ, không phải vì chính hắn, thì cũng vì nguyên thân giữ tính mạng.

Tạ Thời Quyết tất nhiên không biết hắn phát ngốc nghĩ gì, vẫn chỉ giống như khi còn nhỏ luôn muốn đem tất thảy thứ gì tốt nhất đưa cho hắn.

"Ngày thường ta hay dùng, là loại bút lông cứng, nếu ngươi thích dùng loại mềm hơn, mai ta lại mang lên cho ngươi." Vừa nói tay hắn vừa duỗi ra một chút.

Đoạn Hành Dư thoáng phục hồi tinh thần, vẫn như cũ uyển chuyển cự tuyệt.

"Không cần.

Bút lông này quá quý trọng, đa tạ ý tốt của Cửu hoàng tử."

Khâu Hoành Tranh đang ngồi phía trước Tạ Thời Quyết tự nhiên nghe tới được, giờ phút này rốt cuộc cũng đứng ngồi không yên.

"Đây chính là phụ hoàng ban ngươi, ngươi tặng người khác làm gì?" Hắn nói rồi bất mãn liếc Đoạn Hành Dư một cái, "Ngươi vậy nhưng không cảm kích."

"Cáo từ."

Đoạn Hành Dư dầu muối không ăn, chỉ hướng Cửu hoàng tử hành lễ liền đi trước.

Tạ Thời Quyết cũng không giận, đem ánh mắt phóng tới A Mao ngây thơ mờ mịt còn đang đứng ngốc một bên, sâu kín nhìn hắn...

Thời điểm A Mao chạy ra, Đoạn Hành Dư đã ngồi ở trên xe ngựa nhắm mắt dưỡng thần, A Mao vừa lên xe liền chú ý cử động nhẹ nhàng, không quấy rầy hắn.

Hầu phủ cùng Quốc Tử Giám cách không xa, đi trong chốc lát liền về.

Đoạn Hành Dư cùng Lục Minh Chiêu đã hẹn buổi tối cùng nhau ra ngoài ăn cơm.

Hắn đi thay đổi bộ xiêm y, cùng mẫu thân vấn an rồi gọi tam đệ Đoạn Hành Húc cùng đi.

Bọn họ lại đi Ly cư, bất quá đã xảy ra sự việc lần trước, bọn họ cũng không ở thính đường ngồi, mà ngồi tại phòng riêng.

Hôm nay Lục Minh Chiêu bao thầu, bất quá hắn biết Đoạn Hành Dư thích yên tĩnh, cũng không gọi thêm người khác, trong phòng chỉ có ba người Lục Minh Chiêu, Đoạn Hành Dư và Đoạn Hành Húc.

Sau khi ngồi xuống, Lục Minh Chiêu không kìm được mà kích động, hắn thần bí hề hề đối với hai huynh đệ nói: "Ta muốn cho các ngươi thấy một người."

Thiếu niên mười mấy tuổi, đối với mọi thứ đều có sự tò mò, tuổi này cũng là lúc nảy sinh mối tình đầu, trên mặt Lục Minh Chiêu còn mang theo một tia ngượng ngùng, Đoạn Hành Húc lập tức dậy lên hứng thú, "Là nữ tử?"

Lục Minh Chiêu cố gắng tự khắc chế cảm xúc, gật gật đầu, "Ân! Nàng lập tức sẽ tới."

Vừa dứt lời, cửa phòng vang lên tiếng gõ, Lục Minh Chiêu gấp không chờ nổi mà mở cửa, chỉ thấy một nữ tử xuyên bộ váy lụa ôm đàn tỳ bà đi đến.

Váy nàng màu xanh lá, có chút thuần tịnh, thiếu vài phần diễm lệ, mang vẻ thoát tục, cùng với khuôn mặt thanh lệ của nàng càng thêm thích hợp, Đoạn Hành Húc nhìn đến không chớp mắt.

