Thời gian cứ thế trôi đi, Lam Điệp Nhi đã bỏ đi nửa năm, suốt nửa năm này Bạch Nguyệt Diệu không ngừng phái người tìm kiếm nàng, nhưng không có lấy một tin tức nào.
Có người từng đoán Lam Điệp Nhi đã chết, nhưng hắn không tin, hắn nhất định không tin Lam Điệp Nhi của hắn đã chết.
Sâu trong lòng, hắn chưa bao giờ nguôi nỗi nhung nhớ về Lam Điệp Nhi, hắn luôn tin rằng Lam Điệp Nhi vẫn còn trên thế gian!
Trong suốt nửa năm này, hắn không còn tươi cười nữa, tất cả nụ cười của hắn chỉ để dành cho Lam Điệp Nhi, khi nào bận rộn xong công sự, thì lại ngồi ngẩn người bên cửa sổ, trông thấy đàn hồ Điệp bay qua trước mặt, hắn khát vọng biết bao nàng hồ Điệp kia lại có thể bay về bên cạnh hắn...
Vô số lần hắn đến cầu xin U, cố gắng dò tìm xem Lam Điệp Nhi đang ở nơi đâu, nhưng U hoàn toàn náu mình trong thần điện mà ngây người cô độc cả nửa năm, đóng cửa không hề gặp mặt ai, chỉ vì hắn ta cũng âm thầm chờ đợi Lam Điệp Nhi.
Cũng trong nửa năm này, Liễu Nhi và Hồng Uyển Nghi tranh đấu cả ngày không ngừng nghỉ, nhưng cả hai đều hiểu rõ, dù là ai cũng không cách nào thắng được Lam Điệp Nhi - dù là một Lam Điệp Nhi đã chết, trong khi Bạch Nguyệt Diệu vẫn một mình lặng lẽ ở trong thư phòng, chưa từng ngủ cùng bất kỳ nữ tử nào!
Thù hận của Bạch Tinh Ngân với Bạch Nguyệt Diệu cũng không hề giảm đi một ngày nào, vì hắn tin rằng Bạch Nguyệt Diệu đã nhẫn tâm bức tử Lam Điệp Nhi.
Đột nhiên một thị vệ thở hổn hển đẩy cửa phòng Bạch Nguyệt Diệu nói to: “Thái tử điện hạ nén bi thương, hoàng thượng băng hà rồi!” Thị vệ kia nói xong, khóe mắt Bạch Nguyệt Diệu đã ngậm đầy nước mắt, bất luận hoàng đế này ngu ngốc vô năng đến thế nào, bất luận hoàng đế này ghét bỏ Bạch Nguyệt Diệu ra sao, nhưng trên tất cả vẫn luôn là phụ thân của Bạch Nguyệt Diệu! Phụ thân rời khỏi Bạch Nguyệt Diệu mới là nỗi thương tâm cùng cực nhất!
Nối tiếp với sự ra đi của vị tiên đế, hắn cũng sớm lên ngôi đương kim quân vương của Vân Long quốc.
Vân Long quốc năm , quân vương đời thứ tư Bạch Nguyệt Diệu lên ngôi, dân chúng hoan hô kích động, cả nước ăn mừng ba ngày ba đêm, đồng thời, Bạch Nguyệt Diệu cũng đổi danh xưng ‘trẫm’ trở thành ‘Cô’! Chỉ vì nỗi cô đơn khôn cùng của hắn.
Bạch Nhật Uyên hiển nhiên trở thành Vương gia, binh quyền bị Bạch Nguyệt Diệu tước hết, hắn dựa theo thời thế quyết định cầu xin Phong Việt Thần xuất binh tấn công Vân Long quốc.
Bạch Tinh Ngân lại làm Tam vương gia, bề ngoài có vẻ là Vương gia nhưng cũng như Bạch Nhật Uyên, trong tay hắn chỉ có hữu quyền vô thực.
Phần lớn bè cánh của Bạch Nhật Uyên đều bị Bạch Nguyệt Diệu tiêu diệt, cùng lúc đó, Bạch Nguyệt Diệu mở ra Chế Độ Khoa Cử chiêu mộ nhân tài cả nước, mà hắn cũng bãi bỏ lệnh cấm túc dành cho nữ tử, nhưng vẫn chưa đề xướng về nữ mệnh quan làm giám khảo khoa thi, vì hắn còn phải chờ đến khi chính tay Lam Điệp Nhi quay trở về cải cách!
