Trời vừa tờ mờ sáng, đã có hai người cưỡi ngựa phóng nhanh ra ngoại ô, gió lạnh thổi tạt vào mặt họ rát rạt giống như dao cứa.
“Uy, Cao Hoan, đến Thần Thủy cung báo cừu cũng không cần phải gấp như thế đâu!” Nhậm Phi Dương phi ngựa sóng vai cùng Cao Hoan, sắc mặt tuy hưng phấn cho lần đầu tiên chuẩn bị lâm đại địch, nhưng vẫn không nhịn được trách móc, “Mới sáng sớm đã bỏ đi, ngay cả Phong Sa cũng không thèm báo lấy một tiếng. Cô ấy sẽ lo lắng đó”.
Cao Hoan vẫn thản nhiên, không hề trả lời câu hỏi của hắn, tự thân giục ngựa chạy nhanh.
Vượt qua Đại Thanh sơn, thì họ đã rời khỏi địa giới Thái Bình phủ. Cao Hoan lúc này mới thả cho ngựa chạy chậm lại, men theo quan đạo mà tiến. Đến một ngã rẻ, hắn chần chờ một chút, đột nhiên phi thân xuống ngựa, tiến vào một tửu điểm ở ven đường.
“Đúng rồi, bụng của ta cũng đang hát câu không thành kế”. Nhậm Phi Dương hoàn toàn không hiểu tên đồng bạn ít lời này định làm cái gì, chỉ biết tự ta khỏa lấp tự ta cười tự ta nói một lúc, cũng xuống ngựa đi vào trong.
Hai người gọi một món nhắm nhỏ, bắt đầu cụng ly, nhưng trước sau vẫn không lên tiếng.
Nhậm Phi Dương lần đầu bị cuốn vào thị phi giang hồ, trong lòng vừa hưng phấn vừa khẩn trương, không ngừng hỏi Cao Hoan, muốn biết một số cố sự và cục thế hiện thời của võ lâm. Nhưng Cao Hoan dường như nói ít phi thường, thần sắc cũng lạnh dị thường, tựa hồ như đang có cái gì đó đang ép chặt lên đầu, lên tim hắn. Mỗi lần hắn nhìn Nhậm Phi Dương, nhãn thần đều rất phức tạp.
Tuy nhiên, Nhậm Phi Dương hoàn toàn không chú ý đến điều này, rờ rẫm thanh kiếm bên người, ý khí phừng phừng trong mắt, ngửa cổ uống cạn chung rượu trong tay. Hắn hưng phấn hỏi: “Cao Hoan, sau này hai người chúng ta liên thủ phiêu đãn giang hồ, có phải là thiên hạ vô địch không?”
“Không phải”. Cao Hoan trầm giọng đáp bằng hai từ, lại ngửa cổ uống cạn ly rượu.
“Cái gì? Còn có ai lợi hại hơn ngươi và ta sao?” Nhậm Phi Dương hỏi, ánh mắt hiện rõ vẻ không tin.
Thiếu niên chưa bao giờ rời khỏi Đài Châu phủ này rõ ràng là vô cùng tự tin đối với võ công của bản thân và của Cao Hoan. Nhóm thích khách của Thần Thủy cung vừa rồi dường như đã làm sự tự tin hắn tăng thêm mấy phần.
“Ta là cái thá gì? Bất quá chỉ là một tay kiếm giết người. Trên giang hồ sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân a...” Cao Hoan tiếp tục uống cạn rượu trong ly, quay đầu nhìn bầu trời âm trầm phía bên ngoài, thở dài một tiếng, “Nhưng trên thế gian này, có hai người vĩnh viễn không ai có thể vượt qua”.
Từ tốn nói, nhưng thần sắc của hắn đột nhiên biến thành rất nghiêm túc và tràn đầy sự sùng kính.
“Nói thần nói thánh gì thế? Hai người đó là ai?” Nhậm Phi Dương hỏi, lòng đầy hiếu kỳ.
Cao Hoan sững sờ như xuất thần một lúc, rồi mới chầm chậm thốt: “Đó là một đôi nhân trung long phượng (Rồng và phượng trong loài người)”.
Nhân trung long phượng! Mắt Nhậm Phi Dương sáng rực lên, người đáng cho Cao Hoan khen ngợi như vậy, nhất định không thể tầm thường.
Nhưng Cao Hoan dường như không muốn nói nhiều, rót một ly rượu đưa cho Nhậm Phi Dương: “Được rồi, bất quá lần này chúng ta cùng đến Thần Thủy cung, hung hiểm dị thường, còn không biết có thể sống sót không. Trước hết hãy uống một ly này đã”.
