Tô Mật theo Ninh ma ma tiến vào một tiểu viện không có biển tên, khoảnh khắc bước vào tiểu viện, liền có cảm giác không hài hòa.
Không sai, chính là ba chữ này.
Lan Châu Kỷ gia là thư hương thế gia, cả nhà đều theo phong cách đơn sơ giản dị, đình có hoa cỏ nước chảy mang ý thơ, đặc biệt là cột trụ ở hành lang, Tô Mật nhìn cả nửa ngày cũng không biết nó được chế từ loại gỗ nào.
Tiến vào trong phòng, cảm giác này càng sâu. Trên giường mạ vàng, dạng bát bảo, thậm chí hoa văn trên tấm bình phong, tất cả đều thấy không đúng ở đâu đó. Hơn nữa, Kỷ gia là gia tộc lớn, sương phòng dành cho khách ở trên bàn lại bày đủ loại hộp, như thể người khác chưa dùng đến cũng không kịp đến dọn lại vậy, Kỷ gia sẽ phạm phải sai sót như thế sao?
Tô Mật không cho là vậy.
Tiến lên nhìn điểm tâm bên trong hộp, bánh ngọt, đường nhuyễn, bánh thiên diệp, phiến tứ sắc, khoai ngũ vị, vân vân mây mây! Ánh mắt Tô Mật dừng trên bánh thiên diệp, bánh trong suốt trắng như tuyết, hẳn đã được làm rất tỉ mỉ. Tô Mật còn nhớ, ngày đó, mình ở trong cung cũng thường xuyên dùng những loại điểm tâm này, nhưng so với cái này, hiển nhiên là ít hơn nhiều.
Tô Mật bỗng nhiên hiểu được tại sao tiểu viện này, căn phòng này lại có chỗ sai sai.
Tất cả những đồ dùng trong phòng đều ngăn nắp như mới, nhưng nó lại không phải là loại mới thịnh hành gần đây. Cảm giác tựa như vào một căn phòng đã có từ lâu, đáng ra phải rất cũ kỹ, kết quả lại cứ như mới.
Kỷ gia cũng không thiếu tiền, sao lại không đổi đồ dùng mới? Hơn nữa những vật này đáng ra không nên dùng nữa thì vẫn sáng sủa như mới, rất nhiều đồ trong này đều không còn dùng đến, thứ nhất là vì kiểu dáng không còn được chuộng nữa, hoặc là vì giờ nguyên liệu để làm ra nó không còn nữa, chỉ duy nhất một điều, chắc chắn chúng hiếm hơn đồ mới hiện nay nhiều.
Khó hiểu nhìn sang Ninh ma ma, kết quả Ninh ma ma lại ngẩng đầu nhìn quanh, vẻ mặt hoài niệm. Đưa tay chạm qua giá sách, tràn đầy hoài niệm, lâu sau mới nhìn Tô Mật: “Căn phòng này, đã hai mươi năm rồi ta chưa trở lại.”
Tô Mật: “?”
Ninh ma ma: “Từ sau khi nương ngươi tiến cung, lão phu nhân cũng chưa từng bước vào căn phòng này, vẫn phân phó cho người bảo trì nguyên dạng, hôm nay quay lại đây, cũng là vì ngươi.”
Nương của ta?
Đây là căn phòng nương ta từng ở?!
Tô Mật ngây người.
Vốn không nên dẫn nàng tới đây sớm như vậy, nàng còn yếu, thật sự không nên khơi dậy mất mát nữa. Chỉ là lão phu nhân thấy nàng vì hoàng thượng mà buồn bã, liền phân phó dẫn nàng đến đây, nhớ về mẫu thân dù sao cũng hơn là cứ một mực thương tâm. Thấy Tô Mất vẫn ngây ngốc đứng một chỗ, Ninh ma ma cũng không nhiều lời nữa, im lặng lui ra ngoài.
Tô Mật ngây ra rất lâu mới hoàn hồn, đây, đây chính là căn phòng nương ta từng ở? Cánh tay run rẩy sờ lên mặt bàn, đầu ngón tay cũng nhẹ run lên, Tô Mật run run, thật sự là phòng mà nương ta từng ở! Đỏ mắt nhìn chung quanh phòng, cẩn thận từng chút một, không muốn bỏ lỡ một ngóc ngách nào.
Tô Mật rất muốn biết mẫu thân mình là người như thế nào.
