Hoàng Phi Bị Nguyền Rủa

chương 2-2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

''Thái tử, Lộ gia tiểu thư đến, đang chờ ngoài điện!'' Tiểu Trụ Tử nhanh chóng báo lại.

''Nàng tới.'' Triệu Hằng chờ đến không nhịn được, tính toán nếu nàng không tới sẽ tự mình đi đón người: ''Mau tuyên nàng vào.'' Hắn vội vàng hạ lệnh.

"Dạ.''

Tiểu Trụ Tử lập tức tuyên Lộ Tử Nam vào điện.

Lộ Tử Nam im lặng, ngẩng đầu bước vào trong điện. Nàng không quan tâm ánh mắt người khác, chỉ cần chịu đựng, chờ sau khi những đại nhân này chê cười đùa giỡn vui vẻ xong thì có thể lui ra.

Khi ánh mắt bất tuân của nàng nhìn thấy Thái tử ngồi trên điện cao thì nàng ngây ngẩn cả người. Tại sao lại là hắn? Nàng kinh ngạc đi về phía hắn, muốn nhìn rõ hơn, chứng minh mình nhìn lầm người rồi.

''Đứng lại! Dân nữ to gan, ngươi dám mạo phạm Thái tử.....'' Thị vệ trước điện lập tức cầm đại đao tiến lên ngăn cản.

Tâm nàng cả kinh, mình làm sao vậy? Sao lại làm càn như vậy, nàng ngẩn ngơ nhìn đại đao đặt trên cổ mình.

''Dừng tay, lui ra!'' Triệu Hằng trách mắng. Vội vàng đẩy đại đao trên cổ nàng ra. Hắn không hy vọng đao này lệch đi, không cẩn thận đả thương người trong lòng hắn: ''Khiến nàng bị sợ hãi.'' Hắn có chút áy náy. Không coi ai ra gì ôm lấy nàng ngồi xuống.

Sau khi nàng khôi phục bình tĩnh, vội vàng nhảy lên: ''Thái tử, làm vậy không hợp lễ nghi.'' Nàng liếc nhìn vài trăm cặp mắt đầy ghen tỵ, cảm thấy đứng ngồi không yên,, khiến nàng kinh hãi.

''Không hợp lễ nghi? Bổn cung ban thưởng ngồi, tại sao không hợp lễ nghi?'' Hắn kiên trì muốn nàng ngồi xuống, cũng gọi người mang đồ lên: ''Uống ly trà sâm cho đỡ sợ, mới vừa rồi bọn họ quá càn rỡ.'' Hắn tự mình bưng lên cho nàng.

Nàng cuống quýt không dám nhận: ''Thái tử, ngài..... Xin thứ lỗi vì ngày ấy mạo phạm.'' Nàng hoảng hốt cúi người. Không ngờ hắn lại là Thái tử, mà ngày đó ở bên hồ nàng cực kỳ càn rỡ, vô lễ với hắn, bởi vì nguyên nhân này Thái tử mới tuyên nàng tới đây sao? Nàng không khỏi lo lắng. Trong lúc vô ý nàng lại đắc tội Thái tử.

''Không biết không có tội, Bổn cung chưa từng trách tội nàng.'' Hắn yêu thương nâng nàng dậy.

Không phải buồn bực chuyện ngày đó?

''Thái tử gọi dân nữ tới, là.....? Nàng cẩn thận hỏi.

Đứng một bên Tiểu Trụ Tử cười hì hì chen miệng: ''Thái tử gọi ngươi tới tham gia đại điển tuyển phi, muốn tuyển ngươi làm ---''

''Hoàng thượng giá lâm --''

''Phụ hoàng giá lâm, mau nghênh đón.'' Triệu Hằng bước nhanh đến trước điện cung nghênh thánh giá.

"Hoàng nhi, nhiều mỹ nhân như vậy tùy ý con chọn lựa, có nhìn trúng ai chưa?'' Hoàng đế cố ý hỏi. Hắn do Vương quý phi mời tới, không có nguyên nhân, chỉ là Vương quý phi chạy tới nói cho hắn biết Hoàng nhi muốn lập một yêu nữ làm phi, không thể không khẩn cấp chạy tới, nếu quả thật để mặc cho Hoàng nhi làm càn thì không xong.

