Ở chỗ Tô Mật, lúc này trời vẫn còn tôi tối, nàng khoác áo lông mở cửa sổ, hơi lạnh mơn trớn lên da mặt nàng, Tô Mật nhìn thấy khắp nơi đều khoác lớp áo trắng xóa, Tô Mật tựa vào bệ cửa sổ, nàng nhìn mấy ma ma đang quét tuyết sáng sớm, âm thanh xào xạc vang lên khắp con đường lát đá.
"Sao cô nương dậy sớm vậy?"
Xuân Lan vừa đi từ gian ngoài vào vừa suy nghĩ.
Nàng ấy đặt túi giữ ấm lên bàn, dụi mắt đi đến gần Tô Mật, nàng nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: "Ta tự rửa mặt, ngươi không cần lo, đi sửa soạn cho mình trước đi."
Xuân Lan đáp lại, nàng ấy đi ra ngoài, Tô Mật tự rửa mặt và chải đầu.
Lúc Tô Mật đang lau mặt, Xuân Lan quay lại, nàng ấy đã hoàn toàn tỉnh ngủ, thấy Tô Mật đang tự sửa soạn, nàng ấy liền đi đến tủ quần áo, miệng hỏi: "Cô nương, hôm nay chúng ta đi viện nào?"
Từ lúc tuyết đầu mùa bắt đầu rơi, Tô Mật luôn thức dậy trước khi mặt trời mọc, nàng ra vườn hoa hứng tuyết sáng sớm.
Tô Mật ngẫm nghĩ.
"Vườn mai."
Xuân Lan đáp lại một tiếng, nàng ấy chọn một chiếc áo choàng màu đỏ tươi, ra vườn mai, khoác áo đỏ mới nổi bật. Tô Mật sửa soạn chỉnh tề, nàng ôm một cái bình gốm màu vàng ra ngoài, tuyết đêm qua đã được quét sạch, chỉ trải qua một khoảng thời gian ngắn, tuyết mới đã lại phủ một lớp trắng xóa trên đường đi, Tô Mật đi qua, nàng để lại phía sau một hàng dấu chân nhỏ nhắn.
Đi được khoảng mười lăm phút, nàng nhìn thấy bên trong lớp tuyết trắng là màu đỏ rực.
Tuyết phủ lên cành cây làm nổi bật nhụy hoa đỏ thẳm.
Tô Mật tăng tốc bước chân, phải tranh thủ trước khi mặt trời mọc.
Tô Mật thích tự hứng tuyết nên đám Xuân Lan để nàng ra ngoài một mình, tính toán thời gian chắc nàng cũng sắp về rồi, hôm nay đến lượt Đông Mai đón nàng, kết quả nàng ấy vừa đi đến cửa viện đã nhìn thấy Lưu Huỳnh khoác áo choàng màu vàng đứng ở cổng, nàng ấy vội cười nghênh đón.
"Sao Lưu Huỳnh tỷ tỷ lại đến đây, tỷ tìm cô nương có việc sao?"
Lưu Huỳnh nở nụ cười kéo tay Đông Mai, hàn huyên vài câu rồi mới nói: "Mấy hôm nay cô nương có gì khác thường không?" Lão phu nhân luôn luôn quan tâm Tô Mật, cách mấy ngày là lại hỏi thăm một lần, bốn người họ đã quen thuộc chuyện này, Đông Mai cười nói: "Cô nương rất ổn, ăn được ngủ được, tỷ nói Lão phu nhân không cần lo lắng."
Lưu Huỳnh nói tiếp: "Vậy... Vậy mấy hôm nay cô nương có làm mấy việc thủ công gì không?"
Đông Mai buồn cười nói: "Cô nương không thích nữ công nên không bao giờ làm mấy việc đó, mấy ngày nay lúc rảnh cô nương đều đọc sách."
Đồ nữ công cũng không làm sao?
Lưu Huỳnh ngây người, nàng ấy nói vài câu với Đông Mai rồi trở về bẩm báo cho Lão phu nhân.
Lúc mặt trời lên cao, Tô Mật ôm bình gốm đi ra ngoài, Đông Mai nghênh đón, nàng ấy nhìn thấy ngón tay đỏ ửng của nàng thì vội vàng nhận lấy bình gốm, nàng ấy đưa lò sưởi cho Tô Mật, nàng nhận lấy, ôm trong tay, hai người cùng nhau trở về Lưu Phương viện, Tô Mật đi về tới tận đây mà tay vẫn còn đỏ.
