Edit: Dạ
Beta: Kunnie
————–
Tử Quang Đế cho nàng mượn một nữ trợ thủ đắc lực tên là Lưu Linh.
Lưu Linh là một cô nương rất đẹp, thật sự là một tuyệt sắc giai nhân làm cho người ta phải kinh ngạc suy nghĩ rằng: làm sao nàng có thể chỉ là một ám vệ của hoàng đế mà không phải là cung phi của hoàng đế?
Nhìn đến dung mạo của Lưu Linh, lại kiểm tra qua năng lực của nàng Minh Ân Hoa lại một lần nữa thở dài. Nếu một nữ tử sắc nghệ song tuyệt như vậy còn không thể làm cho Tử Quang Đế động tâm, thì sợ là trong khắp thiên hạ rộng lớn này sẽ không có bất kỳ nữ nhân nào có thể lọt vào mắt hắn.
Nàng rất tin tưởng giữa Tử Quang Đế và cô nương này không có bất cứ sự ái muội nào, tuy rằng trong đáy mắt của cô nương này luôn giấu giếm một tia tình cảm nhưng Tử Quang Đế lại là một nam nhân rất có nguyên tắc, nếu hắn muốn cô nương này, hắn sẽ cho nàng một danh phận, hết thảy sẽ là quang minh chính đại mà sẽ không làm những hành động ám muội hay vụng trộm như một số kẻ khác. Loại kích thích tình thú này kỳ thật là hành vi đáng khinh đến cực điểm, cũng không thể lọt vào mắt của hắn.
Tướng vóc của nàng xinh đẹp như vậy nhẽ ra Tử Quang Đế càng phải coi trọng nàng mới đúng, nhưng dù nàng xinh đẹp động lòng người như thế cũng vẫn không đủ để giữ lấy trái tim của hắn. Tuyệt sắc như vậy vẫn là không đủ sao ?
Phát hiện điều này nàng nên cảm thấy may mắn hay bi ai đây?
– “Suy nghĩ gì vậy? Sao lại sợ run như thế?”. Tử Quang Đế đang xem đống tấu chương ngẩng đầu lên, trên môi vẫn mang theo nụ cười, hỏi.
Rõ ràng là hắn đang xử lý quốc sự, nhất thời nửa khắc tới sẽ không rảnh để nghe nàng báo sự vụ trong cung nên nàng mới ngồi ở một bên chờ tới lúc Hoàng Thượng rảnh rỗi, thuận tiện thất thần một chút, cư nhiên lại bị hắn bắt gặp! Minh Ân Hoa có chút xấu hổ, đành phải nói sang chuyện khác:
– “Thần thiếp nghĩ đến lời mời từ Uẩn Tú Viện, các nàng mời thần thiếp mang theo Dư Đồng qua đểtrao đổi học tập“
– “Trao đổi học tập?”. Tử Quang Đế buồn cười hỏi. “Sao lại thế?“
– “Mới vừa rồi thần thiếp gặp công chúa Phong Tú, nàng nói Hoàng Thượng đối với phương pháp thần thiếp sử dụng để giáo dục cho Dư Đồng đã có chút công nhận, mà Uẩn Tú Viện cũng đang định chính thức xây dựng lớp học vỡ lòng tuyển các nữ đồng sáu tuổi vào nhập học. Cho nên nàng thay mặt cho Uẩn Tú Viện đến mời thần thiếp đi thăm thử lớp vỡ lòng mà các nàng mới mở, tiện thể cũng để trao đổi thử xem sao”. Minh Ân Hoa rất uyển chuyển trong việc sử dụng ngôn từ để diễn đạt nội dung mà công chúa Phong Tú đã nói.
Trên thực tế, khẩu khí của công chúa rất không khách khí, vẻ mặt bễ nghễ, cao cao tại thượng. Mặc dù đã xuất giá hơn ba mươi năm nhưng phong thái hoàng gia cao ngạo vẫn duy trì mười phần hoàn mĩ. Không biết vì sao nàng đối với Minh Ân Hoa cảm tình cực kỳ kém, từ đầu tới cuối cũng chưa từng lấy con mắt để nhìn nàng, luôn ra lệnh cho nàng, sau khi bắt buộc nàng phải tiến đến Uẩn Tú Viện ‘tham quan’ liền lập tức bỏ đi.