''Khởi bẩm Phụ hoàng, quả thật trong lòng nhi thần có chọn một người.'' Triệu Hằng thản nhiên nói.

''A.'' Hoàng đế ngồi vào chỗ của mình: ''Là ái nữ của vị đại nhân nào?''

Triệu Hằng mỉm cười đi về phía Lộ Tử Nam, dắt tay mềm của nàng, tới trước mặt Hoàng đế: ''Phụ hoàng, nàng chính là ái nữ duy nhất của Lộ Chánh Tây Lộ Đại Học Sĩ, Lộ Tử Nam.''

Lộ Tử Nam choáng váng tại chỗ, kinh ngạc không dứt. Nhanh chóng quay đầu nhìn chằm chằm Triệu Hằng.

Điều này sao có thể? Hắn lại tuyển nàng làm phi?

Hoàng đế không vui nhìn Lộ Tử Nam vô lễ nhìn chằm chằm Triệu Hằng: ''Hoàng nhi, con đã thận trọng suy xét qua?'' Hắn biết tính tình Triệu Hằng, một khi đã quyết định chuyện gì thì hiếm có thể sửa đổi.

Triệu Hằng bình tĩnh nhìn về phía Lộ Tử Nam: ''Nhi thần không phải nàng không lập."

''Nếu Phụ hoàng không cho phép?''

Hai hàng lông mày Triệu Hằng nhíu lại: ''Chuyện tuyển phi là do một tay Phụ hoàng an bài, hiện giờ đã quyết định chọn người, lý do gì Phụ hoàng không cho phép?'' Chắc hẳn Phụ hoàng cũng nghe người khác nói như vậy, có hiểu lầm với Nam Nhi.

''Nữ tử này cũng không có tên trong danh sách tuyển phi, Phụ hoàng muốn con lập một người khác làm phi, chi bằng tại đây chọn ra một nữ tử trong số giai nhân đó.''

Triệu Hằng than nhẹ, nắm chặt tay Lộ Tử Nam đang cố rút lại. Hắn sẽ không buông tay nàng để lập một người khác: ''Không, lòng nhi thần đã quyết, xin Phụ hoàng thành toàn.'' Hắn vô cùng kiên quyết.

Hoàng đế tức giận: ''Hoàng nhi, con dám làm trái ý Phụ hoàng!''

''Nhi thần không tiếc chống lại Phụ hoàng cũng muốn lập Nam Nhi làm phi.'' hắn quả quyết nói.

''Con --'' Hoàng đế nổi giận.

''Chao ôi! Hoàng thượng, ngài cũng đừng tức giận, long thể bị chọc tức cũng không hay, tuổi Thái tử còn trẻ không hiểu chuyện, đắc tội ngài, ngài cũng đừng so đo với hắn.'' Vương quý phi đứng một bên giả vờ nói.

''Hừ!'' Hoàng đế tức giận quay đầu.

''Ta nói Thái tử, mặc dù dáng dấp dung mạo nữ tử này bất phàm, đáng tiếc mệnh sát phu, sao có thể trở thành người Hoàng gia chúng ta, tốt nhất ngươi nên suy nghĩ lại cho kỹ, đừng chọc tức Phụ hoàng ngươi.'' Vương quý phi ám chỉ.

Triệu Hằng cười lạnh, người nào không biết Vương quý phi này luôn coi hắn là cái đinh trong mắt, nhiều lần trừ hắn không được, nhất định lúc này lại muốn sử dụng mưu kế gì đây: ''Nương nương, đa tạ quan tâm, chỉ là, nếu không lập Nam Nhi làm phi, ngài nói còn có ai đủ tư cách làm người Hoàng gia chúng ta?'' Hắn ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

''Có, đương nhiên là có, chính là Tam nữ nhi Nhu Thủy của Vương đại nhân, nàng thông tuệ khéo léo, lập nàng làm phi thích hợp nhất.'' Nàng mượn dịp đề cử, hơn nữa mang Vương Nhu Thủy ra khỏi đám người, đẩy tới bên cạnh hắn: ''Nhìn dung mạo của nàng cũng là như hoa như ngọc, cũng không thua tiểu thư Lộ gia bên cạnh ngươi.''

