Hoàng Thượng Phát Điên Lấy Một Hoàng Hậu Không Tranh Sủng

chương 105: ân ái! cử chỉ chói mắt nhất.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ngày hôm sau …

Trầm Tố Nhi tỉnh dậy, phát giác Mộ Dung Cảnh vẫn đang ngủ say. Nàng mỉm cười, biết hắn đã quá mệt mỏi, hình như thật lâu rồi hắn chưa từng được ngủ sâu như thế. Không dám động đến hắn, nàng lén lút xuống giường. Tự mình mặc áo khoác, ngồi ở trước bàn phấn. Trong gương đồng, bóng dáng mơ hồ, cho dù không rõ lắm, cũng có thể nhìn ra là một tuyệt sắc giai nhân. Nữ tử mười tám đại biến, đương nhiên tiểu nha đầu mười lăm tuổi năm đó cũng trổ mã trở thành một bông hoa duyên dáng yêu kiều. Bình thường nàng rất ít khi soi gương. Mộ Dung Cảnh cũng nói qua, hắn cũng không soi gương. Không biết hắn có biết hay không, nàng cũng giống hắn, rất ít khi chủ động ngồi trước gương. Nhìn người trong gương, lại không giống như đang nhìn chính bản thân mình, mà tựa như đang nhìn một người nào khác. Đúng vậy, trong gương chính là một người khác. Nàng không rõ, trong truyện xuyên không cũng từng nói, làm thế nào có thể dễ dàng tiếp nhận một thân thể mới như vậy? Hay là bọn họ có năng lực thích ứng siêu cường? Nhưng mà nàng chỉ là một phàm phu tục tử, lương tâm sẽ thấy cắn rứt, cảm thấy hiếu kỳ đối với chủ nhân nguyên bản.

Tóc tai rối tung, nàng chậm rãi ra khỏi phòng ngủ đi tới đình viện.

Hạ nhân nghĩ muốn hầu hạ, nàng để họ lui xuống. Bước chậm, ngắm cảnh trí Triều Phượng cung, lắng nghe tiếng chim hót, cảm nhận hương hoa, liễu rủ duyên dáng, sức sống tràn trề khắp nơi. Tâm tình lẳng lặng, bình thản cảm nhận sự yên lặng, như bầu trời sáng sớm. Lúc này, tâm tình nàng sáng tỏ. Không nghĩ quá khứ, cũng không nghĩ tới tương lai. Nàng muốn, hưởng thụ chính là mảnh yên tĩnh này đây. Gió mát như mộng, mây hờ hững trôi. Mọi thứ bây giờ, đã không cần nàng lo nghĩ nữa rồi. Bởi vì hắn đã trở về. Chỉ cần có hắn, nàng cái gì cũng không cần suy nghĩ nhiều.

Thời gian yên lặng trôi qua, quá lặng lẽ, an tâm mà cảm nhận thời gian trôi qua, chính là cuộc sống thư thư phục phục, khoái khoái lạc lạc. Một vài người có lẽ không biết, trong lòng yêu một người, chỉ cần đối phương vui vẻ, bản thân sẽ vui sướng. Mà mọi việc mình làm, sẽ đều vì đối phương, để nhìn thấy đối phương được sống hạnh phục, chứ không phải nhìn thấy sự ưu thương của người đó. Bởi vì khi người đó không vui, bản thân cũng sẽ khổ sở.

Mộ Dung Cảnh lặng lẽ đứng từ xa nhìn nàng, khẽ cười nhìn nàng bước từng bước. Vốn định tiến lên, rồi lại tham lam muốn nắm giữ hình ảnh tĩnh lặng an bình này. Cảm giác dường như đã rất lâu rất lâu rồi, không có nhìn thấy nàng đạm nhiên đứng ở giữa trăm hoa, mà nàng vẫn chói mắt như vậy, tuyệt sắc kinh diễm thiên hạ.

Lỡ đãng quay đầu lại, nàng gặp được hắn, mà hắn cũng chăm chú nhìn nàng. Điềm tĩnh đứng giữa nhứng khóm hoa, thiên hạ xinh đẹp dịu dàng cười yếu ớt. Đáy lòng dạt dào tình ý, dường như tùy lúc có thể tràn ra ngoài.

Mộ Dung Cảnh chủ động bước đến gần, bước chân như chậm như mau, thẳng đến sau một khắc, hoàn toàn đem nàng ôm tiến nhập vào lòng mình mới thôi. Nói như thế nào đây? Rất tự nhiên, thực sự rất tự nhiên, chính là đã nghĩ đem nàng ôm vào trong lồng ngực mình. Hoàn toàn là hành động từ trong tiềm thức.

