Hoàng Tử Cố Chấp Ở Lại Giả Đáng Thương

chương 2: 2: nam phụ là một cái bánh bao hay khóc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đoạn Hành Dư vẫn luôn tự đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân nên không có phát hiện, Cửu hoàng tử chờ không được câu trả lời nên nắm chặt tay nhỏ, xoay người liền chạy ra ngoài.

Thế nào mà người đã biến mất rồi? Đoạn Hành Dư càng thêm xác định chính mình đang nằm mơ.

Nhưng giờ phút này hắn hẳn đang rất thanh tỉnh...!Làm sao có thể từ cảnh trong mơ tỉnh lại?

Hắn khua chân, tùy tiện tìm một chỗ mềm mại trên đệm nằm xuống, mới vừa rồi bị quăng ngã tuy không thương đến yếu hại, những vẫn làm cả người hắn bủn rủn, hắn đành nhắm mắt lại ngủ quên đau.

Thời điểm mơ mơ màng màng tỉnh lại, hắn giật mình tỉnh dậy, tập trung nhìn vào, như thế nào mà vẫn còn ở đây!

"Nhị công tử, người cuối cùng cũng tỉnh lại?" Một nha hoàn trang điểm xinh xắn đi đến, "Đã đến giờ dùng bữa, lão gia đã ở chính sảnh."

Đoạn Hành Dư mơ mơ màng màng được hầu hạ mặc quần áo, mang giày, rửa mặt, rồi liền bị một đám người mặc y phục cổ trang dẫn đi ăn cơm, hắn cũng không chủ động nói chuyện, chỉ ngẫu nhiên à ừ đáp vài câu.

Cảm giác quái dị trong lòng vẫn không có giảm bớt.

Trong bữa cơm, hắn tự chính mình cố gắng sắp xếp lại trong trí nhớ vài cái giả thuyết ít ỏi mà hắn biết được trong cuốn tiểu thuyết này.

Hắn là Đoạn Hành Dư, hiện tại hẳn được xem như nhị công tử Hầu phủ?

Đây là một triều đại lớn, nhưng căn bản là triều đại không có tồn tại trong lịch sử.

Tổ tiên Đoạn gia ba đời đều là quăng cổ chi thần, phụ thân Đoạn Chính Càn còn là lực lượng hỗ trợ đương kim Thánh Thượng đăng cơ, được phong Đoạn Hầu.

[quăng cổ chi thần: chỉ trọng thần phụ tá đế vương hoặc cận thần, tay sai đắc lực]

Đoạn Hành Dư là do nhị di nương Tần Vân Uyển sinh, nhưng nhị di nương được sủng ái, nên Đoạn Hầu cũng sủng ái lây sang hắn.

Chỉ là Hầu phủ còn có một chủ mẫu và một di nương khác, chủ mẫu đã sinh một đứa con, di nương cũng sinh vài tiểu hài nhi.

Hắn chỉ ngồi cùng bàn ăn đã nghe được nhiều thứ, biết được một ít bối cảnh, tuy nhiên đối với chi tiết trong tiểu thuyết thì lại biết tương đối ít.

Hơn nữa về đứa con của nhị di nương ở Đoạn phủ cũng không được miêu tả nhiều lắm, Đoạn Hành Dư thật sự không biết tình huống hiện lại là như thế nào, chỉ biết người này vừa nhát gan lại yếu đuối, lúc nói chuyện đều là vâng vâng dạ dạ, không giống với bản thân Đoạn Hành Dư chút nào.

Đoạn Hành Dư trợn mắt đến bình minh cũng nghĩ không ra, trước mắt thế giới vẫn như cũ chưa hề thay đổi, trong lòng hắn nhen nhóm lên một loại dự cảm xấu.

Hôm sau, Đoạn Hành Dư một bên ăn cháo, một bên thở dài.

"Bái kiến Cửu hoàng tử điện hạ." Tiếng nha hoàn cúi người hành lễ, sau đó nháy mắt đã có thân ảnh nho nhỏ từ ngoài nhanh chóng tiến vào.