Xuân Lan nhìn thấy như vậy liền không vui nói: "Ngày mai cô nương đừng đi nữa, để chúng nô tỳ đi cũng vậy thôi mà?"
Tội gì phải làm tay mình đông lạnh như vậy.
Tô Mật nở nụ cười.
"Ta muốn tự làm việc này."
Xuân Lan không hiểu, chỉ là tuyết sáng sớm thôi mà, ai hứng mà không được, chẳng lẽ hương vị khác đi được sao? Tuy Tô Mật dịu dàng nhưng chuyện nàng đã quyết thì không ai thay đổi được, Xuân Lan không khuyên nữa, nàng ấy cầm tay Tô Mật, nói tiếp: "Lão phu nhân cho người đến bảo cô nương qua ăn sáng cùng."
Tô Mật gật đầu, nàng thay bộ y phục khác rồi đến viện trước của Lão phu nhân.
Vừa đến chính viện đã có ma ma đến nhận lấy áo choàng của Tô Mật, giọng Lão phu nhân truyền đến: "Nhanh, mau đến gần lò sưởi ủ ấm đi." Tô Mật vươn tay đến gần lò sưởi, nhìn Lão phu nhân đang chải tóc, nàng nói: "Sao hôm nay Lão phu nhân có nhã hứng gọi con đến ăn sáng cùng vậy, có chuyện gì hay sao ạ?"
Thỉnh thoảng Lan Cửu đến chỗ nàng nên lâu rồi nàng không có đến đây dùng bữa.
Hơn nữa, tuyết rơi nên đường trơn trượt, Lão phu nhân đã miễn việc thỉnh an cho đám tiểu bối, hôm nay gọi mình đến đây nhất định là có việc rồi.
Lão phu nhân cười gật đầu: "Tất nhiên là có việc rồi."
Đợi đến khi Tô Mật cảm thấy ấm áp, Lão phu nhân cũng sửa soạn xong rồi, bà lấy hai phong thư trong hộp đưa cho Tô Mật: "Tiểu Thất gửi thư về, hai lá này là của con."
Hai lá?
Tô Mật nhận lấy.
Xé vỏ của một lá thư, bên trong chỉ có một tờ giấy mỏng, bên trên có một vài chữ.
[Tất cả đều ổn, đừng nhớ nhung.]
Chữ viết tay ngay ngắn, đường nét uyển chuyển, chỉ nhìn chữ thôi mà Tô Mật đã tưởng tượng được cảnh Kỷ Ninh đang ngồi trước bàn, thẳng lưng hạ bút, chữ cũng như người. Nàng mở bức thư còn lại, bên trong cũng có một tờ giấy mỏng đầy chữ viết, Tô Mật nhíu mày, nói nhiều như vậy, có chuyện gì sao?
Kết quả sau khi đọc một lượt, nàng bật cười.
Lão phu nhân nghe vậy cũng nghiêng đầu nhìn qua.
Bà cũng nở nụ cười.
Cả một trang giấy đều là đồ ăn, còn có heo sữa nướng, tất cả những gì viết trong lá thư đều là đồ ăn.
Tô Mật dở khóc dở cười, bức thư được viết với kiểu chữ thảo, nét bút thô kệch, nàng có thể tưởng tượng được hắn vừa viết vừa nhíu mày không vui, nói: "Hắn bị từ Thái y quản thúc rất chặt..." Kỷ Ninh cũng không đặt nặng việc ăn uống cho lắm, thường ngày hắn hay ăn những món thanh đạm nhưng cả một tờ giấy đều liệt kê các món ăn, phần lớn là thịt heo, có thể thấy hắn đã bị quản rất nghiêm.
Lão phu nhân cũng dở khóc dở cười.
"Nó không nghĩ đến chuyện, mấy món này đều là đồ nóng, cho dù chúng ta gửi đến biên quan, số thức ăn này còn ăn được sao?"
Tuy nói như vậy nhưng bà lại thấy an tâm.
