7.
“Lớn, lớn mật! Ngươi có biết bổn tiểu thư là ai không?!”
Ngữ điệu ngoài mạnh trong yếu làm bại lộ sự chột dạ của ta, ít nhất có thể dọa hắn một cái, chỉ là một tên hòa thượng nho nhỏ, thân phận tiểu thư nhà Thủ phụ của ta vẫn đủ dùng.
Tiếng hắn cười khẽ, vừa muốn mở miệng, liền nhìn thấy ở góc rẽ xuất hiện hai bóng người.
Tạ Quân Tiêu vốn định chào đón, nhưng sau khi nhìn thấy ta lại dừng bước.
“Tiểu Hoàng thúc, thì ra chú ở đây. An Tiểu Lê, sao cô cũng ở đây?! Hai người đây là…”
Tiểu Hoàng thúc…
Ta nghe giống như sấm sét giữa trời quang, nội tâm không ngừng chấn động, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định.
“Ngươi gọi hắn là gì?”
Tạ Quân Tiêu nhíu mày: “Tiểu Hoàng thúc. À, ta hiểu rồi, ngươi đã đắc tội với tiểu Hoàng thúc thì ngươi sẽ biết tay! Tiểu Hoàng thúc ghét nhất là có người trêu chọc chú ấy!”
Hắn càng nói lòng ta càng lạnh.
Tạ Vân Lam là quân tử đoan chính, ấm áp dịu dàng như ngọc, bây giờ ta trời xui đất khiến làm ô uế hắn, hắn chắc chắn sẽ không tha cho ta.
An Ý Như như có điều suy nghĩ, vỗ vai Tạ Quân Tiêu: “Chúng ta đi thôi, không phải chàng nói muốn đi dạo Ngự hoa viên một vòng à.”
“Ta nói muốn đi khi nào…”
An Ý Như kéo Tạ Vân Tiêu càng chạy càng xa.
Xong rồi, lần này ta chắc rồi.
Ta hung ác nhẫn tâm, trái phải đều là cái , vậy thì đành liều một phen.
Ta tìm đúng cơ hội, đá một cái về phía sau.
Tạ Vân Lam không có phòng bị, buông tay ra, ta xoay người muốn chạy, ai ngờ bị hắn kéo cổ áo lại.
Há miệng, oa một tiếng liền phun ra.
8.
Mấy ngày nay ta không biết có chuyện gì xảy ra, khẩu vị không tốt, chỉ nôn ra chút nước chua.
Đột nhiên phản ứng lại, chắc không phải là ta mang thai đâu nhỉ…
Mấy ngày nay cũng không thấy có kinh nguyệt…
yểu rồi, sao một lần đã trúng thưởng rồi.
Trước đây ta không may mắn như vậy khi rút thăm trúng thưởng ở siêu thị nhỏ cạnh trường học.
Chỉ tiếc là cha đứa nhỏ hết lần này tới lần khác lại là Tạ Vân Lam, một nam phụ có mối tình thắm thiết với An Ý Như.
Sắc mặt ta trắng bệch, Tạ Vân Lam không nói hai lời liền ôm ngang người ta lên.
Nội tâm xung kích còn có thân thể khó chịu khiến sắc mặt ta mệt mỏi, cứ thế dựa vào ngực hắn mà ngủ thiếp đi.
Đến khi ta tỉnh lại, đã đến phủ đệ của hắn, không biết Tạ Vân Lam đã đi đâu.
Đây là cơ hội tốt, bây giờ ta không lén bỏ chạy thì còn chờ đến bao giờ nữa.
Tạ Vân Lam trong nguyên tác mặc dù là quân tử đoan chính, nhưng đối với nguyên chủ có thể nói là thủ đoạn ngoan độc, nguyên chủ gây tổn thương, hãm hại nữ chính như thế nào, Tạ Vân Lam liền trả lại gấp ngàn vạn lần, hơn nữa thủ đoạn cực kì bí mật, không chỉ riêng nguyên chủ mà ngay cả nữ chính cũng không biết là Tạ Vân Lam gây ra.
