Tô Mật ngủ dậy thì không thấy Lan Cửu đâu, Kỷ Ngọc Ảnh đang ngồi bên cạnh, nàng ấy nhíu chặt mày, vẻ mặt nơm nớp lo sợ.
Tô Mật đứng dậy nói: “Muội sao vậy?”
Kỷ Ngọc Ảnh lập tức quay đầu nhìn Tô Mật.
“Quán trọ đó là của Lan Triệt, hoa kia cũng do hắn tặng cho tỷ đấy!”
Mặc dù chưa hề gặp gỡ nhưng Lan Triệt đã từng là cơn ác mộng kéo dài của Kỷ Ngọc Ảnh, vốn dĩ hôm nay nàng ấy ra ngoài để thăm dò quán trọ tiện thể điều tra xem người tặng hoa giữa trưa là ai, rõ ràng đều là Lan Triệt! Quán trọ chỉ là chuyện trùng hợp, còn hoa kia hình như không phải? Sao Lan Triệt lại tặng hoa cho Tô Mật, Kỷ Ngọc Ảnh nghĩ mãi mà không ra.
Tô Mật vừa thức dậy nên đầu óc vẫn còn mơ hồ, vừa rồi Kỷ Ngọc Ảnh nói rất nhanh, Tô Mật nghe không rõ.
Nàng cất giọng nhẹ nhàng: “Muội vừa nói gì?”
Tô Mật vén một bên màn lên, ống tay áo trượt xuống làm lộ cánh tay trắng nõn như ngọc của nàng.
Ðột nhiên Kỷ Ngọc Ảnh nhớ lại!
Lan Triệt rất ham mê nữ sắc, cực kỳ ham mê nữ sắc!
Tô Mật xinh đẹp động lòng người như thế này, sợ là hôm nay hắn ta vô tình gặp được nên động lòng!
Nàng ấy chạy vội đến bên giường, kéo lấy tay Tô Mật thấp giọng nói: “Tỷ phải lập tức nói chuyện này với Hoàng thượng, tỷ phải nói tỷ chưa từng gặp Lan Triệt, tỷ không biết tại sao hắn ta lại tặng hoa cho mình, do hắn ta ham mê nữ sắc chứ không hề liên quan đến tỷ chút nào, có biết không?”
Ði theo Lão phu nhân một thời gian, Kỷ Ngọc Ảnh cũng học được cách phân tích tình huống rồi.
Chuyện Lan Triệt coi trọng Tô Mật có ý nghĩa gì chứ? Chuyện này có nghĩa thúc thúc và cháu trai cùng giành một nữ nhân? Mặc dù Tô Mật vẫn chưa gả đi nhưng chuyện nàng sẽ làm chủ hậu cung trong tương lai đã chắc như đinh đóng cột, vậy mà Lan Triệt còn làm thế, rõ ràng đang kéo Tô Mật vào tội loạn luân đây mà!
Mặc dù Tô Mật căn bản chưa từng gặp gỡ hắn những chuyện này bị đồn ra ngoài, người bị huỷ hoại chính là Tô Mật!
Nghĩ vậy, Kỷ Ngọc Ảnh càng sốt ruột hơn.
“Không được, tỷ phải vào cung ngay bây giờ đi, phải nói rõ ràng với Hoàng thượng!”
Nàng ấy dứt khoát kéo tay Tô Mật dùng sức kéo người trở về.
“Không cần lo lắng, tỷ không sao cả.”
Kỷ Ngọc Ảnh: “Nhưng mà…”
Kỷ Ngọc Ảnh thật sự lo lắng cho nàng, Tô Mật nghĩ ngợi rồi nói: “Kỳ thật tỷ và Lan Triệt cũng được xem là có chút quan hệ sâu xa, mẫu thân tỷ và hắn từng quen biết nhau, Hoàng thượng cũng biết chuyện này, muội không cần lo lắng.” Làm gì có chuyện đó chứ, cùng lắm thì là Lan Triệt có tình cảm đơn phương, mẫu thân căn bản không để hắn ta trong lòng.