Bà chỉ lo lắng Tiểu Thất ở biên quan sống không tốt, mặc dù không được gặp nhau nhưng qua bức thư này bà biết hắn vẫn ổn. Hai người nói với nhau vài câu, sau đó mới đi dùng đồ ăn sáng. Sau khi ăn xong, Lão phu nhân nhìn Tô Mật, đột nhiên bà cho người đem một món đồ lên.
Đó là một cây san hô màu đỏ.
Ngọc trắng làm nền, cành cây đỏ rực sống động.
Tô Mật ngắm một hồi, nàng khen thật lòng: "Rất đẹp."
Lão phu nhân gật đầu: "Con đem cái này về đi." Tô Mật khó hiểu: "Tự nhiên tặng con cái này làm gì ạ?" Nàng cho rằng Lão phu nhân tặng nàng để trang trí, nàng vội lắc đầu: "Cây san hô này rất quý giá, trang trí ở Lưu Phương viện không ổn lắm, phải trang trí ở chỗ Lão phu nhân mới thích hợp."
Đây là những lời thật lòng của nàng, Lưu Phương viện được bày biện theo phong cách trang nhã, cây san hô này trông rất quý giá, thật sự không thích hợp với nơi đó.
Lão phu nhân nhướng mày.
"Cho con hồi nào, thứ này để con tặng Hoàng thượng đấy."
Vẻ nghi hoặc hiện lên giữa hàng chân mày Tô Mật, bà trừng mắt nhìn nàng.
"Hai ngày nữa là đến sinh thần Hoàng thượng rồi, con không biết hay sao?"
Sinh thần của Hoàng thượng, vạn dân đều dâng quà, tất cả mọi người đều đang tìm tòi đồ tốt, Lão phu nhân đợi mấy hôm nay mà không thấy Tô Mật có động tĩnh gì cả, hôm nay bà không còn kiên nhẫn nữa nên mới bảo Lưu Huỳnh đến hỏi thử, tốt lắm, không chỉ không chuẩn bị quà mà một cái túi thêu cũng không có! Bà kéo lấy tay Tô Mật, giọng điệu sâu xa: "Hoàng thượng thật lòng thương con nhưng có qua thì phải có lại, con phải đáp lại tình cảm người ta mới được."
"Hoàng thượng không để tâm đến những món đồ quý giá nhưng mà con phải thể hiện thành ý thì mới được, có biết không?"
Hiển nhiên là Tô Mật biết sắp đến sinh thần của Lan Cửu.
Ở bên nhau nhiều năm vậy rồi, sao nàng có thể không nhớ sinh thần của hắn chứ?
Sinh thần của hắn, nàng không cần tặng quà, cho dù nàng tặng hắn cũng sẽ không nhận, nàng chỉ cần... Chỉ cần dâng mình cho hắn là được rồi…
Nhớ đến những lần hắn "Làm loạn" vào ngày sinh thần, mặt nàng dần đỏ ửng lên, Tô Mật không cần sờ lên mặt cũng biết hiện tại mặt mình nóng cỡ nào, nàng chỉ cúi đầu, thấp giọng lắp bắp: "Chuyện này con đã thương lượng với hắn rồi, người không cần để tâm..."
Lão phu nhân không phải là cô nương chưa xuất giá, bà nhìn thấy Tô Mật ngượng ngùng như vậy thì cũng đoán ra chuyện gì, Hoàng thượng đã coi Kỷ gia như cái tẩm cung thứ hai, nói hai người này không xảy ra chuyện gì thì trẻ con ba tuổi cũng không tin. Bà lúng túng nói: "... Ừm, vậy ta không hỏi nữa."
...
Kỷ gia không vội nhưng người bên ngoài đã lo sốt vó!
Đặc biệt là các cửa hiệu trang sức, họ chuẩn không ít trâm cài tóc của nam đợi Tô Mật đến chọn, lần trước Tô cô nương tặng cho Hoàng thượng một chiếc trâm cài tóc, lúc nào Hoàng thượng cũng dùng nó, nếu đồ trang sức của nhà mình có thể xuất hiện trên người Hoàng thượng thì sau này không lo đói rồi?
Mấy nhà có qua lại với Kỷ gia đã nghe ngóng từ sớm, chỉ cần Tô Mật muốn, kiểu gì họ cũng có.
Không lấy một xu!
Kết quả, ngày mai là sinh thần của Hoàng thượng rồi mà Tô cô nương còn chẳng có chút động tĩnh nào?