"Đây là Lạc Hà cô nương, nàng đàn tỳ bà cực tốt, hôm nay cho hai vị đệ đệ thưởng thức."

Lạc Hà cấp các vị công tử hành lễ, khóe miệng ngậm ý cười, khí chất không hề thua kém tiểu thư khuê phòng, ngược lại không như tiểu nữ e lệ, càng thêm khí chất hào phóng tự nhiên.

Mấy người ngồi xuống, khoái ý cùng nhau nói chuyện, Lạc Hà cô nương ở một bên đàn tỳ bà, trong lúc nhất thời không khí thập phần hài hòa.

Huynh đệ mấy người nói chuyện một lúc, có vài chén rượu xuống bụng, liền càng hưng phấn.

Chỉ là thời gian thoải mái như vậy cũng không liên tục bao lâu, bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ.

"Khâu công tử, thật ngượng ngùng, Lạc Hà cô nương đang phải tiếp Lục công tử."

"Hừ, Lục công tử là cái gì, ở đây còn có Cửu hoàng tử, mau khiến Lạc Hà cô nương lại đây."

Đoạn Hành Dư nghe thấy một giọng nữ cười trừ, "Này...!Thật sự là...!Quốc công gia Lục công tử cùng Đoạn Hầu gia nhị vị công tử đều ở đây...!Hay ta mang Trầm Nhạn cô nương đến giúp các công tử trợ hứng đi."

"Đoạn Hầu gia công tử? A, vậy để ta tự đi vào."

Âm thanh nói chuyện đã vang đến trước phòng, bỗng chốc cửa bị mạnh mẽ đẩy ra, nguyên lai là Khâu Hoành Tranh.

Miệng nhỏ của Đoạn Hành Dư nhấp rượu, vẫn chưa có ngẩng đầu xem người trước mắt.

Lục Minh Chiêu đã đứng lên, vội cười hòa giải, "Nguyên lai là Khâu tiểu công tử, không biết công tử đến là có chuyện gì?"

Khâu Hoành Tranh lại không để ý Lục Minh Chiêu, "Lạc Hà cô nương, đi, đàn tỳ bà cho ta."

Lạc Hà cô nương ôm tỳ bà, đứng dậy hành lễ, "Khâu công tử, xin thứ cho Lạc Hà thất lễ, Lục công tử cùng hai vị Đoạn công tử là khách nhân của Lạc Hà, hôm nay nhất định phải tiếp, nếu đi theo công tử bây giờ sẽ không phải phép, đành để ngày khác nhất định vì công tử mà đàn trợ hứng."

"Ta nói hôm nay chính là hôm nay, ngươi làm còn không phải vì bạc sao? Bọn họ ra bao nhiêu, ta ra gấp ba."

Lạc Hà sắc mặt nhất thời có chút khó coi, lại lần nữa hành lễ, "Thứ Lạc Hà khó có thể tòng mệnh."

Lạc Hà lần nữa cự tuyệt, mặt mũi Khâu Hoành Tranh mất hoàn toàn, "Kẻ hèn xướng kỹ, vậy mà không biết điều!"

"Khâu Hoành Tranh! Ngươi!" Lục Minh Chiêu che ở trước người Lạc Hà, ngực không ngừng phập phồng, hiển nhiên tức giận không nhịn được, lại bởi vì đối phương là con của tướng quân mang chiến công hiển hách, thật sự không dám không kiêng kị.

Nghe thế, Đoạn Hành Húc mặt cũng đỏ lên, lại giận mà không dám nói gì, hắn chỉ là con vợ lẽ, không dám đắc tội phủ tướng quân.

Cuối cùng cũng chỉ trừng mắt, ngây ngốc mà đứng.

Đoạn Hành Dư đứng lên, chỉ là hắn tự cho bản thân vẫn còn bình tĩnh thanh tỉnh, kỳ thực đầu óc cũng đã bị rượu làm cho nóng hầm hập, hai tròng mắt chứa đựng thủy quang liễm diễm.