Nhậm Phi Dương tiếp lấy ly uống cạn, cười lớn: “Tốt, có ngươi đồng hành, chúng ta đánh cho chúng thiên hôn địa ám!”
Cao Hoan nhìn hắn uống rượu xong, ánh mắt lộ ra vẻ cười, nhưng trong đó bao gồm sự băng lãnh cực độ, một cái cười đầy phức tạp. Ngón tay của hán không khỏi nắm chặt thanh kiếm Nhậm Phi Dương tặng cho trong vô thức, trong mắt thoáng qua một tia sáng yếu đuối.
Uống cạn chung rượu ấy xong, hắn không mở miệng nói gì nữa, chỉ tự đứng dậy tính tiền.
“Năm tiền ba phân bạc”. Tiểu nhị báo ra số tiền.
Cao Hoan móc từ trong lòng ra ít bạc vụn, kẹp lấy ít tiền đưa cho tiểu nhị.
“Ơi, đây là cái gì?” Nhậm Phi Dương mắt nhanh tay lẹ, chộp lấy vật rơi ra từ trong người hắn.
Đó là một lọn tóc xanh đã tết thật chặt, lộ ra luồng nhu quang thanh nhã.
“Oa, hèn gì tối qua ngươi và Phong Sa nói chuyện lâu như vậy”. Nhận ra đó là mớ tóc bị cắt rơi xuống nước của Phong Sa hôm qua, Nhậm Phi Dương cười quái, lườm hắn một cái, dùng lực vỗ vai đồng bạn bảo: “Hảo tiểu tử, đừng có lầm ngươi thường ngày lạnh lạnh lùng lùng, nhưng tay chân đuổi theo mỹ nư thật lẹ, thật lẹ đó nha!”
Cao Hoa lấy lọn tóc lại từ trong tay hắn, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ phức tạp, không nói lời nào phóng lên ngựa.
“Nói cho đúng ra thì Phong Sa là một nữ tử khó kiếm... Nếu như không phải là ngươi ra tay quá nhanh, ta nhất định cũng muốn thử”, Ngồi trên lưng ngựa, hồng y của Nhậm Phi Dương theo gió bay phần phật, gương mặt anh tuấn trẻ tuổi đầy vẻ vui đùa hài hước, “Cao Hoan, lần này đến Thần Thủy cung ngươi cần phải nhất định giữ lấy cái mạng mà quay về, nếu không Phong Sa sẽ đau lòng chết mất. Ngươi không muốn làm đại sư huynh thứ hai của cô ta chứ?”
Cao Hoan không hề có chút vui đùa cười cợt, lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên thúc ngựa vọt đi.
“Ê ê, ngươi làm gì vậy, chờ, chờ ta với nha!” Nhậm Phi Dương kêu to đuổi gấp phía sau, “Ngươi còn thẹn thò cái gì nữa!”
Tuy nhiên hắn không hề thấy, trong khi thúc ngựa vọt đi, gương mặt của Cao Hoan cuối cùng cũng hiện ra biểu tình bi ai không dễ ức chế.
Những khổ nạn và sự đọa đày trong tâm hắn, hắn vĩnh viễn không để cho ai biết cả.
Đến một cốc ở núi sâu, thấy trước sau đều không người, Cao Hoan từ từ cho ngựa chậm lại, cố ý chờ người đi sau.
Nhậm Phi Dương kêu la chói lói từ sau đuổi đến: “Cuối cùng cũng đuổi kịp ngươi! Ngươi làm ta mệt chết đi được!”
Hai người sóng vai từ từ tiến, nhất mực tiến vàosâu trong sơn cốc không người.
Cao Hoan nhất mực không nói, hướng mắt về phía trước. Nếu có ai lúc này nhìn vào mắt hắn, có thể thấy sát khí trong ấy càng lúc càng thịnh!
“Nhậm Phi Dương, ngươi có biết thanh kiếm ta đưa cho ngươi gọi là gì không?” Hắn đột nhiên mở miệng, nhưng lại hỏi một vấn đề rất kỳ quái.
Nhậm Phi Dương không để ý, lắc đầu: “Chẳng lẽ thanh kiếm cũng có danh tự sao?”
“Có đấy”. Cao Hoan nhìn hắn, gằn từng tiến một: “Nó gọi là Lệ Ngân”.
Nhậm Phi Dương lập tức nhớ đến dấu ngấn mờ nhạt trên thân kiếm, không khỏi thất thanh: “A? Vậy nó là Lệ Ngân kiếm? Có phải là cùng được Thiệu Không tử sở chú năm xưa, cùng Vấn Tình, Ly Biệt tề danh?”