– “Nàng đã nhiều việc như vậy còn có lúc rỗi rãi để đi tới Uẩn Tú Viện tham quan sao?“
– ” Công chúa Phong Tú đã quyết định xong ngày tốt rồi ạ !”. Nàng hàm súc nói.
– “Thật sao? Nàng ta làm việc luôn luôn bá đạo như vậy, luôn muốn thay người khác định đoạt hết thảy làm cho người ta rất khó cự tuyệt. Trẫm nghĩ, nàng cũng là không thể cự tuyệt đâu“
– “Đúng vậy ạ !”. Tuy rằng ý đồ đến không tốt, nhưng nàng không cần vì chuyện này mà cùng người khác tranh chấp gây thù hằn. Huống chi không cự tuyệt cũng đâu có nghĩa là yếu thế. Nếu công chúa Phong Tú nghĩ thế, vậy thì nàng ta sẽ phải thất vọng, phi thường thất vọng rồi.
Tử Quang Đế bình tĩnh nhìn nàng một hồi, tùy ý đưa tay gấp lại tấu chương đã phê xong, buông bút, đứng lên, làm cho thân thể giãn ra một chút sau gần hai canh giờ liên tục phê tấu chương.
Ngự thị ở một bên thấy vậy liền lập tức dâng lên trà phẩm đã ướp lạnh hồi lâu để hoàng đế giải nhiệt giải khát. Đây chính là trà lấy thuốc bổ cực phẩm lạnh mang tính hàn cao, giúp người uống cảm thấy mát lạnh, giải nhiệt nấu thành trà giúp người uống cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái, làm cho người ta uống vào xong cho dù bị vây kín trong mùa hạ oi bức tột cùng này cũng không cảm thấy khô nóng, cả một ngày mệt nhọc sẽ tan biến đi, thực nhẹ nhàng khoan khoái. Bởi vì trong đó có mấy vị dược liệu quý hiếm, hàng năm chỉ thượng cống có mấy lượng nên chỉ có một mình hoàng đế được hưởng dụng, hơn nữa cũng chỉ có khi thời tiết đặc biệt nóng, mới có cơ hội được uống một ly.
Tử Quang Đế tiếp nhận trà phẩm trân quý, uống một ngụm, dừng lại. Đi đến bên người Minh Ân Hoa, ngồi xuống, đem chén trà mới uống một nửa đưa cho nàng.
– “Hôm nay rất nóng, nàng cũng uống chút đi”.
– “Tạ ơn Hoàng Thượng”. Nàng giật mình, sau đó có chút e lệ tiếp nhận chén trà dưới sự chú mục của hoàng đế, nàng rất nhanh đem trà uống, uống xong mà không biết vị là gì bởi quá mức ngượng ngùng mà không cảm nhận rõ ràng, cho nên nàng cũng chỉ mơ hồ cảm thấy nước trà đặc biệt lạnh mà thôi, còn lại không cảm nhận được gì khác.
Nàng biết trà mà hoàng đế uống nhất định là cực phẩm nhưng không biết trà này quý hiếm tới mức độ nào. Tuy trước mắt nàng là người nắm quyền lực và có trách nhiệm nhất ở nơi hậu cung này, nhưng điều đó chỉ giới hạn tới sự vụ trong hậu cung cùng nữ quyến tương quan, còn về hoàng đế, không phải là phạm vi mà nàng có thể quản. Hơn nữa, lòng hiếu kỳ của nàng xưa nay vốn không nặng, chưa từng tìm hiểu qua nên đối với việc ăn, ngủ, dùng của hắn, đương nhiên là không biết được nhiều.
Cho nên khi nàng đón nhận ánh mắt có chút thăm dò chờ đợi của Thiên Triệt, nàng hoàn toàn không hiểu điều đó mang ý tứ gì, lặng im nhìn thẳng hắn sau, cố gắng suy nghĩ xem xem hắn đang chờ mong mình nên có phản ứng gì đây? Hay vẫn nên cho rằng vì nửa chén trà mà hắn mới ban cho vừa rồi mà tạ ơn lần nữa? Nếu là như vậy, có phải là chuyện bé xé ra to hay không đây? Hoặc, hay là hắn có dụng ý khác?