Tạ Thời Quyết lại đột nhiên xuất hiện trước mặt, giờ phút này đang đứng bên cạnh hắn, khoảng cách gần gũi này khiến Đoạn Hành Dư có thể thấy rõ từng sợi lông mi đen nhánh.

Tạ Thời quyết vươn tay ra.

Đoạn Hành Dư cúi xuống nhìn, trên tay hắn là một cái hồ lô cùng viên ngọc châu trong suốt tinh xảo.

Rất đẹp.

"Cho ngươi."

Đoạn Hành Dư vẫn không để ý tới hắn, hiện tại hắn không có tâm tình cùng tiểu hài tử chơi trò đóng vai gia đình, hắn chỉ muốn nghĩ cách về nhà.

Tiểu hài như trước mặt tựa hồ có chút nôn nóng, bàn tay phía trước lại duỗi duỗi, "Cho ngươi, nhận lỗi."

Đoạn Hành Dư có chút không kiên nhẫn, hắn bỏ xuống chén cháo đã ăn xong, mang thần sắc hoảng hốt trở lại phòng trong.

Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì...

Hắn không có nhìn thấy tiểu hài nhi phía sau nhấp miệng, nghiêm túc nhìn theo bóng dáng hắn, cuối cùng lại xoay người chạy ra ngoài.

Đây đã là ngày thứ ba, Đoạn Hành Dư lại tiếp tục ngu ngốc khẳng định, hắn thực sự đã xuyên vào trong sách.

Vậy phải làm sao bây giờ!

Đoạn Hành Dư gấp đến độ dần tăng tốc bước chân, tự hỏi liệu có biện pháp nào có thể trở về.

Đi một chút đã mỏi, liền ngồi dưới đất, chống cằm thẫn thờ nhìn hoa viên.

"Bái kiến Cửu hoàng tử điện hạ."

Vì sao lại tới nữa!

Quả thực là ác mộng!

Ánh sáng trước mắt bị bóng người chặn lại, Đoạn Hành Dư vừa ngẩng đầu lên liền hoảng sợ.

Đây không phải chính là đôi mắt hạch đào của Tạ Thời Quyết thì còn có thể là ai?

Hắn ôm một cái rương đặt trên mặt đất, đem rương mở ra, ngón tay lại vô ý bắt lấy góc áo, lắp bắp nói: "Tặng cho ngươi, ngươi nhìn xem có thích hay không?"

Đoạn Hành Dư đứng lên, từ trên cao liếc xuống rương một cái, lại nhìn tiểu bá vương trong truyền thuyết một cái, có chút bất đắc dĩ: "Ta không cần, người lấy về đi thôi."

Tạ Thời Quyết vẫn ngồi xổm trước cái rương, đôi mắt mong chờ nhìn về phía người đang đứng trước mặt, "Nơi này có rất nhiều thứ tốt, ngươi cứ nhìn thử trước được không?"

Đoạn Hành Dư hiện tài nào có kiên nhẫn cùng tiểu hài tử chơi bời, hắn đang định nói gì đó, liền nghe được âm thanh của Đoạn Hầu phía sau.

"Tiểu Dư, không được vô lễ."

Tạ Thời Quyết nhìn ra phía cửa thấy được Đoạn Hầu gia cùng Thái Tử, tức khắc có chút kinh hoàng thất thố, tựa hồ sợ rằng huynh trưởng cùng bá phụ sẽ gây áp lực ép y phải nhận những đồ vật không thích, hắn vội đứng lên, Đoạn Hành Dư liền lùn hơn một ít so với hắn, "Ngươi không cần để ý, ta sẽ tìm thứ khác tốt hơn cho ngươi."

Đoạn Hành Dư cũng mặc kệ hắn, chỉ nhìn Đoạn Hầu, tận lực ra vẻ, ngoan ngoãn sợ hãi mà hô, "Cha."

