Trưởng phòng công an huyện Ba Tang biết Trang Duệ là người khách tôn quý nhất của bọn họ. Trước mặt Trang Duệ, ông ta liền ra lệnh.
- Lạc Tang cậu trở về thông báo với đại đội cảnh sát hình sự, bảo bọn họ tới ngăn chặn ở lối vào núi. Người khác theo tôi vào núi. Nhất định phải bắt được bọn họ.
Lần này Trưởng phòng công an Ba Tang chỉ dẫn theo bốn người đến đây. Chỉ có điều trong tay tất cả mọi người đều có vũ khí. Nếu không phải gặp được đám người săn trộm với quy mô lớn. Thật ra bọn họ không sợ đối phương.
Nhìn trước mặt Ba Tang gầy yếu và mấy cảnh sát này, Trang Duệ không thể điều tra lắc đầu, mở miệng nói:
- Bành Phi, anh Chu, các anh cùng đi với Trưởng phòng công an Ba Tang. Trưởng phòng công an Ba Tang, bọn họ đều xuất thân từ bộ đội đặc chủng, có lẽ có thể giúp đỡ một vài chuyện...
Hiện nay, mặc kệ là trộm mộ vẫn săn trộm, các phần tử tội phạm đó đều dùng tới súng công nghệ cao. Trang Duệ cũng khôngmuốn ở trong này gây ra vụ thảm án gì. Như vậy hắn cũng cảm thấy có lỗi đối với người nhà của mấy vị cảnh sát này.
Trong khu vực mình quản lý lại thấy đám người săn trộm, đồng thời còn tổn thương đến động vật do người khác bọn họ tôn kính nhất nuôi dưỡng. Điều này khiến trưởng phòng Ba Tang hết sức phẫn nộ. Sau khi phân khó xong mọi chuyện, ông ta liền dẫn theo các cảnh sát tiến vào khe núi.
Tuy rằng lo Trang Duệ lắng báo tuyết Tuyết Sơn và con Kim Điêu mẹ kia, nhưng đi theo hắn còn có mấy người phụ nữ và Tần Huyên Băng. Hắn không có cách nào tự mình đi trước, chỉ có thể để Bành Phi và Chu Thụy đi theo trưởng phòng Ba Tang, chạy tới thôn Dát Mã trước tìm hiểu tình hình một chút.
Tần Huyên Băng thấy trên đùi Kim Điêu bị súng bắn thương và sắc mặt Trang Duệ âm trầm như vậy, không khỏi có chút lo lắng hỏi:
- Trang Duệ, anh nói liệu con báo tuyết kia có việc gì không? Hay là... Anh và trưởng phòng Ba Tang cùng nhau đi trước đi...
Đã sống với Trang Duệ tới bốn, năm năm, tuy rằng Tần Huyên Băng không biết chuyện dị năng trong mắt Trang Duệ, nhưng cô hiểu dường như ông xã có một chút bản lĩnh mà người thường không thể không bì kịp.
Cho nên đối với chuyện Trang Duệ xuất ngoại lần lượt gặp phải nguy hiểm, Tần Huyên Băng cũng không cần phải quá lo lắng như vậy. Cô chỉ có chút oán hận vì không thể giữ hắn cho riêng mình và con gái mà thôi.
- Không có việc gì, Bành Phi đi theo là được rồi. Chúng ta đi nhanh một chút đi...
Trang Duệ lắc đầu. Con đường đi tới thôn Dát Mã này hết sức khó đi. Thậm chí có đoạn ở lưng chừng núi đường hẹp quanh co. Nếu chẳng may Tần Huyền Băng và Lôi Lôi xảy ra sự cố bất giờ, bậy hắn thật sự là trăm chết, không ai chuộc.
Sau khi tiến vào khe núi, phong cảnh phần lớn chưa bị con người khai thác và phát triển, tuy rằng phong cảnh mỹ lệ khác thường, nhưng tất cả mọi người không có tâm tình thưởng thức. Một đám vội vã bước, đi theo dấu chân của đội đi phía trước.
Hơn ba giờ sau, đám người Trang Duệ bước tới dưới chân núi cách sơn thôn không xa. Mây nhẹ thoáng bay qua ngọn núi trước mặt. Phía dưới giống giống như một bức tranh Thế Ngoại Đào Nguyên nên thơ.
- Phanh... Bang bang!
Bỗng nhiên, vài tiếng súng từ phía sau triền núi truyền tới.