Kiếp trước kiếp này, vẫn không biết Tô Tinh Nguyệt là người thế nào, đến cuộc sống của người cũng không biết. Kiếp trước, sau khi biết mình là con gái Tô Tinh Nguyệt liền bị giam lỏng ở thâm cung, căn bản không cách nào đi tra chuyện về Tô Tinh Nguyệt, trọng sinh quay về, không có căn cơ, cũng tra không ra.
Người ngoài chỉ biết Tô Tinh Nguyệt là vong quốc nữ, là yêu nghiệt, nhưng bình sinh nàng thế nào thì lại không ai nhắc đến, chỉ biết tên nàng, nàng là người ở đâu, hộ tịch nơi nào, có người nhà hay không, tất cả đều mơ hồ.
Tô Mật đứng trước giá sách. Nói không chừng năm đó mẫu thân lúc rảnh rỗi có ghi lại nhật ký gì đó. Đưa tay lấy một quyển sách trên giá, tay chạm phải quyển sách liền không tin được trợn mắt, là băng? Rút sách ra càng khó luyện, trọng lượng không đúng, quá nhẹ....Vừa dùng sức rút ra, lật ra liền bất động.
Nhìn lên nhìn xuống mấy lần, nàng ngây cả người.
Đây căn bản không phải sách, là đồ sứ!
Quả thật giống sách như đúc, nếu không nắm trong tay thì chắc chắn không nhìn ra là đồ sứ. Lại tùy ý chạm mấy quyển trên giá sách, trời ạ, nguyên cái giá sách này, vậy mà đều là đồ sứ, không hề có quyển sách nào!
Đây là của Kỷ gia?
Tô Mật trực tiếp lắc đầu phủ định đáp án này.
Khoan nói đến chuyện giá sách này được bảo tồn đến mười mấy năm không vấn đề, mà một giá sách toàn gốm sứ, làm giống đến vậy, cơ hồ nhìn không phân biệt được thật giả, mình ở trong cung đến bảy năm, chưa từng nghe nói có người làm được loại gốm sứ này, nếu Kỷ gia làm được, sao lại không truyền ra ngoài?
Một chuyện tốt như vậy, hẳn sẽ lưu danh muôn đời.
Tô Mật lại cúi đầu nhìn gốm trên giá, giống, thật sự quá giống rồi. Giá sách này ngược sáng, ánh sáng không chiếu đến khiến nó càng giống giá sách thật hơn, nếu ánh sáng chiếu đến, hẳn gốm sẽ bật sáng, nhưng chắc chắn sẽ khiến người ta rung động, ngay lần đầu tiên nhìn thấy.
Tô Mật cầm nó ngồi trên bàn tỉ mỉ ngắm nhìn, càng nhìn càng thích, không những làm bên ngoài rất giống, cả vết ố vàng bên trong cũng y chang, rốt cuộc là ai lợi hại đến vậy, làm giống đến vậy, sao lại không được truyền ra ngoài? Còn đang nghi hoặc, ánh mắt dừng lại ở thủy thừa trên bàn.
Tô Mật dừng một chút, buông sách sứ trong tay ra, giơ tay kéo thủy thừa đến.
Nho nhỏ tinh xảo, một tay là nắm được, thủy thừa khắc hoa thạch lựu, năm cánh hoa sống động vô cùng, Tô Mật không phải nhìn tạo hình của nó, mà là thanh hoa của nó, nhã nhặn lại hài hòa, hoa văn giống với cái bình ở Vọng Thành, như thể được làm ra cùng một nơi.
Đại Chu trọng võ, Lan Cửu lại thích hào nhoáng, nên đồ sứ Đại Chu cũng theo phong cách đó.
Cho nên lúc nhìn thấy cái bình ở Vọng Thành, Tô Mật mới lưu ý đến như thế.
Mà hiện tại, căn phòng của mẫu thân lại xuất hiện cái này. Nắm thủy thừa trong tay, Tô Mật ngước mắt nhìn đồ gốm trong căn phòng, trên bàn là ấm chén, trên giường toàn là hộp, Tô Mật nhìn ra qua từng cái, mỗi cái đều chỉ có một thanh hoa, tất cả đều tỉ mỉ thanh thuần, so với sứ thanh hoa của Đại Chu, hoàn toàn không phải cùng một phong cách.
