“Dao Nhi đừng nói thế, đại tỷ sẽ tức giận đấy.” Mạc Linh Thanh tỏ vẻ tủi thân nhìn Thượng Quan Dao, hai tay kéo lấy cô ta nhưng trong lòng thầm đắc ý.
Thượng Quan Dao nhìn dáng vẻ Mạc Linh Thanh như thế, lập tức nói: “Tỷ nghĩ cho cô ta như vậy nhưng lúc cô ta ra ngoài để mất mặt có nghĩ tới tỷ hay không?”
Bấy giờ Mạc Linh Nhi bỗng xuất hiện trong tiếng bàn tán xôn xao của mọi người. Cô mặc chiếc váy lụa trắng cao quý tựa thần tiên, cử chỉ ung dung, khí chất xuất trần, khiến mọi người không sao dời mắt nổi.
Sau khi Mạc Linh Nhi xuống xe, cô ngẩng đầu, khóe môi nhoẻn cong tươi tắn, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Không biết ai trong đám người lại hít sâu một hơi.
Trời ạ, đây là người sao? Rõ ràng chính là tiên nữ lạc xuống phàm trần mà!
Trong nháy mắt, cả đám người lại lần nữa bùng nổ.
Mà Mạc Linh Nhi cứ đứng lặng nơi đó, nụ cười vẫn tươi rói, như thể những gì họ nói không liên quan gì đến mình.
Chẳng qua, có người hâm mộ thì cũng có người thù hận.
“Ơ, ta nói này, sao ngươi cũng có can đảm ra ngoài gặp người ta nhỉ. Chẳng qua chỉ trông ưa nhìn hơn chút, làm như sợ người ta không biết đấy. Có điều, dù ngươi xinh đẹp hơn cũng không bù đắp nổi khuyết điểm về đầu óc đâu.” Cô gái áo lam lại cất lời châm chọc.
Nói thật, trong phút chốc Mạc Linh Nhi vừa bước ra, cô ta cũng nhìn đến ngây ngẩn. Không ngờ một thời gian không gặp, Mạc Linh Nhi lại có thể trở nên xinh đẹp như vậy, nhất thời cô ta bỗng có cảm giác cực kỳ ghen tỵ.
Cô ta vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cảm thấy giữa hai người có gì không ổn, bọn họ đều nhìn về phía Mạc Linh Nhi xem cô sẽ phản ứng thế nào.
Mạc Linh Nhi nhìn thẳng vào ả, trong lòng sáng tỏ. Hóa ra là ả, hèn chi cô cứ thắc mắc tại sao cô gái này cứ nhằm vào cô.
Cô không tức giận, chỉ là khóe môi càng nhoẻn cong hơn: “Ta tưởng là ai cơ, hóa ra là cô nương Giang Tâm Tuyết làm thơ cùng ta nhưng bị thua.” Đúng, cô gái áo lam luôn miệng khiêu khích kia chính là Giang Tâm Tuyết - người thua cuộc trong trận tranh tài với Mạc Linh Nhi.
Kể từ ngày ấy, có một dạo Giang Tâm Tuyết đều không ngóc đầu nổi trong đám bạn bè. Trong lòng ả đã sớm hận thấu xương Mạc Linh Nhi, hôm nay nghe nói Mạc Linh Nhi cũng tới, sao ả lại dễ dàng bỏ qua cơ hội tốt để sỉ nhục Mạc Linh Nhi đây!
Chẳng qua ả đã quên, Mạc Linh Nhi đã không còn là Mạc Linh Nhi trước đây. Hay nói cách khác, ả không muốn thừa nhận sự thật mình đã thua dưới tay Mạc Linh Nhi.
Mọi người vừa nghe xong, ánh mắt lập tức đổ dồn lên người Giang Tâm Tuyết, trong mắt đầy vẻ khó tin.
“Không thể nào, Giang cô nương là một tài nữ, làm sao lại thua kẻ đần độn được.”
“Ai bảo không phải, hôm ấy ta cũng ở đó, tài hoa của Mạc Đại tiểu thư người ta không kém cạnh Giang cô nương đâu.” Một cô nàng trong đám đó lên tiếng, cô ta vẫn thích Mạc Linh Nhi hơn.
Mạc Linh Nhi nhìn cô ta, gật đầu tỏ ý cảm ơn, dù sao cũng chỉ có cô ta sẵn sàng nói đỡ cho Mạc Linh Nhi. Cô ta cũng mỉm cười đáp lại Mạc Linh Nhi.