“Tố Nhi, làm sao bây giờ?”

“Sao?”

“Ta đã nghĩ ôm lấy nàng, không muốn buông tay, cứ muốn ôm như vậy.” Tiếng nói ôn nhu, mang theo vài phần trẻ con, rồi lại phảng phất có chút khổ não, tìm không được biện pháp giải quyết.

“Vậy thì cứ ôm, không nên buông tay.”

“Ân! Không buông tay, tuyệt không buông tay…”

Vành tai và tóc mai chạm vào nhau, ngọt ngào và hạnh phúc kì thực giản đơn như vậy. Thì ra là cái gì cũng không cần làm, chỉ cần ôm đối phương cũng có cảm giác bản thân có được thiên hạ. Tương lai không còn mù mịt, không tối tăm. Bởi vì sao? Chỉ là bởi vì có người đó ở bên cạnh ngươi.

“Khụ khụ!”Hai âm thanh ho khan quấy rỗi một mảnh yên lặng.

Mộ Dung Cảnh nhướng mày. Tố Nhi cũng ngượng ngùng cười, trên mặt một mạt đỏ ửng, nghĩ muốn rời đi ôm ấp của Mộ Dung Cảnh, kết quả hắn cũng xấu xa không muốn buông tay, bất đắc dĩ, nàng nhẹ nhàng hôn lên má hắn, hắn mới như tiểu hài tử có được kẹo buông tay.

Cách đó không xa truyền đến cuộc đối thoại làm bọn hắn dở khóc dở cười.

“Sơ Tuyết, nhắm mắt lại!” Có một tiếng nói khuếch trương hô to.

Sơ Tuyết ngại ngùng đứng sang một bên, “Đệ, đệ, đệ cái gì cũng không nhìn thấy…”

“Tiểu hài tử có mỗi việc đó cũng dùng không được … Hừ hừ!”

“Ca, ta đã không còn nhỏ nữa.”

“Ngươi còn chưa thành thân, chính là tiểu hài tử!” Cố ý, quả thực đúng là ép buộc tiểu hài tử nhà người ta.

“Đệ đã hai mươi hai tuổi rồi, người trưởng thành …”

“Thế sao? Ta thế nào nghĩ ngươi mới mười hai tuổi!”

“Ca…!” Hình như tức giận.

“Vậy được rồi, ta hiện tại chỉ hôn đối tượng thành thân cho đệ.”

“Không nên!”

“Tại sao không nên?”

“Đệ, đệ còn nhỏ…”

“Vừa rồi không phải đệ nói ngươi trưởng thành rồi mà?”

“Ách, còn nhỏ còn nhỏ…” Gương mặt Sơ Tuyết đỏ bừng. Phỏng chừng Sơ Tuyết cũng bắt đầu cảm thán, thế nào hắn lại có một người Hoàng huynh, hỏng bét rồi!

Trầm Tố Nhi đang muốn bước lại thì Mộ Dung Cảnh kéo lại tay nhỏ bé của nàng, khẽ nói: “Chờ một lát.” Đầu tóc như thế này, làm sao mà gặp hai đệ đệ?

Nhìn theo ánh mắt hắn, gương mặt Tố Nhi ửng đỏ, có chút không được tự nhiên. Lúc này cũng ý thức được mái tóc đên rối tung của mình, vừa nãy cũng cảm giác không sao, bởi vì ở hiện đại chuyện này là rất bình thường, chỉ là tại cổ đại sẽ không hợp cấp bậc lễ nghĩa.

Mộ Dung Cảnh không biết từ đâu rút ra một cái khăn lụa dài, nàng lườm hắn, ai đó là kẻ trộm cười khì, thì ra là một cái khăn thơm của nàng. Năm ngón tay thon dài Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng cầm mái tóc đen của nàng, đi tới phía sau nàng, dung khăn buộc thành đuôi ngựa. Ôn nhu nói: “Ta đã từng thấy nàng buộc tóc như vậy.” Tận lực đè thấp thanh âm, phỏng chừng không muốn hai người nào đó nghe được.

Mộ Dung Cảnh không biết từ đâu rút ra một cái khăn lụa dài, nàng lườm hắn, ai đó là kẻ trộm cười khì, thì ra là một cái khăn thơm của nàng. Năm ngón tay thon dài Mộ Dung Cảnh nhẹ nhàng cầm mái tóc đen của nàng, đi tới phía sau nàng, dung khăn buộc thành đuôi ngựa. Ôn nhu nói: “Ta đã từng thấy nàng buộc tóc như vậy.” Tận lực đè thấp thanh âm, phỏng chừng không muốn hai người nào đó nghe được.