Trong lúc nàng còn không hiểu rõ ý tứ của hắn, Tử Quang Đế tựa hồ đã đem tâm tư trong giờ phút chờ đợi vừa rồi ném ra sau đầu, trở lại vấn đề mới đề cập tới vừa rồi:
– “Nếu nàng không muốn đi, trẫm có thể giúp nàng cự tuyệt lời mời của nàng ta“
Minh Ân Hoa có chút kinh ngạc khi nghe hắn nói như vậy. Tò mò, thật tò mò, tại sao tự dưng hắn chăm sóc nàng như vậy? Các công việc của nữ nhân hắn luôn luôn không bao giờ để ý tới, hoàn toàn để cho các nàng tự quyết. Gây sóng gió cũng tốt, đấu tới ngươi chết ta sống cũng tốt chỉ cần không nháo đến trước mặt hắn thì hắn đều coi như không nhìn thấy.
– “Thần thiếp cũng không phải là không muốn đi. Nếu công chúa đã mời, sao lại không đi cho được? Hơn nữa, cũng khó có được có cơ hội mang theo Dư Đồng đi ra ngoài cung chơi, Dư Đồng hẳn sẽrất cao hứng. Nếu Hoàng Thượng đồng ý, thần thiếp cũng muốn cho Dư Dương đi cùng. Tất nhiên sẽ không làm chậm trễ việc học của con!“
– “Cũng không còn cách nào khác phải không ? Vậy mang đi thôi. Nàng mang theo hai hài tử cũng thật sự vất vả . Hơn nữa Dư Dương lại làm cho nàng lao tâm khổ tứ, những điều này trẫm đều biết”. Hắn nói đầy ý vị thâm trường.
Dư Dương cuối cùng vẫn ở lại Minh Hạ Cung nhận sự giáo dục từ Minh Ân Hoa. Tử Quang Đế vốn định cho Tam hoàng tử quay trở lại Vô Dật Trai học tập, nhưng chính hắn lại không chịu, chọn ở lại Minh Hạ Cung để mẫu phi dạy hắn đọc sách, đây cũng là sự lựa chọn từ hắn.
Nhưng điều này lại làm cho Trương Phi rất không thích, liền chạy tới chỗ hắn bên này khóc kể gây khó dễ cho Minh Hạ Cung vài hồi, cho rằng nhất định là do Minh Hạ Cung dạy cho con nàng những ý tưởng không tốt, kiên quyết không cho Dư Dương thoát ly khỏi tay của nàng, muốn Dư Dương ở lại Minh Hạ Cung để dễ bề phá hủy tương lai của hắn! Tuy rằng lúc ấy hắn cũng đã lên tiếng trách mắng nàng hồ ngôn loạn ngữ, cũng không cho phép nàng lại gây chuyện hồ nháo. Nhưng hắn biết vì chuyện của Dư Dương mà Minh Ân Hoa đã bị Trương phi chèn ép không ít. Thật sự là rất vất vả.
– “Không ạ. Thần thiếp cũng không dạy dỗ gì cả, chỉ là bồi chúng ngoan ngoãn, kể chút chuyện xưa, xướng ca hát dao thôi”. Cho dù nghe được trong giọng nói của Tử Quang Đế đầy thâm ý thì nàng cũng sẽ làm bộ như không biết, nên tự nhiên lại càng không vì vậy mà oán giận hắn.
– “Chỉ cần như thế thôi đã làm cho bọn chúng học tập xuất sắc hơn, tất cả là công lao của nàng.“
– “Hoàng Thượng quá khen. Thần thiếp không dám nhận.“
– “Nàng phải để tâm tới sức khỏe của mình, đừng để bản thân quá mệt mỏi.“
– “Thần thiếp biết, chắc chắn thần thiếp sẽ tự chăm sóc cẩn thận, tạ ơn Hoàng Thượng đã quan tâm. Mấy ngày nay có Lưu Linh hỗ trợ nên mọi việc đều rất thuận lợi. Về điểm này thần thiếp nhất định phải cảm tạ Hoàng Thượng đã hào phóng đem một nhân tài xuất sắc như vậy tới giúp đỡ cho thần thiếp”.Nàng cúi đầu thi lễ.
