Mạc Dương cảm thấy vô cùng khó xử. Mạc Linh Thanh nói rất có lý. Bao năm qua ông ta có thể an tâm làm việc trong triều cũng nhờ Vương thị xử lý việc trong phủ gọn gàng chu đáo, chưa từng để ông ta phải phiền lòng chút nào.
Mạc Linh Nhi nhìn là biết Mạc Dương đang nghĩ gì. Cô biết Mạc Linh Thanh sẽ dùng chiêu bài tình cảm này mà. Song hôm nay cô quyết phải cho Vương thị một bài học, để bà ta biết cái giá phải trả khi dám động đến người của cô.
“Muội nói vậy là sai rồi. Di nương có thể cống hiến vì phủ chúng ta là vinh hạnh của bà. Sao có thể bởi vậy mà kể công được chứ? Chẳng lẽ di nương không coi mình như người trong nhà hay sao? Hay là di nương cảm thấy một mình không kham được nên mới để muội muội nhân cơ hội này nói ra? Di nương không cần phải cố gắng chịu đựng đâu.” Mạc Linh Nhi nhìn Mạc Dương, “Phụ thân, Linh Nhi nghĩ nên để Tam di nương chia sẻ công việc với Vương di nương, như vậy sẽ có hiệu quả hơn.”
Mạc Dương nhìn đôi mắt trong suốt của Mạc Linh Nhi mà hơi cảm động. Thì ra đứa con gái này của ông ta vẫn luôn lo lắng cho gia đình. Ông ta nhìn Vương thị bên cạnh, giọng điệu cũng thay đổi đôi phần, “Linh Nhi nói rất đúng. Bao năm qua để mình nàng phải vất vả rồi. Chi bằng để Tam di nương đến hỗ trợ nàng xử lý công việc trong phủ đi.”
Vương thị thà chết ngất cũng không muốn nghe tin này. Lão gia cắt một phần quyền lực của bà ta thì có khác nào giết bà ta chứ? Bà ta phí bao nhiêu công sức mới nắm được quyền quản lý nội vụ trong phủ. Giờ sao bà ta cam tâm chia một nửa cho kẻ khác chứ?" Mạc Linh Thanh cũng rất kinh ngạc, cô ta không ngờ phụ thân lại nghe theo ý kiến của Mạc Linh Nhi. Tuy hai mẹ con thầm muốn băm thây Mạc Linh Nhi ra hàng ngàn mảnh, nhưng không dám biểu hiện rõ ra mặt.
“Không cần đâu lão gia, thiếp không thấy khổ gì đâu, thiếp nói thật đấy.” Vương thị vội vàng quỳ xuống.
“Vậy di nương nói xem vì sao lại dạy dỗ nha hoàn của ta đi, nó đã phạm phải lỗi sai gì?” Mạc Linh Nhi nhìn chằm chằm Vương thị.
Bà ta bối rối lỡ buột miệng, “Nó ăn nói không biết trên dưới, nên ta mới dạy dỗ nó.”
“Thế sao? Nhưng hôm qua di nương nói nha hoàn của ta trộm đồ của bà nên bà mới phạt nó cơ mà.” Nếu cô đoán không lầm thì Vương thị ắt sẽ nói với phụ thân cô y như vậy.
Lúc này Vương thị mới nhận ra mình lỡ lời. Nhưng Mạc Linh Nhi đã đoán được kết quả cuối cùng rồi.
“Phụ thân xem kìa, chắc vì trong phủ trăm công nghìn việc nên di nương quên luôn vì sao phải dạy dỗ nha hoàn của con rồi. Cô nhóc đáng thương của con tự dưng lại bị đánh oan. Mà thôi, niệm tình di nương đã vất vả vì phủ chúng ta, con sẽ bỏ qua việc này.” Mạc Linh Nhi không thèm để ý đến ánh mắt như giết người của Vương thị, “Phụ thân, con nghĩ nên nhanh chóng bảo Tam di nương chia sẻ một phần công việc đi thôi.”
Vương thị nghe Mạc Linh Nhi nói vậy mà nghẹn lời, cổ họng cứ như bị tắc thứ gì đó, ra không ra được vào cũng không vào được.
“Vậy bắt đầu từ mai, để Tam di nương đảm nhiệm một phần công việc trong phủ đi.” Mạc Dương nói xong thì quay bước đi thẳng, ông ta không muốn để ý mấy việc vụn vặt này.
Mạc Linh Thanh rốt cuộc không thể khống chế được mình nữa, ánh mắt lóe ra sát ý nhìn chằm chằm Mạc Linh Nhi.
