Edit: Tiểu Pi
Beta: A Cảnh
Tiết Tĩnh Xu ở trong ngực Hoàng Đế nhẹ nhàng giãy giụa một chút muốn đứng lên. Nhưng Hoàng Đế lại giữ chặt eo nàng, không cho nàng đứng dậy. Nàng đành phải nói: "Bệ hạ buông thiếp ra đi, để người ta thấy không ra thể thống gì."
Hoàng Đế: "Ai dám đi vào đây nhìn? Mạn Mạn không cần lo lắng. Hôm nay sao nàng có thời gian rảnh đến gặp ta vậy?"
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười: "Lời này của bệ hạ giống như cả ngày nay chúng ta chưa gặp nhau vậy?"
Hoàng Đế nói: "Đây là lần đầu tiên Mạn Mạn chủ động tới gặp ta, tất nhiên có ý nghĩa khác rồi."
Tiết Tĩnh Xu nghĩ, ngoại trừ lần trước đến tẩm cung của Hoàng Đế đốt thoại bản, thì đúng thật là nàng chưa từng chủ động tới tìm Hoàng Đế, nàng nói: "Thiếp chỉ sợ mình làm chậm trễ chính sự của bệ hạ."
"Mạn Mạn không tin tưởng ta chút nào, tấu chương này mỗi ngày đều phê duyệt, cũng chỉ làm công việc giống như mọi ngày mà thôi, làm sao lại dễ dàng bị chậm trễ được?"
Tiết Tĩnh Xu dựa vào trong ngực hắn không nói gì, mặc dù nói như vậy, nhưng chưa chắc nàng đến sẽ làm Hoàng Đế chậm trễ chuyện xử lý triều chính. Nếu không mắc sai lầm nào, các triều thần cũng sẽ không nói gì, một khi có chỗ nào lộ ra, ở trong lòng các đại thần kia thì nàng chính là kẻ đầu sỏ gây tội.
Nàng không muốn mạo hiểm như vậy, ngàn vạn lần không muốn Hoàng Đế bị bêu danh là ham mê nữ sắc mà bỏ bê triều chính.
Hoàng Đế vuốt tóc nàng, lại hỏi: "Nàng sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Tiết Tĩnh Xu chậm rãi nói: "Bệ hạ, có phải Hoàng tổ mẫu không còn bao nhiêu thời gian nữa đúng không?"
Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy cánh tay Hoàng Đế đang ôm nàng siết chặt hơn chút.
Nàng nhớ lúc trước Hoàng Đế đã từng an ủi nàng, con người ai cũng sẽ già đi, cuối cùng cũng phải chết, không cần quá mức thương tâm.
Nhưng mấy ngày nay, nhìn Hoàng Đế hiếu thuận và thân cận với Thái Hoàng Thái Hậu, nàng biết trong lòng hắn đối với chuyện sắp mất đi vị lão nhân gia này cũng không phải bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
Tiết Tĩnh Xu nghĩ vậy, cũng vươn tay ôm chặt lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Diệu ca ca, Mạn Mạn sẽ luôn ở bên cạnh chàng."
Hoàng Đế không lên tiếng mà chỉ gật đầu, gác cằm lên đỉnh đầu Tiết Tĩnh Xu.
Hai người ôm nhau một lúc, Tiết Tĩnh Xu lại sợ chậm trễ chính sự của hắn, đứng dậy đi ngồi qua một bên cầm quyển sách ở trên tay lật xem. Hoàng Đế lại tập trung phê duyệt tấu chương.
Chẳng qua, thỉnh thoảng hai người sẽ ăn ý ngẩng đầu liếc mắt với đối phương. Nhưng cũng không ai mở miệng nói chuyện, chỉ liếc mắt một cái, lại cúi đầu làm chuyện của mình.
Thời gian chậm rãi trôi qua, không bao lâu sau, Đức công công ở ngoài điện xin chỉ thị có muốn truyền thiện hay không.
Hoàng Đế cho phép, buông tấu chương xuống rồi nắm tay Tiết Tĩnh Xu đến thiên điện.
Mấy ngày nay khẩu vị của Hoàng Đế cũng dần thay đổi theo Tiết Tĩnh Xu.
Còn nhớ khi hai người mới đại hôn, là một người ăn thức ăn thanh đạm, một người lại thích ăn thịt.
