Hoàng Long Chân Nhân Dị Giới Du

chương 51: chương 51: lực lượng thần bí.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quần Tiên Các là đỉnh cấp bảo khí. Linh trận không ít hơn Ngũ Ngục Thần Đỉnh. Trận tâm là Đại Diễn Thần Lôi trận. Lúc này, Thiên Thanh Mãng Ngưu bị vây ở tâm trận đang rống giận, cuồng nộ. Từng đợt lực lượng cuồng bạo từ thân thể nó oanh kích ra ngoài. Không chỉ đánh cho Đại Diễn Thần Lôi trận không ngừng lay động, mà cả Quần Tiên Các cũng bị chấn vang, phát ra tiếng kêu ong ong.

Thời gian trôi qua, Thiên Thanh Mãng Ngưu dần vượt qua thời kỳ suy yếu, bắt đầu thích ứng với lực lượng của bản thân. Phát ra hung uy ngập trời. Làm cho Hoàng Long có chút giật mình, uy thế của đầu ngưu này không kém hơn Ma thú Thánh Vực Trung Giai Kim Tình Tử Viên bao nhiêu.

Nhìn thấy uy thế của Thiên Thanh Mãng Ngưu, Hoàng Long cảm thấy rất cao hứng, không uổng công lúc trước cùng Công chúa Ma tộc kịch chiến một hồi. Có điều, nếu chỉ nhìn được mà không ăn được đầu ngưu này, vậy thì được không bù nổi mất.

Bác Cách theo mệnh lệnh của Hoàng Long, khoanh chân ngồi phía sau, lần nữa đem ma lực chuyển sang người Hoàng Long.

Hai tay Hoàng Long vung lên, Quần Tiên Các bay lên, lơ lửng giữa không trung. Sau đó, từ trong miệng Hoàng Long, một luồng Tiên Thiên Chân Hỏa được phun ra. Nhận được trợ giúp từ ma lực của Bác Cách, Tiên Thiên Chân Hỏa không ngừng rót vào Quần Tiên Các.

Sau khi Tiên Thiên Chân Hỏa bao trùm Quần Tiên Các, Đại Diễn Thần Lôi trận bên trong Quần Tiên Các liên tục bắn ra các tia tử lôi to bằng ngón tay cái, cuồng bạo nhằm hướng Thiên Thanh Mãng Ngưu mà đánh xuống. Xích Luyện Hỏa Tinh trận, Phi Yên trận, cùng tất cả các đại trận đều lần lượt khởi động.

Tử Lôi cuồng bạo. Chân Hỏa tràn ngập. Yên vụ (khói) đầy trời.

Thiên Thanh Mãng Ngưu vốn đang cuồng bạo, cảm thấy bất an, nhất thời liên tục kêu lên thảm thiết.

Rống! Rống! Thiên Thanh Mãng Ngưu nộ khí trùng thiên! Nó chưa từng trải qua đại nạn như thế này.

“Đứa trẻ loài người, mau thả lão ngưu ta ra!”

"Thả ta ra ngoài! Nếu không, chờ khi ta ra được, ta nhất định phải đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

Nghe Thiên Thanh Mãng Ngưu trong Quần Tiên Các phát lời "đe dọa", Hoàng Long cười nhạt một tiếng, ngược lại, gia tăng pháp lực.

Ma lực của Bác Cách trong cơ thể Hoàng Long không ngừng được chuyển hóa thành Tiên Thiên chân nguyên. Do đó, Hoàng Long cũng không lo lắng pháp lực trong người cạn kiệt.

Ban đầu, Hoàng Long thu phục hai thú Bì Nhĩ và Ân Đệ, có thể nói là do cơ duyên. Hai thú vừa trải qua chém giết, sinh mệnh bị đe dọa. Sau khi nghe Hoàng Long nói có thể chữa trị cho chúng nên chúng mới bất đắc dĩ đồng ý làm ma sủng cho Hoàng Long. Mà đầu Thiên Thanh Mãng Ngưu này không có được thời cơ tốt như vậy. Hoàng Long muốn thu phục nó, cũng chỉ có một biện pháp, chính là đem thú tính của Thiên Thanh Mãng Ngưu mài dũa, để cho nó tâm phục khẩu phục mình mới được.