"Còn thất thần làm gì, nương ngươi dạy ngươi lễ nghi thế nào mà đã quên? Đây là Thái Tử, kia là Cửu hoàng tử, mau hành lễ."

"À..." Đoạn Hành Dư quỳ một gối, đôi tay giao nhau, cung cung kính kính mà hành lễ, "Bái kiến Thái Tử, bái kiến Cửu hoàng tử."

Thái Tử còn chưa lên tiếng, Cửu hoàng tử liền lập tức lôi kéo tay hắn, đem người đỡ lên.

Đoạn Hành Dư hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại, lùi một bước về phía sau.

Hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cha hắn nhíu chặt lông mày cùng Thái Tử điện hạ biểu tình bất ngờ, trong lòng cũng có chút cảm xúc khác thường.

Nam phụ này...!Vậy mà cũng nhiệt tình.

Ngày thứ tư, Đoạn Hành Dư cũng nghĩ ra được một biện pháp có vẻ khả thi.

Thời điểm vừa tới ở nơi nào, thì liền ngay đó mà trở về.

Phim truyền hình đều có kịch bản như vậy!

Nói làm liền làm! Đoạn Hành Dư đã chuẩn bị sẵn tâm lý tốt, cùng lắm thì ngã xuống thành tàn tật què chân, hắn tự xốc lại dũng khí, bò lên trên cây, chỉ là mới bò được nửa chặng, hai chân đã không nhịn được mà run rẩy.

Hắn khẽ cắn môi, tiếp tục hướng lên trên.

Một chân hắn dẫm lên thân cây, nhưng vì chân quá ngắn, chân còn lại dẫm thế nào cũng không tới điểm tựa, hắn đành chậm rãi dùng chân lần mò...

Trên cây dường như có thứ gì đó, hắn cố sức ngẩng đầu nhìn lên phía trên, thấy thấp thoáng có chữ viết nổi lên lá cây.

Hắn ra sức nhìn, những chữ phía trên hình như là:

Nhiệm vụ thứ nhất: Giữ được tính mạng.

Nhiệm vụ thứ hai: Trợ giúp công thụ vai chính tu thành chính quả.

Đoạn Hành Dư có chút nghi hoặc, đang muốn tiếp tục bò lên trên xem cẩn thận một chút.

"Tiểu Dư..."

Một tiếng này như sấm sét đánh sau người, Đoạn Hành Dư suýt nữa thì dọa mất hồn, nháy mắt chân dưới trượt xuống, bàn tay nhất thời không nắm được điểm tựa, liền từ trên cây té xuống, ngã ở...

Trên người Tạ Thời Quyết.

Tiểu hài tử có chút ngốc nhìn thấy người ngã xuống, thế nhưng không chút do dự chạy tới muốn tiếp được hắn, cũng may cây cũng không cao, thân thể của Hành Dư cũng khá nhẹ, mới không đến nỗi bị thương hắn.

"Người làm gì mà chạy tới đây? Nếu bị thương thì phải làm sao bây giờ?" Đoạn Hành Dư ngồi dậy, nhìn người đang nằm trên mặt cỏ, có chút tức giận.

Tạ Thời Quyết lại tựa như rất vui vẻ, đối với hắn lộ vẻ mặt tươi cười, khóe miệng cong lên làm hiện ra hai cái lúm đồng tiền ở má.

Đoạn Hành Dư nghĩ, không phải hắn đè ngã nam phụ làm y ngu đi chứ? Hắn thử vỗ vỗ vài cái trên người Tạ Thời Quyết, thấp giọng lẩm bẩm: "Bị thương thì làm sao ta có thể giao lại ngươi?"

Hắn chính là hoàng tử, nhi tử của Hoàng Hậu, đệ đệ của đương kim Thái Tử.

Cha hắn tuy là Hầu gia, chỉ sợ cũng không bảo vệ được hắn.

Lời này vừa nói ra, biểu tình Tạ Thời Quyết liền trở nên uể oải.