Mạc Linh Nhi! Ta nhất định sẽ không để ngươi yên thân đâu!
Sơn trang đệ nhất.
Sau hơn mười ngày liên tục rong ruổi trên lưng ngựa, Tô Thanh Hải rốt cuộc đã về tới huyện Ngọc Côn.
Toàn bộ Tô gia đều tập trung trong đại sảnh, Tô lão thái gia thấy Tô Thanh Hải cầm bản phác họa bèn nhận lấy xem, sau đó vội vàng đi vào phòng ngủ.
Mọi người đều thắc mắc rồi đồng loạt nhìn sang Tô Thanh Hải.
Tô lão gia - Tô Hạo Thiên hỏi, “Hàn nhi, trên tờ giấy đó có gì mà ông nội con kích động thế?”
Ông hiểu cha ông, bao năm qua không có chuyện gì khiến ông cụ phải bận tâm, ngày nào cũng nhàn tản chơi cờ câu cá, không ngờ hôm nay ông cụ lại kích động chỉ vì vài tờ giấy. Ông thấy rất rõ ràng, Tô lão thái gia vừa nhìn thấy tờ giấy kia thì sắc mặt cũng thay đổi.
Một lúc sau, Tô lão thái gia đi ra từ phòng ngủ, đôi mắt ông cụ hơi ướt.
“Hàn Nhi, con lấy những thứ này từ đâu vậy?”
“Thưa ông, đây là thứ cháu đổi được từ tay một cô gái tại Lan thành.”
“Vậy cháu có biết cô gái đó là ai không?” Tô lão thái gia lo lắng hỏi.
“Cháu không biết. Cháu đã cho người theo dõi để xem rốt cuộc cô gái đó là ai, nhưng không ngờ lại bị mất dấu.” Nói đến đây, hắn ta không khỏi cảm thấy kinh ngạc. Võ công của Hạo Thiên cao cường đến mức nào hắn ta là người biết rõ nhất, hắn ta hoàn toàn bất ngờ khi Mặc Nhi có thể cắt đuôi Hạo Thiên. Xem ra Mặc Nhi không phải người đơn giản.
Tô lão thái gia thấy cháu mình nói vậy thì như quả bóng bị xì hơi, trong mắt ông cụ ánh lên sự thất vọng. Ông nội mình như vậy khiến Tô Thanh Hải cũng thấy khó chịu, “Ông nội yên tâm, cô gái ấy nhất định sẽ đến tìm cháu thôi.”
Tô lão thái gia nghe vậy thì hai mắt sáng bừng lên.
Vương thị về đến phòng bèn nằm phịch xuống giường. Cứ nghĩ đến việc ngày mai phải giao một nửa quyền lực của mình cho kẻ khác là bà ta lại đau lòng đến mức khó thở. Thế khác gì bà ta và Tam di nương ngang vai vế với nhau. Bà ta làm sao có thể nuốt trôi cục tức này được chứ!bg-ssp-{height:px}
Mạc Linh Thanh an ủi, “Mẫu thân yên tâm, đây chỉ là tạm thời thôi, người đừng để ý nhiều."
Vương thị lo lắng đáp, “Con bảo ta phải yên tâm thế nào đây hả? Ta vừa nghĩ đến Tam di nương đang đắc ý thì giận sắp ngất rồi đây. Đều lại con khốn Mạc Linh Nhi ấy!”
“Mẫu thân, tuy quyền lực giao cho Tam di nương nhưng nếu bà ta làm không cẩn thận, xảy ra vấn đề gì thì sao? Đến lúc đó quyền lực lại quay về tay mẫu thân, Mạc Linh Nhi cũng bị phụ thân giận cá chém thớt. Vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường ư?” Mạc Linh Thanh cười âm u.
Vương thị rùng mình, đúng vậy nhỉ, sao bà ta lại không nghĩ ra cơ chứ. Giờ bà ta mới yên tâm hơn.
“Vậy Thanh Nhi muốn...”
“Mẫu thân đừng gấp, mấy ngày nữa là lễ mừng thọ của lão phu nhân rồi. Mẫu thân chỉ cần giao hết việc này cho Tam di nương phụ trách là xong.”
Trong Thiển Hương Các, Tam di nương nghe được tin thì vui mừng khôn xiết, “Ngươi nói thật hả? Lão gia giao quyền xử lý công việc trong phủ cho ta ư?”
Ngân Nhi vui vẻ đáp, “Đúng vậy thưa Tam di nương! Không nhầm đâu ạ!”
