Lúc lâu sau, thấy mọi người vẫn đang trong tình trạng ngẩn người, Bác Cách ho nhẹ một tiếng, sau đó mở miệng nói:
- Xin chư vị ngồi yên tại chỗ. Tiếp theo, chiếc không gian giới chỉ này xin được đưa lên đấu giá.
Những người ngây ra vừa nghe, bình tĩnh lại, đồng loạt ngồi xuống. Tuy vậy, hai mắt vẫn chăm chú nhìn chiếc không gian giới chỉ kia, dường như sợ rằng chỉ cần lơ là, không để ý một chút là sẽ bị biến mất.
Mà tại quảng trường bên ngoài phòng đấu giá, đám người đông nghịt kích động giờ khắc này cũng như ngừng lại.
Hiện trường đấu giá cả trong lẫn ngoài lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh, một mảnh lá rụng cũng có thể nghe thấy[
Bác Cách từ từ nhìn xung quanh một lượt, thấy Hồng Y Đại Giáo Chủ ngồi bên cạnh Nạp Đa, hơi ngừng lại một chút. Người có có lẽ không phát hiện, nhưng Nạp Đa lại thấy được ẩn sâu trong hai mắt đối phương là sự giễu cợt tận cùng, trên mặt không khỏi hiện lên chút tức giận, nhưng hắn cũng chỉ có thể nhịn.
- Chắc hẳn tất cả mọi người đều thấy rằng, chiếc không gian chỉ giới này đặc biệt.
Bác Cách nói đến hai chữ “đặc biệt”, giọng lớn hơn.
Phía dưới, mọi người không khỏi gật gù đồng ý.
- Chiếc không gian giới chỉ này, tuyệt đối là chiếc đầu tiên trong lịch sử Đại lục Hằng Nguyên!
Bác Cách nhấn mạnh lần nữa.
Bên dưới lại thêm một lần gật đầu khẳng định từ mọi người.
Không có ai phủ nhận điều này, cũng không ai dám phủ nhận.
- Nếu đã biết chiếc không gian giới chỉ này vô cùng quý báu…
Nói tới đây, Bác Cách ngừng lại, sau đó nhìn mọi người, chậm rãi nói:
- Hiện tại bắt đầu đấu giá không gian giới chỉ. Giá khởi điểm, một trăm vạn kim tệ!
Một trăm vạn kim tệ!
Một cái giá trên trời!
Trong lịch sử đấu giá của Đại lục Hằng Nguyên, vật có giá khởi điểm cao hơn cái giá này, tuyệt đối không hơn mười!
Mọi người hít mạnh một hơi, nhưng đám người Hồng Y Đại Chủ Giáo Khoa Nhĩ Công chúa Ma tộc An Lôi lại lộ ra vẻ mặt hài lòng. Trong mắt những người này, cũng chỉ có cái giá khởi điểm này mới không làm người ta thất vọng về một chiếc không gian giới chỉ như vậy.
Một chiếc không gian giới chỉ như vậy, cũng chỉ có những người tài giỏi như bọn họ mới có đủ tư cách cạnh tranh.
Và vậy cũng mới thể hiện rõ địa vị cùng thân phận của bọn họ.
Tâm tư mọi người có mặt ở đây không giống nhau.
Cuộc đầu giá bắt đầu, Bác Cách đập thiết chùy đấu giá xuống. Có lẽ do vô cùng khiếp sợ, vô cùng kích động, vô cùng thấp thỏm, một lúc sau, một gia chủ đại gia tộc thuộc Đế quốc Đại Thảo Nguyên bắt đầu khai giá, hét giá xong, cả người thở phào nhẹ nhõm, ngồi tại chỗ, cẩn thận quét ánh mắt về bốn phía.
Đã có người mở đầucho nên màn đấu giá trở nên náo nhiệt hơn.
Sau người gia chủ này không bao lâu, Hoàng thất Đế quốc Bạo Tuyết – Hoàng tước Lâm Toàn, tiếp tục lên giá, vạn!
Lần này, đại biểu của Hoàng thất Đế quốc Bạo Tuyết chính là Hoàng tước Lâm Toàn. Hoàng tước Lâm Toàn này là người từng theo đuổi Triệu Dung, lần này tới đây tâm tư cực kì phức tạp.
