Ed: Jang Bò
An Đức năm thứ năm, sủng phi được cưng chiều nhất của hoàng đế Chiêu Hoa thuận lợi sinh tứ hoàng tử, mặt rồng của hoàng đế cực kỳ vui mừng, rất mừng, ban tên cho Tứ hoàng tử là Ngọc Cảnh.
Thiên chi kiêu tử, ngàn vạn sủng ái đều tụ tập vào một mình tứ hoàng tử, trình độ sủng ái đã vượt qua những hoàng tử khác.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, trong một lần sốt cao không dứt, cuối cùng để bảo vệ tính mạng tứ hoàng tử Ngọc Cảnh mất đi chân phải, trở thành một truyện cười ở hậu cung.
Chiêu Hoa nghi khổ sở không dứt, hàng đêm ôm Ngọc Cảnh khóc không thành tiếng.
Hoàng đế thương xót vẫn thường tới đây thăm, Chiêu Hoa nghi mỗi ngày đều mong đợi, ôm Ngọc Cảnh trong ngực nói: "Mất chân phải đổi lại được phụ hoàng yêu mến, cũng coi như là đáng rồi."
Sau đó không bao lâu, Hoàng đế lại có tân sủng, dần dà quên luôn Chiêu Hoa nghi và Ngọc Cảnh ở sau đầu, Chiêu Hoa nghi mỗi ngày đứng trước cửa ôm Ngọc Cảnh mong đợi, chỉ mong chờ Hoàng đế có thể đi ngang qua nơi đây.
Chỉ là, hôm nay lại nhận được tin Hoàng đế đã sủng ái phi tử khác.
Cho dù trước kia phong quang thế nào hôm nay cũng chỉ là một phi tử bị thất sủng, những thái giám nô tỳ đã sớm không đặt nàng ở trong mắt, thậm chí thường thường lén lút lầm bầm, làm sao lại phải theo chủ nhân như vậy.
Ngọc Cảnh càng lúc càng lớn, ngày trước còn luôn mồm kêu than đồ ăn khó ăn đến bây giờ đã có thể xuống đất đi bộ, tuy khập khễnh, nhưng chỉ cần khỏe mạnh là tốt rồi, hắn ngây thơ hoạt bát, không hiểu trong cung âm u.
Chiêu Hoa nghi cảm thấy như thế này cũng tốt, những chuyện phiền lòng ngoài kia, đã không còn quan hệ gì tới bọn họ rồi.
Ngọc Cảnh từ bên ngoài chạy trở về, cầm trong tay một bồn hoa, Chiêu Hoa nghi liền nói: "Lấy từ đâu? Còn không mau trả lại."
Ngọc Cảnh sinh ra bộ dáng rất đẹp, phần lớn đều giống mình, chỉ là trên người có một cỗ không giận mà uy phong cách ngược lại cực kỳ giống phụ thân của hắn, Ngọc Cảnh nói: "Mẫu phi, đây là Bình nương nương tặng cho ta."
Trong lòng Chiêu Hoa nghi thầm kêu không được, Bình nương nương chính là phi tử hiện tại đang được Hoàng đế sủng ái, tâm cơ khá sâu, đột nhiên tặng bồn hoa cho Ngọc Cảnh tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.
Nàng lôi kéo Ngọc Cảnh đi trả lại bồn hoa, lại vừa khéo đụng mặt Bình quý phi, nàng ta một bước phản ứng trước nhìn Ngọc Cảnh lớn tiếng nói: "Tốt, không trách trong cung của ta thiếu mất một bồn hoa, thì ra là bị người đánh cắp."
Chuyện này truyền đến tai hoàng đế, cũng không biết là người bên gối quạt gió thổi lửa như thế nào, một câu "Thượng bất chánh hạ tắc loạn" đã trực tiếp xử hai người có tội.
Bình quý phi này cuối cùng còn nói, nể tình Ngọc Cảnh còn nhỏ, chuyện này coi như nàng ta bỏ qua.
Tuy nói không truy cứu, nhưng những ngày sau này càng ngày càng bất đắc dĩ, thậm chí càng về sau những thái giám nô tỳ hầu hạ cũng dám máng chửi hai người, chỉ muốn hai người này chết đi, để bọn họ sớm được đổi lại chủ nhân, đi theo chủ nhân như vậy thật sự không có tiền đồ.
Chiêu Hoa phi từ nhỏ chưa từng sống cuộc sống khổ sở như vậy, thân thể càng ngày càng gầy gò.