Cao Hoan gật đầu, điềm đạm đáp: “Năm xưa Thiệu đại sư luyện một lô ba kiếm, thanh kiếm thứ nhất chính là Vấn Tình. Y biết rất rõ tướng kiếm, thấy kiếm ấy phong quang rõ ràng, tuy không phải là thượng phẩm tuyệt thế, nhưng không khỏi đọa nhập hồn trần tình ái, do đó đặt nó là “Vấn Tình”. Kiếm này lưu lạc giang hồ hơn trăm năm, cho đến khi rơi vào tay phụ thân Nhậm Phong Vân của ngươi. Mỗi một đời chủ nhân đều kinh qua đại hỷ đại bi, không thể nào thoát khỏi tình kiếp”.
Nhậm Phi Dương nghe mà cảm thấy sững sờ, không nhịn được hỏi: “Nếu nói như vậy, thì đây là một thanh kiếm bất tường à!”
Cao Hoan thở dài, tuấn mã được buông cương tha hồ đi đứng, điềm đạm kể tiếp: “Kiếm thứ hai được đúc thành chính là Lệ Ngân”.
“Kiếm vừa xuất lò thì trời đất nổi cơn giông gió, một phen cuồng loạn. Thiệu đại sư biết rõ kiếm này có sát khí rất mạnh, trong thế gian nhất định sẽ có không ít oan hồn uổng tử chết dưới kiếm này, do đó không khỏi động tâm thương xót, một giọt lệ đột nhiên rơi trên thân kiếm, lưu lại vết tích. Từ đó thanh kiếm này được xưng là Lệ Ngân. Người cuối cùng lấy được thanh kiếm này, chính là phụ thân Cao Phi của ta. Người cả đời kinh qua biết bao phong ba bão táp, nhưng đều là vì hiệp nghĩa nên không hề giết người vô cớ. Cuối cùng thì nhân vì giọt lệ đọng dấu vết ở thân kiếm, sát khí của nó đã kém đi nhiều”.
Nhậm Phi Dương nghe đến đó liền chen vào một câu, biểu hiện sự không đồng tình: “Ngươi không phải là người không đức hạnh, Lệ Ngân trong tay ngươi nhất định đã làm không ít chuyện nghĩa hiệp cho đến khi chuyển sang tay ta, ta dĩ nhiên cũng không giết người tùy tiện. Ngươi yên tâm đi, vận mệnh một người sao lại bị một thanh kiếm quyết định chứ?”
Nghe lời như thế, mục quang của Cao Hoan biến thành rất kỳ quái, vừa định đáp nhưng lại thôi.
Nhậm Phi Dương lại nhịn không được, hỏi tiếp: “Vậy còn một thanh kiếm nữa, có phải là Ly Biệt không?”
“Ly Biệt, Ly Biệt...” Cao Hoan lầm thầm nghĩ ngợi, giống như có chút điên cuồng, “Nó có tên là Ly Biệt câu. Bởi vì Thiệu đại sư đúc kiếm xong, lúc cuối có chút sai sót, mũi kiếm bị cong đi, nhìn giống như một cái câu liêm vậy. Chủ nhân của Ly Biệt câu năm ấy chính là Dương Tranh... Ai... Nếu y câu tay của ngươi, tay của ngươi và ngươi phải phân ly; Nếu y câu đầu của người, đầu của ngươi phải rời khỏi cổ. Nhưng y dùng Ly Biệt câu là chính vì có thể tụ họp với ngươi, vĩnh viễn tụ họp”.
“...”.
Cao Hoan thở dài một tiếng, không nói gì nữa.
“Như vậy, Ly Biệt câu đó ngày hôm nay rơi vào tay của ai?” Những chuyện cũ giang hồ khiến Nhậm Phi Dương nghe đến du dương mê mẩn, nhịn không được hỏi tiếp, “Có phải là nằm trong tay hai vị “Nhân Trung Long Phượng” mà ngươi nói không?”
“Thiên hạ rộng lớn như thế, biết nó lưu lạc ở đâu. Dương Tranh chết rồi, nó dường như cũng “Ly biệt” với thế nhân. Trên giang hồ hiện nay, chí tôn chỉ có hai cây Tịch Ảnh đao và Huyết Vi kiếm”. Mục quang của Cao Hoan dừng lại trên kiếm trong tay của hắn, đột nhiên nói: “Ta kể tiếp một đoạn truyền thuyết cho ngươi nghe”.
“Được!” Nhậm Phi Dương nghe rất hứng khởi, vội vã gật đầu, mặt mày háo hức.
