Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

chương 26: 26: bỏ qua sẽ không lỡ mất

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đoạn Hành Dư lắc đầu, "Không đi, ta đã nói A Cần đem quần áo ta thu dọn về phủ rồi."

Tạ Thời Quyết có chút uể oải, thanh âm rầu rĩ, "Chậc, quả nhiên..."

Đoạn Hành Dư lúc này mới dọn bàn xong, đem ánh mắt chuyển sang nhìn người kia, "Có chuyện gì?"

Tạ Thời Quyết nhấc mí mắt nhìn hắn chằm chằm, "Không có lương tâm."

"..."

Đoạn Hành Dư không để ý tới hắn.

Lúc này A Mao vào được, lập tức hướng Đoạn Hành Dư chạy như bay tới, nhanh chóng nhào vào lồng ngực hắn, "Công tử, A Mao nhớ ngươi."

Mặt Đoạn Hành Dư mang ý cười, sờ sờ đầu A Mao, "Bây giờ liền đi về."

A Mao từ trong lồng ngực hắn đi ra, nói, "Về sau công tử đi chỗ nào có thể đều mang A Mao theo được không? A Mao sẽ không làm phiền, nhất định sẽ hầu hạ công tử thật tốt."

"Được được được." Đoạn Hành Dư nhéo nhéo mặt hắn, tiện đà nhìn về phía Tạ Thời Quyết, "Ta đi nhé?"

Tạ Thời QUyết vốn đã không vui, lúc này nhìn thấy hai người bọn họ thân thiết, trong lòng lại càng thêm chua xót, "Ừm..."

"..." Đoạn Hành Dư thấy vẻ mặt người nọ ủ rũ, cảm thấy vừa đáng thương vừa buồn cười, lại hỏi, "Ngươi không định đi sao? Cùng nhau ra đi."

Tạ Thời Quyết nâng mắt lên, nhìn đến đôi mắt đối phương liền bắt được một tia ý cười, hắn nghĩ, chờ đến thời điểm có thể danh ngôn chính thuận ở bên cạnh y, như vậy sẽ không còn khó chịu nữa đi.

Đã đợi lâu như vậy, chờ thêm một chút thì đã sao?

Sau khi xốc lại tâm tình, Tạ Thời Quyết gật gật đầu, theo Đoạn Hành Dư đi ra ngoài.

"Ngày mai không phải đi học, muốn đi đưa bái thiếp không?"

"Có!" Nói đến việc này, biểu tình trên mặt Tạ Thời Quyết mới tươi đẹp hơn một chút, "Ngươi nói đi cùng thì đi."

"Ừm."

"Bất quá ngày mai Hoành Tranh phải theo Khâu tướng quân ra ngoài, không thể đi cùng chúng ta, nên ta đã đưa thiệp của Tướng quân phủ trước cho hắn." Tạ Thời Quyết nói xong liền lấy tấm thiệp từ trong lồng ngực đưa cho Đoạn Hành Dư, "Đây là của phủ ngươi, trên thiệp chỉ đề tên huynh trưởng ngươi, vốn dĩ đại ca nói mời các công tử từ mười sáu trở lên."

"À..." Đoạn Hành Dư tiếp nhận thiệp, có chút mờ mịt, nghĩa là hắn không thể đi?

"Ngươi còn có ta." Trong mắt Tạ Thời Quyết hiện ra ý cười, gắt gao nhìn chằm chằm đôi mắt đối phương một khắc cũng không rời, "Dù ngươi chưa đủ mười sáu, nhưng đi cùng ta cũng không sao, đại ca cũng muốn gặp ngươi."

"Gặp ta? Thái Tử điện hạ biết ta?"

"Ừm..." Ánh mắt Tạ Thời Quyết chuyển sang hướng khác, "Chính là...!từng ngẫu nhiên nhắc qua ngươi trước mặt đại ca...!Ừm, ngày mai chúng ta đi Tả tướng phủ tìm Thái Vũ Quân, lại đi Hữu tướng phủ tìm Lâu Tri Muội, tiếp theo lại đi đến phủ Lục quốc công nhé?"