Sau này khi Tiết Tĩnh Xu có thai, không ăn được thức ăn quá nóng hay quá lạnh, nàng ăn đều là những thực phẩm tính bình() bỗ dưỡng, Hoàng Đế cũng ăn giống nàng.
() Thức ăn không quá lạnh cũng không quá nóng.
Hiện tại, bởi vì trong bụng Tiết Tĩnh Xu có hài tử nên khẩu vị thay đổi, thích ăn đồ chua và cay, lúc này đồ ăn được bưng lên cũng nhiều vị chua và cay.
Khi hai người dùng bữa vẫn không cho người đứng bên cạnh hầu hạ. Hoàng Đế tự mình gắp thức ăn và múc canh cho Tiết Tĩnh Xu, ân cần chu đáo.
Vốn dĩ Tiết Tĩnh Xu cảm thấy không quen, hắn là cửu ngũ chí tôn lại đi hầu hạ nàng dùng bữa, trong lòng khó tránh khỏi có chút bất an. Nhưng hiện giờ nàng đã có thể bình thản ung dung. Hoàng Đế gấp thức ăn cho nàng, nàng cũng gấp lại đáp lễ Hoàng Đế.
Trong lúc hai người dùng bữa, thỉnh thoảng cũng có trò chuyện vài câu.
Tiết Tĩnh Xu nhớ tới chuyện hôm nay Thái Hoàng Thái Hậu giao phó, liền hỏi Hoàng Đế: "Bệ hạ, trấn thủ ở biên giới Tây Bắc có một vị tướng quân họ Tần phải không?"
Hoàng Đế nhướng mày: "Nàng muốn hỏi chính là Tần Hạt Tử?" ()
() Hạt tử (瞎子): người mù.
Tiết Tĩnh Xu hơi kinh ngạc: "Vị tướng quân kia lại là......"
Hoàng Đế xua tay, khóe miệng hơi nhếch một cái: "Thân thể hắn không tàn tật, đôi mắt cũng không bị mù, Tần Hạt Tử là biệt hiệu chư vị tướng sĩ đặt cho hắn. Mạn Mạn không biết đâu, người này thân cao tám thước, lưng dài vai rộng, từ xa nhìn lại giống như gấu đen. Ban đầu có người đặt biệt hiệu cho hắn là Tần Hùng(gấu), sau đó không biết như thế nào lại kêu thành thành Tần Hạt Tử."
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới bừng tỉnh gật đầu.
Hoàng Đế hỏi nàng: "Sao đột nhiên Mạn Mạn lại nhắc tới người này?"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Buổi tiểu yến đêm qua Hoàng tổ mẫu có giữ Thẩm cô nương của quý phủ Vĩnh Bình quận chúa ở lại, Thẩm cô nương không thể chịu sự sắp đặt của mẫu thân nàng ấy nữa, khẩn cầu Hoàng tổ mẫu gã nàng ấy đến nơi xa. Hoàng tổ mẫu nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Tần tướng quân là có vẻ thích hợp.
Hôm nay thiếp đi thỉnh an, bà liền phó thác cho thiếp, trong buổi diễn võ của chúng tướng sĩ thì nhìn xem phẩm tính của Tần tướng quân kia thế nào. Thiếp nghĩ, những việc như thế này so với thiếp tự quan sát thì tới hỏi bệ hạ sẽ chính xác hơn."
Hoàng Đế gật đầu, lại nói thêm vài câu: "Người này chí hướng rộng lớn, có phong thái của một đại tướng, nhà có mấy đời trấn thủ biên quan, là một mãnh tướng, cũng là một vị trung thần."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng gật đầu, có thể được Hoàng Đế tán thưởng như vậy chứng tỏ vị Tần tướng quân này phẩm tính đúng thật không tệ.
Chỉ là, nhớ tới lời Hoàng Đế miêu tả vẻ bề ngoài của người này, nàng lại có chút lưỡng lự. Nàng thấy Thẩm An Thiến mong manh yếu đuối như vậy, lại là một tiểu cô nương nũng nịu, ở chung với một viên mãnh tướng lưng hùm vai gấu như Tần tướng quân kia, liệu có ổn không?
Tiết Tĩnh Xu nghĩ trong lòng, khó trách trước đó khi Thái Hoàng Thái Hậu nhắc tới, chỉ nói hiện giờ muốn quan sát phẩm tính trước, gia thế và ngoại hình tạm thời đặt qua một bên, nghĩ vậy, có lẽ bà cũng đã biết diện mạo của vị Tần tướng quân này.