“Chuyện khi nào?”

“Lúc lúc nàng vừa tiến cung không bao lâu.”

“Chàng nhìn trộm thiếp?”

“Ách… Lời này thật khó nghe.” Tiếng nói quẫn bách, như thừa nhận đã làm loại sự tình này.

Nàng trợn trắng mắt, không phục nói: “Dù cho từ miệng thiếp nói khó nghe, chàng cũng phải nói là êm tai! Nếu không nói êm tai, thiếp sẽ không để ý chàng!”

“Vâng, vâng, nương tử nói rất êm tai!”

“Ha hả, như vậy là chàng thừa nhận nhìn trộm thiếp?”

“…” Trúng kế!

Mộ Dung Cảnh sủng nịnh điểm lên trán của nàng, “Tên vô lại”. Nghĩ muốn ôm nàng mà hảo hảo yêu thương một chút, bất quá nghĩ lại, dù sao còn có hai tên cách đó không xa đang nhìn lại , phỏng chừng hắn là kiếp trước tạo nghiệt, kiếp này còn có hai tên huynh đệ.

Mộ Dung Cảnh và Trầm Tố Nhi vẫn duy trì khoảng cách nhất định, đi hướng hai tên nào đó.

Mộ Dung Cảnh mở lời: “Sao sớm như vậy đã tới đây?”

Tố Nhi cũng kì quái, hai người tối qua có vẻ như cũng không phải đi ngủ sớm, như thế nào sớm như vậy còn có tinh thần a?!

Mộ Dung Cảnh vừa hỏi, hai người là cùng trầm mặc. Một người xấu hổ không biết trả lời thế nào, một người thì trực tiếp nói lầm bầm mà kiêu ngạo nhìn về phía khác. Không cần phải nói, hai người này khẳng định đã làm chuyện gì đó. Không có làm gì, cũng chính là rắp tâm sắp làm gì đó không trong sáng.

Mộ Dung Cảnh cùng Tố Nhi liếc mắt nhìn nhau, lo lắng a, lo lắng Sơ Tuyết ngây thơ thuần khiết có thể nào bị tên này làm hư?

Lúc này, bên ngoài có một tiểu thái giám vội vã chạy vào, nhìn thấy mấy chủ tử vội vàng hành lễ, nói Thái Hoàng Thái hậu muốn bọn hắn đến Thiên thọ cung dung bữa sáng. Không ngờ, A Lạc trưng bộ mặt lạnh như băng về phía tiểu thái giám, “Đi đi đi! Lui xuống đi, bản vương không phải đang nói ngươi sao? Mau cút!”

Theo như hắn nói. Là vừa rồi hắn đến gọi người? Không phải đến phá?

Chỉ có Sơ Tuyết sau khi nghe được, biểu tình là lạ, lặng lẽ hướng A Lạc nhìn bằng con mắt sùng bái.

Tiểu thái giám nhanh chóng lui xuống.

Tố Nhi nhịn không được buồn cười, nhìn hai người tâm tình hình như không sai, “Các ngươi đi trước, ta một lúc sau sẽ đi.” Chính là muốn trang điểm một chút.

Nàng ưu nhã xoay người về cung, Tiểu Dung và Tiểu Xuân Nhi đã đứng ở hai bên.

Ba huynh đệ vẫn đứng ở chỗ cũ, nhìn hình bóng nàng.

Chờ Tố Nhi chỉnh trang lại dung nhan, bước ra khỏi cánh cửa thì giật mình. Trước mắt thế nào là ba tên đang chờ nàng a? Nàng mỉm cười hỏi “Không phải ta bảo các ngươi đi trước sao?”

Nàng vừa nói, Sơ Tuyết đỏ mặt, trộm liếc mắt A Lạc, mà A Lạc lại liếc Mộ Dung Cảnh rôig vội vàng quét mắt lên nhìn trời! Mà Mộ Dung Cảnh vẻ mặt bất đắc dĩ, giống như sắp khóc đến nơi. Không cần phải nói, nàng khẳng định đã bỏ lỡ một hồi đặc sắc! Nàng nhấp mím môi, muốn nhịn cười!

Mộ Dung Cảnh vừa định tiến lên, có điểm giấu đầu hở đuôi nói, “Tố nhi, chúng ta là chờ nàng đó.”