"Khâu công tử sinh ra kiêu dũng thế gia, thân thế xác thật bất phàm, nhưng mà Duyệt đại triều chú ý văn võ song toàn, đều không phải chỉ dùng võ lập quốc, Khâu công tử cùng ta đều là học sinh Quốc Tử Giám, mà ngay cả nhã kỹ cũng không biết như thế nào, thật uổng phí nhiều năm đọc sách."

"Ngươi...!Đoạn Hành Dư, ngươi tính là gì? Ngươi có biết bản thân đang nói chuyện với ai không?" Khâu Hoành Tranh thẹn quá hóa giận.

Đoạn Hành Dư lại không bực, pha trò nói: "Chà, ai dò chỗ ta ngồi liền cùng người đó nói chuyện.

Còn chưa kể, mặc dù là xướng kỹ thì đã sao, Hồng Phất Nữ, Lý Sư Sư, Lương Hồng Ngọc đều không phải cũng là kỹ sao? Chậc...!Khâu công tử chẳng lẽ cũng không biết nàng? Vậy xác thật nên đọc nhiều sách hơn."

Khâu Hoành Tranh mặt xanh mặt trắng một trận, "Hừ! Những thứ ngươi nói đã là gì? Chút sách người đọc cũng đã là gì? Nhà ngươi thật sự được nuôi như tiểu thư khuê phòng, nuôi thành ra loại đức hạnh này, lớn lên cũng..."

"Đủ rồi.

Hoành Tranh."

Lúc này Tạ Thời Quyết từ ngoài cửa đi đến, Khâu Hoành Tranh thu liễm lại vài phần, những vẫn tức giận bất bình, "Chính là hắn..."

"Ta nói đủ rồi." Tạ Thời Quyết chỉ nói thêm một câu, thanh âm cũng không lớn, lại làm Khâu Hoành Tranh nghẹn khuất cũng chỉ đành nhịn xuống.

Khâu Hoành Tranh tuy kiêu ngạo ương ngạnh, lại vô cùng nghe lời Tạ Thời Quyết, nhỏ giọng thì thầm: "Ta chỉ muốn cho ngươi nghe nàng đàn tỳ bà."

"Nếu Lạc Hà cô nương có khách, ngày khác lại quấy rầy." Tạ Thời Quyết nói với Lạc Hà cô nương, ánh mắt lại chỉ ngắm nhìn Đoạn Hành Dư.

Hắn vừa tiến đến, Đoạn Hành Dư liền cảm thấy có chút chột dạ, mới vừa rồi khí thế đi xuống, men say tự giác nảy lên đầu.

Lại thật sự không có cách xem nhẹ ánh mắt hắn, vì vậy dứt khoát đón nhận, dưới ánh nến lay động trong phòng nhìn thẳng vào đôi mắt hắn.

"Cửu hoàng tử." Lục Minh Chiêu vội vàng phản ứng lại, không có quên lễ nghĩa, lập tức chắp tay thi hành lễ.

Lạc Hà cũng đi theo hành lễ, "Bái kiến Cửu hoàng tử."

"Cửu...! Cửu hoàng tử?" Đoạn Hành Húc là lần đầu tiên thấy người, hắn có chút kinh ngạc, đồng thời thấy Đoạn Hành Dư đứng ngốc, cũng không quên kéo kéo ống tay áo hắn.

Đoạn Hành Dư không có phản ứng, chỉ là nhìn chằm chằm người trước mặt, ánh mắt thanh minh, nhưng gương mặt lại phiếm đỏ, vừa do lúc nãy oán giận một phen, vừa do uống say.

Tạ Thời Quyết di chuyển đến gần hắn, hắn cũng không né, chỉ nhìn Tạ Thời Quyết cười một chút, đôi má lúm đồng tiền hãm xuống, sau đó liền nghe được hắn nói: "Uống rượu?".

Truyện Chữ Hay