“Ngươi!” Không ngờ Mạc Linh Nhi lại dám nhắc chuyện mất mặt nhất của ả trước mặt mọi người, nhất thời Giang Tâm Tuyết thở phì phò chỉ vào Mạc Linh Nhi mà không biết nên nói gì.
“Không phải chỉ thua trong cuộc thi thôi sao, thế mà cũng dám kiêu căng như vậy, đi chỗ nào cũng lấy chuyện này ra để châm chọc người khác.” Thượng Quan Dao vốn ghét Mạc Linh Nhi, bây giờ thấy Mạc Linh Nhi kiêu ngạo, lại khiến Giang Tâm Tuyết tức đến vậy nên bỗng dưng cất tiếng bênh vực.
Mạc Linh Nhi liếc xéo Thượng Quan Dao, tại sao con này cũng gây khó dễ với mình thế nhỉ? Đến khi nhìn sang Mạc Linh Thanh đang đứng bên cạnh cô ta, cô chợt hiểu ra.
Được lắm, em gái của cô đi đâu cũng thích chèn ép cô.
“Vị cô nương này nói vậy là không đúng rồi, tôi kiêu căng chỗ nào? Nếu không phải Giang cô nương chủ động nói chuyện với ta, ta đã chẳng thèm nhìn cô ta.”
Đúng vậy, rõ ràng Giang Tâm Tuyết khiêu khích người ta trước, vì sao người ta không thể phản bác chứ.
“Vậy... vậy tại sao ngươi lại nhắc lại chuyện làm người ta khó chịu chứ.” Thượng Quan Dao nghe Mạc Linh Nhi nói vậy, cảm thấy cũng có lý, nhưng trong lòng cô ta không muốn bỏ qua cho Mạc Linh Nhi dễ dàng như vậy.
“Cô nương này, Giang cô nương thua ta trong cuộc tranh tài đã nói về ta như thế nào, ta nghĩ người có đầu óc đều biết ai quá đáng hơn.” Rõ ràng câu này đang ám chỉ Thượng Quan Dao không có đầu óc.
Giang Tâm Tuyết nghe Mạc Linh Nhi nhắc tới mình lần nữa, giận đến mức điên người, chắc chắn là Mạc Linh Nhi cố ý!bg-ssp-{height:px}
“Ngươi, ngươi dám nói ta không có đầu óc á?” Thượng Quan Dao tức giận.
“Nếu ngươi nghĩ ngươi có đầu óc thì có nghĩa là Giang cô nương quá đáng phải không?”
“Ngươi, ngươi, đồ cãi cùn!” Thượng Quan Dao thẹn quá hóa giận.
Lúc này Giang Tâm Tuyết cũng nhìn Thượng Quan Dao với vẻ bất mãn. Thượng Quan Dao thẹn đến mức đỏ bừng cả mặt, muốn giải thích nhưng không biết nên nói thế nào.
“Được rồi được rồi. Dao Nhi đừng nói nữa.” Mạc Linh Thanh khẽ huých vào Thượng Quan Dao, vẻ mặt có chút lo lắng.
Trên thực tế, nếu không phải sợ Thượng Quan Dao sẽ làm chậm trễ chuyện của mình thì cô ta rất vui khi nhìn thấy người khác xử Mạc Linh Nhi.
“Hừ, bản tiểu thư nể mặt Giang Tâm Tuyết nên mới không cãi nhau với ngươi đấy.” Nói xong, cô ta thầm nhủ: “Cùng là con gái Mạc gia nhưng một trời một vực.” Sau đó Thượng Quan Dao theo Mạc Linh Thanh đi về hướng hoàng cung.
Mạc Linh Nhi không thèm để ý, chỉ cười cười.
Mọi người thấy vậy cũng tản ra, chỉ có lúc đi ngang qua Mạc Linh Nhi, Giang Tâm Tuyết khẽ nói một câu: “Ta sẽ không tha cho ngươi đâu.” Sau đó hầm hè bỏ đi.
Mạc Linh Nhi thôi cười, ánh mắt trở nên thâm trầm, ngẫm nghĩ một chút mới cất bước đi về phía trước.
Quả nhiên là chỗ tôn quý và tráng lệ nhất thế gian, nơi huy hoàng tường đồng vách sắt này trói buộc biết bao linh hồn của con người, giam cầm thân thể của bao nhiêu người. Hoặc là tự nguyện dấn thân vào thâm cung âm u này, hoặc là bị bắt ở lại đây theo hầu quân vương.
