Chuyện Tấn Vương bị ám sát cứ như vậy bình đạm không có gì lạ mà trôi qua. Cũng bởi vì viêc này nên sắn bắn mùa kết thúc sớm hơn so với năm ngoái.
Sau khi trở về cung, đương nhiên là ai khiển trách thì khiển trách, ai thỉnh tội thì *thỉnh tội, nhưng tin tức về thích khách thì một chút cũng không hỏi thăm ra tới.
*thỉnh tội: xin tội, đem mọi tội lỗi ôm vào người.
Cố Linh Quân vốn tưởng rằng chuyện không có liên quan gì đến mình, chỉ cần ngồi xem diễn là được, ngược lại đột nhiên bị nam phụ cho thêm đất diễn.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn trên tay tờ giấy nhỏ “Bị thương không nghiêm trọng, nhưng có nàng quan tâm ta thật là vui vẻ, lại nhẫn nại thêm chút thời gian, chúng ta có thể *song túc song phi”.
*song túc song phi: hai con chim tự do bay lượn trên bầu trời, cùng bay cùng đậu.
Cố Linh Quân: “???”
Đến nỗi Tấn Vương nhét tờ giấy này vào cung của nàng khi nào, Cố Linh Quân nhìn Tiêu Dục Hành bình tĩnh không thay đổi sắc mặt.
Cố Linh Quân: Ta cũng không biết, ta cũng không dám hỏi.
***
“Nương nương, ngài nói thủ vệ nghiêm ngặt như vậy, tại sao thích khách còn có thể ám sát được Tấn Vương. Nếu vậy trong cung, có thể ...”
“Nói bậy cái gì đó, hoàng cung phòng thủ kiên cố, là nơi an toàn nhất, cho dù thích khách có một trăm lá gan cũng không dám tới.”
“Thần thiếp nào dám làm trò nói bậy trước mặt nương nương. Nếu tìm được người chủ mưu phải xử tội thật nặng, nương nương có biết là ai làm không?”
Sau khi trở về hậu cung, Cố Linh Quân tính toán cân nhắc, nghiên cứu nuốt trôi mớ thông tin độc nhất vô nhị mà hoàng đế nói cho nàng. Tuy rằng đến nay cũng chưa nghĩ ra câu “Kim thiền thoát xác” mà Tiêu Dục Hành nói là có ý gì.
Vẻ mặt bi thương, Cố Linh Quân cảm khái: Quả nhiên ta không đảm đương nổi chức danh Yêu Phi gây loạn hậu cung, can thiệp triều chính.
Nhưng, mỗi khi nàng bắt đầu cân nhắc thì toàn bộ phi tần trong hậu cung kết đội mà đến, miệng nói thỉnh an, thật ra chỉ là lời nói khách sáo.
Ví dụ tỷ như hiện tại, một đống phi tần vây quanh nàng hỏi đông hỏi tây.
Nàng đương nhiên biết là ai làm, nhưng nàng không muốn nói đó, sợ bay đầu lúc nào không biết.
Cố Linh Quân nhíu nhíu mày, muốn giả vờ ‘ vừa nghĩ đến chuyện ám sát là sợ hãi ’: “Ta cũng không biết đây là ai làm, thật đúng là to gan lớn mật.”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại . Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phi tần ngồi ở phía dưới trao đổi ánh mắt, lẫn nhau hiểu ý, quyết định đổi sang đề tài khác.
“Nương nương có biết kỳ thi thu sắp bắt đầu rồi? Năm nay cũng không biết công tử nhà ai đoạt giải.”
“Nghe nói là thế tử gia Phùng thân vương, có rất nhiều người xem trọng ngài ấy nha. Nhưng cũng không định nhất định là con cháu trong kinh, cũng không thể khinh thường thực lực của người đến từ địa phương khác.”
“Thế tử gia Phùng thân vương, là người rất tài hoa, nhưng nghe nói người này rất ngạo mạng. Lần thu săn này còn gây chuyện với quận chúa Khang Nghi, bị cấm túc một tháng, đúng không nương nương?”