Khóe miệng Cao Hoan lộ ra một nụ cười lạnh, cúi đầu nhìn kiếm trong tay, từ từ cất lời, âm thanh khàn lạnh: “Truyền thuyết nói rằng trong trăm năm nay, Lệ Ngân kiếm giết người vô số. Nhưng khi chủ nhân của Lệ Ngân kiếm giết quá nhiều người, cuối cùng không thể thoát khỏi bị người ta giết. Kẻ giết chủ nhân của “Lệ Ngân”, nhất định là chủ nhân của “Vấn Tình”!”
“Hai thanh kiếm này, một thanh là “Tình”, một thanh là “Hận”, giữa chúng với nhau nhất định phải tương tàn, ngươi có tin không?”
Nhậm Phi Dương nghe xong ngẩn người một chút, rồi không hề cho đó là phải, cười cười đáp: “Chuyện ấy sao mà tin được? Hiện nay hai kiếm này không phải là nằm trong tay ngươi và ta sao, chẳng lẽ giữa chúng ta lại xảy ra cuộc tương tàn?”
Cao Hoan đột nhiên quay đầu, gằn từng tiếng: “Ta vốn không tin, nhưng hôm nay không thể không tin”.
Giọng nói của hắn lạnh như băng, toát ra sát khí mạnh mẻ không gì sánh được.
Nhậm Phi Dương giật nẫy mình, ngẩng đầu, thấy đôi mắt của Cao Hoan sao mà tàn khốc, lạnh lùng, hắc ám đến vậy, rõ ràng là khác xa với những ngày qua. Nó hoàn toàn là một thứ nhãn thần của kẻ sát nhân, không có nửa điểm hiệp khí nào.
Hắn không khỏi ghìm ngựa lại, thất thanh hỏi: “Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ta?” Cao Hoan lạnh lùng cười nói, xen trong đó là vẻ cười cợt, lắc đầu, “Các ngươi không phải đều gọi ta là “Đại hiệp” sao? Sai rồi, sai hoàn toàn! Thân phận chân chính của ta bất quá chỉ là một tên sát thủ!”
“Sát thủ?” Nhậm Phi Dương không thể không hỏi lại, vì trong ấn tượng của hắn, “Sát thủ” chẳng qua chỉ là những tên hắc y gặp qua mấy ngày trước ở Thiên Nữ từ, võ công thấp kém, tham sinh quý tử, “Ngươi... Người như ngươi mà là sát thủ sao?”
Cao Hoan cười lạnh: “Sát thủ có rất nhiều loại. Bọn mấy ngày trước chỉ là thứ sát thủ hạng ba, còn sát thủ Thính Tuyết lâu của chúng ta là hạng nhất, không thua kém gì tổ chức Phong Vũ cả”.
“Thính Tuyết lâu? Đó là tổ chứ gì?” Nhậm Phi Dương kinh ngạc buột miệng hỏi, “Phong Vũ tổ chức là gì?”
“Là tổ chức có thế lực to lớn nhất trên võ lâm, và chính là đối tượng cống hiến của ta”. Cao Hao lập tức không nói gì thêm nữa, hắn biết chuyện này vốn không nên nói, cho dù là đối mặt với một đối thủ sắp sửa chết.
Lời cuối cùng của hắn chỉ là: “Ta đến để lấy tính mệnh của ngươi”.
“Vì sao?” Nhậm Phi Dương không hiểu nhìn hắn, “Chúng ta vô oán vô cừu...”.
“Người trên của chúng ta có ân oán”. Cao Hoan đáp, thần sắc dường như đã quyết định, nên nhẹ nhõm hơn nhiều, “Đó là vì tổ phụ của ngươi đã từng trước mặt mọi người treo cổ chết phụ thân của ta”.
“Cái gì?” Nhậm Phi Dương buột miệng kêu lên, suýt chút nữa không kềm được cương ngựa, “Tổ phụ của ta? Nhậm Hoàn Vũ sao?”bg-ssp-{height:px}
“Đúng vậy, là thống lĩnh Tĩnh Hải quân, Nhậm Hoàn Vũ tướng quân”. Nói đến tên này, Cao Hoan nhất mực khắc chế tình cảm của mình cuối cùng cũng hiện lên sát khí giữa hai mày, cười lạnh, “Nhất tướng công thành vạn cốt khô a, Ai cũng biết y là anh hùng, nhưng dưới chấn anh hùng có biết bao nhiêu bộ xương trắng?”
“Tổ phụ của ta... vì sao phải giết phụ mẫu của ngươi?” Vẫn còn cảm thấy khó hiểu, Nhậm Phi Dương lúng túng hỏi.