Hoàng Long, tuyệt thế cường giả Thánh Vực mười lăm tuổi. Chín năm trước, y từng đến chúc mừng đại thọ tám mươi tuổi của lão gia tử Triệu Dương, cũng đã gặp mặt Hoàng Long. Nhưng thật không ngờ rằng, chín năm sau, đứa trẻ trong mắt y lại trở thành như thế này!
Không chỉ nổi tiếng ở Đại lục Hằng Nguyên, thậm chí đã gần như trở thành nhân vật truyền kỳ của Đại lục Hằng Nguyên hiện nay, là người được thanh niên trên toàn Đại lục tán dương, sùng bái mù quáng như “Thần”.
Thanh niên, ai lại không có nhiệt huyết? Nhưng có ai có thể làm ra một hành động hoành tráng, mang một nhóm ma sủng Thánh Vực đánh giết đến Hoàng cung Đế quốc Long Ngữ?
Y không khỏi nhớ tới đứa con Lâm Quang vừa mới đạt tới chiến sĩ cấp sáu, trong lòng than một tiếng. Thậm chí, mấy ngày qua y còn nghĩ rằng, năm đó buông tay từ bỏ Triệu Dung là chuyện khiến y hối hận nhất cuộc đời này. Nếu không như vậy, Hoàng Long sẽ không gọi là Hoàng Long, mà là Lâm Long.
Y nhìn Hoàng Long đang ngồi ở trung tâm hội trường đấu giá, trong lòng có chút tư vị là lạ.
Lâm Toàn nghĩ lung tung một lúc, giá tiền cạnh tranh đã lên tới vạn kim tệ.
Chẳng qua, Hồng Y Đại Chủ Giáo Khoa Nhĩ, Công chúa Ma tộc An Lôi, Thánh nữ Ám Sâm Thần điện Ôn Lỵ Ti, Thánh vương Hải tộc Tề Thiên vẫn còn im lặng chưa bất đầu, dường như không có ý mở miệng tham gia đấu giá.
Không biết đã qua bao nhiêu lần trả giá, vạn đã lên thành vạn.
Nếu như giá không lên tới ba trăm vạn, đấu giá đã không kịch liệt như vậy. Một vài gia tộc rút khỏi cuộc đấu giá. Ngay từ đầu bọn họ cũng hiểu rằng mình chỉ tham gia náo nhiệt, chứ không gian giới chỉ này, mãi mãi không với tới.
Dần dần, giá lên bốn trăm vạn. Không khí đấu giá cũng ngày càng căng thẳng, bởi vì…. Quang Minh Giáo Đình, Ma tộc, Hải tộc, những thế lực vô cùng lớn bắt đầu tham gia đấu giá.
Giá tiền càng lúc càng tăng vọt.
Mỗi lần trả giá là tăng lên mười vạn, hai mươi vạn, ba mươi vạn, thậm chí là đến cả năm mươi vạn. Đến lúc giá đã tăng tới sáu trăm vạn, thì cũng chỉ còn lại có mấy thế lực lớn giằng co với nhau.
Không chỉ có những thế lực không đáng kể ở bên ngoài quảng trường vì giá tiền này mà hít mạnh một hơi, mà ngay cả bên trong phòng đấu giá, những gia tộc tầm trung cũng phải cứng lưỡi.
Sáu trăm vạn, chỉ sợ rằng quốc khố của một Vương quốc nhỏ thu vào mỗi năm cũng không nhiều như vậy!
Nhìn cảnh đấu giá giữa những thế lực lớn, Hoàng Hùng và Triệu Dung nắm chặt lấy không gian giới chỉ mà nhi tử đưa cho. Ban đầu, mặc dù hai người vẫn biết cái không gian giới chỉ này trân quý, nhưng không thể ngờ rằng lại quý báu đến nhường này.
Đồ trên tay bọn họ so với trên đài đấu giá còn tốt hơn, đây chẳng phải trên tay hai người đang mang vật có giá trị bằng cả quốc khố của một nước sao?
Ngón tay hai người có chút run rẩy.