Tử Thừa tướng vẫn là Thừa tướng như trước, nhưng hắn cũng biết tiền đồ tương lai của mình sẽ nhiều khó khăn, bèn cầu xin xin được cáo lão về quê, nhưng Bạch Nguyệt Diệu đối với chuyện Tử Thừa tướng vũ nhục Lam Điệp Nhi vẫn âm ỉ trong lòng, nhất quyết không chịu buông tha cho Tử Thừa tướng. Đồng thời giáng họ Tử xuống hàng thứ ba!
Hồng Thái Phó tự cho mình là nhạc phụ của Bạch Nguyệt Diệu, tuy nhiên Bạch Nguyệt Diệu vẫn đối xử không một chút thiện ái nào, mặc cho Hồng Uyển Nghi sắp sinh hạ con rồng! Hồng gia vẫn bị giáng xuống hàng thứ năm!
Lam lão Thái sư vì bệnh tật đã qua đời ba tháng trước, Bạch Nguyệt Diệu truy phong làm hộ quốc nguyên huân (người có công lớn cho nước nhà), còn Lam Vân Triệt tiếp tục kế nhiệm chức vụ Thái sư! Vị trí của Lam gia vẫn không thay đổi!
Hắc gia do có chiến công hiển hách của Hắc Mạc Dực nên được Bạch Nguyệt Diệu sắc phong ban cho dòng họ ở hàng thứ nhất, cũng như đem toàn bộ binh quyền giao cho Hắc gia tướng quân Hắc Mạc Dực!
Trong khi đó Hoàng gia lại được tăng sắc vị cho một họ lên vị trí thứ tư, chính là Hoàng Thượng Thư, kẻ được Bạch Nguyệt Diệu gán cho một danh hiệu, đó là Nghịch Thần! Ha ha, cũng không phải nghĩa xấu, mà là ca ngợi, Hoàng Thượng Thư là người nhanh mồm nhanh miệng, cương trực công chính, ngay cả đối phương có là Bạch Nguyệt Diệu đi nữa nếu có làm sai chuyện gì, Hoàng Thượng Thư cũng sẽ phê bình, thế cho nên Bạch Nguyệt Diệu mới cảm thấy hắn đúng là Nghịch Thần!
U cầu xin đương kim hoàng thượng Bạch Nguyệt Diệu được tiếp tục bế quan ba tháng nữa, ba tháng sau mới xuất quan, nhằm bãi trừ phân ưu cho hoàng thượng, Bạch Nguyệt Diệu cũng chuẩn tấu.
Nhưng hiện giờ lại có một chuyện khó khăn, vị trí quốc mẫu vẫn bỏ trống, bách quan yêu cầu Bạch Nguyệt Diệu lập Hồng Uyển Nghi làm hậu, dù sao Hồng Uyển Nghi cũng đang mang con rồng trong bụng, mà lại xuất thân từ Sắc gia (dòng họ được sắc phong), hoàn toàn thích hợp để kế nhiệm vị trí quốc mẫu; cuối cùng, Bạch Nguyệt Diệu phải vi phạm lời thề của mình, đành phải miễn cưỡng lập Hồng Uyển Nghi làm hậu!
“Hoàng thượng, hoàng hậu sắp sinh rồi.” mama của Hồng Uyển Nghi rối rít với Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu nghe xong hết sức kích động, mặc dù hắn không có tình cảm gì với Hồng Uyển Nghi, nhưng sinh linh trong bụng Hồng Uyển Nghi vẫn là con mình, nên khi nghe được tin này, lần đầu tiên sau nửa năm Bạch Nguyệt Diệu mới bước chân vào tẩm cung của Hồng Uyển Nghi.
“A... đau quá... Đau quá!!!” Lúc này ở trong gian phòng các cung nữ luống cuống tay chân cố gắng lau mồ hôi đầm đìa trên trán Hồng Uyển Nghi.
Giờ phút này thấy Hồng Uyển Nghi đau đớn, tự nhiên trong lòng Bạch Nguyệt Diệu xuất hiện chút lòng trắc ẩn, dù biết là Hồng Uyển Nghi táng tận lương tâm dám hại người mình yêu nhất, nhưng bây giờ khi thấy vẻ mặt thống khổ của nàng ta hắn không khỏi thở dài thật sâu.
“Không xong! Không xong!!!!” Bà mụ hốt hoảng nói lớn, Bạch Nguyệt Diệu không khỏi toát mồ hôi lạnh: “Hoàng thượng, hoàng hậu người...”
