Trên núi gió thổi lồng lộng, Minh Trân Ngọc đứng ngồi không yên, đành đi xuống núi.
“Trân Ngọc cô nương.” Cửu Châu vén rèm, nhìn Minh Trân Ngọc đầu xù tóc rối vì gió thổi, “Trên núi gió lớn, cô nương vào xe nói chuyện đi.”
Biết gió lớn mà còn để nàng ta ở trên núi chờ lâu như thế?
Minh Trân Ngọc sầm mặt, “Không, ta sợ chết bất đắc kỳ tử không ai chứng trong xe ngựa nhà ngươi.”
“Ở đây rừng núi hoang vắng, nếu ngươi có chết thì dù không chết trên xe ngựa cũng chẳng ai biết đâu.” Thẩm Doanh lên tiếng, “Minh gia Lăng châu các ngươi đúng là tham lam sợ chết.”
“Sau hai canh giờ nếu ta không về nhà thì ca ca ta sẽ đi báo quan.” Minh Trân Ngọc cố giữ bình tĩnh, “Ta khuyên các người đừng có ý đồ gì.”
“Ca ca của ngươi chỉ là một tên tú tài nghèo, hắn thì làm được gì?” Thẩm Doanh cố ý đe dọa, “Minh Trân Ngọc, có gì ngươi cứ nói thẳng, đừng giở mấy thủ đoạn vờ ra vẻ bí ẩn nữa.”
“Ngươi đừng tưởng hai huynh muội chúng ta ở trong kinh này không có núi dựa.” Minh Trân Ngọc không biết Thẩm Doanh nói thật hay không, giọng run rẩy, “Ta có vị ân công quen biết với hoàng tử trong cung, nếu hai huynh muội ta xảy ra chuyện thì cả nhà người không thoát được hiềm nghi đâu.”
“Chẳng sao cả.” Cửu Châu cười híp mắt, “Phu quân của ta là Vương gia quyền thế ngập trời, ta không sợ.”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Minh Trân Ngọc lùi về sau vài bước, ánh mắt nhìn Thẩm Doanh và Cửu Châu tràn đầy sợ hãi và hối hận. Nàng ta không nên chọn ngoại ô làm địa điểm gặp mặt hai mẹ con nhà này.
Nhìn Minh Trân Ngọc như thế, Thẩm Doanh bỗng thấy vô vị, có đôi khi đồng thời xuất hiện một người vừa xấu xa vừa ngu ngốc.
Lòng tham vô đáy dễ dàng khiến người ta không phân biệt được thị phi, trở nên ngu ngốc hơn.
Nếu Minh gia Lăng Châu biết ngại thì sẽ không có mặt mũi nào đến gặp nhà họ. Đằng này đám người đó không những không ngại, mà trái lại còn nảy sinh oán hận với Minh gia ở kinh thành.
“Minh Cửu Châu, nếu Thần Vương biết lai lịch của ngươi, liệu hắn còn che chở cho ngươi không?” Trong lúc cấp bách, Minh Trân Ngọc “vứt” ra tấm bài hộ mệnh, “Nhà các ngươi vì muốn gả ngươi vào Hoàng gia mà giấu giếm chuyện ngươi lưu lạc ở dân gian mười mấy năm trời. Ai biết được trước khi hồi kinh ngươi có tình lang hay dây dưa với người đàn ông khác hay không?”
“Bí mật mà ngươi nói là chuyện này ư?” Thẩm Doanh như nghe phải chuyện cười, “Cả nhà Minh gia ta trung liệt, cớ gì phải dùng thủ đoạn này để mưu cầu vinh hoa phú quý?”
Bọn họ giấu giếm quá khứ của con gái là vì không muốn để con bé hứng chịu lời đàm tiếu của thiên hạ. Huống chi, khi Bệ hạ ngỏ lời kết thân với Minh gia, nhà họ đã kể chuyện này cho Bệ hạ nghe rồi, làm sao có chuyện phạm tội khi quân được.
“Khi quân hay không là do Bệ hạ quyết định.” Thẩm Doanh cất giọng lạnh lẽo, “Nếu Thần Vương vì chuyện nhỏ nhặt này mà sinh lòng nghi kị với Cửu Châu, Minh gia nguyện dâng tấu xin cho nữ như hòa ly với hoàng gia.”