“Vâng, đến nơi cũng phải chờ ngươi, chẳng bằng cùng đi.”A Lạc cũng cười mỉa tiếp lời. Bất quá, hắn là thừa dịp Tố Nhi không để ý, một tay cầm lấy tay nhỏ bé của nàng kéo ra ngoài. Hắn một bên kéo người, một bên kiêu ngạo mà rêu rao, “Sơ Tuyết! Đi, nếu không Thái hậu bà bà chờ lâu lại phái người đến thúc giục.”

Mộ Dung Cảnh cắn răng! Trừng A Lạc, mà Sơ Tuyết ở một bên ngượng ngùng khuyên Hoàng huynh đừng nóng giận. Coi dáng vẻ như là A Lạc cố ý lưu lại hắn để thu dọn tàn cục.

Tình huống hiện tại là thế nào đây? A Lạc nắm Tố Nhi đi ở phía trước, mà Mộ Dung Cảnh cùng Sơ Tuyết sóng vai đi ở phía sau.

Chỉ là tố nhi thường thường quay đầu lại, bất đắc dĩ cười cười, nhìn về phía Mộ Dung Cảnh thì ánh mắt tràn đầy tình yêu, thật sự rất ít khi như vậy, khiến nam nhân nào đó đang bứt rứt không yên và muốn nổi điên đến nơi thoáng cái trong lòng ấm áp vô cùng, cũng quyết định tạm tha cho A Lạc.

A Lạc đi ở phía trước, mặc dù thấy Tố Nhi quay đầu lại, nhưng ánh mắt của nàng vẫn nhìn không thấy, may là nhìn không thấy, nếu thấy sợ rằng muốn nổi cáu!

Bất quá, cũng như vậy nhưng Sơ Tuyết lại thấy rất rõ ràng. Hắn thu liễm con ngươi, cúi đầu, nhẹ nói: “Hoàng huynh, chúng ta có muốn đi nhanh hơn hay không, cùng nhị Hoàng huynh sóng vai mà đi …”

“Không. Như thế này rất tốt…” Mộ Dung Cảnh mím môi cười khẽ.

Thiên hạ phía trước lại quay đầu nhìn lại khiến cho trái tim hắn đập lỡ một nhịp. Có người nói, mỹ nhân ngoái đầu nhìn lại, khuynh quốc khuynh thành. Mà người nọ mặt mày như tơ, đưa tình ẩn tình, tựa như mang theo một tia hổ thẹn cùng lo lắng. Nàng hổ thẹn cùng lo lắng, nội tâm lại là một cỗ nói không nên lời, ngọt ngào cùng tâm động.

Có những khoảng cách vốn dĩ phải tồn tại.

Có những khoảng cách vốn dĩ phải tồn tại.

Sơ Tuyết lặng lẽ liếc biểu cảm Mộ Dung Cảnh, độ cong khóe miệng hoàn mỹ, mơ hồ mang theo ý cười. Hoàng huynh như vậy, hắn rất ít khi nhìn thấy. Thực sự rất hiếm khi. Xem ra Hoàng huynh sống rất tốt… Đúng vậy, thấy chính thân nhân hạnh phúc, chính mình có đúng hay không cũng có thể cảm thấy hạnh phúc? Trên đời, không có người nào so với hoàng huynh đối xử với hắn tốt hơn.

Hắn rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng rõ ràng, tuy rằng không ai nói ra.

Bốn người rất nhanh tới Thiên Thọ Cung. Thái hoàng thái hậu đã đứng chờ trước cửa một lúc lâu, nhìn thấy A Lạc nắm tay Tố Nhi, dáng tươi cười bỗng cứng đờ. Thân là mẫu thân, ba người đều là hài tử của nàng, Tố Nhi bất kể chọn người nào đều sẽ tổn thương hai người còn lại. Sơ Tuyết tự bản thân rút lui, không có tranh đấu cũng không nói gì thêm, chỉ là đáy mắt thỉnh thoảng hiện lên đau thương, thân là mẫu thân cũng nhìn thấy được. Còn có A Lạc cùng Tố Nhi tựa hồ cũng dây dưa không rõ, mà nàng tự biết A Lạc thua thiệt nhiều lắm, mặc kệ hắn làm cái gì nàng cũng không có tư cách chỉ trích hắn. Dù cho hiện tại hắn nắm tay chính là Hoàng tẩu của hắn… không hợp lễ nghi, nhưng mà nàng cũng chỉ có thể cắn môi làm như không thấy. Hơn nữa hai người phía sau cũng không có ý kiến, dễ dàng tha thứ A Lạc tùy hứng, người một nhà tụ tập cùng một chỗ dung đồ ăn sáng, hắn là sẽ không xảy ra vấn đề lớn.