Hắn nhìn thoáng qua Vương Nhu Thủy đầy e lệ: "Thiên kim Vương đại nhân? Đó không phải cháu gái nương nương sao?'' Thì ra là vậy, muốn dùng mỹ nhân kế tới bao lấy ta, hừ, tính toán cũng thật vang dội.

Vương quý phi có chút không tự nhiên nói: ''Đúng vậy, chính là cháu gái ai gia, từ nhỏ nàng cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, là một tài nữ hiếm có.'' Nàng thổi phòng người nhà một phen.

''Nói như vậy, nàng nên tham gia tuyển chọn nữ quan triều đình mới đúng, mà không phải tới chỗ này để tranh phi.'' Hắn cười lạnh.

Mặt Vương quý phi trắng bệch tại chỗ, lại không thể không đè lửa giận xuống: ''Nhu Thủy, còn không mau vấn an Thái tử, để cho hắn nhìn thấy dung nhan của con.'' Nàng ám hiệu muốn Vương Nhu Thủy dùng mỹ nhân kế, trông mong có thể mê hoặc Thái tử.

Vương Nhu Thủy hiểu ý, lập tức cười duyên với hắn: ''Thái tử, ta ngưỡng mộ Thái tử đã lâu, mong muốn có thể làm bạn lâu dài bên cạnh Thái tử, xin Thái tử thành toàn.'' Nàng yếu đuối muốn ngã vào hắn.

Thân thể hắn khẽ nghiêng, để nàng ngã vào trong ngực Tiểu Trụ Tử, lập tức Tiểu Trụ Tử tươi cười nói: ''Vương tiểu thư, nô tài đỡ ngài.'' Dáng dấp Vương Nhu Thủy này cũng là kiều mỵ động lòng người, chỉ là Thái tử không vừa ý, ngoài đáng tiếc ra hắn cũng không có cách.

Khuôn mặt Vương Nhu Thủy đỏ bừng vội vàng đứng thẳng người. Thật là vô cùng nhục nhã, cư nhiên Thái tử không cảm kích như thế, nàng nhìn về phía Vương quý phi xiu giúp đỡ, Vương quý phi cũng giận không thể làm gì, chỉ đành chuyển sang Hoàng đế.

''Hoàng thượng, ngài nói cháu gái này của thiếp lớn lên thế nào?'' Chỉ cần Hoàng thượng vừa ý, sợ Thái tử phản đối cũng vô hiệu.

Hoàng đế nhìn về phía Vương Nhu Thủy tán thưởng: ''Quả thật có tư thế của tiểu thư khuê các, vừa là cháu gái ái phi, ngược lại ghép với Hoàng nhi là một đôi trời đất tạo nên.'' Hắn gật đầu.

''Đã vậy, sao Hoàng thượng không làm chủ tứ hôn, các đời Thái tử phi đều do Hoàng đế khâm điểm tứ hôn.'' Vương quý phi lại càng tiến thêm một bước nói.

''Không, Phụ hoàng, nói thế nào thì nhi thần cũng không buông tay Nam Nhi.'' Nếu như Phụ hoàng kiên trì muốn tứ hôn, hắn không tiếc kháng chỉ cự tuyệt.

Hoàng đế nhịn xuống tức giận, hắn không muốn xung đột bất hòa chính diện với Thái tử: ''Thật sự không phải nàng thì không thể?''

Triệu Hằng kiên định gật đầu: ''Đúng!''

''Được, Phụ hoàng thành toàn cho con.''

Triệu Hằng mừng rỡ.

''Hoàng thượng, sao ngài lại có thể --'' Vương quý phi đang muốn phản đối, Hoàng đế giơ tay ngăn cản nàng.

''Ta đồng ý để cho các con ở chung một chỗ, chỉ là nàng chỉ có thể làm phi tần, không thể lập nàng làm Thái tử phi, mà người được chọn làm Thái tử phi là nữ nhi của Vương Cổ Triều.'' Đây là điều kiện của Hoàng đế.

