Hai người đi ra một khoảng cách đoạn đường, Hoàng Phủ San nhỏ giọng nói: "Thật ra muội tính toán lấy bạc đập, mặc kệ đối phương có nguyện ý bán hay không."Tô Nghênh Xuân cười nói: "Đừng học nhị ca muội.
"Vốn dĩ nàng không có ý trêu ghẹo nhưng nói ra miệng lại cảm thấy có phần quen thuộc đặc thù, nàng âm thầm tự trách mình đều do thói quen gây ra sai Phủ San do dự mở miệng: "Tô tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn mời những người này...!Dân chúng bình thường đến làm việc? Bọn họ không trải qua huấn luyện chuyên môn, phần lớn đều không có kỹ năng..." Cho nên hiện tượng "người giàu càng giàu, người nghèo càng nghèo" trong thành quả thực tồn tại."San nhi, bọn họ là con dân hoàng triều này."Hoàng Phủ San sửng sốt, không nghĩ tới nàng nói như Nghênh Xuân nói: "Ta làm ăn để muốn chứng minh mình rời Tô phủ có thể sống rất tốt.
Vốn dĩ là chuyện của một mình ta nhưng mới vừa rồi nhìn thấy Tiểu Phúc cùng nương nàng.
Bỗng nhiên ta cảm thấy nếu có người bởi vì ta trợ giúp cũng có thể sống tốt, có vẻ như phần tốt của ta trở nên có ý nghĩa hơn."Dừng một chút, lại nói: "Đương nhiên, người được tuyển tới phải cẩn thận lựa chọn, không có kinh nghiệm làm việc không quan trọng nhưng có thể mời người đến dạy, ta tin tưởng chỉ cần cho họ cơ hội, bọn họ có thể nắm chắc."Hoàng Phủ San trầm mặc, nhìn gương mặt xinh đẹp của Tô Nghênh Xuân, giống như có chút hiểu rõ vì sao Thái tử thích là một nữ tử hồn nhiên thuần khiết, trong lòng có thiện lương với trái tim nhân hậu."Tô tỷ tỷ, tỷ sẽ làm được."Tô Nghênh Xuân đã đi tới trước nhà ngói xanh, nghe vậy quay đầu cười:"Ta đang mạnh miệng cái gì, ngay cả căn nhà ta cũng chưa mua được."Dùng ngón tay gõ cửa, qua một hồi lâu, cửa gỗ mới chậm rãi mở ra, một lão nhân gia tráng kiện thần sắc không tốt, không chút do dự nhìn các nàng."Làm gì?"Cũng không bởi vì các nàng là nữ tử liền chậm lại biểu tình, khi nhìn vào trang phục cách ăn mặc của các nàng, lão nhân gia thậm chí còn hung ác vài phần."Lâm lão gia." Tô Nghênh Xuân thoải mái phúc lễ, "Không biết tòa nhà kia của lão có bán không?"Lâm Lão nghe xưng hô này híp mắt, nghiêng người tránh ra: "Vào đi."Các nàng chào hỏi rồi ngồi xuống, Hoa Thường vẫn như cũ mặt không chút thay đổi canh giữ ở một Nghênh Xuân không quan tâm đ ến sự lãnh đạm của Lâm lão gia nhưng nghĩ đến Hoàng Phủ San dù sao là công chúa, nàng sợ trong lúc Lâm lão gia vô ý nói cái gì đắc tội công chúa, chủ động nói:"Tiểu nữ rất thích tòa lâu đó."Lâm Lão đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Các ngươi mua muốn làm loại sinh kế gì a? Ta có thể nói trước, không được mở tửu lâu...""Đúng, tửu lâu."Bầu không khí nhất thời có chút xấu Lão ngẩn người, nói: "Vị tiểu thư này, ngươi không thể nói một việc làm ăn khác, định lừa một lão già như ta sao?"Hoàng Phủ San bị lão nhân gia này không theo lẽ thường làm cho chọc cười, tâm tình khẩn trương của nàng giảm bớt một Nghênh Xuân nở nụ cười: "Nếu đã nói đến mua bán, hai chữ liêm chính tiểu nữ vẫn hiểu."Lâm Lão hừ nói, "Vậy chứng tỏ, ngươi thật sự rất thích toà lầu của ta." Ít nhất không thích đến mức không từ thủ đoạn để đạt được." Bởi vì thích nên nghiêm túc đối đãi."Nàng xinh đẹp, nụ cười đoan trang lại nói những lời trịnh trọng như vậy, thật sự khiến người ta không cách nào dùng lời ác ngôn đối Lão trầm mặc một lát, nói: "Nói cho ta biết tửu lâu của ngươi chuẩn bị mở như thế nào."Quả thực yêu cầu này có chút quá đáng, nếu như gặp phải người khôn khéo sẽ không nói thật.
Nhưng Tô Nghênh Xuân không có suy nghĩ nhiều, đem tính toán trong lòng đại khái thông báo một lần, còn tràn đầy áy náy nói lần đầu tiên mình làm ăn, rất nhiều nơi còn chưa quen nghe nói sẽ mời dân chúng xung quanh đến tửu lâu làm việc, mí mắt lão gia khẽ nâng lên."Được, ta có thể bán." Và báo giá rất công ngờ tới sự tình tiến triển thuận lợi như vậy, hai thiếu nữ đều mỉm cười, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui mừng."Nhưng ngươi phải nghe ta kể một câu chuyện." Hắn chỉ vào Tô Nghênh Xuân, khuôn mặt có chút mất tự nhiên..