Trong cung vẫn coi như là có mấy bạn tốt, đáng tiếc tai vạ đến từ cung của mình, người có thể giúp đỡ lại càng ít, thật vất vả cuối cùng cũng có một muội muội cùng phòng ngày xưa bây giờ đang được sủng ái, nàng hi vọng đối phương có thể giúp mình một chút.
Đáng tiếc, đối phương nhìn thấy bộ dạng bây giờ của nàng ngược lại trong mắt lộ vẻ hài lòng, nói: "Ban đầu là ngươi chèn ép ta, hiện tại ta ép lại ngươi, không phải chuyện hiển nhiên sao?"
Lòng của Chiêu Hoa nghi giá lạnh, ăn không ngon, cảm thấy ngày tháng của mình đã không còn dài rồi.
Một ngày tỉnh lại, gọi Ngọc Cảnh mới vừa tròn bốn tuổi tới, nói: "Mẫu phi phải đi trước, cuộc sống sau này của con tất nhiên sẽ hết sức khó khăn, nhưng mẫu phi hi vọng con có thể sống thật tốt......" Ánh mắt nàng như có như không, tiếp tục nói: "Đem những kẻ đã đè ép chung ta......"
Ngọc Cảnh cắt đứt lời nói của Chiêu Hoa nghi, hắn hỏi: "Mẫu phi tại sao người lại muốn đi trước? Người phải đi đâu sao?"
Nàng cười cười, bất đắc dĩ sờ sờ đầu của hắn, cúi đầu ôm hắn, lại hôn lên gương mặt hắn, nói ra: "Đi chơi đi."
Ngọc Cảnh chần chừ một chút, sau đó chạy ra ngoài.
Một lát sau, Chiêu Hoa nghi kéo thân thể đã suy yếu đến bên ao nước, sau đó sải bước, quay đầu nhìn lại, trong lòng đã giống như nước lặng, cúi đầu nhảy xuống, cùng hồ nước này hòa làm một.
Lúc Ngọc Cảnh trở lại, không nhìn thấy Chiêu Hoa nghi, liền sai thái giám nô tỳ đi tìm, đáng tiếc chẳng có người nào là thật lòng muốn giúp đỡ.
Mãi tới buổi tối hôm đó, Ngọc Cảnh nóng nảy không dứt, đi khắp nơi tìm người đến bên bờ ao, đột nhiên nhìn thấy một chiếc khăn lụa nổi lên.
Không lâu sau, thi thể của Chiêu Hoa nghi bị kéo lên, thái giám nô tỳ mỗi một người đều mắng xúi quẩy, mà Hoàng đế ở đâu? Mãi cuối cùng hắn cũng tới liếc mắt nhìn, thở dài một hơi mà nói: "Truy phong danh hiệu Đức Phi."
Chiêu Hoa nghi chết đi, khiến Hoàng đế nhớ lại mình còn có một người con trai bị què một chân, có lẽ là sinh lòng áy náy, nên quyết ý để đứa bé ở bên người, lại lần nữa chú ý tới hắn.
Ngọc Cảnh tính tình đại biến, càng thêm trầm mặc ít nói, chú tâm vào việc học, chỉ sáu tuổi đã đọc thuộc Tứ Thư Ngũ Kinh, thậm chí vẽ tranh làm thơ đều thông thạo, Thái Phó khen ngợi không thôi.bg-ssp-{height:px}
Tuổi còn trẻ đã đầy bụng kinh luân, chỉ tiếc là sinh ra lại tàn tật.
Những hoàng tử khác có lẽ là chưa từng để hắn vào trong mắt, cho nên rất tự nhiên cùng hắn qua lại, sau lại cảm thấy hắn có tài, rối rít muốn lôi kéo hắn vào phe của mình.
Ngọc Cảnh khéo léo đứng ở giữa, khiến ba người kiềm chế lẫn nhau.
Thái Phó hiểu rõ Ngọc Cảnh, thấy hắn có năng lực so với người khác có thể làm nên chuyện, liền ở bên cạnh giúp đỡ hắn.
Vừa bắt đầu chỉ có Thái Phó, sau đó lại có những hoàng tử không được sủng ái khác, nhưng vẫn còn chưa đủ.
Cơ hội tốt đã đến, Hoàng đế mắc bệnh, hắn tuổi cũng đã già, những hoàng tử khác thỉnh thoảng tới vấn an một chút, phần lớn đều là nghĩ tới làm thế nào để chính mình có thể thừa kế ngôi vị hoàng đế.
Loại thời điểm này không phải thích hợp nhất nên thừa cơ mà đánh đến hay sao?
