Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

chương 56: chương 56: thiên hạ minh.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Biển Tử Vong là Thiên đường của Địa Ngục Ám Ma thú. Nhưng cũng có không ít người thành lập thế lực ở đây, mục đích là săn bắt các Ám Ma thú trung giai ở các đảo trên Hải Vực.

Những người này, ngoài thế lực lớn như các Đại Tu La của Địa Ngục Ma tộc, còn có một số chủng tộc khác nữa, như Ám Tinh Linh, Hắc Ám Nghị Hội. Cũng có mấy Đại thương nhân của Nhân tộc.

Biển Tử Vong đầy rẫy chết choc và khí tức tử vong. Nhưng mà đối với những thế lực này, đây cũng chính là Thiên đường của thương nhân. Biển Tử Vong có Ám Ma thú sinh sống, dưới đất lại có rất nhiều mỏ sắt, dược liệu. Đây đều là những thứ mà bọn họ theo đuổi.

Dĩ nhiên, trừ Ma tộc, các chủng tộc khác muốn tiến vào chiếm giữ những hải đảo này, đều phải được Ma tộc cho phép.

Trong số mấy thế lực lớn ở Hải Vực này, Thiên Hạ Minh là lớn nhất.

Thiên Hạ Mình thành lập cách đây đã hơn hai nghìn năm. Không một ai biết chủ nhân phía sau là ai. Nhưng các thế lực lớn trên Đại lục Hằng Nguyên đều biết, thực lực của Thiên Hạ Minh cực kỳ khủng bố.

Thậm chí còn có truyền thuyết, chủ nhân đứng sau hậu thuẫn cho Thiên Hạ Minh chính là một cường giả Thần Vực.

Bởi vì, các cao thủ gia nhập Thiên Hạ Minh có rất nhiều Thánh Vực trung giai, thậm chí có cả cao giai.

Thiên Hạ Minh cũng không phải là thương hội nhưng lại đại diện cho thương hội. Bọn họ có phường thị, chuyên buôn bán các loại lợi ích. Ngoài ra, bọn họ cũng có dong bình đoàn. Chỉ cần ngươi cho một cái giá, nếu có đủ tiền, thậm chí có thể thuê một cường giả Thánh Vực làm hộ vệ.

Tất nhiên, để thuê một cường giả Thánh Vực làm hộ vệ, tin rằng có rất ít đại thế lực có thể bỏ ra lượng lớn tiền tài này.

Có thể nói, chỉ cần yêu cầu của ngươi không phải quá mức không thực tế, như vậy, Thiên Hạ Minh nhất định sẽ đáp ứng phục vụ ngươi.

Hiện tại, chỗ Hoàng Long đang đứng chính là sàn đấu giá của Thiên Hạ Minh ở Hải vực Tử Vong.

Đây cũng là một trong số những sàn đấu giá lớn nhất của Thiên Hạ Minh trên khắp Đại lục Hằng Nguyên.

Hoàng Long nhìn thanh kiếm trên bàn đấu giá kia, chính là thanh ma pháp kiếm mà mình đã luyện chế rồi đem ủy thác cho Kiều Trì Gia tộc đấu giá. Có điều, Hoàng Long không nghĩ đến, thanh ma pháp kiếm bị trộm lại công khai xuất hiện ở sàn đấu giá này của Thiên Hạ Minh.

Sau khi đi tới hải đảo. Hoàn Long dùng thần thức cảm ứng vị trí của ma pháp kiếm, sau đó đến được chỗ này.

“Thiếu chủ, không nghĩ tới ma pháp kiếm lại ở trong tay của Thiên Hạ Minh.” Đứng phía sau Hoàng Long, ánh mắt Bác Cách cũng lộ rõ vẻ phức tạp. Không nghĩ tới lại có liên quan đến Thiên Hạ Minh.

Thực lực của Thiên Hạ Minh, có thể so với năm đại đế quốc trên Đại lục Hằng Nguyên.

“Hẳn không phải là Thiên Hạ Minh gây nên.” Hoàng Long mở miệng nói.

Buổi đấu giá thượng phẩm, có khi là đấu giá đồ của mình, cũng có khi là do khách hàng ủy thác.