Sau khi vào cung, đây là lần đầu tiên Cố Linh Quân có cảm giác ngồi nhiều chuyện với tỷ muội. Tuy rằng trên thực tế chỉ là tình tỷ muội đồ nhựa, có cũng như không.
Nhớ tới ngày ấy, Cố Linh Quân thật sự không có ấn tượng tốt đối với Phùng Tử Kính, có cơ hội xỉ vả đương nhiên không thể bỏ qua.
“Phùng Tử Kính, người này ...”
Cố Linh Quân muốn nói lại thôi, biểu tình khó xử làm mọi người sôi nổi hiểu rõ.
Đạt tới mục đích, Cố Linh Quân vừa lòng nâng chung trà lên uống mấy hớp, lại như lơ đãng hỏi ra vấn đề nàng nghẹn ở trong lòng đã lâu: “Các ngươi nghe mấy tin này từ đâu?”
Bọn họ hỏi thăm biết tin tức trong cung nàng không nói, nhưng sao ngoài cung xảy ra chuyện gì ai cũng biết là sao, một Quý Phi như nàng vẫn là không hiểu nha?
Phi tần ngồi ở phía dưới lại trao đổi ánh mắt, lẫn nhau hiểu ý, một người trong đó cười cười nói: “Nương nương là nữ nhi duy nhất trong nhà, Cố tướng quân lại ở tiền tuyến xa xôi … Cho nên không biết hết thông tin ngoài cung là chuyện đương nhiên.”
Nghe xong, Cố Linh Quân thoáng khép hờ mắt, đã hiểu.
Trong cung không có tay mắt, nhà mẹ đẻ ngoài cung cũng không thể truyền tin tức vào.
Người nọ thấy thế nói tiếp: “Nương nương muốn biết cái gì, cứ việc tới hỏi chúng thần thiếp, chúng thần thiếp nhất định là biết gì nói hết, không nửa lời giấu giếm.”
Mấy người còn lại cũng là sôi nổi phụ họa, gật đầu.
Không phải những người có dã tâm, sau khi vào cung biết rõ tình hình còn như con thiêu thân lao mình vào lửa, bọn họ là biết mình biết ta, hiểu rõ bản thân nặng nhẹ bao nhiêu.
Tục ngữ nói phía dưới cây lớn sẽ có thức ăn, Cố Linh Quân là một cây lớn chà bá, không dựa chính là ngu ngốc.
So với sinh hoạt bình thường không kiếm chuyện và gây chuyện bị đạp vào lãnh cung, còn không chiếm được sự chú ý từ Hoàng Thượng, thì kết làm tỷ muội với Quý Phi cũng tốt, không ăn cái thì húp chút nước canh lạt cũng đỡ no.
Cố Linh Quân chớp chớp mắt, nàng cũng có thể chất bẻ cong người cùng phái sao?!
Áp xuống đáy lòng có chút hưng phấn, Cố Linh Quân hơi hơi cong khóe miệng trả lời: “Vậy làm ơn các vị.”
So với Cố Linh Quân càng hưng phấn, các phi tần khách sáo một chút, sau đó biết gì nói nấy, ào ào tuông ra.
“Nương nương có biết nhị công tử nhà Lưu đại nhân không? Đây là lần thứ ba hắn tham gia thi cử, cũng không biết năm nay có thể thi đậu hay không?”
“Nghe nói, Hà đại nhân là trộm nhờ Thái phó đi cửa sau nha.”
......
Ngay từ đầu còn khá khắc chế, nhưng tới mặt sau, đề tài dần dần nghiêng về …
“Nghe nói năm nay có mấy thí sinh rất *tuấn mỹ đến từ quận huyện nhỏ nha.”
*tuấn mỹ: đẹp trai.
“Thật sao? Có giống thế tử gia Phùng thân vương không?”
“Thế tử gia nhà Phùng thân vương cũng coi như tuấn mỹ sao? Ta cảm thấy hắn chỉ có thể coi như người thường thôi.”