"Được."

Nói chuyện chẳng bao lâu đã đi đến xe ngựa, Đoạn Hành Dư cùng Tạ Thời Quyết tạm biệt, ngồi trên xe ngựa về phủ.

Xe ngựa chạy đến cửa phủ, Đoạn Hành Dư xuống xe liền nhìn thấy mẫu thân đã đứng ngoài đợi, vừa thấy hắn đi xuống, nàng lập tức tiến lên.

"Tiểu Dư."

"Nương, ta đã về."

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

"Ừm." Tần thị nắm tay hắn, "Đã nhiều ngày ở trong phủ Cửu hoàng tử, mọi thứ có tốt không?"

"Mọi thứ đều ổn.

Những ngày này nương có tốt không?"

"Tốt, ta ở phủ của mình, còn có cái gì không tốt?"

Đoạn Hành Dư cùng mẫu thân vào Thụy Ngọc viện, vừa đến cửa liền phát hiện cửa chính cửa sổ ở viện của chính mình đều bị đóng kín mít.

Đoạn Hành Dư bước nhanh đến, đẩy cửa ra, chỉ thấy Đoạn Hành Khâm ở bên trong, đối phương sốt ruột hoảng hốt mà nhìn qua, thần sắc có chút kinh hoàng.

Đoạn Hành Dư nhìn hắn, hỏi, "Đại ca, sao ngươi lại ở chỗ này?"

"À..." Ánh mắt Đoạn Hành Khâm hơi hơi trốn tránh, "Ta nghe nói hôm nay ngươi trở về, định tới đây hỏi ngươi một ít việc, không ngờ lại tới sớm hơn dự định, nên liền ở chỗ này chờ ngươi."

"Chờ ta? Vậy sao không mở rộng cửa?"

Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt hắn căng cứng, "Đoạn Hành Dư, lời này của ngươi là ý tứ gì?"

"Ta chỉ hỏi đại ca đến đây là vì chuyện gì?"

"Ta vừa mới nói qua!"

Đoạn Hành Dư lời lẽ sắc bén, "Phải không?"

"Ngươi! Ta còn có thể ở chỗ này làm gì? Bất quá là muốn hỏi thăm ngươi mấy câu, ngươi làm gì phải đến nỗi hùng hổ dọa người như thế?"

Tần thị đứng ở một bên chỉ biết lo lắng, đành phải lên tiếng can ngăn, "Tiểu Dư, không thể nói chuyện cùng đại ca như thế."

"Hừ", Đoạn Hành Khâm liếc Tần thị một cái, tiếp tục đối với Đoạn Hành Dư nói, "Ta là đại ca ngươi, nơi này là Đoạn phủ, ta là đích trưởng tử, muốn đến chỗ nào là đến chỗ đấy, không đến lượt ngươi nói ra nói vào."

Đoạn Hành Dư bị mẫu thân lôi kéo, cũng không hề cãi cọ.

Đoạn Hành Khâm sau khi ổn định cảm xúc hơn một chút, nghiêm mặt nói, "Tiểu Dư, ngươi đừng ỷ vào việc hiện giờ Cửu hoàng tử sủng ngươi liền không coi ai ra gì, không biết phân biệt tôn ti, đại ca quản giáo ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, hiểu chưa?"

"..." Đoạn Hành Dư không định đáp lời, lại nhìn thấy Tần thị đứng ở một bên đưa ánh mắt ra hiệu cho hắn, đành phải lạnh lùng nói, "Đúng vậy."

"Ta tới là muốn hỏi ngươi, Thái Tử sắp tới sẽ tổ chức đại hội cưỡi ngựa bắn cung, đã phân phó Cửu hoàng tử đưa thiếp mời, hắn có đưa cho ngươi không?"

Đoạn Hành Dư lấy ra thiếp mời, giao cho Đoạn Hành Khâm.

Đoạn Hành Khâm lấy được thiếp mời, mở ra kiểm tra, lúc này mới vừa lòng mà rời đi.