– “Thật sao? Nàng dùng được là tốt rồi”. Tử Quang Đế mỉm cười nhưng trong lòng lại là sự buồn bực.
Minh Ân Hoa thấy Tử Quang Đế tựa hồ không có ý muốn lập tức quay lại ngự án để phê duyệt tấu chương nên cẩn thận dò hỏi :
– “Nếu Hoàng Thượng không phê tấu chương thì có thể cho phép thấn thiếp chiếm dụng một chút thời gian bẩm tấu một số công việc trong cung được không?“
– “… Nàng tấu đi.“
Minh Ân Hoa nghe vậy liền mở ra cuốn tập ở trên tay, đem công chuyện mà nàng đã làm xong cùng những chuyện sắp phải làm ra bẩm tấu và xin chỉ thị. Nàng bẩm tấu thật sự chuyên chú nên cũng không phát hiện ra Tử Quang Đế mặc dù đang nhìn nàng, nhưng kỳ thật ở trong lòng đang hoàn toàn rối loạn không yên.
Hắn đang nhìn nàng, nghĩ tới nàng, đồng thời cũng đang tức giận vì nàng.
Nữ nhân này rốt cuộc suy nghĩ cái gì vậy? Một lượng lớn công việc đang không ngừng đổ lên trên người nàng, vấn đề nhân sự lại càng phức tạp hơn rất nhiều làm cho nàng không ngừng mệt mỏi. Lần trước nhìn thấy nàng ở ngoài Kim Thu Cung, cả người nàng đang ngây ngốc, vừa thấy liền biết ngay là do quá mệt mỏi, cả thể lực lẫn tinh thần đều cạn kiệt nên dĩ nhiên luôn trong trạng thái hoảng hốt, không nhận thức được sự việc một cách chính xác. Ngay cả khi hắn nói đùa rằng ở trên trời có rồng, nàng cũng gật đầu xác nhận! Lúc ấy hắn cảm thấy rất thú vị, thật đúng là muốn sai người đem một con hươu lại đây để xem nàng có nói đó là ngựa hay không.
Hắn luôn đem hai từ khôn khéo đặt ở trên người nàng, lại không hề nghĩ rằng sẽ nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc, giật mình của nàng; nàng luôn làm cho hắn cảm thấy không nhìn thấu được nàng nhưng lại sẽ có lúc ngu ngốc tới khôi hài như vậy! Nàng khiến hắn không tự chủ được mà lớn tiếng cười ha ha, cảm thấy đó là kỳ cảnh ngàn năm khó gặp!
Nhưng sau khi cười xong, hắn vẫn là biết đó là do nàng thật sự quá mệt mỏi, nên đầu óc mới có thể trống rỗng như vậy, thân thể luôn bị vây hãm, tính toán, đó là do hắn bài bố, không thể phòng bị được.
Cho nên hắn vẫn luôn chờ, chờ nàng cầu xin hắn giúp đỡ, nhưng cho đến nay hắn vẫn không nghe thấy lời cầu xin của nàng.
Nàng rất cố gắng, luôn thức đêm để hoàn thành công việc. Cứ mỗi một đêm mà hắn không ở lại Minh Hạ Cung thì hầu như nàng đều như vậy. Không một ai, mặc kệ là nam nhân hoặc nữ nhân có thể chịu đựng ngày đêm làm lụng vất vả như vậy. Hẳn là nàng cũng đã sớm không chịu được, nhưng lại vẫn cắn răng chịu, không hề xin sự giúp đỡ từ hắn, vì sao vậy? Chẳng lẽ nàng nghĩ đợi đến lúc bị bệnh do quá lao lực sẽ giành được sự áy náy thương tiếc của hắn sao?
