Sắc trời đã tối, ăn cơm xong, chỉ mình Cao Hoan lưu lại trong đình.
Hắn dường như đã quen ở một mình, muốn tĩnh tọa trên mặt đất mà không bị quấy nhiễu.
Còn Nhậm Phi Dương hiếu động đã cùng bọn hài tử chơi đùa, nói cười ha ha náo loạn cả lên.
Bọn hài tử đã sớm không còn sợ hắn nữa, đổi lại rất thân mật với vị thúc thúc như đứa con nít lớn tuổi này vậy. Bọn nữ hài cứ cười hì hì đứng một bên nhìn, trong khi các nam hài đã sớm ba chân bố cẳng leo trèo lên người của hắn. Hắn hét to một tiếng, đột nhiên ôm cả đám nam hài lên cùng một lượt!
Phong sa ngồi bên cửa sổ, nhìn một đám náo nhiệt trong đình, khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm. Ở một mình ở Thái Bình phủ đã mấy năm nay, Thiên Hậu từ này chưa bao giờ có một ngày vui vẻ thế này.
Tuy nhiên, quét mắt nhìn đến Bạch y nhân ảnh ngồi một góc cô đơn bên ấy, nhãn thần của nàng chợt ảm đạm lại rất nhiều.
Trước mắt nàng không ngừng hiện ra nhãn thần vừa rồi của Cao Hoan.
Trong chốc lát, trong mắt hắn hiện ra nổi thống khổ kịch liệt, dường như là như từ lớp băng chợt xuyên phá ra một dòng nham thạch!
Con người này... Sâu trong nội tâm của hắn rốt cuộc là đang nghĩ gì?
Trong không khí náo nhiệt hoan đằng như thế, hắn lại như một kẻ bàng quan, từ xa nhìn lại, thứ khó gần nhất là nhãn thần của hắn, trong đó có bao nhiêu là tịch liêu và suy vọng.
Nhìn Cao Hoang ngồi một mình trong góc đình dưới cây Nguyệt quế, nàng cuối cùng cũng đẩy cửa, bước về phía đó.
Nàng còn chưa đến quá ba trượng cạnh người hắn, Cao Hoan cũng không hề quay đầu, nhưng lại hờ hửng cất tiếng: “Diệp cô nương, cô có tin là trên đời này có lá cỏ Tam diệp thảo bốn cánh không?” Lời hắn hỏi xem ra rất kỳ quái.
Phong Sa sững người một lúc, lắc đầu cười khổ: “Ta nghĩ là không có”.
“Cô sai rồi”. Cao Hoan từ từ quay người, bước lại gần, để một chiếc lá lên tay nàng.
Nằm rõ ràng trên lòng bàn tay nàng lúc ấy là bốn phiến lá được xếp thành hình chữ “Thập” rất tinh xảo, xanh mát sum sê.
Lá Tam diệp thảo có bốn cánh!
“Ai da!” Phong sa vừa kinh vừa mừng, nhịn không được buột miệng kêu lên một tiếng, “Ngươi tìm thấy ở đâu vậy?”
“Từ nắm lá cỏ Tiểu Phi quẳng đi mà lấy lại”, Cao Hoan khe khẽ cười, suy tư, “Có lúc, nó ở trong tay người, nhưng bản thân người ta không hề phát giác, nên mới vứt bỏ nó đi... Tam diệp thảo có bốn cánh kỳ thật không khó tìm”.
Phong Sa ngẩng đầu, phát giác nụ cười mỉm lần này của hắn không còn sự lãnh khốc trước kia nữa. Đó là một nhãn tình đầy dẫy ánh sáng ấm áp, thậm chí gương mặt nghiêm lạnh anh tuấn của hắn cũng nhu hòa lại không ít.
Trong lòng nàng đột nhiên dâng lên một nổi niềm ấm áp, không biết vì sao mà giọng nói chợt run run: “Ngươi... tặng nó cho ta sao?”
Bàn tay của Cao Hoan chợt khẽ rung động không dễ gì phát giác, rồi từ từ rút lại. Mục quang của hắn nhanh chóng lạnh lùng trở lại.
“Nếu thích, thì cứ giữ lấy”. Hắn nói với giọng rất nhạt nhẽo, lại bồi thêm một câu, “Ta hy vọng cô có thể hạnh phúc”.