Mười mấy phút trước, Thiên Thanh Mãng Ngưu nộ uy, cuồng bạo, tức giận, không ngừng mắng mỏ, đe dọa, hận không thể đem cái đứa trẻ nhân loại này ra gặm xương (trâu mà gặm xương, nó nghĩ nó là khuyển chắc ^_^), hút máu. Nhưng nửa giờ sau, trải qua sự hành hạ của lôi, hỏa, yên vụ trong Quần Tiên Các, trên thân thể khổng lồ của Thiên Thanh Mãng Ngưu, vết thương chồng chất, máu thịt lẫn lộn, tiếng mắng dần dần nhỏ đi, thanh âm lộ ra vẻ cầu khẩn.

Có điều, lúc này nó vẫn chưa chịu khuất phục.

Một canh giờ qua đi. Thiên Thanh Mãng Ngưu lần nữa nổi giận. Có điều, sau một giờ bị tra tấn, uy áp đã giảm, tiếng rống giận nhỏ đi rất nhiều. Hơn nữa, sau mỗi lần rống giận là một trận thở dốc.

Bị vây trong trận, nhìn xung quanh, tử lôi, chân hỏa đầy trời. Hai mắt Thiên Thanh Mãng Ngưu dần dần sợ hãi, những thứ này mặc dù không làm nó trọng thương, nhưng mỗi lần bị đánh trúng, toàn thân đều tê dại. Đặc biệt là những chân hỏa kia, bám dai như đỉa. Một khi dính vào, toàn thân đau rát, linh hồn cũng bị thiêu đốt.

Những màn yên vụ màu đen kia cũng không chịu được. Làm cho nhãn ngưu cay xè, nước mắt tuôn ra. Cơ thể khó chịu vô cùng.

Thế này quả thực là Tu La Thâm Uyên trong truyền thuyết. (giống tầng địa ngục của nhân loại).

Chẳng lẽ, đành làm ma sủng cho đứa trẻ nhân loại kia? Nhìn bộ dáng của cái tên Địa Long với Kim Tình Tử Viên kia hình như cũng là ma sủng của đứa trẻ này sao? Nói vậy, có vẻ như làm ma sủng cho đứa trẻ nhân loại này cũng không phải là chuyện khuất nhục gì.Thiên Thanh Mãng Ngưu cuối cùng cũng không chịu được, trong đầu xuất hiện ý nghĩ này.

Nhưng mà hắn lại chần chờ, vẫn chưa quyết định.

Lúc này, lôi hỏa lại đánh tới, mãnh liệt hơn.

Cuối cùng, Thiên Thanh Mãng Ngưu bị tra tấn đến cực hạn, dưới tình huống muốn phát điên, hướng Hoàng Long khuất phục.

Thiên Thanh Mãng Ngưu khuất phục. Sau khi lấy danh nghĩa Thú Thần phát lời thề, Hoàng Long tinh thần nhất niệm, đem đầu ngưu thả ra.

Lúc này đã hơn hai giờ đồng hồ.

Bì Nhĩ cùng Ân Đệ nhìn thấy Thiên Thanh Mãng Ngưu kia thê thảm như vậy, toàn thân không nhịn được run lên. May hai đứa mình lúc đấy không giống với đầu ngưu này, nếu không, kết quả có khi còn thảm hơn.

Đây đúng là tìm khổ mà! Sớm biết thế này, cần gì phải chịu khổ.

Bì Nhĩ và Ân Đệ trong lòng thầm nói.

Thiên Thanh Mãng Ngưu từ Quần Tiên Các đi ra ngoài, nhãn thần nhìn thấy đứa trẻ nhân loại này, bất đắc dĩ, vừa tức giận vừa sợ hãi, chậm rãi đi tới trước Hoàng Long, nằm úp sấp xuống.

Trước khi được thả ra, nó đã lấy danh nghĩa Thú Thần phát lời thề, đã không thể đổi ý. Một khi đã như vậy, chỉ có thể khuất phục mà thôi.

Sau này, đứa trẻ nhân loại này chính là chủ nhân của nó.