“Đúng vậy, muốn so cũng là so với Tấn Vương điện hạ.”
Đột nhiên không có người nói tiếp, ngắn ngủi yên lặng làm mọi người phản ứng lại bản thân đang nói gì đó, đều vội vàng hoảng sợ mà quỳ xuống thỉnh tội.
Cố Linh Quân đang nghe được mùi ngon, đột nhiên không ai nói chuyện tiếp, vừa nhìn sang, thì thấy mọi người đều quỳ xuống.
Không hiểu mô tê ra sao, Cố Linh Quân lên tiếng hỏi: “Làm gì vậy, sao đều quỳ xuống hết rồi?”
“Còn thỉnh nương nương trách phạt.”
Nói nói đã quên mất thân phận, thế nhưng dám làm trò nhắc đến *ngoại nam trước mặt Quý Phi, mọi người quỳ mà toàn thân phát run lên.
*ngoại nam: người đàn ông bên ngoài.
Cố Linh Quân suy nghĩ một lát, hiểu rõ.
“Được rồi, vậy phạt các ngươi tiếp tục nói cho ta nghe một chút đi, còn nghe được cái gì nữa, nhanh, nhanh.”
Chúng phi tần quỳ phía dưới mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, xác nhận Cố Linh Quân không có tức giận mới cẩn thận đứng lên.
Mới vừa ngồi xuống thì nghe người ngồi ghế trên tựa an ủi nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy, nhưng muốn so không phải cũng là so với Hoàng Thượng sao?”
--- “Chẳng lẽ ánh mắt nàng xảy ra vấn đề? Thấy nhiều người như vậy, nhưng không thấy có một ai đẹp hơn Tiêu Dục Hành.”
Chúng phi tần chưa từng nhìn thấy Hoàng Thượng: “ ...”
***
Trải qua một ngày tỷ muội nói chuyện vui vẻ, kỳ thi thu ở trong mắt Cố Linh Quân, dứt khoát biến thành thi đại học như kiếp trước.
Nghĩ đến chuyện nhà người ta có huynh tỷ muội, nghĩ đến bản thân mình … Cố Linh Quân vẻ mặt ưu thương.
Muốn có người thân vào cung trò chuyện cũng không có ai.
Nhưng phần ưu thương nhàn nhạt này thực mau đã bị hòa tan. Từ sau cái ngày đó, đám phi tần kia thấy Cố Linh Quân dễ gần, còn dễ nói chuyện, mọi người ngày ngày kết đội đúng giờ đến cung Cố Linh Quân tám chuyện.
Đối với hậu cung phi tần tới nói, bế lên đùi là một chuyện rất to lớn.
Đồ vật trang trí trong cung Cố Linh Quân thực sự là làm các nàng mở rộng tầm mắt.
Thảm lông tùy ý trải trên mặt đất chính là cống phẩm từ Ba Tư, đặt ở trên tủ chính là đồ cổ giá trị liên thành, càng không cần phải nói ngày ngày Ngự Thiện Phòng thay đổi đa dạng các loại điểm tâm khác nhau đưa đến cung, cùng với các loại ban thưởng đưa tới như nước chảy.
Một chúng phi tần biến thành chanh tinh: “ ... ”
Nhưng chua là một chuyện, Cố Linh Quân ra tay hào phóng không chút nào bủn xỉn, chẳng những không có ý khoe ra, mỗi lần tới trong cung của nàng đều có quà mang về.
Vì thế mọi người càng chuyên cần đến tám chuyện.
Vừa lúc đoạn thời gian này Tiêu Dục Hành cũng vội, không rảnh phản ứng nàng, so với bị bắt đọc sách luyện chữ thì hiện tại nàng sống thoải mái hơn lúc trước nhiều.
Tám chuyện chăm sóc da, tám chuyện công tử này yêu tiểu thư kia, tám chuyện đông đến chuyện tây …
Cuộc sống như vậy, Cố Linh Quân như là con cá trở về trong nước, cực kỳ hạnh phúc!