Nhưng nếu Thái Hoàng Thái Hậu đã chưa nói gì, vậy nàng chỉ làm tốt việc mà lão nhân gia phó thác cho nàng là được.
Còn có một việc, sau ngày Hoàng Đế nói với nàng chỉ sợ An Thân Vương có tâm làm phản, Tiết Tĩnh Xu nhớ tới thị vệ bên cạnh An Thân Vương. Nếu hắn quả thật là ca ca của Liễu Nhi, đến một ngày nào đó Hoàng Đế bắt An Thân Vương, vậy có phải tên thị vệ đó cũng không tránh khỏi tội đồng lõa?
Việc của An Thân Vương có ít người biết càng tốt. Hoàng Đế tin tưởng nàng mới nói với nàng, Tiết Tĩnh Xu biết việc này rất trọng đại. Bởi vậy, cho dù nàng và Liễu Nhi có thân thiết đến mấy đi nữa thì nàng cũng sẽ không thể tiếc lộ với nàng ấy.
Chỉ là, nghĩ đến sau này có thể Liễu Nhi sẽ mất đi người thân duy nhất trên đời, nàng có chút áy náy.
Hoàng Đế thấy nàng không nói chuyện, hỏi: "Hoàng Hậu suy nghĩ gì vậy?"
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu cân nhắc một lúc, vẫn nói chuyện của thị vệ bên cạnh An Thân Vương với hắn, lại nói: "Có lẽ tên thị vệ kia cũng đã biết quan hệ của mình với Liễu Nhi, thiếp lo là, nếu An Thân Vương đã biết việc này, không biết hắn sẽ lợi dụng tên thị vệ kia làm chuyện gì đó hay không, thỉnh bệ hạ phòng bị thật tốt."
Hoàng Đế gật đầu, lại hỏi: "Hoàng Hậu còn có điều lo lắng phải không?"
Tiết Tĩnh Xu cũng không muốn giấu giếm hắn, lại nói hết những áy náy của mình với Liễu Nhi cho hắn nghe: "Bệ hạ không biết, ngoài mặt thiếp với Liễu Nhi là chủ tớ, nhưng thật sự thì xem nhau như tỷ muội. Từ năm bảy tuổi đến năm mười bảy tuổi, thiếp vẫn luôn ở trong am ni cô ngoài thành. Mười năm đó, những người khác dần dần đi rồi, chỉ có Liễu Nhi và thiếp sống nương tựa lẫn nhau. Thân thể thiếp không khỏe, muội ấy vẫn luôn chăm sóc thiếp rất nhiều. Thiếp biết, tội An Thân Vương phạm phải là không thể tha thứ, chỉ là nghĩ đến thật vất vả Liễu Nhi mới biết mình còn một người thân, lại không bao lâu đã phải mất đi hắn, trong lòng có chút không đành lòng."
Hoàng Đế vỗ vỗ tay nàng, nói: "Hoàng Hậu chớ lo lắng nhiều. Cho dù lão Bát thật sự có dã tâm mưu phản, tổ tông cũng đã sớm lập ra quy củ, con cháu Chử gia vĩnh viễn không thể dùng đao kiếm đối với huyết mạch tình thân của mình.
Giống như lúc trước người bên cạnh Đại hoàng huynh tự ý hạ dược Thái Tử, thậm chí lúc Thái Tử hoăng thệ, không nói đến việc này là thật là giả, phụ hoàng không thể bắt Đại hoàng huynh đền mạng cho Thái Tử, chỉ có thể lưu đày hắn.
Sau này nếu ta muốn xử trí lão Bát, cũng sẽ dùng đến cách này. Nếu chủ mưu cũng có thể giữ lại một mạng, những tên tòng phạm đó cùng lắm thì chịu tội như bọn họ chủ tử, cùng bị lưu đày mà thôi."
Tiết Tĩnh Xu nhẹ nhàng thở ra, tuy nói đã có tiền lệ, mà lưu đày so với tử hình chưa chắc đã tốt hơn bao nhiêu, nhưng đối với thân nhân bọn họ mà nói, chỉ cần người còn sống thì còn có hi vọng. Nếu may mắn, gặp dịp đại xá thì lúc sinh thời cũng còn cơ hội gặp lại người thân.