“Các ngươi chẳng qua mạnh miệng ở trước mặt ta mà thôi.” Minh Trân Ngọc luống cuống, lắc đầu phủ nhận, “Không thể nào, làm sao hoàng gia lại để một đứa con gái lưu lạc từ nhỏ làm hoàng tử phi được.”
“Vì con bé họ Minh, mang dòng máu Minh gia trong người, hưởng trọn phẩm chất tốt đẹp nhất của hai nhà Minh – Thẩm.” Thẩm Doanh bước xuống xe ngựa, hất cằm nhìn nàng ta, “Ngay cả kinh thành thế nào ngươi cũng chẳng rõ, vậy thì làm sao biết được suy nghĩ của người hoàng gia. Đừng tưởng đọc được vài quyển thoại bản liên quan đến hoàng gia rồi nghĩ mình hiểu hết hoàng gia.”
“Minh gia Lăng Châu các ngươi ngay cả cử nhân còn không có ai thi đậu, vậy mà lại dám đòi phân ưu cho hoàng gia.” Thẩm Doanh khẽ cười, rõ ràng nụ cười này không có ý gì, nhưng Minh Trân Ngọc lại cảm nhận được vẻ giễu cợt bên trong.
Bà cười Minh gia Lăng Châu xuống dốc, cười bọn họ chưa từng va chạm xã hội, cười bọn họ không có năng lực, rõ ràng là đang chế giễu bọn họ.
Cửu Châu ngồi trong xe ngựa không dám lên tiếng, mẫu thân lúc nào cũng mỉm cười dịu dàng mà giận lên thì không ai dám trêu vào.
Từ khi quen biết điện hạ đến nay, nàng chưa từng nghĩ đến chuyện điện hạ sẽ để ý quá khứ của mình, lớn lên trong đạo quán là chuyện mất mặt lắm ư?
Nàng tiếp cận điện hạ chỉ là vì trả ơn, chứ không hề có mơ mộng nhận lại gì.
Sư phụ nói, con người kỳ vọng quá nhiều chỉ khiến người ta sợ hãi.
Người vô dục vô cầu mới là người mạnh mẽ nhất.
Cửu Châu ghé lên cửa sổ xe ngựa, không nhịn được suy nghĩ, nàng bây giờ vẫn là người vô dục vô cầu chứ?
Từ xa có tiếng vó ngựa truyền đến, Cửu Châu nghiêng đầu nhìn sang, gương mặt bỗng ánh lên nụ cười.
Cưỡi bạch mã mặc áo bào tím. Dù chỉ là một bóng hình từ xa nhưng vẫn khiến người ta liên tưởng đến một lang quân đầy cao ngạo.
Đằng sau hắn còn có đái đao hộ vệ cưỡi ngựa theo sau đầy phóng khoáng, khiến người ta không tài nào dời mắt đi chỗ khác.
“Cửu Châu.” Thần Vương trông thấy Cửu Châu đang ghé lên thành cửa sổ, hắn tung người nhảy xuống ngựa, đi đến trước cửa sổ nhìn nàng, “Xuống đây.”
Hắn duỗi tay về phía nàng, “Nhảy xuống đây, ta đón nàng.”
“Được.” Cửu Châu giẫm lên ghế, leo ra cửa sổ rồi nhảy vào lòng Thần Vương. Thần Vương vững vàng đón lấy nàng, quay sang hành lễ với Thẩm Doanh, “Độ Khanh bái kiến nhạc mẫu đại nhân.”
“Thỉnh an điện hạ.” Thẩm Doanh đáp lễ, cười hỏi, “Sao điện hạ lại đến đây?”
“Ta đến đón Cửu Châu hồi cung, nghe hạ nhân quý phủ nói hai người đến núi Trường Phong nên ta đến xem thử.” Thần Vương nhận áo choàng do Hộ Long vệ mang đến, đưa một cái cho Thẩm Doanh, một cái khoác lên người Cửu Châu, “Ở đây gió lớn, nhạc mẫu và Cửu Châu đến đây để… ngắm cảnh ư?”
Chỗ này rừng núi hoang vắng, núi non bình thường, phong cảnh hiện giờ cũng chẳng đẹp đẽ gì để ngắm.