Vì vậy mà Cố Linh Quân ngày ngày dậy sớm, là bắt chéo chân ngóng trông các nàng tới.
Mà ngày này, Cố Linh Quân cũng giống như mấy ngày trước, cũng dậy thật sớm, nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy có người tới.
Đang nghi hoặc tính phái người đi xem, thì bên ngoài truyền đến động tĩnh.
Cố Linh Quân tươi cười chào đón khi vừa nhìn thấy gương mặt đã lâu không gặp kia, biểu tình nháy mắt cứng đơ ra, nỗi thất vọng trong mắt không kịp che dấu.
“Hoàng Thượng, sao ngài lại tới đây?!”
Tiêu Dục Hành liếc Cố Linh Quân, không nói gì, lập tức đi vào trong điện, ngồi vào vị trí nàng ngồi bắt chéo chân hóng nhiều chuyện.
“Nhiều ngày bận chính sự, bỏ bê vắng vẻ Quý Phi, e sợ làm nàng buồn bực nên mới trích chút thời gian ra đến thăm nàng … Nhưng xem ra vẫn là trẫm lo lắng nhiều, Quý Phi sống thật sự là rất vui vẻ.” Tiêu Dục Hành tiếp nhận trà từ tay Lục Trúc, uống một hớp.
Đã nhiều ngày, bị mọi người thổi phồng làm Cố Linh Quân có chút lâng lâng, đầu óc nóng lên công nhận câu nói của Tiêu Dục Hành: “Đúng vậy, thần thiếp thật sự là sống rất vui vẻ.”
Thấy Trương Đức Phúc và Đặng công công đứng phía sau điên cuồng chớp mắt ra hiệu, Cố Linh Quân mới lấy lại tinh thần, vội vàng giải thích.
“Không phải, Hoàng Thượng, ý của thần thiếp là, Hoàng Thượng lấy chuyện quốc gia làm trọng, thần thiếp không dám làm Hoàng Thượng nhọc lòng lo lắng.”
Từ nhân vật bị lấy lòng đột nhiên thay đổi thành người lấy lòng, Cố Linh Quân có chút không quen. Quả nhiên là “Sinh trong gian khó khổ cực, chết vào *tìm hoan mua vui”.
*tìm hoan mua vui: thường dùng để chỉ hành động tìm gái làng chơi. Ở đây nghĩa là Cố Linh Quân vì thú vui nhiều chuyện mà chết vì nó.
Tiêu Dục Hành thu vào đáy mắt biểu tình khó coi của Cố Linh Quân, nhớ tới trong khoảng thời gian này Lăng Vân tới báo, mỗi ngày của nàng ta trôi qua thật sự là vô cùng phong phú, uổng phí hắn còn từng có một hồi ngẩn người nhớ đến nàng ta, sợ nàng ta khó chịu trong lòng.
Tiêu Dục Hành đang định mở miệng, thì bên ngoài truyền đến tiếng tiểu thái giám gân cổ lên thông báo.
“Liễu tài tử đến.”
Cố Linh Quân giật mình, thì nhìn thấy Liễu tài tử mang theo cung nữ vội vàng đi vào, vừa đi vừa hô: “Nương nương thứ tội, hôm nay thần thiếp đến hơi trễ, nương ...”
Giương mắt thấy Tiêu Dục Hành đang ngồi ngay ngắn trên ghế, lời nói tới miệng lại nuốt vào trong bụng.
Tiêu Dục Hành liếc mắt nhìn Trương Đức Phúc, ánh mắt dò hỏi.
Trương Đức Phúc cũng là vẻ mặt nghi hoặc, rõ ràng sáng sớm đã phái người đứng chờ trước cửa, người nào đến đều bị ngăn lại đuổi trở về, sao lại lòi ra một con cá lọt lưới Liễu tài tử này?
Khác với mọi sự nghi hoặc của mọi người, Cố Linh Quân có chút hiểu rõ.