Hơn nữa, Hoàng Long cho răng, với thế lực của Thiên Hạ Minh, không thể nào làm ra cái chuyện trộm cắp này. Lại càng không có khả năng đã lấy trộm rồi còn mang ra đấu giá. Thiên Hạ Mình há lại thiếu vài trăm kim tệ?

“Nói để tất cả mọi ngươi rõ ràng. Ngày trước, Kiều Trì gia tộc của Vương quốc Lục Thông tổ chức đấu giá ma pháp kiếm, thanh ma pháp kiếm này chính là thanh kiếm đầu tiên mà Kiều Trì gia tộc muốn đấu giá, chính là thanh ma pháp kiếm bị trộm mất.” Lúc này, đấu giá sư trên sàn đấu giá chỉ vào ma pháp kiếm giới thiệu.

Nhất thời khiến cho toàn bộ các thế lực lớn cùng các chủng tộc ở sàn đấu giá ồ lên nghị luận.

“Đấu giá trường chúng ta cùng khổ chủ thương nghị, thống nhất, giá khởi điểm của thanh ma pháp kiếm này là mười lăm vạn kim tệ!” Đấu giá sư rất hài lòng với cảnh tượng khẩn trương của mọi người, thừa cơ nói.

Quả nhiên! Ánh mắt Hoàng Long lóe lên.

Thanh ma pháp kiếm này là do người khác trộm, sau đó mới ủy thác cho Thiên Hạ Minh bán đấu giá.

Dưới ánh mắt soi mói của Hoàng Long, hội trường đấu giá bắt đầu cạnh tranh kịch liệt. Mức độ kịch liệt không kém gì lúc Kiều Trì gia tộc đem đấu giá thanh ma pháp kiếm thứ hai.

Cuối cùng, thanh ma pháp kiếm này được Hắc Ám Nghị Hội dùng cái giá hai trăm vạn kim tệ giành được.

Hắc Ám Nghị Hội ở Địa Ngục Ma Tộc địa vị rất cao, giống với địa vị của Quang Minh Giáo Đình đối với Nhân tộc ở Đại Lục Hằng Nguyên. Đây chỉ là nói về địa vị. Nếu luận về thực lực, Quang Minh Giáo Đình mạnh hơn Hắc Ám Hội Nghị không ít.

Kế tiếp, Thiên Hạ Minh đấu giá một vật, là một quả trứng rất lớn. Là trứng của Ám Ma thú Thần thú Trung giai Thâm Hải Ma Kình.

Ngay cả Hoàng Long cũng có chút kinh ngạc.

Trên trung giai là cao cấp, trên nữa là siêu cấp. Đẳng cấp Thần thú Thâm Hải Ma Kình lúc này mặc dù chưa thể so với Siêu cấp Thần thú Thiên Thanh Mãng Ngưu tư chất cực cao, nhưng dù sao cũng là Thần thú, còn là Thần thú Trung giai. Ở Đại lục Hằng Nguyên cực kỳ hiếm thấy.

Thiên phú của Thần Thú cũng rất cao. Dưới tình huống bình thường cũng có thể đạt đến Thánh Vực.

Mặc dù quả trứng lớn này cần một thời gian dài đầu tư tâm huyết cùng kim tệ để đào tạo, nhưng tương lai sẽ là Cường giả Thánh Vực. Trứng của Ám Ma thú Thần thú Trung giai Thâm Hải Ma Kình vừa xuất hiện đã khiến cho hội trường lần nữa cao giọng ồ lên đầy kinh ngạc.

Có điều, đấu giá Ám Ma thú Thần thú Trung giai Thâm Hải Ma Kình, giá khởi điểm cao đến kinh người. Lên đến một trăm vạn kim tệ.

Giá tiền này, ở sàn đấu giá, có không ít thế lực lớn cũng phải chùn bước.

Dĩ nhiên, đối với một vài thế lực cực lớn, mấy trăm vạn kim tệ cũng chỉ là một con số mà thôi. Có thể tưởng tượng, phiên đấu giá này sẽ kịch liệt đến mức nào.

Bất quá, cái trứng Ám Ma thú Thần thú Trung giai Thâm Hải Ma Kình này còn không đáng để Hoàng Long chú ý đến. Mua trứng này về, còn không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể đào tạo thành Ma thú Thánh Vực. Lãng phí tinh lực. Chẳng thà đi tìm bắt con hơn.