Tạ Vân Lam còn từng bước từng bước thiết kế làm bại lộ thân phận nguyên chủ, đến lúc nguyên chủ cũng không biết là Tạ Vân Lam ra tay.
Tất cả sự âm u của hắn đều dùng để đối phó với nguyên chủ, sự dịu dàng thâm tình của hắn đều dành cho nữ chính.
Nguyên chủ chưa hết tội, làm độc giả lúc xem thấy rất đã, chỉ khi ứng lên người mình mới không tự chủ được mà sợ hãi.
Mặc dù ta xuyên qua còn tính là cốt truyện ban đầu, nguyên chủ chỉ là tranh đoạt đàn ông với nữ chính, hoặc là nói chút trà ngôn trà ngữ, thực chất không gây ra tổn thương gì với nữ chính.
Nhưng dựa theo tính nết của Tạ Vân Lam, hắn đối với nữ chính lần đầu vừa thấy đã thưởng thức, lần hai gặp đã chung tình, lần ba gặp đã coi nữ chính là sinh mệnh.
Quan trọng nhất là, ta làm ô uế Tạ Vân Lam, sai càng thêm sai lại thêm sai, điều quan trọng phải nói ba lần, hắn có thể tha cho ta à?
9.
Phủ đệ của Tạ Vân Lam rất lớn, lượn quanh vườn hoa nửa ngày cũng không ra ngoài được.
May mắn là hắn yêu thích sự yên tĩnh, phủ đệ không có bao nhiêu hạ nhân, nếu không ta đã bị phát hiện từ lâu rồi.
Vừa nghĩ xong, liếc thấy hai người đi vào trong cái đình bên cạnh ta, ta vội vàng trốn trong bụi cỏ, đang suy nghĩ làm sao để rời đi, liền nghe rõ được tiếng hai người nói chuyện.
“Tiểu Hoàng thúc, cách kỳ hạn lúc trước còn ba năm, sao chú lại xuất quan rồi?”
“Bởi vì ta đã tìm được biện pháp có thể áp chế.”
Người xui xẻo uống nước lạnh sẽ bị tê răng, vương phủ lớn như vậy, thế mà ta lại đụng phải Tạ Vân Lam và Tạ Quân Tiêu.
Hơn nữa nghe Tạ Vân Lam hình như có bệnh bí ẩn gì đó, đây là phần nội dung cốt truyện không hề nhắc tới.
Ta ngẩng đầu định tiếp tục nghe một chút, vừa hay nhìn thấy Tạ Vân Lam cúi đầu xoay phật châu trong tay, giống như đang nghĩ đến cái gì đó, khóe miệng nhếch lê, nụ cười hàm chứa thâm ý.
Mặt ta thoáng cái liền đỏ bừng, ta nhận ra chuỗi phật châu này, đêm đó ta đã dùng nó để trói hai tay hắn lại, nhưng cuối cùng nó lại xuất hiện ở cổ tay ta.
Một trận gió thổi tung trường bào không có đai lưng mà hắn tùy ý khoác lên, lại có loại vẻ đẹp siêu thoát thế tục đến vậy.
Nam chính Tạ Quân Tiêu ở trước mặt hắn lộ ra vẻ tục không chịu được.
Đột nhiên sắc mặt hắn run lên, phật châu đột nhiên dừng lại, không đợi ta kịp phản ứng, một thân ảnh đỏ rực đánh tới phía ta.
Xong rồi, tên này không nói võ đức (1), nghe lén cũng không cần thả chó đâu!
(1) Võ đức là phẩm chất cao quý của người học võ, dạy võ; là hành trang không thể thiếu của người dụng võ.
Ta ngã xuống đất, đầu lưỡi thô ráp ấm áp li3m láp ta, ta mới phát hiện ra đó là một con hồ ly đỏ như lửa, miệng nhếch lên tựa như cười, cực kì quyến rũ.