- Dát..., cạc cạc!
Hai con Kim Điêu vốn bay quanh phía trên đầu đoàn người Trang Duệ, vừa nghe thâys tiếng súng sau, cũng hai cánh vỗ mạnh, bay nhanh về phía triền núi kia.
- Tiểu Kim, quay trở về!
Trang Duệ thấy thế giật mình kinh hãi, vội vàng dùng linh khí an ủi hai con Kim Điêu đang bay trên không trung một chút.
Tuy rằng này hai con vật này đều sống ở Tuyết Sơn nhiều năm, chính xác là tồn tại cao nhất đối với thực vật. Nhưng đối mặt với súng ống của con người, chúng nó giống như sơn dương đợi làm thịt, căn bản không có bất kỳ lực đánh trả nào.
- Tiểu Kim, đi theo Huyên Băng đi, che chở tốt cho bọn họ...
Sau khi gọi Kim Điêu về, Trang Duệ dặn dò nó một câu, sau đó nhìn về phía sau, nói:
- Thiếp Mộc Nhi, Vĩ ca, Lưu Xuyên, các anh đi theo Viện trưởng Lạp Ba Thứ Nhân. Tôi muốn đi trước xem sao...
Tiếng súng đã khiến Trang Duệ chấn động. Tiếng súng vang lên từ cách đó chừng 10 km, Trang Duệ không biết đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì. Người bên mình có bị thương hay không? Nếu chạy tới sớm một bước, có lẽ có thể giúp được bọn họ.
Có Lạp Ba Thứ Nhân là người sống lâu năm ở Tây Tạng, hơn nữa đoạn đường phía sau kỳ thật không có nguy hiểm gì. Hắn có thể hoàn toàn an tâm về sự bình an của bọn họ.
Nghe Trang Cao nói xong, Lưu Xuyên huy vũ khẩu súng lục trong tau, nói:
- Đầu gỗ, an tâm đi. Lúc đó, chẳng phải chúng tôi có súng sao? Bản thân anh phải cẩn thận một chút...
Cây súng này là do trưởng phòng Ba Tang để lại. Sự an toàn của đoàn người trong đoạn đường phía sau vẫn do Lưu Xuyên gánh vác. Dọc đường đi, anh ta đã sớm nóng lòng muốn thử. Nếu không phải Trang Duệ ngăn cản, Lưu Xuyên đã sớm lấy ra luyện tập trước với đàn dê núi kia.
- Các anh phải tự mình chú ý một chút...
Trang Duệ gấp gáp nói một tiếng, thân thể liền rất nhanh vọt đi. Một cái bóng màu trắng theo sát phía sau Trang Duệ. Bạch Sư với dáng vẻ khổng lồ chạy ở trên sơn đạo, có vẻ linh động khác thường.
Hai thân ảnh rất nhanh biến mất giữa những lùm cây ở sườn núi, mọi người phía sau cũng bước nhanh hơn, tiến về phía thôn Dát Mã. Có tiếng súng có lẽ đã có người bị thương. Có lẽ đội chữa bệnh chuyến này đúng lúc có thể phát huy công dụng.
Đoàn người phía sau không hề chậm bước, Trang Duệ và Bạch Sư toàn lực chạy xuống. Tiếng động vừa mới phát ra, nằm ở phía bên kia sơn lương. Rất xa có thể thấy con đường rẽ vào sơn thôn. Thậm chí ngay cả người trong thôn đều có thể nghe được được những tiếng đó.
Đứng ở chỗ cao, Trang Duệ có thể thấy rõ ràng, tuyết từ trên Tuyết Sơn chảy xuôi xuống, uốn lượn thành dòng chảy quanh co. Thôn trang ở bên cạnh hồ nhỏ, dưới ánh mặt trời, giống như tấm gương phản chiếu ra những hào quang, in hình trời xanh mây trắng trong đó.
Chỉ có điều số nhà gỗ trong thôn trang, nhiều hơn so với mấy năm trước. Dọc ven hồ có một gian nhà tròn mới. Nói vậy chuyển thế linh đồng đã gần như ngăn cách nơi này với thôn trang, cũng thực sự có chuyển biến tốt.
Nhìn cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng Trang Duệ cũng có vài phần kích động. Nếu không phải đám người săn trộm đến đây, chỉ sợ Trang Duệ sớm đắm chìm trong đó.
Ngao... Ngao ngao!