Tam di nương xác nhận đi xác nhận lại mấy lần mới vui vẻ không kiềm chế được, bà ta đi vài vòng trong phòng mới bình tĩnh lại được. Bà ta chỉ là một thiếp thất nho nhỏ, không có xuất thân cao quý cũng không có nhà mẹ đẻ có quyền có thế, ít ra nhà mẹ đẻ của Vương thị cũng là thượng thư, còn bà ta thì không có gì cả. Bà ta cứ tưởng cả đời này phải sống dựa dẫm vào Vương thị mới được yên thân, chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình được quản lý công việc trong phủ. Bà ta sao có thể kiềm chế lại sự vui sướng này được chứ!
“Nhưng Nhị tỷ đồng ý chia một nửa quyền lực cho ta sao?” Với tính của Vương thị thì chuyện này là không thể nào.
“Nghe nói là ý của Đại tiểu thư đó ạ, không ngờ lão gia lại nghe theo.” Ngân Nhi đáp nhẹ nhàng.
“Hả? Lại là nó à?” Từ bao giờ mà Mạc Linh Nhi trở nên lợi hại và khiến lão gia nghe lời như vậy chứ? Hơn thế nữa, bình thường bà ta cũng có đối xử tử tế gì với Mạc Linh Nhi đâu. Tại sao Đại tiểu thư lại phải nâng đỡ bà ta? Tam di nương càng nghĩ càng thấy lạ.
Cuối cùng bà ta quyết định phải tới viện của Mạc Linh Nhi một chuyến.
“Ngân Nhi, đi chuẩn bị quà đi, chúng ta đến thăm Đại tiểu thư.”
Lát sau, Tam di nương dẫn theo nha hoàn đi vào Nguyệt Nhã Các của Mạc Linh Nhi. Chà, không ngờ đường dường là Đại tiểu thư mà lại ở một nơi tồn tàn thế này. Tam di nương nhìn khu nhà xơ xác này mà không khỏi chép miệng. Trong viện chỉ có lác đác vài cây hoa và đình hóng gió cực kỳ cũ, ngay cả nha hoàn canh cửa cũng không có luôn. Bà ta không biết Tố Nguyệt hiện đang nằm nghỉ trên giường của Mạc Linh Nhi.
“Thiếp thân Lương Thiến Nhi đến bái kiến Đại tiểu thư, không biết Đại tiểu thư có rảnh không?”
Mạc Linh Nhi gập cuốn sách trên tay lại, không ngờ người phụ nữ này lại nhanh nhẹn như vậy. Mạc Linh Nhi vừa mở cửa ra đã thấy Tam di nương tay xách nách mang một đống quà, “Sao hôm nay di nương lại rảnh rỗi ghé chơi vậy?”
“Haha, thiếp thân đến là để cảm ơn Đại tiểu thư.” Tam di nương cười.
Mạc Linh Nhi quay người đóng cửa lại, cô không muốn để kẻ đầy âm khí này vào phòng cô quấy rầy Tố Nguyệt nghỉ ngơi.
“Di nương không ngại thì tới đình nói chuyện đi.” Cô nói xong bèn đi trước. Tam di nương thấy Mạc Linh Nhi không mời bà ta vào nên hơi giận. Tuy nhiên bà ta vẫn im lặng khiêm tốn như cũ.
“Di nương có chuyện gì thì cứ nói thẳng với ta.” Chào hỏi xong, Mạc Linh Nhi hỏi Tam di nương.
“À, thiếp thân nghe nói hôm nay Đại tiểu thư khuyên lão gia giao một nửa công việc trong phủ cho thiếp thân?” Tam di nương hỏi.
“Di nương nói quá lời rồi, phụ thân tự có ý định của người, Linh Nhi chưa hề làm gì cả.” Mạc Linh Nhi bình tĩnh đáp.
Tam di nương nghe vậy thì xác định Mạc Linh Nhi ở bên phe mình, bèn xúc động nói, “Thiếp thân vẫn nên cảm ơn Đại tiểu thư. Trước kia có điều gì không phải xin Đại tiểu thư tha thứ. Sau này thiếp thân nhất định sẽ xử lý thật tốt công việc trong phủ."
Bà ta đang muốn thay đổi ấn tượng với mình sao?
“Di nương chỉ cần làm tròn bổn phận của mình là được.”
“Đương nhiên rồi.”
Sau khi Tam di nương rời khỏi, nụ cười trên mặt Mạc Linh Nhi cũng vụt tắt. Thật ra cô tiến cử Tam di nương đều có lý do cả. Cô biết tuy quan hệ giữa Tam di nương và Vương thị bề ngoài thì tốt đẹp nhưng thực ra Tam di nương hận Vương thị hơn ai hết.