Chỉ có điều, đã là chuyện xưa cả rồi, không cần nói rõ ra làm gì.
Nhắc đến Lan Triệt, trong lòng Tô Mật chỉ có chán ghét và chán ghét mà thôi, nàng còn ghét hắn ta hơn Bùi Trach.
Vì người này là một tên biến thái.
Hắn ta vừa cợt nhã mình vừa muốn mình gọi hắn ta là phụ thân…
Tô Mật quen Lan Triệt sao?
Kỷ Ngọc Ảnh mở miệng định lên tiếng nhưng lại nhìn thấy sự ghét bỏ trên mặt Tô Mật, tính tình nàng dễ chịu như vậy mà cũng ghét người khác sao? Nghĩ vậy, nàng ấy thấy chuyện liên quan đến Lan Triệt cũng chẳng vui vẻ gì, nếu Hoàng thượng biết rồi thì nàng ấy không nói đến nữa, ai cũng có bí mật của riêng mình.
Nàng ấy ngẫm nghĩ rồi lại nói: “Phải làm sao đây, quán trọ kia là của hắn ta.”
Kỷ Ngọc Ảnh hoàn toàn không muốn tiếp xúc với Lan Triệt.
Tô Mật: “Muội đừng để tâm đến chuyện này nữa.”
Nếu là Lan Triệt, nàng không cảm thấy áy náy nữa.
Trong mật thất của Tam vương phủ, mật thất này rất rộng và sáng sủa nhưng lại trống trơn, chẳng bày biện thứ gì bên trong cả, chỉ có một câu đối được treo trên cửa, giữa bức tường có treo một bức tranh, trong rừng mai mùa xuân, một mỹ nhân đôi mươi đang cười tươi như hoa múa điệu nghê thường dưới gốc cây, đôi mắt nàng ấy sáng rực.
Nếu Tô Mật ở đây nhất định sẽ rất hoảng hốt, bởi vì người trong tranh giống nàng như đúc.
Nhưng khi nhìn kỹ lại thì không giống nhau hoàn toàn.
Tô Mật yểu điệu như nước, còn người này thì lại rạng rỡ linh động.
Một nam tử đang đứng trước bức hoạ, hắn ta ngẩng đầu, nhìn bức tranh đến ngây ngốc, nam tử ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao ráo, dung nhan được bảo dưỡng cực kỳ tốt, không có chút già nua nào. Hình như ông trời cực kỳ ưu ái hắn ta, cho hắn ta thêm vẻ ung dung nho nhã, đây chính là Lan Triệt.
Lan Triệt vươn tay, đầu ngón tay run run như muốn chạm vào người trong tranh, hắn ta hơi do dự, cuối cùng lại dừng giữa không trung.
“... Tinh Nguyệt, hôm nay ta nhìn thấy nữ nhi của nàng.”
Hắn ta cười, khóe miệng giật giật, nhìn khó coi hơn cả khóc.
“Vốn dĩ ta nghĩ, đó là nữ nhi của nàng nên ta sẽ quan tâm chăm sóc như nữ nhi của mình, nào ngờ con bé lại giống nàng như đúc.”
“Nàng trở về thăm ta đúng không?”
Giọng hắn ta lên cao rồi khàn khàn như bị ai bóp cổ họng.
“... Không, sao nàng có thể về thăm ta chứ, nàng chưa từng để ý đến ta, chưa từng…”
“Vương gia!”
Tiếng kêu hốt hoảng của tâm phúc truyền đến từ cửa.
Lan Triệt lập tức thả lỏng hàng chân mày đang nhíu, dịu giọng với người trong bức hoạ: “Lần sau ta lại đến thăm nàng.”
Hắn ta quyến luyến một hồi mới xoay người đi ra ngoài.
Ra ngoài cửa, Lan Triệt có hơi bực bội, hắn ta lạnh giọng quát: “Có chuyện gì mà kinh hoảng tới vậy?” Người đến là quản gia của Vương phủ, tuổi tác đã gần năm mươi, theo lý ông ta không nên làm vậy mới phải nhưng mà: “Hoàng thượng đến ạ!” Ai cũng được nhưng lại là Hoàng thượng, người đã đánh Vương gia nhà ông ta nằm hai tháng không ngồi dậy nổi.