Chẳng lẽ nàng đã mua thứ khác rồi? Các cửa hiệu trang sức đều sốt hết cả ruột, nàng mua thứ khác rồi sao? Tất cả họ đều nhao nhao đến hỏi, ngay cả thợ may và cửa hiệu bạc cũng đến hỏi, kết quả nhận được là Tô Mật chẳng mua thứ gì cả.
Chẳng lẽ, Tô cô nương không tặng quà sinh thần cho Hoàng thượng sao?
Hôm sinh thần của Lan Cửu, thời tiết rất tốt, tuyết lớn tạm dừng rơi, nắng chiếu ấm áp, tất cả vương công đại thần đều đem theo những món quà tốt nhất vào cung. Hắn bái tổ tiên rồi nhận lễ vật và những lời chúc tụng của họ, đại tiệc trong cung bắt đầu ngay sau đó, lúc đám đại thần say khướt đi ra thì nắng chiều đã bắt đầu lên.
Rượu vào nên chân họ lảo đảo.
Vừa đi ra khỏi cánh cửa cung màu đỏ thì đã có đại thần lên tiếng: "Suy cho cùng là không có phụ mẫu dạy dỗ, ỷ được sủng ái mà kiêu căng, chỉ sợ những ngày tốt đẹp không kéo dài lâu đâu."
Lời này không chỉ đích danh người được nói đến nhưng những người xung quanh đều biết hắn ta nói đến ai.
Hiển nhiên đám đại thần này biết chuyện lái buôn trong kinh thành điên cuồng hỏi thăm Tô Mật, đồng thời họ cũng biết nàng chẳng mua thứ gì cả, hôm nay lúc thái giám đọc danh sách lễ vật, Kỷ gia chỉ đưa đến một phần, hiển nhiên, Tô cô nương kia chẳng hề tặng thứ gì.
Hắn vừa dứt lời, lập tức có người cao giọng phản bác.
"Cái miệng hại cái thân đấy, đang yên đang lành nhắc đến phụ mẫu người khác làm cái gì chứ?"
"Hơn nưa, Tô cô nương góp bạc vào quốc khố rồi còn gì, bên Giang Nam cũng cần bạc để duy trì việc làm ăn, cửa hiệu sứ men xanh trong kinh thành vẫn chưa tu sửa xong, Tô cô nương lấy đâu ra bạc mua lễ vật chứ?"
Người vừa nói chính là một võ tướng, quanh thân tràn đầy khí thế, hắn trợn mắt nhìn vị đại thần say xỉn nói năng linh tinh kia, ánh mắt hắn rất đáng sợ, trông hắn như định cho tên kia một quyền vậy!
Tên kia bị vị võ tướng trừng đến run rẩy, tỉnh hết cả rượu, hắn ta nghĩ lại lời mình vừa nói cũng thấy hơi quá đáng nên lẩn vào trong đám người.
Lập tức có người hùa theo.
"Đúng vậy, hơn nữa, cô nương trẻ tuổi cần gì tặng lễ vật quý giá, âm thầm tặng đồ nữ công là được rồi."
"Tô cô nương là người kín tiếng, chẳng lẽ phải nói với các ngươi là tặng thứ gì hay sao?"
"Tự mình tặng không được à?"
Bọn họ đang lời qua tiếng lại thì đột nhiên cửa cung mở ra, một đội thị vệ đi phía trước, bọn thái giám xếp một hàng dài phía sau, đám người vội vã tản ra nhường đường.
"Ơ, đó không phải tranh ngươi tặng sao?"
"Đó là mã não của ngươi tặng?"
Những thứ bọn thái giám đang bưng cực kỳ quen.
Đó không phải đều là quà bọn họ tặng khi nãy sao?
Bọn thị vệ cưỡi ngựa cao to, đám thái giám ngoài sau xếp thành một hàng dài ngoằn đi về hướng Kỷ gia.
Tốt lắm.
Hoàng thượng cần Tô cô nương tặng quà để làm gì, người trực tiếp đưa hết lễ vật đến chỗ Tô cô nương là được rồi!