Nếu là như thế thì nàng đã tính sai rồi. Một người nếu không tự yêu quý, trân trọng bản thân thì dựa vào đâu mà muốn người khác thương tiếc thay cho nàng?! Muốn lấy thân thể ốm đau để làm lợi thế, loại sự tình này hắn đã gặp quá nhiều rồi, cũng đã không thể làm cho hắn cảm động thêm nữa.
Hy vọng nàng không có chủ ý này, vì chiêu này đã rất cũ rồi, thủ đoạn cũng rất nhỏ mọn, thừa thãi, như vậy sẽ khiến hắn thất vọng.
Hắn mong đợi ở nàng rất nhiều…
Còn chưa biết chính xác trong lòng mình đang chờ mong gì nhưng hắn hy vọng nàng không phải dạng như vậy. Sau khi hắn đã quan sát nàng lâu như vậy, đối với nững điều đã biết, hắn có chút kinh hỉ ; nhưng mà điều hấp dẫn hắn lại là những điều mà hắn chưa biết về nàng, mà những điều này dường như là còn rất nhiều. Hắn không ngừng đoán, không ngừng thử nàng, lại cảm thấy mỗi một phán đoán của mình đều luôn không xác định, luôn tràn ngập nghi hoặc. Hắn không thể mang kinh nghiệm mình có để đi lý giải dụng ý làm việc của nàng, cũng đoán không ra bước tiếp theo nàng sẽ làm thế nào.
Tuy nói rằng, thân là chính phi của hoàng đế sẽ chỉ biết tới có hai loại khát vọng cùng theo đuổi ; vì gia tộc mà cầu phú quý, hoặc là vì chính mình mà cầu vinh sủng. Đã muốn có phú quý rồi, sẽ khát cầu cho phú quý luôn lâu dài, tồn tại cùng hoàng triều; đã muốn có vinh sủng, sẽ khát cầu vinh sủng không suy cho đến khi tóc bạc da mồi.
Khác biệt chỉ là ở chỗ sử dụng thủ đoạn gì để quân vương nguyện ý đáp ứng mong muốn của nàng.
Nàng có thể làm cho hắn cảm thấy thú vị, cảm thấy bí hiểm, đoán không ra trong đầu nàng đang nghĩ điều gì, đây cũng thật sự là một nhân vật lợi hại!
Hết thảy những cố gắng này, đều chỉ là vì phú quý vinh sủng…
Nghĩ đến đây, trong lòng vốn hơi có mềm lòng, lại cứng rắn trở lại. Quên đi! Nếu nàng đã muốn cậy mạnh, vậy để cho bản thân nàng tự chịu đi! Dù sao mọi đau khổ mà nàng có ở hiện tại, bất quá là vì những thứ mà hắn muốn đạt được từ nàng mà thôi!
Nàng mệt, nhưng lại cậy miệng không nói, hắn cũng sẽ không để ý tới nàng. Sẽ ngồi đây chờ xem kết cục của nàng sẽ như thế nào!
Tử Quang Đế nghĩ có chút phiền chán.
– “… Đã hết ạ, đây chính là tất cả những chuyện mà Minh Hạ Cung nương nương đã làm trong mười ngày vừa qua”. Lưu Linh bẩm báo xong, yên tĩnh lui tới một bên. Dung nhan tuyệt mỹ cung kính mà hờ hững, thoạt nhìn không mang theo cảm xúc.
Tử Quang Đế gật gật đầu, không nói cái gì.
Đây là lần thứ năm Tử Quang Đế nhìn thấy Lưu Linh.
Lần đầu tiên thấy nàng, bắt đầu từ việc Lưu Hồng tự tiện mang nàng tiến cung, ỷ vào việc được hắn nể trọng, dựa vào mối quan hệ cá nhân giữa hai người, dám đem theo người tiến cung. Lưu Hồng đã quên mất thân phận của mình là một tham vệ, hơn nữa còn là thủ lĩnh của tham vệ mà không phải là nguyệt lão, với hành động này, Tử Quang Đế đã giáo huấn hắn một trận khó quên, làm cho hắn cả đời này đều nhớ kỹ thật sâu rằng : cho dù là từng có giao tình thâm sâu đi chăng nữa thì làm việc cũng phải công và tư rõ ràng.