Khoé miệng Lan Triệt co giật.
Sao sát thần này lại đến đây cơ chứ!
Ðừng nói quản gia hoảng loạn ngay cả Lan Triệt cũng vội vã đi ra nghênh đón, bước chân dồn dập.
Lần trước bị “Ðánh” cũng vì chậm một chút, đứa cháu trai này không hề biết nương tay chút nào cả!
Lan Triệt đi ra sảnh chính, Lan Cửu đã ngồi thảnh thơi uống trà trên bảo toạ, mi tâm hắn giãn ra, trông có vẻ tâm tình không tệ, Lan Triệt khựng lại vài giây, sau đó hắn ta vội vã tiến đến.
“Tham kiến Hoàng thượng!”
Lan Cửu: “Hoàng thúc không cần đa lễ, ngồi đi.”
Một tiếng Hoàng thúc này gọi thật thân thiết, hàn ý trong lòng Lan Triệt ngày càng dày đặc, đứa cháu này càng cười tươi thì càng khó nói chuyện, hắn ta khiêm tốn ngồi xuống, miễn cưỡng cười nói: “Không biết hôm nay Hoàng thượng đến đây vì chuyện gì?” Lan Cửu nhíu mày, vẻ mặt có hơi tổn thương: “Lời này của Hoàng thúc làm cháu thấy tổn thương quá, không có chuyện thì không thể đến thăm Hoàng thúc sao?”
Lan Triệt: “...” Lần trước ngươi đến thăm ta, ta nằm hai tháng đấy!
Hắn ta cười ngượng ngùng không trả lời.
Lan Cửu thở dài một cái: “Bỏ đi, nếu đã lạnh nhạt vậy thì trẫm nói thẳng luôn vậy.”
“Hôm nay ta đến đây để cầu xin Hoàng thúc hai chuyện.”
Ðến rồi.
Lan Triệt ngồi thẳng người.
Lan Cửu: “Gần đây có việc cần một cửa hàng, xem xét hồi lâu cảm thấy vừa ý chỗ của Hoàng thúc nhất, vậy nên mặt dày đến thỉnh cầu.”
Cửa hàng sao? Lan Cửu mà cũng thiếu một cái cửa hàng à?
Lan Cửu suy đoán rất nhiều nhưng hắn ta không thể nào ngờ rằng Lan Cửu muốn cái này. Nhưng như vậy hắn ta cũng cảm thấy yên tâm, chỉ là một cái cửa hàng mà thôi, chuyện nhỏ: “Hoàng thượng nói gì vậy chứ, nếu Hoàng thượng thích thì cho người nói một tiếng là được rồi.” Lan Cửu gật đầu: “Tốt lắm, vậy cháu xin tạ ơn Hoàng thúc dã tặng Tiên Khách Lai.”
Tiên Khách Lai?
Lan Triệt kinh hoảng trong nháy mắt, lát sau mới bình tĩnh lại, hắn ta miễn cưỡng nói: “Mặc dù Tiên Khách Lai kia nằm ở vị trí không tệ nhưng diện tích không lớn lắm, ta còn có cửa hàng tốt hơn, chi bằng Hoàng thượng…”
Nói đến đây thì bị Lan Cửu cắt ngang.
“Hoàng thúc không muốn cho sao?”
Lan Triệt ngẩng đầu liền chạm phải đôi mắt đen nhánh của Lan Cửu, đôi mắt mang ý cười mà như không, hình như còn có ý châm biếm, lúc nhìn kỹ lại thì hoàn toàn biến mất, rõ ràng hắn ta không thấy nguy hiểm, rõ ràng hắn ta rất muốn từ chối những lời đến cửa miệng lại không thốt lên được, Hoàng thượng nói thẳng muốn Tiên Khách Lai, hắn… hắn… Biết tâm sự của mình rồi?
Không, mình luôn giấu kỹ chuyện này trong lòng, không ai có thể biết!
Lòng Lan Triệt dậy sóng, Lan Cửu lập tức đứng dậy.