Cả nhà dùng đồ ăn sang, coi như đúng là bình yên đi… Nếu không phải ai đó ương ngạnh đòi ngồi bên cạnh Tố Nhi, nếu không phải ai đó ngang ngược trút hết đồ ăn vào bát Tố nhi, nếu không phải ai đó quá đáng nhặt hết cả đồ ăn Mộ Dung Cảnh gắp vào bát cho Tố Nhi ra, thì bầu không khí thật vô cùng tốt. Đúng! Người nào đó quá mức quá đáng… Hễ Mộ Dung Cảnh mới vừa đem đồ ăn gắp đến bát Tố Nhi bên cạnh mình, tên kia đã trước một bước đem bát mình qua. Khiến cho động tác Mộ Dung Cảnh dừng lại giữa không trung, chính ra là đặt ở trên bát Tố Nhi, lại thành ra ở trên bát tên kia. Mà tên kia vẫn còn kiêu ngạo dung ánh mắt trừng Mộ Dung Cảnh, phảng phất như đang nói, không cho sao? Cho vào bát ta không được sao? Cho ta chút thức ăn có quá mức không hả?

Hai gương mặt tuấn tú giống nhau, một người trừng một người. Cư nhiên thoáng cái đều giống như hai hài tử. Đấu đến cùng, kết quả là Mộ Dung Cảnh tự mình gắp thúc ăn vào bát Tư Mã Lạc. Người nào đó thắng, ngạo mạn vẫy Mộ Dung Cảnh một cái, liếc mắt, mở miệng lớn mà ăn.

Đây là cái tình huống gì?

Thừa dịp hắn ăn mà Mộ Dung Cảnh lại lấy đĩa thức ăn. Mà người nào đó thì chăm chú nhìn, tên kia cư nhiên là gắp rau ẫu hậu.

“Ha ha ha!” Tố nhi nhịn không được nữa! Rốt cục bạo cười ra tiếng.

Mà Sơ Tuyết vẻ mặt cũng đỏ bừng, thấy Tố Nhi cười, chính mình cũng không nhịn được nữa bật cười.

Thái hoàng thái hậu nhìn hai huynh đệ cũng hết cách, cũng không biết vì sao, luôn luôn hiểu được Cảnh Nhi không từ chối A Lạc, nhưng lại vẫn muốn cùng A Lạc đấu? Phỏng chừng thời gian này, tuy rằng tức giận, nhưng lại chân chính không tức giận, bởi vì Cảnh Nhi thoạt nhìn thật sôi nổi, tinh thần rất tốt.

“Cười cái gì cười, ăn!”A lạc bình tĩnh lại, con ngươi trợn trừng, Sơ Tuyết lập tức cúi đầu câm miệng, không dám cười ra tiếng nữa. Lần nữa nhìn Tố Nhi thì, sắc mặt lại chuyển, mang theo vài phần cầu xin cùng lấy long, thấp giọng nói: “Tố Nhi, đừng cười nữa, cơm nước xong lại cười cũng được. Dù thế nào thì, ngày hôm nay tẩu tính chỉ cho đệ ăn rau à.”

Hóa ra là vì nguyên do này!

Cái cớ nho nhỏ này, lại có thể ngăn trở Mộ Dung Cảnh một lần lại một lần? Mộ Dung cảnh hé miệng, cũng muốn nở nụ cười. Kỳ thực, hắn không nói có lẽ không ai biết, vài lần, hắn thuần túy là muốn độc chiếm người kia cả ngày để gây khó dễ đệ đệ …

Bữa sáng qua đi.

Mọi việc cuối cùng cũng phải xảy ra.

Sơ Tuyết hôm nay được hưu mộc, tức là nghỉ ngơi, không cần vào triều. Nhưng có chút chuyện triều chính còn lại, Mộ Dung Cảnh trở về, hắn để đấy còn chưa có xử lý, tấu chương cũng không phê duyệt.

Trước tiên đứng dậy, nói đi vội vàng. Mà Tố Nhi cư nhiên cũng đứng dậy, đi theo. Lần này, Tố Nhi cố tình nói đi, như vậy A Lạc tạm thời nhàn rỗi, cũng nói muốn đi theo. Mà Mộ Dung Cảnh đâu?A Lạc đi, hắn có khả năng yên tâm sao? Vì vậy cũng theo đi. Sơ Tuyết lờ mờ, rõ ràng là một người phải đi, thế nào thoáng cái lại thành bốn người được rồi?