Hoàng Đế thấy nàng hơi dãn mày, liền nói: "Hôm nay Hoàng Hậu luôn nhắc tới người khác, có biết trong lòng ta rất không thoải mái không?"
Tiết Tĩnh Xu sửng sốt một chút, quay đầu nhìn lại hắn. Hiện tại nàng đã có thể nhìn vẻ mặt không chút cảm xúc của Hoàng Đế mà phát hiện ra sự biến hóa tâm trạng rất nhỏ của hắn.
Giống như hiện tại, nàng biết Hoàng Đế chỉ là đang nói giỡn với nàng, bởi vậy cũng cười nói: "Ngay cả hai tiểu cô nương mà bệ hạ cũng có thể ăn dấm sao?"
Hoàng Đế nói: "Những người vừa rồi Hoàng Hậu nhắc tới không chỉ có hai tiểu cô nương đâu."
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu cười khẽ: "Bệ hạ thân là vua của một nước, cửu ngũ chí tôn, sao có thể vô cớ gây sự như vậy? Nếu để thần dân thấy được, không biết họ sẽ cười chàng thế nào."
Hoàng Đế nói: "Vua của một nước cũng là người, ngôi cửu ngũ bất quá thân thể cũng là thai phàm, chẳng lẽ Mạn Mạn không cho phép ta cáu kỉnh?"
Tiết Tĩnh Xu phối hợp cười nói: "Ha, sao lại không được?"
Hoàng Đế vừa lòng gật đầu, nói: "Hiện tại Hoàng Hậu biết ta sinh khí rồi, nàng nên làm cái gì bây giờ?"
Tiết Tĩnh Xu nghiêng đầu chớp chớp mắt, nói: "Vậy ta xin bồi tội với bệ hạ."
"Như vậy là xong rồi sao?"
"Bệ hạ còn muốn như thế nào?"
Hoàng Đế nói: "Tất nhiên là muốn Mạn Mạn tự mình nghĩ, vậy mới đủ thành ý."
Tiết Tĩnh Xu quay đầu nhìn thức ăn trên bàn, trong đó có món đậu hủ gạch cua mà Hoàng Đế thích ăn, nàng liền dùng cái thìa múc một miếng để vào cái đĩa trước mặt Hoàng Đế: "Bệ hạ nhìn xem, như vậy có đủ hay không?"
Hoàng Đế không nói lời nào, chỉ dùng ngón tay chỉ vào miệng mình.
Tiết Tĩnh Xu mở to hai mắt nhìn, hỏi hắn: "Bệ hạ muốn ta đút chàng ăn?"
Hoàng Đế thản nhiên gật đầu: "Không sai"
Tiết Tĩnh Xu mím môi, nghĩ có nên phối hợp với Hoàng Đế hay không. Thế nhưng, cũng đã đến nước này, chìu theo ý hắn thì có sao đâu?
Nghĩ như vậy, nàng lại cầm lấy thìa gạch cua đậu hủ kia, đưa tới bên miệng Hoàng Đế.
Hoàng Đế lại hơi ngã người về sau, nói: "Mạn Mạn nên nói cái gì?"
Này quả thực là được một tấc lại muốn tiến thêm một trượng mà!
Tiết Tĩnh Xu nhẫn nại, suy nghĩ rồi cất giọng dịu dàng, nói: "Diệu ca ca, mời há miệng."
Lúc này Hoàng Đế mới chuẩn bị ăn nó, nhưng đang muốn há miệng, tựa hồ hắn lại nghĩ tới cái gì, một lần nữa lui lại một chút, nói: "Mạn Mạn dùng miệng đút cho ta."
Rốt cuộc Tiết Tĩnh Xu không nhịn được, nhẹ nhàng trừng mắt nhìn hắn một cái: "Nếu bệ hạ không ăn, vậy ta đi đây."
Hoàng Đế thấy không thể đòi hỏi được nữa, đành phải thỏa hiệp, há miệng muốn ăn.
Lúc này Tiết Tĩnh Xu lại không làm, buông cái thìa xuống: "Diệu ca ca có biết câu "qua thôn này, sẽ không còn khách điếm nào khác" không? Khi nãy tay ta cầm lâu nên giờ hơi tê, hiện tại không cử động được, thỉnh bệ hạ tự ăn."
Hoàng Đế trừng mắt nhìn cái thìa đặt trên đĩa trước mặt, không nói chuyện.