Đường Thiệu Tổ thấy vẻ mặt thất vọng bạn không đành lòng nói, “Ta sẽ cho toàn bộ người trong trại đi tìm chắc chắn sẽ tìm ra được thôi, chỉ cần có người trong giang hồ hỗ trợ rất nhanh sẽ có tin tức tốt truyền về.”
“Hy vọng là như thế.” Hắn cười khổ.
“Những người áo đen đặc biệt dùng để tìm kiếm tin tức của ngươi đâu?” Tần Duy Lễ lại hỏi.
“Đừng nói nữa! Ta phái bọn họ đi tìm Cổ Chi, đến bây giờ còn tìm không được người.”
Công việc tìm kiếm người vẫn không ngừng, trong lúc đó Chu Hạo Hi vẫn đang cố gắng khơi gợi lại trí nhớ cho Tô Yên Nhi. Hắn đối với nàng thâm tình, ôn nhu, che chở, mọi thứ đều làm cho nàng rất cảm động nhưng càng như vậy nàng lại càng thêm ảo não, trí nhớ đến bây giờ vẫn không tiến triển thêm chút nào.
Lúc này, nàng một mình ngồi một chỗ trong tẩm cung, nhìn ánh nến chập chờn trên bàn, khuôn mặt mỹ lệ lại phủ đầy mây đen. Mặc dù Chu Hạo Hi chưa nói, nhưng nàng biết hắn vẫn rất hy vọng nàng có thể nhớ lại hắn, có thể cùng nhau tươi cười trò chuyện cùng nhau ôn lại chuyện xưa của hai người…
Nàng than nhẹ một tiếng, đi đến bên giường nằm xuống. Tối nay, Chu Hạo Hi cùng Đường Thiệu Tổ, Tần Duy Lễ nói có chuyện gấp phải đi, hắn nói muộn một chút mới trở về nhưng nàng biết bọn họ nhất định là vì chuyện của nàng mà tìm kiếm đối sách…
Mãi suy nghĩ vẩn vơ không biết đến lúc nào mí mắt của nàng lại càng lúc càng nặng, rốt cục nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Không lâu sau một thân ảnh toàn thân màu đen nhanh chóng lẻn vào trong phòng, bước nhẹ đi đến trước giường. Từ cổ móc ra một cái khô lâu, từ bên trong hoa tai lấy ra một viên thuốc màu trắng để vào trong miệng của nàng, rất nhanh phi thân rời đi.
~~
Hôm sau.
“Đầu của ta đau quá, đau quá a!”
Đang ngủ say Chu Hạo Hi lập tức bị từng tiếng rên rỉ thống khổ của Tô Yên Nhi làm thức tỉnh, hắn phút chốc đứng dậy nhìn nàng chằm chằm, “Chuyện gì xảy ra? Ngươi làm sao vậy? “
“Đau, đau quá a…” Sắc mặt nàng vì đau mà đến trắng bệch, khuôn mặt tràn đầy nước mắt, cả người còn không ngừng run rẩy.
Hắn lập tức điểm vào huyệt đạo ngủ của nàng, hướng về phía phía ngoài hô to, “Thái y, mau truyền thái y!”
“Dạ!”
Chỉ chốc lát sau, thái y vội vã tiến cung ,nhanh chóng bắt mạch nhưng vẻ mặt không biết làm sao, “Hoàng thượng, huyết mạch của nàng rất đối nghịch, thoáng nhanh thoáng chậm.”
“Đó là như thế nào?”
“Thần, thần cũng không biết, thần chưa từng gặp quá mạch đập nào giống như thế——”
“Đáng chết, nhanh đem tất cả thái y triệu vào!”
“Dạ!”
Nhưng kết quả cũng giống nhau, các thái y chân tay càng lúc càng luống cuống không cách nào chỉ có thể để cho Tô Yên Nhi dùng một chút phương thuốc định thần.
Cũng bắt đầu từ ngày đó, bệnh tình của nàng lúc tốt lúc xấu, lúc tốt thì ánh mắt của nàng rất yên tĩnh, không ầm ĩ không náo lọan, nhưng có khi nàng lại nhức đầu kịch liệt, đột nhiên kêu to khóc lớn, nắm thật chặt người bên cạnh không buông. Nhiều lần, thậm chí đau đến ngã trên mặt đất lăn lộn, Chu Hạo Hi duy nhất có thể chỉ là điểm vào huyệt đạo ngủ của nàng, nhưng cách này không phải là biện pháp cuối cùng.