Từ sau khi kết thúc đấu giá Ma pháp kiếm, mặc dù Hoàng Long không có rời khỏi đấu giá trường, nhưng đã sớm sử dụng Thiên Nhãn thông cùng Thiên Nhĩ thông chú ý quan sát hậu viện. Mang ma pháp kiếm đi đấu giá, cái tên ăn trộm kia nhất định sẽ quay lại để lấy kim tệ.

Không bao lâu sau, Hoàng Long chú ý một đôi nam nữ trẻ tuổi tiến vào hậu viện, cầm lấy phách mại kim từ tay người phụ trách đấu giá.

Nam vô cùng anh tuấn, nữ xinh đẹp đến mức yêu mị.

"Đại Tu La." Hoàng Long ngẩn ra, nụ cười trên mặt biến mất.

"Chúng ta đi thôi." Hoàng Long đứng lên, nói với Bác Cách.

Bác Cách nhìn thấy thần sắc của Hoàng Long, đoán rằng đã có kết quả, vội vàng cung kính đi theo sau Hoàng Long.

Khải Địch cùng Tô Lệ Tư ra khỏi đấu giá trường của Thiên Nghĩa Minh, sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, xác định không có ai theo sau mới xuất ra hai cánh, bay ra khỏi hải đảo. Đến một hoang đảo không người khác mới hạ xuống.

Thoáng cái đã có trong tay hai trăm vạn kim tệ, làm cho Khải Định không nhịn được, trong lòng vô cùng hưng phấn: “Ta đã nói rồi, thanh ma pháp kiếm bị trộm, làm sao có người biết được là chúng ta làm. Cho dù biết, một cái Kiều Trì tiểu gia tộc ở Vương quốc Lục Thông cũng có thể làm được gì?”

Tô Lệ Tư nói: “Mặc dù đã mang đấu giá ma pháp kiếm, nhưng chúng ta cũng nên lo liệu cho thỏa đáng. Nghe nói chủ nhân của nó cũng là cường giả Thánh Vực.

“Thánh Vực?” Khải Địch quệt mũi, trên mặt lộ vẻ giễu cợt: “Một Thần Tượng sư của Ải Nhân tộc thì có tài cán gì? Ta nói Lệ Tư ngươi cần gì phải khẩn trương như thế. Cho dù chủ cũ của nó là Thánh Vực, chẳng lẽ còn dám tới tìm hai Đại Tu La chúng ta kiếm phiền toái sao? Ta lại hi vọng hắn tới. Chúng ta tới Đại lục Hằng Nguyên chẳng phải cũng để tìm tung tích của hắn hay sao? Nếu hắn đến, chúng ta có thể bắt lấy hắn. Hắc, hắc!”

Trên đôi mắt mỹ lệ của Tô Lệ Tư hiện lên một tia bất mãn cùng chán gét. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cũng sẽ không hợp tác cùng hắn.

Lúc này, phía sau hai người vang lên một âm thanh non nớt: “Ngươi thật nghĩ là có thể bắt được ta?”

Hai người cả kinh, quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một đứa bé và một lão đầu đi đến.

Thấy một đứa trẻ nhân loại và một lão đầu, hai người đều ngẩn ra.

Sau khi xác định bốn phía không còn người nào nữa, Khải Địch hồi tưởng lại lời đứa trẻ vừa nói, chỉ Hoàng Long hỏi lại: “Đứa trẻ nhân loại, ngươi vừa mới nói cái gì? Không phải ngươi nói ngươi chính là Thần Tượng Sư kia chứ?”

“Thanh ma pháp kiếm kia là ngươi chế tạo?” Nói xong, Khải Địch cười ha hả.

“Nghe nói, Thần Tượng Sư kia là cường giả Thánh Vực, chẳng lẽ ngươi cũng vậy?” Khải Địch lại cất tiếng cười lớn hơn.

Đây là điều buồn cười nhất mà hắn từng nghe qua. Một đứa bé có thể chế tạo ra một thanh kiếm có thể so sánh với thần khí ma pháp kiếm? Còn là một cường giả Thánh Vực?

Ma Thần ở trên cao, đây chẳng phải là càng hoang đường hơn sao?

Truyện Chữ Hay