Mới vừa bước ra chính đường, Tố Nhi ngừng lại, ánh mắt lãnh đạm quét ba huynh đệ trước mắt, trước hết phải lấy cái cớ rời đi. Cười yếu ớt, nói: “Nga được rồi, các ngươi đi thôi ta nghĩ bồi mẫu hậu tâm sự.” Nàng không nghĩ cho bọn hắn vào giúp vui.

Ba huynh đệ ngẩn ra.Mộ Dung Cảnh nhìn Sơ Tuyết, mà Sơ Tuyết nhìn thoáng qua Mộ Dung Cảnh. Còn có A Lạc, cư nhiên cùng lão thần khắp nơi đứng ở đó, không đi! Sơ Tuyết cười yếu ớt, trước xin cáo lui. Mộ Dung Cảnh lúc này đây, thật cũng không có cùng A Lạc phân đua, theo Sơ Tuyết rời đi, bởi vì hắn còn có chuyện muốn hỏi Sơ Tuyết. Mỗi ngày từ sáng đến tối nếu cứ cùng tên tiểu tử càng lớn càng ấu trí A Lạc kia ở chung một chỗ, khẳng định tức đến chết mất.

Nhìn Mộ Dung Cảnh theo Sơ Tuyết rời đi, A Lạc có chút ngạc nhiên.

Tố Nhi trông thấy chỉ mỉm cười, hắn nhíu mày, chuyện gì xảy ra? Nam nhân kia không cùng hắn tranh đấu nữa sao? Tự động buông tha?

Tố Nhi buồn cười, chậm rãi bước đến ben hắn, như trêu chọc nói: “Thế nào? Chàng để lại ngươi cô đơn đứng đây, rất thất vọng sao?” Nói hắn là vì nàng mà làm những việc này, không bằng nói, hơn phân nửa là vì tức Mộ Dung Cảnh.

“Nói lung tung! Hắn không ở đây, ta có thể cùng ngươi thuận lý thành chương bồi dưỡng tình cảm.”Người nào đó tiêu sái hất hàm hừ hừ, có một chút khó chịu, bất quá, có nàng ở đây cũng không tồi.

“Có đúng hay không còn chưa tha thứ cho ca ca ngươi chứ?”

“Hắn nợ ta nhiều lắm, xem tình hình hiện tại xem, hắn không phải cũng đoạt lấy nữ nhân trong lòng của ta? Hừ, làm sao có thể tha thứ chứ? Cả đời cũng đừng tưởng.” Ánh mắt giả vờ lãnh liệt, trên dưới quét Tố Nhi một cái, “Nàng vứt bỏ hắn, đi theo ta… ta… sẽ tha thứ cho hắn một chút, có được hay không? Tối đa là tha thứ thêm một người nữa, ngay cả bà bà bên trong ta cũng sẽ tha thứ? Thế nào?” ‘Bà bà bên trong’ theo lời hắn nói, không thể nghi ngờ, chính là Thái Hoàng Thái hậu.

“Nói lung tung!” Trầm Tố Nhi trợn trắng mắt, “Nói cái gì tha thứ một người lại thêm một người nữa? Ngươi nghĩ đây là buôn bán hả?” Người này, nếu không sai thì, chuyện gì đều có thể tùy tiện xằng bậy, cũng không ngần ngại cái gì, không phân lớn nhỏ, rất tùy tính a. Lại càng không quan tâm có ấu trĩ buồn cười hay không. Hình như muốn đem toàn bộ những năm tháng không được bốc đồng trước mặt thân nhân ra sử dụng bù.

“Không đi vào, vừa mới ra.”Hắn cự tuyệt rất thẳng thắn.

“Ngươi không vào, nhưng ta cần vào!” Tố Nhi vừa định đi, không ngờ, nàng lại bị A Lạc túm lên. Nhanh chóng kéo nàng lại gần mình, chính là, làm thế nào có thể cho nàng đi vào chứ? Buồn chết! Hơn nữa, nàng đi vào sẽ để lại hắn một mình rất không hợp lí! Dù sao hiện tại, hắn không muốn nhìn thấy bà bà, tự nhiên cũng không muốn để nàng đi. A Lạc túm nàng đi nơi nào, chính hắn cũng không biết, dù sao bây giờ kéo nàng ra xa là được. Dần dần hắn bình tĩnh lại, đánh giá xung quanh. Cung nữ cùng thái giám trông thấy cũng không nói gì, cung kính hành lễ, chờ bọn hắn đi qua. Cho dù bọn hắn nắm tay, động tác rất không minh bạch, cũng không có gì hoài nghi, bởi vì thực sự chỉ có một vài người có khả năng phân biệt A Lạc và Mộ Dung Cảnh. Đa số mọi người cho rằng người đang đứng trước mắt là Mộ Dung Cảnh.