''Không, con không đồng ý, trừ Nam Nhi ra, con sẽ không lập phi tử khác, con không thể để Nam Nhi chịu uất ức.''

Lộ Tử Nam vẫn còn trong kinh ngạc, không có cách nào phản ứng.

''Con muốn Phụ hoàng tức chết phải không, biết rõ nữ tử này là nhân vật nguy hiểm, có thể nguy hiểm đến tính mạng con, Phụ hoàng là đang bảo vệ con, để cho nàng làm Tần đã là ân huệ to lớn, con nên cảm tạ Phụ hoàng mới đúng, nhưng lại chống đối khắp nơi. Đã như vậy, không bằng hạ lệnh cho yêu nữ này xuống tóc làm ni cô làm bạn vĩnh viễn với thanh đăng, như thế cũng sẽ không nguy hiểm đến quan hệ phụ tử chúng ta.'' Long nhan Hoàng đế giận dữ.

Triệu Hằng cũng không sợ hãi: ''Nếu như Phụ hoàng làm như vậy thật, nhi thần cũng không tiếc cạo đầu làm tăng, từ đó không hỏi qua chuyện thế tục.''

''Con --'' Hoàng đế giận đến trợn mắt.

''Phụ hoàng, nhi thần thật lòng hợp ý Nam Nhi, cầu Phụ hoàng thành toàn.'' Triệu Hằng không thể không mềm giọng. Hắn cũng không muốn xung đột với Phụ hoàng, nhưng cũng không thể buông tay giai nhân vất vả lắm mới tìm được, hắn hy vọng Phụ hoàng có thể thông cảm.

Lúc này Hoàng đế mới quan sát Lộ Tử Nam lần nữa, thấy nàng chưa tỉnh hồn, lại có một cỗ khí chất vừa thấy đã thương, dường như mắt to long lanh khó có thể dùng lời để diễn tả được sự u buồn. Hoàng nhi chính là yêu đôi mắt ấy sao?

Lộ Tử Nam phát hiện ánh mắt Hoàng đế, vội vàng cúi thấp đầu.

''Ngươi, ngẩng đầu lên.'' Hoàng đế chỉ vào Lộ Tử Nam nói.

Triệu Hằng cỗ vũ vỗ vỗ vai nàng, nàng mới chậm rãi ngẩng mặt lên: ''Hoàng thượng vạn phúc.'' Hôm nay hoàn toàn khác biệt với tưởng tượng của nàng, nàng không hiểu tại sao mình trở thành nhân vật chính của đại điển này.

Thật ra thì Hoàng đế cũng không cố ý bài xích Lộ Tử Nam, thấy bộ dáng nàng rụt rè bi thương, hắn cũng không nhịn được hoài nghi vì sao có người nhẫn tâm gia tăng cái từ ''Yêu nữ'' này trên người nàng: ''Ngươi có biết phạm vào tội gì không?''

''Phụ hoàng -- '' Triệu Hằng vội vàng muốn che chở nàng.

Hoàng đế giơ tay muốn Triệu Hằng im miệng.

''Dân nữ không biết.'' Nàng thản nhiên lắc đầu không sợ. Trên thực tế nàng có tội gì? Toàn bộ hôm nay, vốn dĩ là tai bay vạ gửi.

''Không biết? Được, để Trẫm nói cho ngươi, ngươi có biết ngươi đã trở thành đầu sỏ gây nên bất hòa giữa Trẫm và Thái tử rồi không!'' Hoàng đế tức giận.

Nàng lập tức quỳ xuống: ''Dân nữ không muốn khơi mào lên bất kỳ cuộc chiến nào, xin Hoàng thượng minh xét.''

Nàng cũng trầm ổn, Hoàng nhi nhìn người luôn luôn chính xác, có lẽ lập nàng làm phi là có thể được..... Đáng tiếc nàng..... Hắn không thể không suy tính thêm, dù sao cũng liên quan đến chuyện trọng đại: ''Đứng lên!''

Triệu Hằng đau lòng lập tức nâng nàng đứng lên. Nàng vừa đứng lên, lập tức cách xa hắn một trượng (=.m). Nàng cũng không muốn khiến Hoàng thượng hiểu lầm sâu thêm.