Này Liễu tài tử tên đầy đủ là Liễu Phiêu Phiêu, ngược lại với cái tên, thân hình nàng hơi đẫy đà, một gương mặt trẻ con búng ra sữa, nhìn còn rất đáng yêu.
Tính tình là ngây thơ lãng mạn, mọi tâm sự đều viết lên trên mặt, ngày thường mơ mơ màng màng như là ngủ chưa tỉnh, làm việc luôn là chậm nửa nhịp so với người khác.
Chính là loại hình Cố Linh Quân cực kỳ thích, có thể nói là rơi vào mắt xanh của Cố Linh Quân.
Ngày thường Cố Linh Quân là rất vui lòng gặp nàng ta.
Hôm nay lại đổ mồ hôi giùm nàng ta, ngày thường, thường xuyên nói ra những lời làm giật mình người khác, tuy mọi người không so đo, nhưng tới trước mặt Tiêu Dục Hành ...
Liễu Phiêu Phiêu nhìn nhìn Cố Linh Quân, mới phản ứng lại đây, bụp một tiếng quỳ xuống, lắp bắp mở miệng nói: “Hoàng ... Hoàng Thượng ...”
“Bệ hạ, đây là nữ nhi nhà Liễu ngự sử.” Trương Đức Phúc nhắc nhở.
Tiêu Dục Hành tùy ý liếc mắt, ừ một tiếng, xem như trả lời.
Liễu Phiêu Phiêu trong lòng run sợ mà ngồi xuống, đầu cũng không dám nâng.
Không khí quỷ dị này vẫn là do Cố Linh Quân đánh vỡ, nàng to gan hỏi: “Hôm nay Hoàng Thượng tới chỗ của thần thiếp là có chuyện gì quan trọng?”
--- “Không có việc gì thì đi nhanh lên đi.”
Tiêu Dục Hành nhìn nàng hơi mỉm cười, Cố Linh Quân lập tức sinh ra nhè nhẹ dự cảm bất thường, quả nhiên nghe hắn nói: “Nhớ tới cũng có một đoạn thời gian không có hối thúc Quý Phi luyện chữ.”
Cố Linh Quân: “???”
--- “Ngài tới chính là vì muốn xem ta luyện chữ? Hoàng Thượng, ngài rãnh đến như vậy sao? Đại Chu sắp tiêu rồi!”
***
Vì thế, tình hình sau đó biến thành Liễu Phiêu Phiêu mài mực, nàng nơm nớp lo sợ luyện chữ.
Mà người nào đó, bá đạo chiếm đoạt vị trí của nàng, vẻ mặt lại thích thú lật sách.
Cố Linh Quân căm giận lại viết xuống một chữ, đang định chấm mực, thì thấy Liễu Phiêu Phiêu lặng lẽ thò qua đầu tới, thần bí hạ giọng nói: “Nương nương, Hoàng Thượng thật là rất thương yêu chiều chuộng ngài nha.”
Cố Linh Quân: “???”
Nàng tràn đầy nghi hoặc, cũng hạ giọng hỏi: “Đây mà là thương yêu chiều chuộng cái gì?”
Liễu Phiêu Phiêu lén nhìn Tiêu Dục Hành, sau đó nghiêng người gần sát Cố Linh Quân: “Nương nương ngài xem, chính là vì Hoàng Thượng thương yêu chiều chuộng nương nương ngài, mới cố ý tới đốc thúc nương nương luyện chữ, giống như mấy phi tần khác trong hậu cung, không được yêu thương, ngay cả mặt Hoàng Thượng cũng chưa từng gặp qua.”
Cố Linh Quân nhìn người trước mắt, hình như nàng ta cũng nằm trong diện không được yêu thương, vừa muốn cãi lại, thì đột nhiên phát hiện.
Ánh mắt này, nụ cười này ... Sao mà giống bộ dáng theo đuổi cp minh tinh kiếp trước của nàng quá vậy!!!
Hết chương 18