Ta trong lúc vô tình liếc về phía Tạ Vân Lam, không biết có phải là ảo giác hay không, ta phát hiện khóe miệng của hắn cong lên dường như rất giống hồ ly.
Không để ta kịp nhìn kĩ, đích tỷ An Ý Như đã vội vã chạy tới.
“Tiểu Hoàng thúc, không biết tiểu muội đã va chạm ngài ở đâu, cầu xin ngài có thể giơ cao đánh khẽ, thả tiểu muội về được không? Cả nhà đều rất lo lắng cho tiểu muội.”
Nói xong nhìn ta một cái: “Tiểu muội đã vào tuổi kết hôn, xin tiểu Hoàng thúc thông cảm.”
Tạ Vân Lam cười cười, vừa muốn nói gì đó đã bị ta giành trước.
“Thực ra ta đã có vị hôn phu, cũng sắp tới hôn kỳ rồi.”
Hồ ly đang li3m láp ta ngẩng đầu, nó nửa híp mắt, ánh mắt giống Tạ Vân Lam như đúc.
10.
Ta không có nói bừa, nguyên chủ thực sự có vị hôn phu.
Trong cốt truyện, nguyên chủ không chỉ ẩn giấu lực lượng ở kinh thành mà còn có con cháu trọng thần tiền triều chỉ chờ nguyên chủ nhất hô bách ứng (2), lật đổ bản triều.
(2) Nhất hô bách ứng (一呼百应): Một người đứng ra kêu gọi thì trăm người hưởng ứng làm theo.
Nhưng tiền triều mục nát, bản triều lại chăm lo việc nước, trải qua khoảng mười năm đồng hóa, đã có rất nhiều người từ bỏ ý định phục quốc.
Chỉ có nguyên chủ vẫn không hiểu, lúc trước rối loạn vẫn không phục quốc thành công, đừng nói đến bây giờ đã an cư lạc nghiệp.
Vị hôn phu này là người đã trợ giúp nguyên chủ ẩn nấp phục quốc lúc trước, trong nội dung cốt truyện, dù có ra tay với đối phương thì anh ta cũng không muốn giúp nguyên chủ, nguyên chủ dùng cách “đồng quy vu tận” uy hiếp anh ta, anh ta bất đắc dĩ mới giúp, sau khi nguyên chủ , anh ta cũng bị chém .
Có điều, ta không có dã tâm của nguyên chủ, ta chỉ muốn lợi dụng thân phận “vị hôn phu” của anh ta thôi.
Bên ngoài nhã gian, Hạ Hạ trung thành tuyệt đối đang canh gác giúp ta.
“Ngươi có muốn cưới ta…”
Lời này vừa nói ra, người đàn ông ngồi đối diện ta đã phun hết nước trà trong miệng ra, có một ít còn phun vào chén trà của ta, thật buồn nôn.
“Sao có thể?! Ngài mặc dù là công chúa, nhưng bây giờ thân phận là con gái tư sinh của Thủ phụ, ngài làm như vậy chẳng phải sẽ trực tiếp bại lộ thân phận sao? Ta cũng không muốn .”
“Ta đã chuẩn bị kĩ càng, lúc trước con gái tư sinh sống trong một trấn nhỏ ở Giang Nam, ngươi lại là thương nhân, nói trước kia khi hành thương đã gặp được và đính hôn, bây giờ sắp thành thân, sau khi thành thân, ngươi dẫn ta rời khỏi kinh thành, đến lúc đó sẽ hòa ly.”
Đây là cách duy nhất rồi, nếu không phải đang mang thai, ta có thể bàn bạc kĩ hơn, nhưng bây giờ ta không chờ được nữa, nếu bị Tạ Vân Lam phát hiện ta mang thai con của hắn thì chỉ có một con đường , đứa bé và ta đều vô tội.