“Làm sao?” Bạch Nguyệt Diệu khẩn trương hỏi.
“Hoàng hậu sinh hạ thai chết.” Bà mụ nói xong, Bạch Nguyệt Diệu nhất thời cảm thấy choáng váng hoa mắt, giờ phút này Hồng Uyển Nghi đã đau đớn ngất đi nên không biết tin này, Bạch Nguyệt Diệu nhìn Hồng Uyển Nghi, thương tâm rời khỏi gian phòng.
“Thiện ác đến cùng tất có báo!” Bạch Nguyệt Diệu cười khổ một tiếng lại trở lại thư phòng của mình.
Mà đúng lúc này Liễu Nhi lại vừa xuất hiện ngay sau lưng Bạch Nguyệt Diệu, thấy vẻ mặt đau thương của hắn thì đã biết đứa nhỏ của Hồng Uyển Nghi ra đời không bình an rồi, nàng hài lòng cười rồi phái người ban cho bà mụ năm trăm lượng bạc...
Một Hồng Uyển Nghi thâm độc biết bao nhiêu vẫn bại dưới tay của Liễu Nhi!
Lúc Hồng Uyển Nghi tỉnh dậy biết con của mình đã chết, gần như chết lịm: “Là ta! Là ta! Là ta làm nhiều điều xấu, kết quả đã báo ứng trên con của ta, nếu không phải ta đưa hưu thư cho Lam Điệp Nhi còn bảo Vương gia giết chết Lam Điệp Nhi, thì có lẽ con của ta sẽ không phải chết, đúng là một mạng đền một mạng rồi!!!” Hồng Uyển Nghi gần như điên lên, Liễu Nhi nắm bắt ngay, nhanh chóng chạy tới thư phòng của Bạch Nguyệt Diệu.
Thấy Liễu Nhi bất ngờ xông tới, Bạch Nguyệt Diệu lập tức vỗ bàn: “Ai gọi ngươi bước vào!!”
“Hoàng thượng, Liễu Nhi muốn bẩm báo câu chuyện liên quan đến Điệp phi!”
“Điệp nhi?” trái tim Bạch Nguyệt Diệu thót lên, hắn nhanh chóng chạy tới Liễu Nhi: “Nói mau, ngươi có tin tức gì của Điệp nhi?”
“Xin hoàng thượng cùng Liễu Nhi đến chỗ của Nghi phi.” Nói xong Liễu Nhi lập tức đưa Bạch Nguyệt Diệu đến tẩm cung của Hồng Uyển Nghi, còn Liễu Nhi thì một mình bước vào phòng Hồng Uyển Nghi.
“Nghi phi tỷ tỷ, có thể con của tỷ không phải do Điệp phi giết chết thì sao?” Liễu Nhi thử mớm lời Hồng Uyển Nghi.
Hồng Uyển Nghi hiện giờ giống như điên, nàng điên cuồng nói to: “Nhất định là Lam Điệp Nhi, nhất định chính là quỷ hồn của con tiện nhân kia đã sát hại con ta!!! Nhất định là ả!”
“Uyển Nghi tỷ tỷ, tỷ làm sao có thể nói thế được? Không bằng chứng không nhân chứng. Tỷ cũng không thể vu cho Điệp phi như thế được!!” Liễu Nhi ra vẻ vô tội. Trong lòng âm thầm tính toán phải làm sao cho chuông gọi bằng được.
Hồng Uyển Nghi nghe xong lời nói của Liễu Nhi lại điên cuồng xuống giường quát lớn: “Lam Điệp Nhi, là nàng ta là nàng ta, là ta giăng bẫy nàng ta, lừa gạt nàng ta, ta nói cho nàng ta biết hoàng thượng hưu nàng ta rồi, còn nói Vương gia sắp đến thủ tiêu nàng ta, cho nên, nàng ta đến báo thù, nàng ta đến báo thù, nàng ta lấy mất con của ta, nàng ta giết chết con của ta rồi!”
Hồng Uyển Nghi vừa nói dứt lời, Liễu Nhi nhoẻn miệng cười âm trầm, nàng biết chướng ngại lớn nhất của mình đã hoàn toàn bị tiêu diệt. Những lời này của Hồng Uyển Nghi đã đủ cho nàng ta vĩnh viễn không thể đứng dậy nổi!