“Tố Nhi, khi mới vào cung, nàng có quen không?”

“Ha hả, dần dần cũng quen… Ách, đều là khả năng thích ứng nhanh.”Nàng ha hả nở nụ cười. Nghĩ bộ dáng chán chường lúc đó của mình, như cách một thế hệ, hơn nữa kia là cách sống tận cùng của đồi bại, còn có thể quan tâm quen hay không quen sao? Vấn đề này A Lạc không hỏi, nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

“Trả lời mơ hồ thế. Nói thật đi, nàng sống trong cung có sợ hãi không?”

“Có a, thiếu chút nữa là chết rồi, một vài lần đụng tới thích khách. Lúc đó hắn giơ đao lên. Vào đúng thời điểm quan trọng đó, ta thực nghĩ sẽ phải chết.”Trầm Tố Nhi nói chuyện mình mà như nói chuyện người khác.

A Lạc dừng lại, sắc mặt cũng trầm lại, chất vấn: “Cái gì? Nàng bị đâm? Trong cung?”

A Lạc dừng lại, sắc mặt cũng trầm lại, chất vấn: “Cái gì? Nàng bị đâm? Trong cung?”

“Ngươi khẩn trương làm cái gì? Đó đều là chuyện trước đây rồi.”T ố Nhi cả kinh, mồ hôi lạnh không ngưng rơi! Thuận miệng nói chuyện quá khứ, đừng… ngàn vạn lần không thể để hai huynh đệ bọn hắn có chuyện gì hiểu lầm nhau nữa. “A Lạc, đó là chuyện trước đây, trong cung có phi tử, ngươi cũng biết, chuyện hậu cung a, chiến trường của nữ nhân, có một chút tranh đấu cũng là chuyện khó tránh khỏi.”

“…” Hắn trầm mặc một hồi, thì thào: “Mới vừa vào cung đã bị ám sát?” Chuyện này thế nào lại có điểm quen thuộc nhỉ?

“A lạc, việc này ngươi không cần phải để ở trong lòng.”

“Khẩn trương? Sợ ta gây phiền phức cho Mộ Dung Cảnh?”

“Cái này…”

“Nàng càng khẩn trương, ta trái lại càng muốn đi tìm hắn gây phiền phức!”

“…” Nư nhân nào đó vẻ mặt đầy hắc tuyến.

Ngự thư phòng.

Sơ Tuyết phê duyệt tấu chương, mà Mộ Dung Cảnh cũng ở một bên nhìn. Nhìn sang người bên cạnh, nghĩ đến vụ án ở Hàm thành, Mộ Dung Cảnh thần tình ngưng trọng.

“Sơ Tuyết, có chút chuyện thật sự không thể nói cùng Hoàng huynh sao?”

Nghe vậy, Sơ Tuyết ngẩn ra. Tiếp lời, ánh mắt mập mờ, “Hoàng huynh muốn biết cái gì?”

“Chuyện Tiếu gia. Đệ muốn xử lý như thế nào?”

Sơ Tuyết cầm tấu chương, năm ngón tay nắm thật chặt, hắn biết Hoàng huynh không hoàn toàn buông tha việc này. Không bằng nói ra: “Cái này… chứng cứ chưa đủ… tạm thời phải gác lại một bên.”

“Ta hiện giờ đã trở về, có tính là chứng cứ? Lời nói của ta có thể hay không là chứng cứ?”

“Hoàng huynh! Chúng ta buông tha Tiếu gia… có được hay không?”

“Ta muốn biết lý do. Đệ phải có một lý do thuyết phục ta, chuyện không minh bạch như vậy bảo ta làm thế nào có thể chấp nhận?” Nhớ tới ngày nào đó, hắn hận không thể đêm Tiếu Trọng Chi ra mà bầm thây vạn đoạn.

“Hoàng huynh! Cứ coi như không biết chân tướng, không thể sao?” Giọng nói Sơ Tuyết mang theo cầu xin.