“Vì sao ư?” Cao Hoan bật cười, khe khẽ lắc đầu, rồi cúi nhìn thanh kiếm trong tay, “Bởi vì phụ thân của ta không chịu giết người, nên bị Nhậm Hoàn Vũ tướng quân dùng quân pháp xử trí”.
Nhậm Phi Dương càng kinh ngạc: “Không muốn giết người cũng có tội?”
Nhãn thần của Cao Hoan càng lạnh, dường như đã ngưng kết lại thành một tầng băng chưa từng thấy trên thế gian, khe khẽ cười lạnh: “Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi lại không biết, có những lúc giết người thì vô tội, không giết người, ngược lại lại có tội sao?”
Nhậm Phi Dương ngạc nhiên nhìn hắn.
Cao Hoan nhìn biển lớn màu lam ở xa xa, thần sắc đạm bạc, từ từ trở về hồi ức: “Hai mươi năm trước, tổ phụ của ngươi là thống soái của Tĩnh Hải quân, còn phụ thân của ta chỉ là một ngư dân vùng Mân Nam. Bởi vì Oa khấu tác loạn, nên người đã đầu nhập vào trong quân tác chiến. Mười năm sau, người đã lên được chức phó tướng, chịu mệnh lệnh trực tiếp của tổ phụ ngươi.
Nhậm Hoàn Vũ dùng sắt và máu để trị quân, hành động như sấm rền gió cuốn, huấn luyện ra một quân đội trên biển đánh đâu thắng đó.
Phụ thân của ta lúc đầu rất bội phục y... Nhưng mà, khi chiến sự từ từ phát triển, người phát hiện cái gọi là Tĩnh Hải quân thật ra nhiều lúc cũng chẳng khác gì Oa khấu hải đạo.
Giết Oa khấu chẳng nói làm gì, ngay cả những lưu dân vì bần hàn khổ ải mà buộc phải ra biển cũng không buông tha!
Sau mổi chiến dịch, họ đều không lưu lại mạng sống nào. Cả già trẻ bé lớn đều giết tận sát tuyệt, quần áo kim ngân được thu vào túi riêng.
Sau một trận bình hải họa xong, có một đại đội hải tặc đến hàng, run rẩy van xin Tĩnh Hải quân thu dụng. Phụ thân ta biết những hải đạo này hầu hết là ngư dân không biết chạy về đâu, nên có lòng thu hàng. Nhưng Nhậm tướng quân hạ lệnh: Những tù binh bắt được, tất phải giết sạch!” Cao Hoan từ từ hồi ức chuyện cũ, miệng hé ra nụ cười lạnh, “Phụ thân ta thật tế không thể chịu nổi thảm trạng của những người này, liền làm sai quân lệnh, tự tha cho chúng đi”.
Thanh âm đến đây, khe khẽ dừng lại, khóe miệng Cao Hoan nhếch nhếch một hồi, rồi cuối cùng cũng phát ra tiếp những lời cay đắng:
“Và thế là, Tĩnh Hải tướng quân để giữ quân uy, đã đem phụ thân ta treo chết ở cửa quân doanh”.
Tay Nhậm Phi Dương không khỏi run run, dường như không còn nắm nổi dây cương, đột nhiên hắn không dám nhìn Cao Hoan nữa.
“Ngươi biết sao không?” Cao Hoan đột nhiên cười lớn, ngược lại với sự lạnh lùng khắc chế thường ngày, giờ phút này giữa hai mi hắn là cừu hận và căm phận không gì át được, “Có những lúc, giống như tổ phụ của ngươi giết người như thế là vô tội; Còn phụ thân của ta không giết người nhưng lại bị đem xử tử! Đó là thói đời.. Đó là đạo lý người ăn thịt người!”
Trong nụ cười dài, hắn rút kiếm chỉ thẳng trời cao, ánh mắt sáng rực như lôi điện.
Nhậm Phi Dương dù là người hung hăng càn quấy cách nào cũng không dám đối mắt với thứ nhãn thần đó, im lặng cúi đầu.
“Mẫu thân của ta trở nên điên dại, mang theo ta chạy ra biển. Sau đó, một hộ ngư dân cứu được chúng ta. Người ta thấy mẫu thân ta xin đẹp, bản thân lại bần hàn không có cách gì cưới vợ, nên không hiềm người là kẻ điên, cưới về làm lão bà”. Nói đến chuyện mẫu thân thụ nhục, ngữ khí của Cao Hoan run rẩy không ít, “Ta trở thành con ghẻ của y, ăn nhờ ở đậu, sinh hoạt không khác gì heo chó. Lúc được chín tuổi, ta trốn khỏi nhà đó, đến Lạc Dương nhờ vả một vị đồng liêu trong quân của phụ thân, từ đó bắt đầu một cuộc sống khác”.
