Trong nháy mắt, trước mắt bị bao trùm bởi bóng tối, tâm ma vừa mới bình phục hình như lại rối loạn!
Hai tay của nàng khua khoắng trên không trung, muốn bắt được cái gì, lại phát hiện ngay cả hơi sức mở năm ngón tay lúc này cũng không còn.
Ý thức dần dần lâm vào trầm mê, một khắc cuối cùng, nàng giống như nghe được có người nói một câu ở bên tai: ‘A Thương, ngươi chờ, ta nhất định báo thù cho ngươi.’
Trong lúc nhất thời, nàng không phân biệt được lời này là Tiêu Phương hay Cô Độc Chứng nói.
Thế giới của nàng hoàn toàn rối loạn, không phân rõ quy tắc, nhìn không được thị phi.
Cuối cùng trong nháy mắt lâm vào ngủ say, Như Thương đột nhiên nghĩ, mình có thể lại trở về như trước hay không?
Có thể một lần nữa mở mắt, sẽ là thế kỷ hai mươi mốt văn minh tiên tiến hay không?
Có thể tất cả những chuyện phát sinh ở nơi cổ đại này cũng chỉ là hoàng lương nhất mộng (), nàng vẫn là một phần của bộ quốc phòng, là lính đặc chủng hay không?
. .....
Trong cơn ngủ mê, giống như thấy được một vật, đó là một hạt châu màu đen nhánh, đường kính chừng vài cm.
Nàng nhận ra, đó chính là thứ mang nàng tới thế giới này, bọn họ gọi nó: Thầm Châu!
Vật này nàng tìm mấy năm, cũng chỉ muốn biết đến tột cùng là lực lượng nào đưa nàng đến thế giới này.
Tần Như Thương là một người luận mưu, muốn nàng thật sự tin tưởng là do cơ duyên xảo hợp nên mới xuyên qua, việc này thật sự rất khó.
Coi như thật sự là viên Thầm Châu có năng lực này, nàng cũng cảm thấy nhất định là có người phát hiện ra bí mật này trước, sau đó cố ý dẫn nàng đến gần.
Như Thương không biết bây giờ mình chết hay sống, chỉ là khi nhìn thấy viên Thầm Châu kia xuất hiện, không tự chủ mà đi tới.
Thầm Châu rõ ràng ngay trước mắt, nhưng nàng đi, nó cũng đi.
Vẫn luôn xa thật là xa, cuối cùng trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, giống như mình lại đi hoàn cảnh của một người khác.
Không bị một lớp sương mù dày đặc bao bọc nữa, nàng nghe được tiếng sóng biển, cũng nghe được tiếng người nói.
Trước mặt là một tòa biệt thự phong cách Châu Âu đã bị phong ấn trong trí nhớ mấy năm qua giờ lại được mở ra!
() Câu chuyện “Hoàng lương nhất mộng” (giấc mộng kê vàng) bắt nguồn từ truyện “Chẩm trung ký” của Trầm Ký Tế đời Đường. Chuyện kể rằng, có một chàng thư sinh nghèo họ Lư. Một hôm, nhân chuyến đi chơi, anh vào nghỉ trong một quán trọ. Lúc chủ quán trọ bắc nấu một nồi kê vàng, thì chàng trai lên giường đi ngủ. Trong giấc ngủ, chàng trai mộng thấy mình lấy vợ và sinh con, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, tận hưởng vinh hoa phú quý, và cuộc sống sung sướng, thoải mái ấy kéo dài cho đến lúc già chết. Nhưng khi tỉnh dậy, kê vàng vẫn còn chưa chín. Sự gợi ý của câu chuyện này là: Đời người như giấc mộng, tất cả sang hèn, giàu nghèo, đều như mộng, như huyễn.
_________________