Phong Sa trầm mặc một lúc, đưa tay lấy từ trong lòng ra một vật, rồi đưa ra: “Ngươi tặng ta Tam diệp thảo, vậy hãy lưu lại cái này”.bg-ssp-{height:px}
Cao Hoan sững người, thứ đặt vào tay là một lọn tóc xanh, bị tết thành một búi rất đẹp. Đó chính là mớ tóc mà hắn dùng kiếm cắt xuống từ trên đầu Phong Sa. Ngón tay băng lãnh của hắn nhẹ tiếp xúc lên từng sợi tóc mềm mịn như nước.
Nhất thời, hai bên không ai nói nên lời gì cả.
Thật lâu sao, Phong Sa mới hỏi: “Ngày mai ngươi cùng Nhậm công tử đi Thần Thủy cung?”
“Ừ”. Cao Hoan chỉ ừ một tiếng, không đáp lời nào nữa.
“Nhưng vết thương trên đùi của ngươi còn...” Thanh âm của nàng rõ ràng là khẩn cấp và quan tâm.
“Không hề gì, vết thương ngoài da thịt ấy mà”. Âm thanh của Cao Hoan vẫn điềm đạm và bình tĩnh y như cũ.
Phong Sa trầm mặt thật lâu, cuối cùng thở dài: “Hai người... cùng ta bình thủy tương phùng, đáng ra không cần phải như thế. Vị Cung chủ đó lợi hại phi hường... Đúng vậy, các người không cần đi mạo hiểm”.
Cao Hoan trầm mặc.
Trong lúc trầm mặc, hắn đột nhiên nói một câu vô cùng kỳ quái: “Kỳ thật Nhạc Kiếm Thanh là người ích kỹ”.
Phong Sa biến sắc, dường như phẫn nộ, lạnh lùng bài xích: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”
“Ta không phải bôi nhọ hắn. Nhạc Kiếm Thanh là đối thủ duy nhất mà ta kính phục thời niên thiếu. Cách làm người và võ công của y không có kẻ cùng thế hệ trên giang hồ nào có thể sánh vai được”, Cao Hoan khe khẽ thở dài, trong mắt hiện đầy hồi ức tang thương, “Năm ấy ta cùng y trước sau giao thủ hết hai lần, đều không phân thắng phụ, do đó ước định sau này sẽ có trận quyết phân cao thấp lần thứ ba. Không ngờ, cuộc ước hẹn này chưa hoàn thành, y đã trở thành người thiên cổ”.
“Ta tuy kính phục hắn, nhưng không có cách gì gật bừa với hành vi cuối cùng của hắn:
Trước khi chết, hắn cuối cùng cũng biểu bạch tâm sự của y với nàng. Đó chính là sự ích kỷ của hắn. Bởi vì hắn rõ ràng là biết rõ mình sẽ lập tức chết đi, nhưng vẫn có níu kéo nói ra hết với nàng, khiến nàng thống khổ cả đời.
Hắn tại sao lại không nghĩ, lúc đó nàng mới có mười sáu tuổi, nhỏ như thế, đơn thuần như thế, có những chuyện không nên để cho nàng nghe nàng thấy, cần phải biết ràng, cuộc đời của nàng còn chưa đơm hoa kết trái, thế mà lại đành đoạn đem hủy mất đi.
Hắn nếu thật sự yêu nàng sâu đậm, thì sẽ không vì cái “Đã Đến, Đã Sống, Đã Yêu” ấy mà khiến nàng đeo lên người khối đá như thế này;
Hắn đáng ra nên giữ cái bí mật ấy, nhất mực cho tới chết, để khiến cho nàng khoái khoái lạc lạc mà tiếp tục sống còn...”.
Cao Hoan vừa nói, vừa từ từ đi tránh ra.
Hắn nói rất bình tĩnh, rất ung dung, tựa hồ nhữ đã suy nghĩ rất lâu rồi mới phát ra những lời này.
Phong Sa nhìn sau lưng hắn, ngơ ngẩn thật lâu, đột nhiên đưa tay che mặt, bật khóc thảm thiết dưới góc cây Nguyệt quế.
Thật nhiều năm rồi, chuyện này cứ nhất mực đày đọa tâm trí nàng. Mỗi đêm về nàng đều mang ra sám hối. Đây là lần đầu tiên có một người từ một góc độ khác nhìn sự kiện này, an ủi cho nàng, khai giải cho nàng.
Con người ấy, sao có tồn tại một tấm lòng như thế a...