Nói đến câu cuối, trong mắt Cao Hoan hiện lên vẻ tươi cười hiếm thấy, nhìn thẳng trời cao, nhỏ giọng: “Đến lúc hai mươi mốt tuổi, ta học được một thân võ nghệ, vốn dĩ cứ như vậy mà sống hết cuộc đời. Nhưng, trời cao khiến ta tại Lạc Dương gặp được một đội “nhân trung long phượng”, họ cho ta biết, thói đời này kỳ thật có thể đã chuyển đổi ngược lại rồi”.
“Ta đem hết tài năng phụng hiến cho họ, theo họ cùng xâm nhập giang hồ đánh thiên hạ cho đến ngày nay”. Cười cười, Cao Hoa cúi đầu, nhìn kiếm trong tay, thần sắc bắt đầu trở về vẻ bình tĩnh đạm bạc trước sau như một, “Một năm trước, ta cuối cùng cũng lấy đủ dũng khí quay về ngư thôn ấy, tìm đến hộ gia đình ấy, nhưng lại chậm mất một bước. Ngày trước khi ta về, người mẹ bị điên của ta không chịu nổi đọa đày, đã hạ độc chết kế phụ”.
“Khi ta về đến, người đã bị người trong tộc lạm dụng tư hình chỉ còn thoi thóp. Sau đó, tộc trưởng hạ lệnh, đem thứ độc dược hại chết kế phụ ta cho người uống vào, coi đó là lấy cái đạo của người đem trả cho người.
Ta đến quá chậm, độc đã lan vào phế phủ. Ta không có gì cứu chữa người... Ôm người suốt một đêm, trơ mắt nhìn người bị độc dược hành hạ từ từ rồi chết.
Trước khi người lâm tử, thần trí đột nhiên thanh tỉnh, cầm chặt tay ta, ngón tay bấu sâu vào trong thịt. Mẫu thân không còn điên nữa, người nghiêm giọng yêu cầu ta phát thệ, vô luận là dùng thủ đoạn gì, trong đời này nhất định phải báo cừu! Một nhà lớn bé của Nhậm Hoàn Vũ, không được bỏ qua một người nào!”
Ánh mắt của hán quét sang, khiến Nhậm Phi Dương giật nẩy mình, khí lạnh bốc lên rợn người.
“Ngươi... Chính là vì lời thề đó, mà tìm đến nơi này?” Nhậm Phi Dương mất đi vẻ sắc bén thường ngày, không dám đối mặt với hắn, ngoảnh đầu qua một bên, láp bắp nhỏ giọng hỏi, “Đến... đến tìm nhà ta báo cừu?”
Cao Hoan mặc nhiên cười đáp: “Đúng. Kỳ thật ta đã sớm biết cả nhà Nhậm tướng quân trở về Thái Bình phủ. Nhưng mà, lúc đó ta mới vừa gia nhập Thính Tuyết lâu, có rất nhiều nhiệm vụ cần phải hoàn thành, nhất thời không có cách nào thoát thân. Cho đến gần đây sau khi bình xong Giang Nam, chinh phục được Bái Nguyệt giáo, trong lâu tạm thời bình tĩnh, ta mới từ biệt Lâu chủ đi xử lý ân oán cá nhân”.
Dừng lại một chút, mắt Cao Hoan lóe lên nhãn quang đạc hữu của sát thủ: “Đương nhiên, ta cũng không muốn xuất thủ bừa bãi. Vì để xác định người chính là cháu duy nhất của Nhậm Hoàn Vũ, ta cứ nhất mực quanh quẩn ở trong vùng nghe ngóng, lại cẩn thận nhìn bội kiếm và lộ số võ công của ngươi”.
Nhậm Phi Dương có điểm không ngờ, nhìn đối phương, khóe miệng lộ ra nụ cười khổ: “Ngươi... ngươi quả nhiên vì giết một người chưa hề quen biết mà trong lòng đã tích toán lâu như thế ư? Đó là chuyện của gia gia ta và cha ngươi mấy chục năm về trước. Cho dù là phụ trái tử thường, nhưng cha ta cũng đã chết nhiều nam rồi... Tính lên đầu ta, chẳng phải là khiên cưỡng lắm sao?”
Thần sắc của Cao Hoan chợt cung kính, nhưng sát khi trong hai mắt bốc lên đầy trời: “Cả đời ta chưa bao giờ làm chuyện gì cho mẫu thân, chỉ có trước khi người chết, đã đáp ứng yêu cầu tối hậu của người. Nói được, thì phải làm được”.