Mạc Linh Nhi khẽ sờ bức tường gạch cao cao này, sâu trong nội tâm cảm nhận được sự bi thương không bờ bến truyền đến từ bên trong. Ngước mắt nhìn lầu gác hoàng cung xa hoa không thấy điểm cuối, năm bước một các mười bước một lầu cũng chỉ như vậy mà thôi. Cả hoàng cung ánh lên màu vàng chói mắt, cung điện vàng đỏ đan xen, không chỗ nào không toát lên sự trang nghiêm huy hoàng.
Nỗi thê lương dâng tràn trong lòng, bao nhiêu người phải vắn óc để có được chỗ đứng vững vàng nơi xa hoa này. Vốn tưởng rằng đó là vinh hoa phú quý nhưng thật ra đó là vực sâu thăm thẳm!
Vừa xuống xe, Nam Cung Diên đã nhìn thấy cảnh này. Mạc Linh Nhi mặc chiếc váy trắng như tiên nữ, bóng dáng thon thả, tư thế cao ngạo. Cho dù không nhìn thấy biểu cảm của Mạc Linh Nhi nhưng Nam Cung Diên vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự bi thương thấp thoáng ấy, trong nháy mắt đã khiến con tim hắn đau thương theo, bởi vì hắn cảm thấy họ cùng một loại người.
Nàng đang bi thương về điều gì? Đang cảm thán về vận mệnh của mình hay cảm thán nơi náo nhiệt nhất thế gian này dường như cũng là nơi lòng người hờ hững nhất.
Đôi mắt hắn đã bị bóng dáng xinh đẹp kia chiếm trọn, chân vô thức bước về phía ấy.
Thế nhưng bóng người đột nhiên xuất hiện trước mắt khiến Nam Cung Diên đột ngột dừng bước, ánh mắt biến thành lạnh lùng âm hiểm. Nhìn hai người kia, trong lòng hắn thoáng vẻ phiền muộn, sau đó cúi đầu đi về phía khác.
Mạc Linh Nhi đang cảm thán về nơi mà người đời ai ai cũng một lòng một dạ đâm đầu vào. Đột nhiên cảm giác có người đang đến gần mình, cô vô thức cau mày lại.
“Linh Nhi.” Ngũ hoàng tử thoáng nhìn đã thấy Mạc Linh Nhi. Phát hiện cô không hề mặc bộ váy mà mình đưa, hắn có chút không vui. Hắn đi thẳng tới, dịu dàng gọi tên cô.
Da đầu Mạc Linh Nhi tê dại, may mà cô là người thường xuyên gội đầu, nếu không cô có thể đảm bảo lúc này gàu cũng run lên rơi đầy đất.
Thoáng sững sờ, cô bất giác quay lại.
Sau khi thấy Ngũ hoàng tử, trong nháy mắt cô cảm thấy tâm trạng mình xuống dốc. Cái quay người này của cô rất nhẹ nhàng, khi Ngũ hoàng tử nhìn thấy nhan sắc của Mạc Linh Nhi, cả người hắn chấn động. Lời nói vừa tới miệng nhưng đã bị gương mặt của cô làm cho khiếp sợ, không thốt nổi câu nào.
Hắn đã được chứng kiến cái đẹp của Mạc Linh Nhi, nhưng không ngờ rằng Mạc Linh Nhi lại lần nữa thay đổi, đột phá giới hạn của hắn.
“Sao thế? Ngũ hoàng tử có chuyện gì à?” Mạc Linh Nhi thấy hết từng hành động cử chỉ của Ngũ hoàng tử, trong lòng hơi mất kiên nhẫn.
“Ặc... khụ khụ.” Bấy giờ Ngũ hoàng tử mới hoàn hồn, nhìn vào đôi mắt che giấu cảm xúc của Mạc Linh Nhi, trong nháy mắt hắn hơi lúng túng: “Không có chuyện gì.”
Sau khi suy nghĩ, hắn lại nói thêm: “Sao Linh Nhi không mặc đồ mà ta đưa?” Ngũ hoàng tử nhìn Mạc Linh Nhi với ánh mắt thâm tình và dịu dàng, thậm chí ba chữ “bản hoàng tử” đã chuyển thành “ta”.
Mạc Linh Nhi dằn cơn buồn nôn xuống. Tôi xin anh đấy, anh có gì thì cứ nói thẳng ra, đừng chơi tôi thế được không? Cái giọng sến súa kia anh học ở đâu thế?
Dù trong lòng có chán ghét bao nhiêu thì cô cũng không thể biểu hiện ngoài mặt. Dù sao người ta vẫn là hoàng tử, muốn đùa chết mày cũng chỉ là chuyện nhỏ như con thỏ. Cô nhịn!