Thân ảnh cao lớn đi ra ngoài không chút do dự.
Hiển nhiên Lan Triệt phải đuổi theo rồi.
Rõ ràng đây là Vương phủ, Lan Cửu lại đi dạo giống như vườn hoa nhà mình, Lan Triệt đi sau hắn, càng đi tim hắn ta càng lạnh, đây là con đường hắn ta vừa đi ra từ mật thất! Lúc Lan Cửu dừng lại trước kệ sách ở phòng khách, hắn dứt khoát xoay cơ quan mở mật thất, sắc mặt Lan Triệt lập tức trắng bệch.
Hoàng thượng thật sự biết chỗ này.
Sao hắn lại biết chứ?
Tranh vẽ Tinh Nguyệt không còn được lưu truyền trên đời này nữa, sao hắn lại biết chứ?
Cửa mật thất mở ra, mỹ nhân trong tranh vẫn đang cười nhìn người khác như cũ.
Lan Cửu nhìn tranh vẽ Tô Tinh Nguyệt trên tường.
“Vẽ không tệ.”
Hắn quay lại nhìn Lan Cửu đang đờ đẫn, cười nói: “Ta nên cảm tạ Hoàng thúc mới phải, nếu không ta cũng không có cơ hội nhìn thấy tôn dung của nhạc mẫu.”
Lan Cửu: “Tháo bức tranh xuống.”
Hắn vừa dứt lời, bọn người Vân Mặc lập tức hành động, Lan Triệt bừng tỉnh, hắn ta tiến lên giõ tay ngăn cản: “Người không thể làm vậy, đây là Vương phủ của ta!” Dừng một chút, hắn ta cãi chày cãi cối: “Nhạc mẫu gì chứ, Hoàng thượng nhận lầm rồi.”
Lan Cửu sừng sững bất động, hắn nhìn vẻ kinh hoảng của Lan Triệt.
Sắc mặt hắn miễn cưỡng.
“Vậy xin Hoàng thúc nói rõ, người đó là ai?”
Là ai?
Hắn không cho Lan Triệt cơ hội cãi lại, hắn nói tiếp: “Nếu không phải nhạc mẫu vậy đó chính là Tô Mật rồi?”
Tô Mật?
Lan Triệt nghĩ đến chuyện nhìn thấy Tô Mật hôm nay, hắn ta thầm nở nụ cười khó hiểu, không, đó không phải Tô Mật, đó là Tinh Nguyệt, cuối cùng nàng ấy cũng chịu đến gặp mình rồi!
Hiển nhiên Lan Cửu không bỏ lỡ nụ cười của Lan Triệt.
Súc sinh, mới nhìn thấy Tô Mật đã nảy sinh ý nghĩ không nên có, bên này nhớ Tô Tinh Nguyệt, bên kia muốn có Tô Mật! Hắn nắm cổ áo Lan Triệt, hắn ta hoàn hồn, hoảng sợ nhìn Lan Cửu: “... Người, người muốn làm gì!”
Lan Cửu nắm chặt cổ áo Lan Triệt, cứ thế nhấc bổng hắn ta lên.
Chân Lan Triệt rời khỏi đất, mặt hắn ta đỏ bừng, hô hấp ngày càng khó khăn, hai chân bắt đầu quẫy đạp.
“Hộc hộc!”
Mãi đến lúc Lan Triệt bắt đầu trợn trắng Lan Cửu mới thả lỏng tay, Lan Triệt ngã ngồi trên mặt đất, tham lam hít lấy không khí, bộ dạng vô cùng chật vật, hắn thật sự muốn giết mình!
Lan Triệt vừa thở vừa ôm lấy cổ, hoảng sợ nhìn Lan Cửu.
Lan Cửu ngồi xuống, hắn nhìn thẳng Lan Triệt.
“Hoàng thúc.”
“Cháu rất ghen, không thích bất kì ai vấy bẩn Tô Mật, dù là trong suy nghĩ cũng không được.”
Hắn nghiêng đầu cười khẽ.
“Hoàng thúc hiểu ý cháu không?”