Lần thứ hai gặp Lưu Linh là vì Minh Ân Hoa xin hắn mượn người, hắn tự nhiên liền nghĩ tới Lưu Linh, người mà Lưu Hồng hết sức thiên vị và ca ngợi, hơn nữa còn muốn chọn làm người kế nhiệm thay cho mình. Vì thế hắn ra lệnh cho Lưu Hồng đem nàng tiến cung, giao nàng cho Minh Hạ Cung, nhiệm vụ là dốc toàn lực phụ trợ cho Minh Hạ Cung, Minh Hạ Cung giao cho việc gì nàng phải làm việc đó.
Tiếp theo, cứ mười ngày một ngày một lần, Lưu Linh sẽ đến đến Tuyên Chính Điện tẩm cư để gặp hắn, báo cáo cho hắn biết trong mấy ngày này, Minh Hạ Cung đã làm những việc gì, xử lý như thế nào. Hôm nay là lần thứ năm thấy nàng, cũng là lần thứ ba nghe nàng báo cáo, hay nói cách khác, Lưu Linh đã ở bên cạnh Minh Ân Hoa một tháng.
Lưu Linh quả thật là một nhân tài, khi nàng trần thuật lại sự việc, hoàn toàn không mang theo tình cảm cá nhân, tất cả đều được bẩm báo dưới hình thức tin vắn, điều nặng đặt lên đầu, sau đó tới những việc nhẹ, kém quan trọng hơn, biết cái gì là điều mà hắn muốn biết, phàm là những điều trọng điểm luôn được tỉ mỉ xác thực báo cáo cẩn trọng. Sau khi báo cáo xong, hầu như không có gì là không rõ ràng, mà cần hắn phải điều tra lại.
Lần này, Lưu Linh mang đến tin tức làm cho Tử Quang Đế cảm thấy thực hứng thú, sau khi nghe xong còn quên mất cho nàng lui ra ngoài, chìm vào suy tư của bản thân.
Minh Ân Hoa lúc trước cũng đã bẩm báo cho hắn biết việc dự tính sát nhập Nội Vụ Phủ cùng Cung Vụ Phủ làm một, tấu chương cũng đã được dâng lên. Vốn, hắn cũng cảm thấy đây là điều tất yếu, bởi công tác của hai phủ này về cơ bản là giống nhau nên hắn đã đồng ý.
Trước kia Gia Đức hoàng hậu khi quản lý hậu cung, cho rằng mình nên có một lực lượng hậu thuẫn thuộc quyền quản lý của chính mình tại hậu cung nên đã đặc biệt thành lập ra Cung Vụ Phủ do bốn chính phi đứng đầu quản lý. Mặc dù là cùng Nội Vụ Phủ sánh vai, nhưng kỳ thật vẫn là thuộc quyền quản lý của vụ phủ, dùng để chuyên quản lý cuộc sống của nữ quyến nơi hậu cung hoặc là xử lý các vấn đề liên quan tới chi phí cùng các loại sự vụ. Tuy là như thế, nhưng hai phủ phân công không rõ ràng, cuối cùng biến thành việc khi Nội Vụ Phủ quản lý toàn bộ hoàng cung, chỉ cần đề cập tới sự vụ của hậu cung này còn phải luôn phòng ngừa Cung Vụ Phủ cản trở quấy rối nữa.
Cung Vụ Phủ tuy rằng phải nghe lệnh của Nội Vụ Phủ, trên cơ bản xem như một tổ chức hữu danh vô thực, nhưng bởi có nhóm hậu cung phi tử làm chỗ dựa, nên thường thường luôn gây hấn với Nội Vụ Phủ. Trên thực tế nói là vì cấp cho tần phi chỗ dựa để tranh thủ quyền lợi, nhưng bên trong chính là hy vọng có thể từ trong vụ phủ lấy được quyền quản lý hậu cung, trở thành đơn vị quản lý hậu cung một cách chân chính.
Hai năm này Vịnh Đông Cung là người quản lý hậu cung, nên Cung Vụ Phủ trên cơ bản đều là người của nàng ta cả.