Vị hôn phu Bành Ngọc Châu đã đồng ý, bởi vì ta còn lấy người trong lòng anh ta ra uy hiếp.
Người trong lòng anh ta là công chúa ngoại tộc, cùng anh ta bỏ trốn đến kinh thành, nếu như không đồng ý với kế hoạch của ta, vậy thì ta sẽ vạch trần thân phận của nàng ta, để nàng ta bị ngoại tộc bắt về.
Chiêu này rất có tác dụng, Bành Ngọc Châu nghiến răng nghiến lợi: “Sao ngài biết được?!”
“Chuyện này không quan trọng, ta còn biết ngoại tộc đã nghe được tin tức, muốn tới tìm người.”
Trong nội dung cốt truyện, vương thất ngoại tộc đưa công chúa trở về, Bành Ngọc Châu đến cũng không thể gặp lại nàng ta.
Ta đe dọa như vậy cũng có ích.
Dường như ta đã thấy được ngày tốt lành trong tương lai đang vẫy tay với ta, vui mừng cụng chén trà với Bành Ngọc Châu, đột nhiên da đầu tê dại, có loại cảm giác bị nhìn trộm.
Ta nhìn lại, một mảnh góc áo biến mất ở bên cửa sổ.
Là ảo giác của ta sao, sao hắn lại đến thanh lâu?
11.
Để bảo đảm việc gặp mặt an toàn, ta cố ý cải trang thành nam, gặp gỡ trong thanh lâu.
Vừa ra khỏi cửa, một đám ca cơ chạy tới.
Ta và Hạ Hạ bị tách ra, có người che khuất mắt ta, đẩy ta vào một gian phòng trang nhã xa lạ.
Dưới bịt mắt không tính là dày lắm, ta chỉ có thể nhìn thấy bóng người đông đúc, mùi thơm xộc vào mũi, có giọng nữ bảo ta đến bắt các nàng đi, hóa ra họ coi ta là khách có ân huệ.
“Các ngươi nhận nhầm người rồi…”
“Sao lại nhận nhầm được, chính là công tử mà.”
Nói xong các nàng cười khanh khách, có người đẩy ta một cái, ta lảo đảo lao về phía trước, ngoài ý muốn lao vào trong một vòng tay.
“Cảm ơn cô…”
Còn chưa nói xong, ta đã cảm thấy không thích hợp, đây không phải là thân thể mềm mại của cô nương, mà là lồ ng ngực bằng phẳng rắn chắc rộng rãi, hơn nữa lực đạo ôm ta càng lúc càng lớn, khiến ta không tránh thoát được.
Ta ngây thơ ngẩng đầu, trong mông lung chỉ có thể nhìn thấy một hình dáng đại khái.
Là đàn ông.
Ta đang định bỏ chạy, cổ tay siết chặt bị thứ gì đó cuốn lấy, từng hạt từng hạt, còn mang theo một chút nhiệt độ cơ thể.
“Tiểu, tiểu Hoàng thúc…”
Hắn ghé sát vào tai ta: “Đêm đó không phải nàng đã gọi ta như vậy sao, tiểu hòa thượng…”
“Đó đều là hiểu lầm, hiểu lầm…”
“Hiểu lầm? Có phải nói đêm đó mục tiêu của nàng không phải là ta không? Vậy hôm nay nàng đang ở đâu đây? Cũng là hiểu lầm sao?”
Lời nói của Tạ Vân Lam khiến cả người ta phát lạnh, không hổ là nam phụ hoàn mỹ, khiến ta sợ hãi không biết có phải hắn đã phát hiện ra thân phận của ta hay không, dù sao trong nội dung cốt truyện, chính hắn đã vạch trần thân phận của ta.
“Hay là nói nàng thực sự muốn gả cho tên đàn ông kia?”