Mấy chục năm đã trôi qua, thậm chí sóng dữ biển Đông đều đã phẳng lặng, những ân oán kia vốn sớm đã bị người lãng quên.
Tuy nhiên, thứ duy nhất mãi mãi bất diệt, đó chính là cừu hận khắc cốt minh tâm!
Cừu hận đáng sợ này cuối cùng đem nợ máu truyền đến thêm một đời nữa.
Chỗ này là nơi hoang dã ngoài Thái Bình phủ, bốn phía không người, thật tế là một chỗ rất thích hợp cho việc giết người.
Gió từ trên núi tràn xuống, mang theo hơi lạnh. Sau một hồi đối thoại, Nhậm Phi Dương từ từ bĩnh tĩnh lại từ những chấn kinh ban đầu, khôi phục lại phong độ bình thường.
Thấy đối phương vô luận như thế nào đều không buông tha cho chính mình, huyết khí của hắn trào lên, không thèm tranh biện gì nữa, cười ha hả phóng xuống ngựa, ngọac tay rút thanh Lệ Ngân kiếm ra, chỉ về phía Cao Hoan: “Vậy được, ta cũng sớm muốn phân cao thấp cùng ngươi. Xuống ngựa lại đây! Cái gì mà Lệ Ngân tất chết về tay Vấn Tình, ta không tin cái truyền thuyết quỷ quái đó”.
Tay phải của hắn giơ kiếm lên ngay mi, trai trái nắm kiếm quyết, thực hiện một thế khởi thức.
Gió núi thổi tấm áo choàng của hắn bay phần phật, nhưng hắn vẫn ổn định như đá, kiếm phong dưới nhãn thần phóng ra một thứ sát khí hội tụ đầy đủ tinh lực. Tên lãng tử hồng y này lúc rút kiếm đột nhiên như biến thành một người khác.
Taycủa Cao Hoan đạt lên đốc kiếm, nhưng không hề động, phảng phất như đang đợi điều gì.
Qua một lúc sau, đột nhiên, một nụ cười lạnh chợt nở ra, hắn ngẩng đầu lạnh lùng phún ra hai tiếng: “Ngã xuống!”
Tiến hô còn chưa dứt, sắc mặt Nhậm Phi Dương đã biến hẳn, thân hình hắn lắc lư vài cái, quả nhiên không thể tự chủ ngã sóng xoài trên mặt đất.
“Ngươi... ngươi đã hạ độc!” Cảm giác torng bụng có cơn đao kịch liệt nhập vào tạng phủ, toàn thân đột nhiên mất hết sức lực, Nhậm Phi Dương rốt cuộc cũng không tránh khỏi biến sắc, rung giọng hỏi, “Người, ngươi quả nhiên đã dùng độc dược!”
Cao Hoan ngược lại không thèm nhìn hắn, điềm đạm nói: “Không sai. Vừa rồi trong tiểu điếm đó, lúc ta kính ngươi một chung đã hạ độc vào trong, kinh nghiệm giang hồ của ngươi quá ít, quả nhiên không hề phát giác, uống ngay vào”.
Nhậm Phi Dương nhìn hắn chằm chằm, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra lan dài xuống trán. Sắc mặt của hắn đã hiện những nét co rút thông khổ, nhưng lòng hắn lại càng đau đớn kịch liệt như cắt, như xé. Hắn cắn chặt răng, dùng lực đến miệng xuất huyết, dùng ánh mắt đã biến thành màu lam tối nhìn Cao Hoan, khàn giọng hỏi: “Vì sao? Vì sao ngươi không chịu phóng thủ đấu cùng ta một trận, mà lại dùng thủ đoạn ti bỉ!”
Hắn không cam tâm, vô cùng không cam tâm!
Nếu như chiến tử dưới kiếm của Cao Hoan như thế dù sao vẫn là một chuyện thống khoái, nhưng bị chết vì độc dược như thế này, khiến hắn dù có chết vạn lần cũng không cam tâm.
“Ngươi đừng có quên, ta không phải là hiệp sĩ, ta là một sát thủ bất chấp thủ đoạn”. Cao Hoan nhìn vẻ thống khổ và cố nén của hắn, lạnh lùng nói, “Vốn ta cũng muốn dành cho ngươi một cái chết thống khoái, nhưng thật bất hạnh là ta đã đáp ứng với mẫu thân của ta, muốn ngươi chết giống như người vậy: chịu hết mọi thống khổ rồi mới chết. Do đó, ta đã hạ thứ độc dược “Cửu thiên thập địa, ma thần câu diệt” này”.