Ban đêm, Đoạn Hành Dư như thường lệ mở sách ôn bài, chỉ là chẳng hiểu sao đêm nay hắn không hề có tinh thần.

Hắn dứt khoát đóng sách lại, lên giường nằm sớm hơn mọi ngày, nhưng lăn qua lăn lại, vẫn không thể đi vào giấc ngủ.

Trong đầu lại hiện ra lời Tạ Thời Quyết nói hôm nay.

Khi đó y ngắt lời bỏ qua chủ đề đó, hiện giờ hồi tưởng lại liền cảm thấy có chút kỳ quái.

Tạ Thời Quyết...!Vì sao lại nhắc hắn trước mặt Thái Tử điện hạ?

Đoạn Hành Dư trở mình, đối mặt với vách tường.

Hắn thở ra một hơi, bỗng cảm thấy ban đêm không có Tạ Thời Quyết quấn bên người hắn nói chuyện liền có chút không quen.

Cũng may đêm không dài, Đoạn Hành Dư tỉnh lại khi sắc trời đã sáng, A Mao hầu hạ hắn rửa mặt xong, mới nói với hắn, "Công tử, Cửu hoàng tử ở bên ngoài."

"Đến đây từ lúc nào?"

"Không biết được, lúc ta tỉnh dậy định múc nước mang đến đây cho công tử đã thấy hắn.

Hắn chỉ nói đừng quấy rầy ngươi, rồi đứng ở ngoài chờ."

Đoạn Hành Dư sửa sang lại xiêm y, đi ra khỏi phòng, không khí trong lành làm thần khí thanh sảng, dường như những suy nghĩ miên man vào buổi đêm không hề làm giảm đi khí phách thiếu niên nửa phần.

Tạ Thời Quyết ngồi ở trong viện đình hóng gió, Đoạn Hành Dư đi đến, nghi hoặc hỏi, "Sao ngươi lại đến sớm vậy? Không phải đã hẹn nhau ở phủ Vũ Quân sao?"

"Ngươi đã tỉnh?" Giờ phút này Tạ Thời Quyết cũng là tinh thần sảng khoái, ngay cả quầng thâm mệt mỏi dưới đáy mắt cũng giảm đi vài phần bởi nụ cười xán lạn của thiếu niên.

Hắn cứ như vậy cười, "Còn nghĩ phải đợi ngươi thêm một chút nữa.

Không phải là do ta không ngủ được sao? Bởi vậy mới dứt khoát ở đây chờ ngươi cho tiện."

"?" Đoạn Hành Dư có chút bất đắc dĩ, "Vậy ngươi vào phòng ta nằm một lát đi? Ta đến phòng bếp nhỏ xem có gì ăn được không đã."

"Không cần, sao có thể ngủ lúc này được, ta đi cùng ngươi."

Trong viện của Đoạn Hành Dư có một phòng bếp nhỏ, cũng không có đầu bếp riêng, đều là tự mình làm việc trong phòng của hạ nhân.

Gia nhân vừa thấy Tạ Thời Quyết tiến vào, vội vàng dừng việc đang làm, hướng hắn hành lễ, A Cần cũng nói, "Bái kiến Cửu hoàng tử."

Tạ Thời Quyết gật gật đầu, vừa đánh giá phòng bếp nhỏ vừa nói, "Các ngươi tiếp tục làm việc đi."

A Cần đối với Đoạn Hành Dư nói, "Công tử, hoành thánh đã gần nấu xong, ngươi cùng Cửu hoàng tử cứ về phòng ngồi trước, đợi một lát ta sẽ mang qua."

"Ừm." Đoạn Hành Dư thấy xác thực không nơi nào cần bọn họ hỗ trợ, liền quyết định về phòng chờ, hắn phân phó, "Lát nữa bỏ ra một chén nhân tôm."

"Vâng."

Hai người từ phòng bếp đi về phòng, Tạ Thời Quyết đi phía sau Đoạn Hành Dư, nhịn không được hiếu kỳ hỏi, "Ngươi từ khi nào không ăn được tôm?"