Mà Tử Quang Đế sau khi đem Nội Vụ Phủ giao cho Minh Ân Hoa chủ quản, những việc nàng cần phải để ý tất nhiên nhiên bao gồm cả Cung Vụ Phủ. Bất quá phản ứng của Cung Vụ Phủ rất gay gắt, vừa là muốn bảo vệ chủ, vừa là cho rằng Nội Vụ Phủ quản không được Cung Vụ Phủ, lại thêm nhận định việc Minh Ân Hoa sẽ không nói ra bởi khẳng định nàng sẽ không dám đắc tội với người khác. Có Vịnh Đông Cung làm chỗ dựa, lo lắng cho mười phần, mơ tưởng nhân dịp này lấy được cơ hội một cách danh chính ngôn thuận, làm cho Cung Vụ Phủ và Nội Vụ Phủ tách ra thành một bộ độc lập, làm cho hai phủ từ nay về sau có địa vị sánh ngang nhau. Có trao đổi nhưng không lệ thuộc.
Cũng khó trách Minh Ân Hoa muốn chỉnh đốn lại, nữ nhân trong Cung Vụ Phủ này cũng thật sự là đàng hoàng tới mức quá ngu xuẩn. Muốn để cấp trên không làm được việc thuận lợi, phương pháp còn rất nhiều mà, có cần phải đối nghịch rõ ràng ngay thẳng như vậy không? Một chút kỹ xảo che giấu cũng không có, như vậy chỉ có thể hiểu là do các nàng quá vô năng rồi.
Nói thực ra, hắn đối với Vịnh Đông Cung thực thất vọng. Thật đúng là có chủ nhân như thế nào thì y như rằng có thuộc hạ như vậy, nàng cứ đem sự ngu xuẩn của chính mình phô bày rõ ràng cho mọi người thấy, không chút che lấp, không hề phát giác làm hắn thực xấu hổ thay cho nàng.
Loại nữ nhân này tuy rằng để tại bên người sẽ thực an toàn và an tâm, bởi bản thân nàng một chút bản sự cũng không có. Nhưng thân là một trượng phu, biết chính thê tử mình sủng ái và thiên vị không hề thông minh nhưng lại luôn tự cho là thông minh, đây cũng không phải là chuyện có thể làm cho hắn cảm thấy khoái trá.
Trước kia hắn không biết Vịnh Đông Cung đúng là người “đơn giản” như vậy. Nhưng sau khi nàng có đối thủ, liền thể hiện ra sự chênh lệch quá rõ ràng giữa hai người, máu chảy đầm đìa, vừa xem liền hiểu ngay.
Minh Ân Hoa tinh tế đối lập với Vịnh Đông Cung thô ráp; Vịnh Đông Cung đơn giản phụ trợ cho Minh Ân Hoa thông minh.
Mọi người chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể phân chia cao thấp, nếu không phải là người không bình thường hoặc có vấn đề, sẽ luôn đối với người xuất sắc kia khắc sâu ấn tượng trong lòng, nhớ mãi không quên.
Mỗi khi Tử Quang Đế quyết định sẽ chán ghét Minh Ân Hoa, Minh Ân Hoa cũng không buông tha cho hắn, luôn làm nhất kiện lại nhất kiện ( một chuyện lại một chuyện nối liền, liên tiếp với nhau) khiến hắn ngạc nhiên! Làm cho hắn không tự chủ được nghĩ tới ý tưởng tiếp theo của nàng, bước tiếp theo nàng sẽ làm như thế nào, càng chờ mong được nghe nhiều sự tình do nàng làm, nghĩ đến nàng khi nào sẽ mệt mỏi mà suy sụp…
Không cần khóc nháo ở trước mặt hắn, không cần sinh bệnh liên tục, không cần tiến đến tranh công, không cần uốn mình theo người. Khi thấy nàng toàn tâm toàn ý xử lý sự vụ trong cung, đem hết tâm lực chỉnh đốn hậu cung, muốn đem hết sức xử lý mọi chuyện cho tốt, hình ảnh của nàng ở trong lòng hắn càng khắc sâu, lưu niệm, nghiện, chú ý …
Lần này Minh Ân Hoa một lần nữa phối trí nhân lực, lại lần nữa làm cho hắn ngạc nhiên! Bởi vì tác phong nàng thống trị hậu cung lại tương tự như phương pháp mà hắn luôn suy nghĩ dùng để khống chế, thống trị triều đình!