Chương :
Lan Cửu bước vào Kỷ gia lúc nắng chiều chiếu xuống ấm áp, chẳng biết từ lúc nào mà tuyết rơi trắng xóa cả đường chân trời, Lan Cửu nhìn thấy Tô Mật ở giữa tuyết trắng, nàng đang ngồi trong mái đình, áo choàng trắng bao bọc thân thể nàng, vành mũ che khuất hàng chân mày, nàng khẽ rũ mắt, Lan Cửu nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của nàng.
Tô Mật không thích màu đỏ nên nàng luôn để mặt mộc.
Hôm nay nàng lại tô son cho đôi môi nhỏ nhắn của mình, trong nền tuyết trắng xóa có một điểm đỏ tươi.
Lan Cửu dừng chân, tuyết trắng mịn đáp lên hàng chân mày và đuôi tóc, hắn hoàn toàn không để ý chuyện đó mà chăm chú nhìn thứ xinh đẹp bên trong màn tuyết. Tô Mật quay đầu liền nhìn thấy Lan Cửu khoác một thân y phục màu đen, đai lưng nạm ngọc, tuyết trắng phủ lên trên người, hơi lạnh làm đôi mắt hắn càng trong trẻo hơn, hắn hơi mím môi, chấm đỏ trong mắt hắn càng rực rỡ hơn.
Dáng vẻ ngây ngô này của Lan Cửu thật hiếm có.
Tô Mật giở trò nghịch ngợm, nàng tháo chiếc mũ trên đầu, vùng trắng noãn giữa hàng chân mày hiện ra một đóa mẫu đơn diễm lệ, nàng cười nhẹ nhìn Lan Cửu đã trở nên ngốc hơn khi nãy, nàng nở nụ cười, bông hoa giữa trán làm cảnh vật xung quanh lu mờ, đôi mắt nàng gợn sóng lấp lánh.
Lan Cửu nhìn đến ngây dại.
Rất lâu sau hắn mới hoàn hồn, Tô Mật đang cười gian xảo như mèo con trộm cá, hắn mấp máy môi, nhanh chân đi vào trong đình. Lạ lùng là chuyện dùng sắc mê hoặc người khác không phải biện pháp lâu dài nhưng gương mặt này của Tô Mật, hắn có nhìn bao lâu cũng thấy không đủ, thỉnh thoảng khi nhìn thấy nàng cười, hắn lập tức trở thành nhóc con chưa trải đời, miệng khô lưỡi đắng.
Lan Cửu vén áo bào ngồi đối diện Tô Mật, Tô Mật không nói gì, nàng vươn tay pha trà.
Trên chiếc bàn nhỏ có đầy đủ dụng cụ pha trà, chiếc lò nhỏ bên cạnh bốc khói nghi ngút, đôi tay trắng nõn của nàng rót nước sôi vào bộ uống trà màu nâu khiến nó ẩm ướt, những thứ như ấm trà, muỗng, kẹp, gáo lần lượt được Tô Mật nhấc lên rồi bỏ xuống, vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, khí chất chỉ thuộc về mỗi Tô Mật.
Giữa màn khói nghi ngút và hương trà thơm nức, Tô Mật nở nụ cười nhìn Lan Cửu, nàng dâng trà cho hắn bằng hai tay.
Chén trà màu tối làm nổi bật ngón tay trắng trẻo của Tô Mật.
Tầm mắt Lan Cửu dán chặt vào ngón tay nhỏ nhắn của Tô Mật, hắn vươn tay nhận lấy chén trà nhưng không uống mà chỉ nhìn chằm chằm Tô Mật, Tô Mật chớp chớp mắt, môi son mấp máy, màu đỏ càng rực rỡ hơn, nàng cười khẽ nói: "Sinh thần vui vẻ." Lan Cửu không hài lòng, mày kiếm khẽ nhíu lại: "Còn gì nữa không?"
Ba ngày nay không cho trẫm đến, chỉ có mỗi chén trà này thôi sao?
Lan Cửu không tin.
Tô Mật cúi đầu cười: "Còn sớm mà, chàng uống tạm chén trà trước đi, nếu không đáp được sẽ không có quà đâu." Giọng nàng vừa ngọt vừa nhẹ, vẻ mặt nàng dò xét và khiêu khích nhìn Lan Cửu.