Xuất hiện trong phòng của mẫu thân, Ninh ma ma cũng nói nơi này vẫn y nguyên như đầu, cho nên, loại gốm này là mẫu thịnh hành của Đại Sở năm đó? Nhưng mà, cái này cũng không đúng a? Tuy Đại Sở diệt vong rồi, nhưng gốm sứ vẫn có thể lưu truyền, tuy Lan Cửu trọng võ, nhưng trong triều cũng có quan văn, thiên hạ này không thiếu người theo văn, nếu có người yêu thích gốm sứ Đại Sở, loại hoa văn ưu nhã này khẳng định sẽ được yêu thích mới đúng.
Tại sao, ở Đại Chu, một cái cũng không thấy vậy?
Tô Mật càng nghĩ càng mông lung, sao càng tiếp cận với đồ vật của mẹ, lại cảm thấy hoang mang chứ? Thở dài một hơi, lại nhìn trên bàn bày đủ thứ điểm tâm, trong lòng càng nghi hoặc, bảo tồn vật cũ so với dùng vật mới tốn kém hơn nhiều, a nương và Kỷ gia rốt cục thân thiết đến mức nào? Kỷ lão phu nhân mới có thể làm đến thế này....
“Cốc cốc.”
Tô Mật đang vò đầu bứt tai, bên cửa truyền đến tiếng vang, sau đó thanh âm của Ninh ma ma truyền đến: “Tô cô nương?” Tô Mật vội cất tiếng, Ninh ma ma lúc này mới đẩy cửa vào, nhìn về phía Tô Mật, thấy nàng thần sắc như thường, mắt cũng không đỏ chút nào, không khỏi nhíu mày.
Vậy mà không khóc?
Bất quá không khóc cũng tốt, thân thể yếu đuối không thể thường xuyên khóc được.
Cười nói: “Cô nương, lão phu nhân nói lúc này trời thanh, là thời điểm tốt để du ngoạn Lan Giang, đến mời cô nương cùng đi.” Tô Mật bây giờ làm gì có tâm tình đi Lan Giang, nào là Lan Cửu, nào là a nương, cả người đều đơ ra rồi, đang muốn khéo léo từ chối, đột nhiên dừng lại, đúng là óc heo mà!
Nghĩ nhiều vậy làm gì, trực tiếp hỏi Kỷ lão phu nhân là được mà!
Nghĩ đến đây, Tô Mật lập tức đứng dậy.
Kỷ lão phu nhân thích yên lặng, trừ Ninh ma ma, những nha đầu trẻ tuổi đều không được dẫn theo, đều là những lão tử lớn tuổi, Ninh ma ma quay về bẩm báo, lại tự mình hầu Tô Mật thay đồ, đợi đến lúc Tô Mật qua đến, Kỷ Ninh đã đỡ Kỷ lão phu nhân lên ngựa chờ rồi.
Lão phu nhân khoác áo choàng đỏ, tay phải cầm quải trượng, Kỷ Ninh vẫn thân áo xanh đưa hai tay đỡ Kỷ lão phu nhân, nghe tiếng bước chân của Tô Mật, ngẩng đầu, nhưng chưa nhìn về phía nàng, tầm mắt buông xuống, cúi đầu chào Tô Mật.
Tô Mật cũng hồi lễ.
Kỷ Ninh người này, rõ ràng tuổi nhỏ, không có chút cao ngạo ương ngạnh nào, nhưng khi người khác đứng cạnh cũng sẽ bất giác thu liễm hành vi của chính mình, sợ nhiễu đến sự thanh tịnh của hắn. Tô Mật im lặng bước đến đỡ lão phu nhân, thẳng lưng.
Sợ hành động của mình có chỗ sai sót.
Cho đến khi lão phu nhân lên xe, Kỷ Ninh lui ra sau tránh đường, Tô Mật cúi đầu nước lên xe, ánh mắt lướt qua ngọc bội bên hông hắn. Chớp chớp mắt, ngọc bội này là tiểu bối Kỷ gia đều có sao? Tô Mật vừa dừng bước, sau đó có cảm giác Kỷ Ninh đang nhìn mình.
Ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt vừa bị mưa thấm ướt, thoáng nghi hoặc.
Làm sao vậy?
Tô Mật cười lắc đầu lên xe. Lại lần nữa cảm thán chuyện người và người không thể so được, người ta từ đầu tới cuối không nhìn ngươi một lần, ngươi vừa dừng bước hắn đã phát giác ra rồi, chẳng trách có thể làm đại quan nhất phẩm.
Sau khi vào xe, rời Kỷ Ninh, Tô Mật cũng linh hoạt lên, thậm chí xe lốc cốc còn chưa chuyển động, Tô Mật đã vội nói: “Lão phu nhân, người có thể nói cho con nghe về nương không?” Lão phu nhân mỉm cười, không đáp, chỉ vào bên ngoài cửa sổ nói: “Con cứ nhìn ra bên ngoài trước đi.”