Đoạn Hành Dư quay đầu nhìn đối phương, "Không phải là ngươi không ăn sao?"

EDIT BỞI Lavandula_Lamiaceae

"Hả?" Tạ Thời Quyết có chút kinh ngạc, "Ta đâu có không ăn..."

"Chà..." Đoạn Hành Dư có chút ảo não, "Vậy ta nhầm..."

Tạ Thời Quyết vẫn cứ tò mò, "Vì sao ngươi lại nghĩ vậy?"

"..." Đoạn Hành Dư nhớ tới thời điểm vừa vào học, Tạ Thời Quyết cho hắn một chén tôm lột đầy, mà tôm ngay trước mặt hắn vẫn không động qua, cho nên Đoạn Hành Dư nghĩ rằng hắn không thích ăn tôm...

"Hửm?" Tạ Thời Quyết vẫn dai dẳng bám không buông tha.

"Lần đó dùng bữa ở Tam Vị đường, thấy ngươi một đũa cũng không đụng qua, nên cho rằng ngươi không thích." Đoạn Hành Dư nói ra lời này, có chút chột dạ, ngày đó y rõ ràng là bận lột tôm cho hắn, không có thời gian tự mình ăn.

Vừa nghe nhắc đến việc này, Tạ Thời Quyết bỗng cảm thấy bất mãn, "Lần đó ngươi không thèm đụng một miếng, đem đổ hết."

Đoạn Hành Dư nghẹn lời một trận, "Khi đó ta..." không có muốn cùng ngươi dính dáng quan hệ.

Hắn không dám nói như thế, chỉ nói, "Khi đó ta tưởng ngươi định chọc ghẹo ta."

"Không có, trời đất chứng giám!"

"Hiện tại đã biết"

A Cần đem theo hai chén hoành thánh nóng hổi bưng lên, còn có mấy đĩa nước chấm.

Đoạn Hành Dư đem hoành thánh nhân tôm của mình chia vào chén Tạ Thời Quyết, lại lấy thêm mấy đĩa nước chấm đặt trước mặt y.

"Trong đấy có ớt cay, không biết ngươi ăn được không."

"Ta không ăn." Tạ Thời Quyết nhìn hắn.

"Vậy sao."

Tạ Thời Quyết lại từ trong chén mình lựa ra mấy viên hoành thánh chay chia cho Đoạn Hành Dư.

Kỳ thật, trước đây hắn không thích ăn tôm, chỉ là Đoạn Hành Dư thích ăn, cho nên hắn cũng thích ăn.

Trước đây hắn chính là không cay không vui, nhưng Đoạn Hành Dư không ăn được cay, vì thế hắn cũng không ăn cay.

Tạ Thời Quyết cắn một ngụm hoành thánh nhân tôm, lại ngẩng đầu nhìn Đoạn Hành Dư cũng đang ăn hoành thánh, hắn đột nhiên nói, "Ngươi làm đào hoa tô, ta còn chưa được ăn."

"Khụ..." Đoạn Hành Dư bị sặc, hắn cúi đầu, "Đã bỏ lỡ thì liền không còn cơ hội đâu."

Tạ Thời Quyết nhìn đối phương, đột nhiên duỗi tay bắt lấy cổ tay y, ngữ khí có chút gấp gáp, "Sẽ không! Không hề lỡ, chỉ cần ngươi còn ở đây, ta còn ở, vĩnh viễn không thể bỏ qua.

Ta sẽ tới tìm ngươi, không phải sao?"

Đoạn Hành Dư bị người nọ nắm có chút đau, ngẩng đầu lên nhìn y, thấy trong ánh mắt ấy lại dấy lên một luồng cảm xúc khó hiểu, hắn không rõ nguyên do, đành trấn an nói, "Được.

Sẽ không bỏ lỡ.

Ngày sau ta lại làm cho ngươi."

"Ừm.

Không có lỡ...!sẽ không bỏ lỡ..." Tạ Thời Quyết lúc này mới vừa lòng, thấp giọng lẩm bẩm..

Truyện Chữ Hay