“Người quen cũ mời đến, thần phụ và Cửu Châu không đi không được.” Thẩm Doanh trở lại dáng vẻ dịu dàng ngày thường, “Khiến điện hạ vất vả một chuyến rồi.”
Người quen cũ?
Lúc bấy giờ Thần Vương mới chú ý đến Minh Trân Ngọc đang đứng đối diện nhạc mẫu nhà mình, đây không phải là cô ả giả mạo kia sao?
“Đã nói chuyện xong rồi chứ?” Thần Vương khẽ hỏi Cửu Châu.
“Xong rồi… nhỉ?” Cửu Châu sửa lại dây buộc áo choàng, ngẩng đầu hỏi Minh Trân Ngọc, “Ân công trong miệng cô có phải là người đã cứu cô từ sông Hoa Khê lên không?”
Minh Trân Ngọc cảnh giác nhìn Cửu Châu, “Sao ngươi lại biết?”
Cửu Châu hỏi tiếp, “Ngươi xác định đúng là được hắn cứu không?”
“Đương nhiên rồi.” Minh Trân Ngọc lảng tránh ánh mắt Cửu Châu, “Chẳng lẽ ta lại nhận nhầm ân nhân của mình?”
“Ồ.” Cửu Châu gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Ồ là ý gì?
Minh Trân Ngọc bất an, nhưng chỉ biết gắng gượng tỏ vẻ mình bình tĩnh, tránh cho mẹ con Thẩm Doanh nhận ra.
Trong lúc hoảng sợ, nàng ta nhìn sang Thần Vương, “Ngươi có biết vương phi nhà ngươi vốn không hề được Minh gia gửi nuôi ở đâu cả, mà nàng ta bị lưu lạc, có quá khứ không rõ không?”
Thẩm Doanh nhìn Minh Trân Ngọc, vẻ điên cuồng hiện rõ trên gương mặt nàng ta.
Ả ngu này, đúng là dám nói ra.
Sau khi Cửu Châu hồi kinh, con bé vẫn sinh hoạt dưới mí mắt của hoàng thượng, tính tình con bé ra sao Bệ hạ và hoàng hậu đều biết rõ. Phong tục của Đại Thành khá thoáng, không hề hà khắc với phụ nữ. Trong gia phả của hoàng gia thậm chí còn có Vương gia lấy một quả phủ làm chính phi. Chẳng hiểu sao Minh Trân Ngọc lại nghĩ chuyện bé tí như thế sẽ ảnh hưởng cuộc đời của một cô gái?
Thần Vương không hề biến sắc, hắn chỉ cúi đầu nhìn Cửu Châu, sau đó lạnh lùng lườm Minh Trân Ngọc, “Liên quan gì đến ngươi?”
“Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghi ngờ nàng ta từng dây dưa với người đàn ông khác trước khi vào kinh ư?” Thấy lời mình không có ảnh hưởng gì, Minh Trân Ngọc cuống lên, “Ngươi là hoàng tử, muốn phụ nữ loại nào mà không có, cần gì phải lấy một đứa con gái không rõ lai lịch như thế?”
Thần Vương nhíu mày, im lặng không nói.
Minh Trân Ngọc mừng thầm, quả nhiên đàn ông trên thế gian chẳng có ai mà không quan tâm đến quá khứ của phụ nữ.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì, bắt ả đàn bà đang nhục mạ hoàng thân quân thích này tống vào đại lao cho ta.” Dưới sự “kiên trì dạy dỗ” của phụ hoàng và nhạc phụ, hắn đã sớm thuộc làu làu luật pháp Đại Thành.
Một người đàn ông trưởng thành phải biết dùng phát luật bảo vệ Vương phi nhà mình.
“Cái gì?” Minh Trân Ngọc trừng mắt khó tin, Thần Vương này trông anh tuấn, mắt tinh vậy mà sao hành sự không biết suy nghĩ như thế?
“Rõ!” Hộ Long vệ nhận lệnh, nhanh chóng tró gô Minh Trân Ngọc lại, lấy đồ nhét miệng nàng ta, không thèm liếc mắt lấy một cái.
“Lần sau gặp kẻ điên như này thì đừng nói nhiều với ả làm gì.” Thần Vương quay sang nói với Cửu Châu, “Chúng ta là người hoàng gia, phải cao ngạo một chút.”