Ta lập tức sợ hãi: “Tiểu Hoàng thúc tha mạng, đêm đó là lỗi của ta, ta thực sự không có cố ý, do ta đã uống quá nhiều rượu… Ngài yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu, hơn nữa ta sẽ lập tức thành thân, đến lúc đó ta sẽ cùng phu quân đi Giang Nam, rất xa, sẽ không bao giờ xuất hiện trước mắt tiểu Hoàng thúc nữa!”
Ta không nói còn đỡ, vừa nói cảm xúc của Tạ Vân Lam liền kích động, ta dựa vào lồ ng ngực hắn, cảm nhận sự phập phồng kịch liệt.
Ta muốn tháo bịt mắt xuống, nhưng tay đã bị hắn trói lại, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra hắn có gì đó không đúng.
Bên tai là tiếng hắn đau khổ gầm nhẹ, một giây sau, hắn đã mất đi ý thức, cũng may bên cạnh là giường lớn, nếu không hắn đè ta bẹp dí dưới đất mất.
Ta tốn sức rất lâu mới thoát ra, tháo phật châu xuống, ném ở trên người hắn, vừa định ra ngoài, con hồ ly đỏ kia không biết nhảy ra từ chỗ nào, cắn góc áo của ta.
12.
Con hồ ly kia quá bá đạo, cuối cùng không còn cách nào khác, ta chỉ có thể ép buộc ôm lấy nó cùng nhau rời đi.
Khi đi ngang qua vương phủ còn đưa tin cho người ta đi đón Tạ Vân Lam, nếu không lỡ hắn ở thanh lâu, thể diện hoàng thất cũng sẽ khó coi.
Bành Ngọc Châu dựa theo ước định rất nhanh đã tới cầu hôn.
Đương nhiên người cha Thủ phụ của ta rất vui mừng, Bành Ngọc Châu tuy rằng không phải là danh môn vọng tộc gì, nhưng cũng là nhà thương nhân, cũng xứng với đứa con gái tư sinh như ta.
Hơn nữa cuối cùng cũng không cần phải nhìn thấy ta mỗi ngày, khiến cho ông ta liên tưởng đến vết nhơ của mình.
Cho nên hai nhà ăn nhịp với nhau, thời gian thành thân là bảy ngày sau, xem ra cũng rất vội vàng.
Nhưng ta không quan tâm, chỉ cần có thể giữ mạng là được.
Mấy ngày nay ta đàng hoàng đợi ở trong phủ, không đi ra ngoài, tránh đụng phải Tạ Vân Lam, con hồ ly kia bị ta nhốt vào lồ ng.
Ta không thể đắc tội Tạ Vân Lam, nhưng thu nhận một con hồ ly thì vẫn có thể làm được.
Ta bỏ đói nó mấy ngày, nó rúc trong lồ ng, thấy ta đến, ngẩng đầu yếu ớt kêu một tiếng.
Bộ lông bóng loáng có hơi xỉn màu, Hạ Hạ thấy vậy liền muốn lột da làm một cái áo choàng màu đỏ.
Hồ ly u oán nhìn ta, ta không đành lòng, không đồng ý, nó tốn sức đi tới khung lồ ng, li3m láp tay ta.
Ta nhất thời mềm lòng thả nó ra.
“Cửa sổ đều đóng rồi, ngươi không chạy thoát được đâu. Nếu như muốn chạy, ta thực sự sẽ lột da ngươi làm áo choàng đấy!”
Hồ ly giống như đã nghe hiểu, đôi mắt to ngập nước nhìn ta.
Nửa đêm, ta gặp một cơn ác mộng, trong mộng hai tay ta bị trói lại, giống như chìm trong nước, trập trùng lên xuống, không thể phát ra một tiếng nào.
Đến khi ta bừng tỉnh, nhận ra lại là hồ ly đang ngủ ở trên ngực ta.
Ta thở phào nhẹ nhõm, hóa ra chỉ là một giấc mơ, ta còn tưởng rằng…
Nhưng ta không nhận ra, cổ tay của ta có ấn ký phật châu nhàn nhạt.