Vào lần sinh thần đầu tiên của Lan Cửu, Tô Mật luống cuống, không biết phải tặng quà gì cả, cuối cùng nàng tặng hắn túi tiền tự thêu, ai ngờ khi Lan Cửu nhìn thấy chấm đỏ trên đầu ngón tay của Tô Mật nên năm thứ hai hắn không chịu nhận đồ nữ công của nàng nữa, hắn nói chỉ cần một chén trà là được rồi.
Mặc dù đơn giản nhưng trà cũng có nhiều loại.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, Lan Cửu đã bắt đầu đoán trà, đoán nước.
Hắn vui vẻ nghênh chiến.
Hắn đặt chén trà trước mũi, nhắm mắt ngửi mùi hương, một lát sau hắn mở mắt, nhìn Tô Mật nói: "Thái Bình Hầu Khôi." Tô Mật chỉ cười: "Tiếp tục đi."
Nước trà đỏ và trong suốt, Tô Mật cúi đầu nhấp một ngụm, hương vị trà kỳ diệu, vị đắng chưa tan hết ở đầu lưỡi đã bị vị ngọt thay thế, bên cạnh đó nước trà còn tinh khiết và thơm ngát, Lan Cửu thổi thổi, hắn nhìn Tô Mật nói: "Tuyết đầu mùa năm nay."
"Bộp bộp."
Tô Mật vỗ tay hai cái, nàng chống cằm, nghiêng đầu, đôi mắt hiện lên sự tinh nghịch: "Đoán không sai." Dừng một chút, nàng lại cười dịu dàng nói: "Vậy Hoàng thượng có biết, tuyết này được hứng từ đâu không?"
Hắn biết là không đơn giản như vậy mà.
Lan Cửu không hiểu nhiều về trà, quả thật không đoán được tuyết này được hứng ở nơi nào.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Tô Mật, Lan Cửu cười cười, lưỡi hắn chọc vào gò má.
Hắn khẽ mở đôi môi mỏng: "Cây sơn trà."
Tô Mật trừng mắt, ngồi thẳng người: "Sao chàng biết vậy?" Dừng một chút, nàng nheo mắt: "Ba ngày nay chàng không đến đây, có phải Vân Noãn mật báo cho chàng không?" Lan Cửu là một người thô kệch, cho hắn nghịch vũ khí hay là mười tám môn võ nghệ hắn đều tinh thông nhưng mà bắt hắn thưởng thức trà thì tuyệt đối không bình phẩm nổi!
Lan Cửu: "Trẫm đã đồng ý với nàng là không hỏi thì tất nhiên sẽ không bảo Vân Noãn mật báo."
Tô Mật: "Vậy làm sao chàng biết?"
"Nếu chàng nói chàng uống vào nên nhận ra ta tuyệt đối không tin."
"Khục."
Quả thật Lan Cửu định nói như vậy nhưng hắn còn chưa mở miệng thì đã bị Tô Mật chặn họng. Hắn ngẩng đầu nhìn Tô Mật với đôi mắt khó tin, rõ ràng bông mẫu đơn ở trán nàng rực rỡ như vậy nhưng bây giờ lại cho người ta cảm giác rất hồn nhiên, bất giác không thể rời mắt khỏi cái bĩu môi của nàng.
"Muốn biết lắm sao?"
Đương nhiên rồi.
Tô Mật gật đầu.
Mắt phượng của Lan Cửu bình tĩnh nhìn Tô Mật, giọng hắn khàn khàn.
"Nàng hôn ta một cái, ta sẽ nói cho chàng biết."
Tô Mật: ...
Nàng mở to mắt, còn Lan Cửu cứ bất động như thế, thậm chí hắn còn nhìn sang chỗ khác, nàng không hôn ta sẽ không nói. Nàng cứ trừng mắt như thế, cuối cùng không nhịn được sự ngứa ngáy trong lòng, nàng miễn cưỡng chồm dậy, cúi người hôn hắn, vốn dĩ nàng chỉ định chạm vào môi hắn rồi rời đi nhưng nào ngờ nàng còn chưa đến gần đã bị hắn giữ gáy và ấn môi xuống.
Lan Cửu nhanh chóng giữ thế chủ động.
Hắn che phủ môi của nàng, nụ hôn kết thúc, Tô Mật mở mắt, đôi mắt đầy vẻ mờ mịt, nàng không còn biết hôm nay là năm nào, đầu óc mơ hồ, không biết từ lúc nào mà hai người chuyển từ đối diện nhau thành Tô Mật nằm trong ngực Lan Cửu, canh tay dài của hắn ôm lấy eo Tô Mật, áo choàng to lớn bao bọc thân thể nàng.