Nhậm Phi Dương đã không còn nói nổi nữa, mồ hôi lạnh rớt lộp độp từ mũi hắn. Chỉ thoáng chốc, ngay cả mồ hôi của hắn cũng biến thành một màu xanh nhạt đầy quỷ dị! Đó là một loại độc chất gì mà đáng sợ vậy?
Nhìn nam tử đứng trước mặt, đôi mắt vốn trong sáng của hắn hiện giờ chỉ toàn là oán độc!
Cao Hoan vỗ vỗ thanh Vấn Tình trong tay, khóe miệng chợt nở ra một nụ cười kỳ dị, dường như là vui mừng, lại có vẻ đau thương ai oán: “Ngày ấy ngươi đề nghị giao hoán bội kiếm, ta lúc đó đã hỏi ngươi có hối hận không, ngươi lại đáp rằng không hối. Xem ra, truyền thuyết rất đáng tin, chủ nhân của Lệ Ngân kiếm nhất định phải chết dưới kiếm Vấn Tình”.
Hắn chuyển thân, phóng người lên ngựa: “Ngươi cứ ở đó từ từ chờ chết... Ta không tiếp ngươi nữa”.
Thúc ngựa quay người, hắn lại nhìn Lệ Ngân kiếm trên mặt đất một lần nữa, dường như có chút đắn đo, cuối cùng thở dài: “Thanh kiếm này coi như cấp cho ngươi bồi táng!”
Cao Hoan toàn thân bạch y như tuyết, chuyển đầu chạy được vài bước, đột nhiên quay lại hỏi: “Người còn lời cuối cùng gì muốn nói?”
“Ta chỉ hận... hận bản thân chưa nhìn được cái gì là giang hồ mà đã chết ở đây”. Nhậm Phi Dương gian nan há miệng lấy hơi, ánh mắt dĩ nhiên có màu lam đen kỳ dị, “Nếu như... Nếu như Phong sa nhìn thấy bộ dạng của ngươi như thế này... Cô ấy có còn thương tâm nữa không...”.
Chỉ thoáng cái, ngay cả âm thanh của hắn cũng trở nên đứt quảng không thành lời. Độc tính của độc dược quá mạnh, có thể nói nó là số một!
Nghe câu nói đó của hắn, Cao Hoan lập tức chấn động, sắc mặt có chút biến hóa vi diệu.
Vô thức thò tay vào trong lòng, ngón tay băng lãnh của hắn chạm vào lọn tóc ôn nhu. Lúc ấy, không biết hắn nghĩ ra điều gì, mặc nhiên cúi đầu, sát khí mất hết, chuyển thân thúc ngựa chạy đi.
Nhậm Phi Dương lắc lư quỳ gối dưới đất, đưa tay chặn yết hầu, cảm thấy nội thể như bị lửa đốt, nhưng hàng trăm nghìn con kiến cán đốt, một thứ thống khổ không thể nói thành lời, khiến hắn như điên như cuồng! Ánh mắt của hắn đã biến thành một màu lam đen quỷ dị, tay của hán bắt đầu co giật cào cấu mặt đất, cho đến khi bàn tay ứa đầy máu huyết mơ hồ.
Trong lúc tối tăm cào cấu loạn lên như thế, hắn vô ý chạm đến thanh bội kiếm rơi trên mặt đất.
Cố nhướn đôi mắt đã bị độc làm cho biến sắc, hắn sờ nắn thanh kiếm Lệ Ngân mang đến vận rủi này. Chần chờ một chút, hắn bắt đầu cố nắm chặt cán kiếm. Cao Hoan dù sao vẫn còn có chút nhân từ... Bởi vì hắn còn lưu lại thanh kiếm này!
Con người đi phục cừu mà hắn tùy tiện coi là tri giao ấy đáo để có tấm lòng phức tạp như thế nào, mà nhận di ngôn của mẫu thân phục cừu hạ độc, lại lưu thêm thanh kiếm cho hắn?
Nhậm Phi Dương cắn chặt răng, cầm chặt thanh kiếm đó, nhưng không còn lục nào rút kiếm tự vẫn.
Hắn bèn đạt kiếm trên mặt đất, nhào người về phía mũi kiếm cho nó cắm thẳng vào bụng.
Tuy nhiên, hắn không hề ngã lên kiếm.
Một cánh tay đã kịp thời chụp lấy hán, đồng thời lấy thanh kiếm đi.
Trước khi hôn mê vì kịch độc, hắn còn kịp nghe được một âm thanh của nữ tử than dài cách đó chỉ vài xích: “Tiểu Cao làm việc quả nhiên là quyết liệt như vậy. Chỉ là... Ai...”.
Lời than chưa dứt, cánh tay đó đã điểm liên tiếp lên mười hai đại huyệt trên người hắn.