Chỉ là càng là như vậy, Mộ Dung Cảnh càng là muốn biết chân tướng. Hắn quyết đoán mà cự tuyệt Sơ Tuyết, nghiêm nghị nói: “Không thể! Sơ Tuyết, đệ không biết lúc đó ta phẫn nộ như thế nào! Chỉ có bản thân trải qua, mới cảm nhận được tư vị kia, là một loại tuyệt vọng đến tận cùng. Đệ không biết là một năm này ta sống như thế nào sao? Với Tiếu gia, hận ngày càng sâu, không có tan đi! Ta sở dĩ tạm thời buông tha hắn là bởi vì còn một số việc ta không biết rõ ràng. Lão đầu chết tiệt kia cư nhiên khi ta trở về lại qua đời! Cũng là hắn may mắn.” Mộ Dung Cảnh đúng là bởi vì có nghi hoặc, mới có thể để họ yên đến bây giờ. Tiếu Trọng Chi đã rời kinh, thế nhưng hắn muốn tìm Tiếu Trọng Chi cũng không phải là việc gì quá khó khăn.

Hết lần này tới lần khác Sơ Tuyết không dám nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh, nói đến chuyện này, hắn đã nghĩ trốn tránh. Chuyện hắn che dấu, hắn không nghĩ nói ra! Sơ Tuyết thấy tấu chương, nhìn không được, nghĩ kĩ xem bây giờ phải làm sao? Hoàng tẩu không hỏi, Hoàng huynh đang hỏi. Hoàng huynh không giống Hoàng tẩu, hắn là người bị hại, hắn có quyền được biết chân tướng, chỉ là, có thể nói ra sao? Không thể a! Sợ, sợ rằng nói ra, hậu quả … nếu nói ra, hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng. Hiện tại người một nhà quả thực rất hòa thuận, sống rất tố. Hắn không muốn xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Sơ Tuyết! Mặc kệ chân tướng là như thế nào, ta là Hoàng huynh của đệ, ta là một người thiếu chút nữa là chết, lẽ nào đệ còn muốn giấu diếm?”Mộ Dung Cảnh có chút tức giận. Hắn đi nhanh, đến bên Sơ Tuyết cảm thấy có chút xa lạ, thiếu niên này trước nay hắn nói gì nghe nấy, thế nào đột nhiên, không hề nghe lời nữa rồi? Con người chính là như thế, càng giấu diếm lại càng muốn biết chân tướng!

“Tiếp tục giấu diếm, Hoàng huynh sẽ tức giận!”Mộ Dung Cảnh vẫn ép hỏi.

Sơ Tuyết thống khổ nhắm mắt, thân thể cứng ngắc, vẫn như cũ không dám nhìn thẳng Mộ Dung Cảnh. Mà vặn vẹo xiết chặt tấu chương trong tay. Sắc mặt cũng càng ngày càng xấu…

Mộ Dung Cảnh kinh ngạc, chuyện như vậy, Sơ Tuyết cũng không nói? Rốt cuộc là vì cái gì? Chân tướng rốt cuộc là vì cái gì?

“Sơ Tuyết! “

Mộ Dung Cảnh còn muốn hỏi nữa, nhưng phát giác Sơ Tuyết đã muốn cắn nát môi, phút chốc, tâm run lên, “Sơ Tuyết, ta… đệ đừng khổ sở, được rồi được rồi, Hoàng huynh không hỏi nữa. Đệ đừng… “

Đột nhiên, Mộ Dung Cảnh cả kinh! Chuyện gì xảy ra?

“Sơ Tuyết!” Hắn lo lắng mà đỡ Sơ Tuyết!

Lúc này, Sơ Tuyết như đã hôn mê, thân thể chậm rãi ngã xuống. Mà khóe miệng chảy mãu, cũng không phải là cắn môi …

Mộ Dung Cảnh sợ hãi rống lên: “Người đâu! Mau truyền Thôi thần y! Không! Sơ Tuyết…”

Ngự thư phòng, thoáng cái lộn xộn. Cung nhân lập tức chạy đi thỉnh thái y, có người chạy đi thông tri Thái hậu. Mộ Dung Cảnh chờ không nổi, kinh ngạc phát giác thế nào bên mép Sơ Tuyết máu vẫn đang chảy? Hắn nhanh chóng ôm lấy Sơ Tuyết vội vàng bước ra ngự thư phòng, thẳng hướng Thái y viện…

Truyện convert hay : Đế Thiếu Thần Bí Xấu Thê

Truyện Chữ Hay