Xe đã chuyển bánh, Tô Mật nghi hoặc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời vừa được gột rửa một màu xanh nhẹ, nhưng mây đen vẫn bao phủ, như thể còn muốn mưa nữa. Nhìn mấy lần không thấy được gì, nghi hoặc quay đầu, lão phu nhân đã mỉm cười đưa một chén trà qua, hồng thang lục đế, trà yên mạc mạc.
Kỷ lão phu nhân: “Hình như thời điểm này năm ngoái cũng là trận mưa xuân cuối cùng rồi.”
Tô Mật: ?
Lão phu nhân: “Nếu còn muốn ngắm mưa trên Lan Giang, chỉ có thể đợi sang năm.”
Kỷ lão phu nhân nhẹ giương trà ý bảo Tô Mật thưởng trà, thấy nàng đưa tay cầm chén trà mới lại nói: “Ta tiếp con rất vội, nhưng cảnh đẹp Lan Giang đáng để con thả lỏng một chút. Đợi nhìn được cảnh Lan Giang sau mưa, ta sẽ nói hết mọi thứ cho con, được không?” Trà yên rất nhẹ, lời lão phu nhân rất thực, Tô Mật ngưng sự xao động trong lòng, dần bình ổn, gật đầu, thưởng trà.
Tô Mật bắt đầu uống trà, lão phu nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, hai mắt ánh vẻ u sầu.
Hy vọng nàng có thể ít nhiều cảm thụ được sự an tĩnh của Lan Giang, sau khi biết chuyện của mẹ mình, không quá đau thương....
Từ Lan Châu đến bến Lan Giang chỉ cần đến một khắc, xe ngựa rất nhanh đã dừng, Tô Mật dừng lại, đỡ lão phu nhân xuống xe, vừa xuống xe đã ngây ra, sao lại có nhiều người chạy đến đây vậy? Lão phu nhân cũng nghi hoặc, Ninh ma ma lên trước kéo tay một người: “Đây là đang làm gì vậy?”
Người kia cũng rất vội, nhưng thấy Ninh ma ma ăn mặc không giống người thường, cũng không dám nổi giận, chỉ vội nói: “Đi giành si tình thủy!”
Ninh ma ma: “Si tình thủy là gì?”
Người kia đáp: “Là nước nơi hoàng thượng ngâm qua a! Hoàng thượng vì tìm cô gái kia mà ngâm mình dưới nước đến ba canh giờ cho đến khi mất sức phải có người kéo lên mới thôi, hoàng thượng si tình như vậy, không phải si tình thì là gì?”
“Ai da, không nói với bà nữa, ta phải đi giành mau, nhanh mới được, để cho con gái ta, để con gái ta sau này cũng được gả cho một phu quân si tình như vậy!”
Ninh ma ma x Kỷ lão phu nhân: ..............
Tô Mật: !!!
Lan Cửu lặn dưới nước đến ba canh giờ cho đến khi hết sức? Tô Mật ngây ngốc, cho nên, cho nên hắn không phải không từ mà biệt, mà là quá tức giận rồi, đối với mình chết tâm rồi, nên mới đi luôn sao?
Kỷ lão phu nhân quay qua nhìn Tô Mật, thấy nha đầu kia quả nhiên đỏ mắt, cắn răng.
Người hoàng gia quả nhiên không phải thứ tốt đẹp gì!
Mấy ngày này hắn ở Lan Giang náo đến vậy, vết máu ngập cả bến Lan Giang còn chưa lau sạch! Đêm qua hắn vừa đi, đến hôm nay vẫn chưa hạ nhiệt! Lão bách tính liều mình giành nhau cái gì mà si tình thủy! Ta khinh! Chuyện này không có bàn tay hắn nhúng vào, chữ “Ninh” nhà này sẽ viết ngược!
Chính mình quả thực không cắt đứt quan hệ của hắn và Tô Mật, nhưng cũng là gián tiếp!
Hắn thì hay rồi, trực tiếp nhúng tay làm chuyện này, nghiền chết trái tim nha đầu rồi chứ gì nữa!
Đồ không biết xấu hổ!
Tác giả: Lan Cửu: Trẫm vừa mới rời đi một chương! Một chương! Các ngươi ở đây cả một chương, trẫm cũng muốn có cảm giác được có mặt!!!
Thủy thừa