Đoạn Hành Dư lại nghĩ đến hôm qua đôi mặt hạch đào có hơi sưng, không nghĩ được tiểu bá vương cao lãnh khi còn nhỏ lại là bánh bao thích khóc, nhưng cũng đừng nên chọc hắn khóc mới phải.

Hắn sẽ không dỗ tiểu hà tử đâu, thật sự phiền toái.

Bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn ngẩng đầu lên phía trên, lại phát hiện trên cây không còn chữ viết, tất cả chỉ còn lá cây rậm rạp.

Hơn nữa những lá cây đó đều có kích thước nho nhỏ, căn bản không có khả năng chứa nhiều chữ như vậy.

Là ảo giác sao?

Hắn gãi gãi đầu.

Đoạn Hành Dư cảm thấy ngực có chút đau liền tự xoa xoa, lại chỉ vào ngực Tạ Thời Quyết, hỏi: "Nơi này của ngươi cất giấu thứ gì vậy? Cộm thật sự."

Tạ Thời Quyết lấy ra từ trong áo cửu liên hoàn, duỗi tay đặt trước mặt hắn.

"Cửu liên hoàn?" Đoạn Hành Dư mắt sáng rực lên vài phần.

Tạ Thời Quyết có chút kinh ngạc, "Ngươi nhận ra?"

Không biết vì sao, y chỉ kinh ngạc một chút, rồi đôi mắt lại ảm đạm đi vài phần, tiện đfa thu tay lại như thể muốn cất đi, Đoạn Hành Dư lập tức nói: "Đây là muốn đưa ta sao?"

Tạ Thời Quyết đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm, "Người muốn sao?"

"Phải!" Đoạn Hành Dư đương nhiên đã nghe qua cửu liên hoàn, cũng từ trong phim ảnh nhìn thấy, bất quá ở hiện thực thì chưa thấy bao giờ.

Đã qua nhiều ngày luôn vội vàng nghĩ biện pháp trở về, nhưng cũng không nghĩ ra được gì, nơi này lại không có điện thoại dùng để giải trí, hắn buồn thật sự, cũng sắp không chịu nổi.

Thật vất vả mới có đồ vật giải buồn, hắn nhìn tiểu bao tử hai mắt sưng đỏ, trong lòng thở dài, hại người gì đó, cũng là sau này lớn lên mới làm, hiện tại vẫn là tiểu hài tử đáng yêu, tạm thời đối xử với hắn tốt chút vậy.

Đoạn Hành Dư đứng lên, vươn tay hướng Tạ Thời Quyết.

Tạ Thời Quyết có chút ngốc ngốc, đem cửu liên hoàn đưa cho hắn.

Đoạn Hành Dư lại dùng một cái tay khác tiếp nhận cửu liên hoàn, hơi chút mất tự nhiên lắc lắc bàn tay đang duỗi ra, "Không định đứng lên sao?"

Tạ Thời Quyết lập tức hiểu ý, duỗi tay bắt lấy tay hắn.

Đoạn Hành Dư không chỉ có ý tưởng dắt tay hắn, còn muốn xoa bóp khuôn mặt.

Rốt cuộc vẫn là tiểu hài tử mềm mịn, thoạt nhìn có cảm giác rất tốt.

Nghĩ như vậy, hắn nhanh chóng làm ra động tác, đưa tay lên xoa nhẹ khuôn mặt Tạ Thời Quyết.

Quả nhiên là mềm mụp!

Tạ Thời Quyết trừng lớn đôi mắt nhìn hắn.

Bộ dáng tiểu hài nhi quá đáng yêu, Đoạn Hành Dư không nhịn được lại xoa thêm một chút, xong rồi mới lưu luyến buông lỏng hai tay, "Ta chính là...!Muốn sờ thử một chút."

Tay vừa mới buông, đã bị người khác cầm lên.

Tạ Thời Quyết lôi kéo tay hắn dán ngay mặt mình, cọ hai cái.

"Ngươi thử lại.".

Truyện Chữ Hay