“Hạng người này mà xứng nói chuyện với nàng ư?” Thần Vương thấy Cửu Châu im lặng, bèn ôm nàng lên ngựa, xoay người tung mình nhảy lên ngựa theo, sau đó kéo nàng vào lòng, “Chúng ta đưa nhạc mẫu về phủ trước rồi hồi cung sau.”
Thiếu nữ tựa vào lòng hắn, ngay cả búi tóc trên đầu cũng hết sức đáng yêu. Thần Vương ôm nàng vào lòng, tì cằm lên đỉnh đầu nàng, “Minh Tiểu Trư.”
“Hở?”
“Đừng suy nghĩ lung tung, bổn điện hạ rất thích nàng.”
Con ngựa đạp chân một cái, cúi đầu gặm khóm cỏ xanh ở ven đường, trông khá nhàn nhã, vẽ lên một khung cảnh cực kỳ đẹp đẽ và yên bình.
Thẩm Doanh nhìn Thần Vương và con gái đang ngồi trên lưng ngựa, xoay người bước lên xe.
Mọi người như đã quên mất Minh Trân Ngọc, hoặc có thể nói là chẳng có ai quan tâm đến ả ta.
Minh Kế Tự ngồi xổm trước cổng thành chờ muội muội trở về, hắn ta chẳng hề quan tâm muội muội, hắn ta chỉ sốt ruột không biết muội muội bắt chẹt Minh gia ở kinh thành được bao nhiêu.
Đợi được chừng một canh giờ, hắn trông thấy muội muội bị một đám đái đao thị vệ trói gô áp giải vào thành, không biết mấy thị vệ này nói gì với lính gác thành mà sắc mặt bọn họ thay đổi hẳn, không hỏi thêm gì mà giải nàng ta đi thẳng.
Thấy muội muội nhìn sang bên đây, hắn ta vội lẩn vào một cái quán nhỏ gần đó, sợ đám thị vệ này cũng giải mình đi theo.
Phụ thân nói chẳng sai chút nào, đàn bà chẳng làm nên trò trống gì, mới ra ngoài có chút xíu đã xảy ra chuyện. Hắn ta quay người co cẳng bỏ chạy, về tới sân nhà mới bình tĩnh lại.
Minh Ký Viễn bước ra khỏi Đại Lý tự, đi được nửa đường thì trông thấy Thần Vương và muội muội cùng cưỡi một thớt ngựa, đoàn thị vệ sau lưng hình như còn áp giải một người, “Vương gia, Cửu Châu, có chuyện gì thế?”
“Ký Viễn.” Thẩm Doanh ngồi trong xe vén rèm lên, “Về nhà rồi nói.”
“Vâng ạ.” Minh Ký Viễn nhìn cô gái bị trói gô kia, nhanh chóng dời tầm mắt.
Thẩm Doanh gọi hắn là Ký Viễn?
Hắn là Minh Ký Viễn ư?
Minh Trân Ngọc càng cúi gầm đầu, không dám để Minh Ký Viễn nhìn thấy mặt mình.
Người nàng ta hận nhất không phải là Thẩm Donah, cũng không phải là Minh Kính Châu, mà chính là Minh Ký Viễn.
Hắn đã để nàng ta biết, hóa ra trên đời này muội muội không cần phải nhường nhịn ca ca, không cần lúc nào cũng làm theo ý của ca ca.
Nhưng cái hôm nàng ta bị đuổi về Lăng Châu, hắn lại dùng ánh mắt hận thù nhìn nàng ta.
“Nhà các ngươi làm mất muội muội của ta! Rồi các ngươi sẽ nhận lấy báo ứng.”
“Ngươi không phải là muội muội của ta, muội muội của ta không bao giờ làm chuyện giả mạo người khác.”
Ai bảo Minh gia kinh thành có quyền thế, có địa vị, người không vì mình trời tru đất diệt, nàng ta có lỗi gì?
Cửu Châu đang ngồi trên lưng ngựa bất chợt quay sang nhìn trà lâu bên cạnh.
“Sao thế?”
“Là Tứ hoàng tử.”
Thần Vương ngẩng đầu, trông thấy Vân Diên Trạch đang ngồi bên cửa sổ lầu hai. Hắn ta mặc đồ đen, như không ngờ Cửu Châu sẽ phát hiện ra mình, sững người một lát rồi mỉm cười gật đầu chào bọn họ.