Ngọc Cảnh sắm vai một người con hiếu thuận, thậm chí đến việc hoàng đế ăn uống vệ sinh hắn đều một mực để ý, hoàng đế kia nói: "Hôm nay cũng chỉ có con là thật lòng với trẫm, những người khác mỗi một người đều chỉ nghĩ tới ngôi vị hoàng đế."
Ngọc Cảnh nâng môi, không nói.
Đại khái khi Hoàng đế khỏe lại, Ngọc Cảnh phái người giựt giây các hoàng tử dâng tấu truyền ngôi, kết quả mặt rồng giận dữ, nộ khí xung thiên, lại thấy Ngọc Cảnh bên cạnh tuy là một què chân, nhưng tính tình thận trọng giải quyết chính sự biểu hiện rất xuất sắc, Thái Phó liền tiến cử.
Thế nhưng lại khiến hoàng đế động tâm nẩy ra suy nghĩ cho Ngọc Cảnh làm Thái tử.
Có ý nghĩ này, hắn liền bắt đầu quan sát Ngọc Cảnh, phát hiện hình như đứa con này quả thật không tệ, so với người khác tốt hơn nhiều, chỉ nhìn về phần hiếu đạo đã mạnh hơn hoàng tử khác rất nhiều.
Sau này, bệnh tình của Hoàng đế lại nặng hơn, hơn nữa thân thể ngày càng suy nhược, hắn có thể cảm thấy thân thể mình đã không còn chịu đựng được nữa, nhìn Ngọc Cảnh ở bên cạnh đang toàn tâm toàn chăm sóc mình, tâm tư nóng nảy, liền nói với thái giám muốn lập Ngọc Cảnh làm Thái tử.
Trong khoảng thời gian ngắn văn võ cả triều đều lên tiếng phản đối, một đám quan viên quỳ gối trước tẩm cung của Hoàng đế, hô to: "Xin hoàng thượng nghĩ kỹ rồi mới làm."
"Vua của một nước sao có thể là người tàn tật?"
Hoàng đế đầu óc càng ngày càng mơ hồ, thậm chí về sau đến việc nói còn không rõ, hắn cảm giác mình không còn sống lâu nữa, nói với Ngọc Cảnh: "Trẫm...... Hối hận...... A...... Hối hận...... Ban đầu...... Thế nào thế nào...... Cũng chưa từng...... Hảo hảo chăm sóc...... Ngươi......"
Ngọc Cảnh nhỏ giọng nở nụ cười, nói: "Gạo nấu thành cơm, chuyện cho tới bây giờ hối hận cũng đã vô dụng."
Hoàng đế mơ mơ màng màng nhìn Ngọc Cảnh, chỉ thấy Ngọc Cảnh cầm miếng bánh ngọt đưa vào trong miệng, không hề quỳ nữa.
Hắn cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng bây giờ đã quá muộn, hắn khàn giọng nói: "Cảnh...... Cảnh...... Vậy?"
Ngọc Cảnh cười nói: "Là Phạt Võ vương mới đúng."
Ngực Hoàng đế phát hỏa, lớn tiếng dùng sức hô: "...... Người...... Người tới...... Tạo phản tạo phản...... Rồi......"
Ngọc Cảnh ho khan hai tiếng, cười nói: "Phụ hoàng, con chính là hài nhi của người, người đừng có lăn qua lăn lại, đỡ phải một hơi không lên nổi, liền......"
Hoàng đế giùng giằng muốn ngồi lên, cuối cùng lại rơi xuống đất.
Ngọc Cảnh nhíu mày, nói: "Cái này không thể được, đường đường một đời Quân Vương sao có thể chết trên đất." Hắn vươn tay kéo hoàng đế lên giường.
Hoàng đế trợn mắt, thở hổn hển nói: "Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......"
Ngọc Cảnh ngồi dựa trên ghế, ở bên cạnh vừa ăn bánh ngọt vừa nhìn hắn từ từ chết đi.
Cuối cùng, một lát sau đỏ mắt khóc lớn lên.
Phạt Võ vương leo lên vương vị của hắn, đầu tiên là hành hạ Bình quý phi đến nửa chết nửa sống, cuối cùng tự mình nhảy xuống ao tự vẫn, tiếp tục đến những người đã từng chèn ép hai mẹ con hắn, từng người trả lại cho bọn họ những gì mình phải chịu.
Trở về tẩm cung, ngủ say một giấc, trong đầu Ngọc Cảnh liền nhiều hơn rất nhiều sự kiện ——
Xuyên đến tương lai của chính mình.
Thẩm Cảnh nhìn tấu chương trước mặt, ngẩn người, không ngờ sau khi mình chết lại xuyên trở lại......