Triệu Hằng hơi cau mày đối với sự xa cách của nàng.

''Hoàng nhi, hôm nay tuyển phi trong lòng Phụ hoàng đã có quyết định, Phụ hoàng muốn con thu Vương Nhu Thủy cùng với Lộ Tử Nam vào Đông cung làm phi tần, đợi ngày sau lại chọn ra một trong hai nàng làm Thái tử phi.'' Có lẽ Hoàng nhi nhất thời mê luyến Lộ Tử Nam, qua một thời gian chơi chán sẽ sinh ra chán ghét, đến lúc đó lập cháu gái ái phi làm Thái tử phi cũng giống nhau.

Mặc dù Triệu Hằng không thể gật bừa, nhưng cũng không thể không tiếp nhận, đây đã là nhượng bộ cuối cùng của Phụ hoàng rồi, nếu như phản đối tiếp chỉ càng chọc giận Phụ hoàng, tạm thời hắn nhịn xuống ủy khuất Nam Nhi, một ngày kia nhất định hắn sẽ lập nàng làm Thái tử phi: ''Chuyện này xin theo ý Phụ hoàng.''

''Không, ta phản đối!'' Lộ Tử Nam hô to.

Mọi người đều kinh ngạc.

Hoàng đế lại càng kinh ngạc. Chẳng lẽ nàng không cam lòng khuất nhục làm phi tần, dám công khai đối nghịch: ''Tại sao ngươi phản đối?''

Ánh mắt nàng trong trẻo không lùi bước nhìn Hoàng đế: ''Hoàng thượng, xin thứ cho dân nữ càn rỡ, dân nữ không muốn vào Đông cung làm phi tần của Thái tử, càng không tính tranh chức Thái tử phi trong tương lai.'' Nàng không có quên giao phó của nương.

''Nam Nhi, nàng là cự tuyệt ta?'' Triệu Hằng không thể tưởng tượng nổi nhìn nàng. Hắn chỉ biết mình muốn nàng, chưa bao giờ nghĩ tới, nàng cũng sẽ kháng cự ưu ái của hắn.

"Tâm ý của Thái tử Nam Nhi xin lĩnh tâm, xin Thái tử khẩn cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, dân nữ tuyệt đối không xứng đến Đông cung hầu hạ Thái tử.''

''Nàng --'' Triệu Hằng sững sờ. Hắn tuyệt đối không ngờ tới, lấy vị trí Thái tử của hắn lại gặp người cự tuyệt.

Vương quý phi vô cùng hả hê: ''Thái tử, nếu nàng tự biết mình, ngươi cũng không cần miễn cưỡng người ta.'' Như vậy tốt nhất, Nhu Thủy ít đi một đối thủ cạnh tranh.

"Đúng vậy, Thái tử, nếu nàng không biết điều, còn có Nhu Thủy có thể phục vụ ngài!'' Vương Nhu Thủy vui mùng dựa vào hắn.

Toàn thân hắn dâng lên tức giận: ''Mặc kệ nàng có nguyện ý hay không, thánh chỉ đã ban, nàng đã là phi tần thuộc về Bổn cung, nàng không được phép nói không.'' Hắn đẩy Vương Nhu Thủy ra, đi về phía Lộ Tử Nam: ''Nàng đã thuộc về ta, lập tức theo ta về Đông cung, không cần trở lại Lộ phủ.''

''Thái tử, ngài --'' Lộ Tử Nam có miệng khó trả lời, không muốn hại người hại mình, muốn khuyên can.

''Tiểu Trụ Tử, còn không phục vụ Nam Nhi trở về Đông cung.'' Hắn không để cho nàng có cơ hội cự tuyệt, trực tiếp muốn đón nàng tới Đông cung an bày thỏa đáng.

''Vậy Nhu Thủy nhà ta thế nào?'' Sắc mặt Vương quý phi khó coi hỏi.

Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Vương Nhu Thủy: ''Tùy tiện khi nào nàng muốn cũng có thể vào Đông cung, Bổn cung không miễn cưỡng.''

