Lầu hai, Vọng Kinh Lâu
Chủ tử, vị cô nương kia hình như tới rồi Ly Uyên một mực canh giữ ở cửa sổ, trông thấy một cô nương đội nón rộng vành đi đến, bẩm báo nói.
Ngao Minh Dạ đang uống trà, tay bỗng dừng lại.
Ở đâu, ở đâu?Mộ Dung Dật kích động muốn nhìn.
Đôi mắt đen của Ngao Minh liếc Mộ Dung Dật, môi mỏng khẽ mở nói: Ngươi hình như rất muốn gặp nàng?
Lời này vừa nói ra, còn đang tràn đầy phấn khởi, Mộ Dung Dật trong nháy mắt liền cứng đờ.
Có chút không tự chủ ôm lấy hai tay của mình, rõ ràng là ngày nắng to, nhưng hắn cảm thấy có một trận gió lạnh thổi đến
Ha ha, ta đây không phải đang thay ngươi gấp gáp muốn lấy thuốc giải sao?Mộ Dung Dật có chút sợ sợ cười cười.
Phải không.
Sắc mặt Ngao Minh Dạ lúc này có chút trắng bệch, nhưng vẫn không che giấu được ngạo khí trên thân, nhìn thật sâu vào mắt Mộ Dung Dật, chỉ một cái liếc mắt tựa hồ có thể đem suy nghĩ trong lòng Mộ Dung Dật từng lớp từng lớp lột ra, cho đến khi hoàn toàn trần truồng trước mắt hắn.
Được rồi được rồi, ta bất quá cũng chỉ là muốn xem xem kiến thức của nha đầu này có bao nhiêu lợi hại thôi mà.Mộ Dung Dật bị Ngao Minh Dạ dò xét như thế, hoàn toàn chống đỡ không được.Phải biết ở trên đời này không có mấy người biết giải cửu nhật độc.
Nàng chỉ là một hoàng mao nha đầu lại biết cách giải, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?
Ngao Minh Dạ lông mày khẽ nhíu, lời Mộ Dung Dật nói sao hắn lại không biết.
Chính là bởi vì hoài nghi thân phận nữ nhân kia, cho nên mới phái ám vệ đi theo dõi, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Nữ nhân này đến cùng có địa vị gì!
Lúc này cửa được mở ra, chưởng quỹ thận trọng nói: Vương gia, vị cô nương mà ngài nói, bây giờ đang ở dưới lầu.
Biết rồi, ngươi kêu người lên đây.
Mộ Dung Dật đứng lên nói
Hoàng Bắc Hạ đứng ở cửa ra vào một hồi, thấy vẫn chưa có người nào xuất hiện, đang chuẩn bị đi về.
Cô nương, cô nương xin dừng bước.Hoàng Bắc Hạ quay đầu, thấy một nam tử trung niên tựa hồ đang kêu mình, bước chân dừng lại.
Cô nương, trên lầu có khách nhân tìm người, còn xin người lên đó một chút.Chưởng quỹ cung kính nói.
Hoàng Bắc Hạ xuyên qua nón rộng vành, ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ lầu hai, vừa vặn nhìn thấy bóng của Mộ Dung Dật co lại.
Trong lòng hiểu rõ, nhẹ gật đầu theo chưởng quỹ đi lên
Ôi má ơi, làm ta sợ muốn chết.Mộ Dung Dật âm thầm vỗ ngực, nha đầu này thế nào lại giống Ngao Minh Dạ thế, toàn thân tản ra khí tức làm người ta sợ hãi a.
Vừa nãy mặc dù cách mạng che cùng nàng đối mặt vẫn có thể cảm nhận được.
Ly Uyên trợn mắt nhìn Mộ Dung Dật, không để ý đến hắn nữa.
Cô nương, mời.Chưởng quỹ mở cửa ra, đối với Hoàng Bắc Hạ làm một động tác mời
Hoàng Bắc Hạ nhìn lướt qua ba người trong phòng, ánh mắt cuối cùng dừng trên thân Ngao Minh Dạ.
Không thể không nói nam tử này làm cho người ta cảm giác được khí thế cao quý bẩm sinh, kể cả lúc phất tay cũng không giấu được bá khí cùng lạnh lẽo, dù là giờ phút này hắn đang ngồi yên lặng, nhưng cũng là một loại im ắng uy nghiêm, khiến cho người ta không dám tùy tiện tới gần.
Liếc mắt nhìn chằm chằm Ngao Minh Dạ dung mạo tuyệt mỹ lại băng lãnh, Hoàng Bắc Hạ trong lòng thầm mắng một tiếng: Yêu nghiệt!
Sau đó liền nhấc chân đi vào, từ trong tay áo đưa ra một cái bình tiểu xảo, để lên bàn.
Bên trong là thuốc giải, ăn vào liền có thể giải độc.
Ta còn có việc đi trước.Hoàng Bắc Hạ nói xong thì muốn đi.
Mộ Dung Dật vừa định đứng ra giữ nàng lại, chỉ nghe thấy Ngao Minh Dạ: Chậm đã!
Chỉ ngắn gọn hai chữ, lại như có gì đó đâm thẳng vào lòng người lạnh buốt.
Hoàng Bắc Hạ dưới khăn che mặt lộ ra một tia bất mãn Còn có chuyện gì?
Ngao Minh Dạ chậm rãi quay đầu, con ngươi đen nhánh thâm trầm nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Hạ.
Lông mi anh tuấn nhanh chóng nhíu lại.
Hắn không có nghe lầm chứ? Ngữ khí của nữ nhân tựa hồ có chút không kiên nhẫn?
To gan như thế, cho tới bây giờ không có ai dám nói chuyện với hắn như vậy, huống chi còn là nữ nhân! Thú vị!
Bản vương làm sao biết được thuốc ngươi đưa đến là thuốc độc hay giải độc?Ngao Minh Dạ nhếch miệng lên, ngay cả bản thân cũng không phát hiện được trên miệng xuất hiện một đường cong tuyệt mỹ.