Triệu Dương lão gia tử ngồi bên cạnh Hoàng Long, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Chẳng qua nhìn dáng dấp, lão cũng rất thèm chiếc không gian giới chỉ trên đài đấu giá kia, chẳng qua là giá tiền làm cho lão e sợ. Hơn nữa, đây cũng là đồ vật đấu giá của ngoại tôn, lão nhân gia như y sao có thể mở miệng. Mở miệng yêu cầu, vậy thì ngoại tôn phải giải thích với bên ngoài thế nào?
Triệu Dương lão gia tử có chút buồn bực.
Hoàng Long dường như biết điều đó, nghiêng mặt qua, cười nhạt.
Giá tiền vẫn tiếp tục tăng lên, chín trăm vạn! Từ tám trăm vạn, Công chúa Ma tộc An Lôi hô lên thẳng cái giá tiền này, khiến cho hiện trường trở nên tĩnh mịch, chỉ có tiếng hô hấp khẩn trương.
Sắc mặt của Hồng Y Đại Chủ Giáo Khoa Nhĩ không tốt, có chút khó coi.
Chín trăm vạn!
Chín trăm vạn đối với Quang Minh Giáo Đình cũng không là gì, nhưng lần này y không mang nhiều tiền mặt như vậy. Bởi y không ngờ rằng lần đấu giá này sẽ là đấu giá vật phẩm thứ ba, hơn nữa phòng đấu giá từ đầu đã thông báo là đấu giá phải bằng tiền mặt, không được khất nợ.
Dường như nhìn thấu lá bài tẩy của Quang Minh Giáo Đỉnh, trên mặt công chúa Ma tộc An Lôi hiện lên nụ cười nhàn nhạt mang theo tia đắc ý thắng lợi.
Đám người Hải tộc cũng không có động tĩnh gì, cũng bởi vì lần này số tiền mang có hạn mà phải ngừng lại.
Lúc này, tất cả mọi người đều nghĩ rằng, xem ra, chiếc không gian giới chỉ này sẽ thuộc về Địa Ngục Ma tộc.
Bác Cách nhìn Hoàng Long một chút. Hoàng Long gật đầu ra hiệu, Bác Cách thấy thế liền gõ vang hòa âm thiết chùy.
- Công chúa Ma tộc An Lôi ra giá chín trăm vạn kim tệ, lần thứ nhất! Còn ai ra giá cao hơn không?
- Công chúa Ma tộc An Lôi ra giá chín trăm vạn kim tệ, lần thứ hai!
Bác Cách nhìn khắp bốn phía, sau đó đánh thêm tiếng búa thứ hai.
Nhưng, trong lúc Bác Cách đang dứt khoát đánh nốt tiếng thứ ba, đột nhiên, phòng đấu giá vang lên một thanh âm nhàn nhạt: “Một ngàn vạn. Chiếc không gian giới chỉ này, ta muốn!
Một ngàn vạn. Chiếc không gian giới chỉ này, ta muốn!
Là ai? Khẩu khí thật lớn! Công chúa Ma tộc tức giận, quay đầu.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy ở trung tâm khán đài tầng hai, một thanh niên mặc y phục vàng sậm ngồi ở đó, thần sắc lười nhác, lại mang một khí thế ngạo nghễ thiên hạ. Mà bên cạnh người trẻ tuổi còn có một người, một người mà mọi người đều nhận ra, chính là Đoàn trưởng Lôi Phu của Dong binh đoàn Bạo Long, một phần tử của Thiên Hạ Minh.
Lôi Phu, Đoàn trưởng Đệ nhất Dong binh đoàn trên Đại lục Hằng Nguyên, lúc này dùng vẻ mặt cung kính, cúi người, hướng về phía người trẻ tuổi kia nói gì đó.
Người này là ai? Thấy vậy, tất cả các thế lực lớn đều âm thầm phỏng đoán, mà Hồng y Đại giáo chủ Khoa Nhĩ dường như nhớ tới điều gì đó, sắc mặt đại biến.
Thần sắc Hoàng Long vẫn bình thường. Thật ra thì ngay từ lúc người trẻ tuổi này xuất hiện, hắn đã biết.
Cường giả Thần Vực!