''Ngươi --'' Nàng tức giận chuyển sang nhìn Hoàng đế: ''Hoàng thượng, người xem thái độ của Thái tử này, ta thấy cháu gái ta đây vừa vào Đông cung nhất định chịu thua thiệt.'' Nàng mạnh mẽ làm nũng kháng nghị.

"Đã sợ thua thiệt, không bằng không cần đưa vào trong cung ta.'' Triệu Hằng hy vọng như thế.

''Thái tử, ngươi -- Thôi, có một ngày ngươi sẽ phát hiện ra Nhu Thủy nhà chúng ta tốt đẹp hơn yêu nữ kia gấp trăm ngàn lần.'' Nàng tức giận đến không lựa lời nói.

''Ngươi nói cái gì?'' Lần này Triệu Hằng thật sự tức giận, nàng lại dám nói Nam Nhi là yêu nữ. Gân xanh hắn nổi lên.

Nàng thấy vẻ mặt hắn nổi giận, toàn thân không khỏi run lên, lập tức trốn sang bên cạnh Hoàng đế: ''Hoàng thượng.....'' Nàng muốn trừ bỏ Thái tử, cũng bị chính khí thế đó khiến nàng sợ hãi, khiến cho nàng ở trước mặt hắn không có một chút tôn nghiêm của trưởng bối, xử lý công việc bị quản chế khắp nơi, cho nên quyền thế của nàng không thể tiến thêm bước nào.

''Hoàng nhi, không được vô lễ, dù nói thế nào nàng cũng là nương nương.'' Hoàng đế bất đắc dĩ nói. Từ đầu đến cuối Thái tử và ái phi không hợp, khiến hắn đau đầu.

''Phụ hoàng, nếu nàng còn mở miệng làm tổn hại Nam Nhi, nhi thần không thể mặc kệ ngồi xem, kính xin Phụ hoàng tha lỗi.'' Nữ nhân này có Phụ hoàng làm chỗ dựa, cấu kết triều thần gần như vô pháp vô thiên, nếu để cho nàng tiếp tục làm xằng làm bậy, thiên hạ tất đại loạn.

Hoàng đế thở dài: ''Ái phi, Lộ Tử Nam đã là phi tần của Hoàng nhi rồi, cũng tương đương là người Hoàng thất chúng ta, về sau nàng không thể nói như vậy nữa.''

Đáng ghét! Ngay cả Hoàng thượng cũng đứng về phái hắn: ''Nô tì biết.'' Nàng giả bộ biểu tình ủy khuất.

Hoàng đế thấy liền đau lòng: ''Được rồi, được rồi, chuyện này đã định. Ái phi theo ta trở về tẩm cung.'' Hắn muốn trấn an bồi thường nàng một phen thật tốt! Có lẽ ban thưởng nàng một lượng lớn châu cháo Liêu quốc tiến cống, sẽ làm nàng cười rạng rỡ.

Mặt Vương quý phi hả hê theo Hoàng đế rời đi. Nàng liếc mắt khiêu khích nhìn Triệu Hằng.

''Nương nương --'' Vương Nhu Thủy không biết làm thế nào cho phải đuổi theo.

Vương quý phi xoay người kê vào lỗ tai nàng nói: ''Con cũng mau theo Thái Tử trở về Đông cung, đừng làm cho hắn có cơ hội chung sống với yêu nữ kia, mấy ngày nữa ai gia sẽ đi thăm con, yên tâm đi, vị trí Thái tử phi không phải con thì còn ai, tương lai Vương gia chúng ta phải nhờ vào con rồi.'' Nói xong nghênh ngang rời đi.

Lúc này Vương Nhu Thủy mới vội vã trở về điện, lại phát hiện Thái tử và mọi người đã sớm rời đi. Hắn hoàn toàn không có đợi nàng, cũng không giữ lại.

Cả tòa điện trống rỗng, chỉ còn mỗi mình nàng tràn đầy một bụng oán khí: ''Thái tử, chờ xem, ta nhất định khiến ngài quỳ gối dưới váy của Vương Nhu Thủy ta.''

Nàng không ngừng oán hận tự mình đi về phía Đông cung.

Truyện Chữ Hay