Tô Mật dựa vào thân thể ấm áp của Lan Cửu, bình tĩnh nhìn hắn.
"Sao chàng biết là cây sơn trà?"
"Lúc tuyết đầu mùa còn chưa rơi, nàng từng thì thầm mấy lần là hoa sơn trà sắp nở rồi."
"Chàng đoán ra sao?"
"... Ừm."
...
Hoàng hôn biến mất thì hai người mới rời khỏi đình, Tô Mật bắt Lan Cửu đi nghỉ ngơi còn nàng thì đi làm bữa tối cho hắn, tất cả nha hoàn và ma ma ở Lưu Phương viện đều được Tô Mật cho ra ngoài chơi, nào ngờ Lan Cửu theo Tô Mật vào tận bếp, nàng xoay người, vươn tay đẩy đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn.
"Nấu ăn có gì đâu mà xem, chàng đi nghỉ ngơi một chút đi."
Nàng đẩy hai cái mà không thấy hắn động đậy, trái lại Lan Cửu giữ lấy bả vai Tô Mật, hắn đẩy nàng sang một bên, cúi đầu xắn tay áo.
"Để ta."
Tô Mật thấy Lan Cửu thật sự xắn tay áo lấy nguyên liệu trên kệ, nàng kinh ngạc nói: "Chàng học được cách nấu rồi sao?" Lan Cửu thấy buồn cười nhưng hắn cố nhịn, vuốt cằm nói: "Những món đơn giản thì được." Nếu mà Lan Cửu có đuôi thì lúc này đã vẩy tít rồi.
Tô Mật thân thiết ôm lấy cánh tay Lan Cửu, nàng nói: "Chàng muốn nấu ăn lúc nào cũng được nhưng hôm nay chàng là người được chúc thọ, để ta làm có được không?" Lan Cửu nhìn nụ cười làm nũng của Tô Mật, hắn vươn tay nhéo chóp mũi thanh tú của nàng, nhìn đôi mắt mở to vì kinh ngạc của Tô Mật.
Hắn nở nụ cười, giọng trầm thấp.
"Hôm nay người được chúc thọ muốn nấu cho nàng ăn, không được cãi, nhé?"
Giọng nói ấm áp len lỏi vào lòng Tô Mật.
Nhìn ý cười trong mắt Lan Cửu, Tô Mật đỏ mặt buông cánh tay hắn ra tránh sang một bên, nàng nhìn hắn rửa rau, thái thịt một cách thành thạo, dao chặt xuống thớt vang lên tiếng cộp cộp, khóe miệng Tô Mật chưa từng khép lại.
Quả thật hắn nấu mấy món thường ngày, lòng heo xào, rau xà lách trộn, giá xào và gà hầm khoai tây. Không có người gắp thức ăn, không có kẻ hầu người hạ xung quanh, Tô Mật có cảm giác trở về Xuân Hà thôn, chỉ có nàng và hắn ăn con cá chưng mặn chết đi được.
Hình thức còn đỡ nhưng hương vị quả thật không dám nói đến nhưng đó là bữa cơm mà Tô Mật ăn nhiều nhất.
Ăn cơm xong, họ yên tĩnh dùng trà, bên ngoài trời đã tối mịt, Tô Mật sờ cái bụng căng cứng của mình, lúc này nàng chỉ muốn nằm vùi trên giường mà thôi, chợt nàng cảm nhận được một ánh mắt nóng rực đang nhìn mình, Tô Mật ngẩng đầu, ánh nến khiến đôi mắt Lan Cửu long lanh, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên ngay sau đó.
"Còn mấy canh giờ nữa là qua sinh thần trẫm rồi, nàng còn chưa lấy lễ vật ra sao?"
Ở bên nhau lâu như vậy, có quà gì mà phải đến đêm Tô Mật mới lấy ra chứ? Lan Cửu không cần nghĩ cũng biết là chuyện kia, hắn cố làm ra vẻ nhưng vẫn không kìm được cảm giác miệng khô lưỡi đắng. Tô Mật rũ mắt không dám nhìn Lan Cửu, khuôn mặt nàng đỏ bừng, đóa mẫu đơn giữa trán cũng hiện vẻ e thẹn.