Nàng không trực tiếp giải tán Cung Vụ Phủ, cũng không làm cho Cung Vụ Phủ rút khỏi hậu cung trở lại Nội Vụ trong phủ của hoàng cung. Nàng thậm chí không tiến hành đại tẩy trừ đối với người trong Cung Vụ Phủ, nàng chỉ bỏ đi những người thừa thãi, những người không thể dùng sau đó đem đại bộ phận còn lại đổi đi các nơi khác nhau, tận lực sử dụng nhân lực sao cho thích hợp nhất, hơn nữa xảo diệu lợi dụng quan hệ thân sơ ân cừu giữa những người này chế tạo và định ra một lưu trình không thể không cho nhau kiềm chế cùng hỗ trợ công tác, làm cho trách nhiệm thuộc sở hữu có thể minh xác, rõ ràng.
Còn chuyện sau khi phân công, nếu không hoàn thành sẽ truy cứu trách nhiệm theo từng tầng một, xem là người nào làm sai sẽ do người kia phạt, những người tương quan khác sẽ cùng bồi phạt; đồng dạng, nếu làm tốt, việc ban thưởng cũng giống phương thức xử lý trên.
Đương nhiên, lòng người không phải chỉ cần có quy củ minh xác là có thể khống chế được. Huống chi những người trong cung này, nhàn rỗi,phiêu dật đã lâu, lại lục đục với nhau liên tục, nếu muốn làm cho các nàng phí chút sức hoặc cố sức để làm việc là rất khó khăn. Minh Ân Hoa cũng không thiên chân như vậy, nghĩ đến thưởng phạt rõ ràng có thể hữu dụng.
Lúc này, việc tồn tại của Lưu Linh ngay lập tức được nhớ tới và sử dụng.
Tử Quang Đế đến lúc này mới biết được Minh Ân Hoa xin hắn mượn một mật thám nắm rõ sự vụ trong cung đình quả thật có chỗ trọng dụng, cũng thật sự là điều nàng đang cần gấp.
Minh Ân Hoa có lẽ không biết trên tay hắn nắm là hai chi ám vệ mà không phải chỉ có một mình hữu thần ảnh vệ. Nhưng nàng biết bên người hắn nhất định có nhân tài, đối với nhiều sự tình trong ngoài cung đều có người dốc lòng phụ trách tìm hiểu, đây là điều thiết yếu để khống chế hoàng quyền. Những tin tức được tìm hiểu đến dù là việc lớn hay việc nhỏ đều được ghi chép trong một bản danh sách, chuẩn bị cho hoàng đế khi có nhu cầu cần xem. Đương nhiên, hồ sơ này cho dù viết chồng chất như núi, có đôi khi cả đời hoàng đế cũng không nhìn đến nhưng nhóm ám vệ vẫn phải làm cho tốt.
Nàng ra lệnh cho Lưu Linh sửa sang lại danh sách này, đem tư liệu cuộc đời của người trong Phủ Nội Vụ, Phủ Cung Vụ, cùng các nữ quan hậu cung, cung nữ, càng tỉ mỉ càng tốt. Từ tính cách, đặc sắc, cuộc đời sự tích, có tham ô hay không, có nhược điểm gì, thế lực trong cung, lệ thuộc vào người nào… nàng đều phải biết rõ.
Lưu Linh cũng thực không phụ sự chờ đợi, trông mong của nàng, trong vòng ngày đã kéo đầy một xe hồ sơ đến Minh Hạ Cung. Vì thế Minh Ân Hoa vì sửa sang và tổng hợp ra tư liệu hữu dụng đã bắt đầu cuộc sống khêu đèn về đêm như dạo gần đây, về điểm này hắn biết được là nhờ các tham vệ trong cung luôn theo dõi báo lại.