Nhìn Thiên Thanh Mãng Ngưu cuối cùng cũng chịu khuất phục, Hoàng Long thầm thở ra một tiếng. Sau đó lấy ra vòng linh thú, hướng Thiên Thanh Mãng Ngưu ném tới. Thiên Thanh Mãng Ngưu ánh mắt kinh ngạc kèm nghi hoặc. Vòng linh thú từ trán nó đi vào, sau đó tiến vào không gian trong đầu nó.

Thiên Thanh Mãng Ngưu không nhịn được, sờ sờ đầu. Thế nhưng không hề có vết thương. Lại cảm nhận được mình cùng với linh hồn chủ nhân ở trước mặt có thể liên hệ được với nhau. Nó định mở mồm hỏi, nhưng cuối cùng đành nhịn xuống.

Thiên Thanh Mãng Ngưu cũng giống với Bì Nhĩ và Ân Đệ lúc đầu, hiển nhiên là nghi hoặc lai lịch cái vòng vàng này.

"Đó là linh thú vòng. Chỉ cần ta có một ý niệm trong đầu, có thể làm cho ngươi hồn phi phách tán!" Hoàng Long lạnh lùng nói.

Linh Thú vòng, hồn phi phách tán! Thiên Thanh Mãng Ngưu thân thể run lên. Sau đó nhìn một chút Bì Nhĩ cùng Ân Đệ, chẳng lẽ bọn họ cũng có?

Bì Nhĩ cùng Ân Đệ biết Thiên Thanh Mãng Ngưu trong lòng nghi hoặc, liền gật đầu.

Nhận được khẳng định, ánh mắt Thiên Thanh Mãng Ngưu nhìn Hoàng Long đã có sự thay đổi. Lúc này, Hoàng Long vận chuyển chân khí trong cơ thể, há mồm phun ra một luồng Tiên Thiên chân nguyên, đem Thiên Thanh Mãng Ngưu bao lại. Thiên Thanh Mãng Ngưu khiếp sợ phát hiện, thương thế bên ngoài của hắn dần được chữa trị với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.

Trong chốc lát, so với lúc bị giam trong trận đã có sự khác biệt.

Tiếp theo, Hoàng Long bắn vào trong miệng nó một viên đan dược. Ma lực và thể lực vốn đã tiêu hao hết nhanh chóng khôi phục.

Điều này chẳng lẽ là thật? Khuôn mặt Thiên Thanh Mãng Ngưu tràn đầy khiếp sợ. Chăm chú nhìn vào vị chủ nhân mình mới thuần phục.

Bì Nhĩ cùng Ân Đệ, còn có Bác Cách nhìn thấy đầu ngưu này lộ ra vẻ khiếp sợ thì trong lòng cười thầm, sau này, điều làm người khiếp sợ còn nhiều.

Sau khi thu phục thành công Thiên Thanh Mãng Ngưu, Hoàng Long rời mắt đánh giá vị trí trên hoang đảo mà mình đang đứng. Lúc trước, do vội vã muốn thu phục Thiên Thanh Mãng Ngưu nên không có tâm tư đi dò xét hoang đảo này. Nhưng hiện tại, Hoàng Long cảm thấy trên hòn đảo này dường như có một lực lượng thần bí nào đó.

Cỗ lực lượng này, có một hấp lực cực kì mạnh, thậm chí có thể cắn nuốt hết thảy lực lượng khủng bố. Thế nhưng, Hoàng Long vừa mô hồ cảm thấy, bên trong cỗ hấp lực này, có một sinh mệnh có khí tức mênh mông kinh người.

Bác Cách vốn thận trọng, thấy thần sắc kinh nghi (kinh ngạc, nghi ngờ) của Hoàng Long, liền mở miệng nói: “Thiếu chủ.”

Hoàng Long tập trung nhìn về phía đỉnh núi cao nhất trên hoang đảo, nói: “Trên đảo này có gì đó không đúng. Mọi người cẩn thận, chúng ta đi xem qua một chút.” Nói xong, liền nhảy lên lưng Thiên Thanh Mãng Ngưu, hướng đỉnh núi đó bay đến.

Bác Cách cùng hai thú thấy vậy vội vàng bay theo.

Truyện Chữ Hay