Giọng của nàng như tiếng muỗi kêu: "Chàng đến bể tắm nước nóng trước đi..."
Chuyện sau đó đã rõ rành rành rồi.
Lan Cửu đứng dậy, cố kiềm chế cảm giác nóng ran dưới bụng.
Hắn kề vào tai nàng nói nhỏ.
"Trẫm tắm rửa sạch sẽ đợi nàng, đừng để trẫm đợi lâu quá đó."
Dứt lời, hắn nhanh chân đi về phía bể nước nóng phía sau, hắn không dám nhìn Tô Mật thêm nữa, sợ nhìn nữa thì không kìm được mà hủy đi món lễ vật này mất.
Tô Mật đỏ mặt ngồi đó một lát, dù biết rõ trong phòng không có ai nhưng nàng vẫn đề phòng nhìn xung quanh vài lần, sau đó mới xấu hổ đi đến tủ quần áo rút một bộ lụa mỏng.
Lan Cửu cũng không đợi quá lâu, giây phút khi cửa mở ra, Lan Cửu xoay người, hắn nhìn Tô Mật đi ra từ hành lang, trên thân nàng chỉ có một bộ lụa mỏng màu xanh nhạt, bộ lụa mỏng lay động theo mỗi bước chân của nàng khiến thân thể Tô Mật cực kỳ quyến rũ, Lan Cửu lập tức đứng lên khỏi bể nước nóng, hắn nhìn nàng với đôi mắt nóng như lửa.
Tô Mật cúi thấp đầu.
Nàng nhấc tay tuột chiếc váy lụa mỏng xuống.
Váy lụa chậm rãi rơi xuống đất, ngọc thể hoàn toàn hiện ra trước mắt Lan Cửu.
Nàng không làm gì khác mà xoay người.
Sau đó, Lan Cửu liền nhìn thấy thứ đẹp nhất trên đời.
Sau vai Tô Mật có một bông hoa sen, làn da trắng noãn nà của nàng làm nổi bật bông hoa, Lan Cửu cực kỳ chấn động.
Lan Cửu giật mình đứng yên tại chỗ, không hề động đậy.
Tô Mật cũng cực kỳ thẹn thùng.
Nàng giấu diếm mọi người đi tìm nữ họa sĩ, thuốc màu này cũng rất kỳ diệu, phải vẽ ba ngày mới xong bông hoa này, có thể nửa tháng không biến mất, dính nước cũng không trôi giống như hình xăm vậy, đây chính là quà sinh thần Tô Mật tặng cho Lan Cửu.
Tiếng bước chân gấp rút truyền đến từ phía sau, tai Tô Mật đỏ đến nổi sắp nhỏ ra máu, kết quả nàng lại nghe được giọng nói tức giận không hề đè nén của Lan Cửu.
"Nàng đi xăm mình sao?"
Tô Mật xoay người, quả nhiên trong mắt Lan Cửu đầy lửa giận.
"Chàng không vui sao?"
Đương nhiên Lan Cửu không vui.
Mặc dù không thấy vai nàng sưng đỏ nhưng mà...
"Xăm mình đau như vậy, tại sao nàng phải làm thế chứ!"
Nàng không nhận được sự vui vẻ mà trái lại là một cơn thịnh nộ, sự hứng thú trong lòng Tô Mật biến mất, nàng buồn bã nói: "Ta không có xăm mình, cái này là vẽ." Lan Cửu khựng lại, sau đó mày kiếm của hắn nhíu chặt: "Người vẽ là nam hay nữ?" Tô Mật khó tin nhìn Lan Cửu: "Đương nhiên là nữ rồi, sao ta có thể để nam họa sĩ vẽ cái này!"
Thật sự là một cái bình dấm không hiểu chuyện!
Tô Mật khịt mũi, nàng xoay người định bỏ đi.
Nàng còn chưa kịp bước thì đã bị một đôi tay rắn chắn bế lên, Tô Mật giãy giụa vài lần nhưng vô dụng, nàng tức giận ngẩng đầu nhìn Lan Cửu, nàng vừa ngẩng đầu, đôi môi nóng bỏng của hắn đã phủ lên môi lưỡi nàng.
"... Trẫm rất thích món quà sinh thần này."