Bạch Nguyệt Diệu đứng ngoài cửa nghe rất rõ ràng, hắn nắm quả đấm thật chặt, gân xanh trên cánh tay hằn rõ, trong mắt xen lẫn rưng rưng nước mắt còn có bừng bừng lửa giận, hắn bước hai bước đã xông vào phòng Hồng Uyển Nghi, Hồng Uyển Nghi nhìn thấy Bạch Nguyệt Diệu thì nhất thời bừng tỉnh hiểu ra: nàng mới vừa nói gì vậy, nàng đã đem tất cả âm mưu của mình nói ra hết rồi! Liễu Nhi! Không ngờ Liễu Nhi đã hạ gục mình!
“Người đâu! Đem tiện nhân Hồng Uyển Nghi này giam vào lãnh cung!!!”
Hồng Uyển Nghi kích động nhào tới người Bạch Nguyệt Diệu: “Hoàng thượng, hoàng thượng người nghe Uyển Nghi nói đi, chính vì Uyển Nghi yêu người mới có thể làm hại Lam Điệp Nhi. Còn có...” Hồng Uyển Nghi chưa nói đến câu kế tiếp, Bạch Nguyệt Diệu đã một cước đá văng Hồng Uyển Nghi ra.
Thái độ của hắn trong giờ phút ấy sao mà lạnh lùng, nghe được Hồng Uyển Nghi thề thốt rằng vì yêu mình nên mới giết Lam Điệp Nhi, hắn mới biết mình thật sự đối xử với Lam Điệp Nhi không ra gì, tất cả, tất cả đều là lỗi của hắn, hắn biết, nếu không phải hắn ích kỷ, mang Lam Điệp Nhi vào cung, Lam Điệp Nhi sẽ không bao giờ bị người ám hại, hắn càng hận chính mình tại sao lúc ấy lại giận dữ viết ra tờ hưu thư để cho Hồng Uyển Nghi có cơ hội dùng tới. Hắn cũng biết, Lam Điệp Nhi ra đi không phải do không còn thương hắn, mà là vì bị người giăng bẫy.
Nhưng mà, giờ phút này dù hắn có biết rồi thì cũng đã quá muộn, Lam Điệp Nhi đã không còn ở đây nữa rồi...
“Ôi!!” Liễu Nhi cứ thế nặn cho nước mắt chảy ra, nàng nhào tới Bạch Nguyệt Diệu: “Hoàng thượng, Điệp phi tỷ tỷ đã... Đã...”
Bạch Nguyệt Diệu lã chã nước mắt khóc tức tức tưởi, hắn nhớ lại khi còn bé mẫu thân rời bỏ mình mà lòng đau như cắt, lúc này Liễu Nhi lại lựa đúng thời điểm, lợi dụng lúc Bạch Nguyệt Diệu đang cần an ủi, Liễu Nhi âm thầm hướng về khuôn mặt Bạch Nguyệt Diệu. Vốn muốn lợi dụng cơ hội này nhưng khi vừa chạm phải môi Bạch Nguyệt Diệu, hắn tức thì đẩy Liễu Nhi ra: “Ngươi thật là dày mặt vô sỉ!” Bạch Nguyệt Diệu gầm to, ống tay áo vung lên. Trong một khắc đó mọi hình ảnh về Điệp nhi lại ùa về, hắn xoay người đau khổ trở về thư phòng.
Bất đắc dĩ Liễu Nhi mang tất cả bực tức ném vào đầu Hồng Uyển Nghi, nàng chạy đến lãnh cung thấy Hồng Uyển Nghi đang đờ đẫn ngồi trên giường, nàng khẽ mỉm cười với Hồng Uyển Nghi: “Ơ, Nghi phi tỷ tỷ, tỷ ngồi có vẻ an tâm nhỉ, chẳng lẽ lại không sợ quỷ hồn của Lam Điệp Nhi đến tìm Nghi phi tỷ tỷ lấy mạng sao? Nhìn đây này, muội muội tới thăm tỷ!!”
Hồng Uyển Nghi không nói gì, chỉ trừng mắt liếc Liễu Nhi. Liễu Nhi nheo mắt, bước tới cho Hồng Uyển Nghi một bạt tai: “Hồng Uyển Nghi! Đừng quên ngươi bây giờ là thân phận gì! Hoàng hậu? Ngươi chỉ là một hoàng hậu trong lãnh cung mà thôi, nói đơn giản, ngươi chính là một phi tần bị vứt bỏ! Hừ! Thân phận của ta tôn quý thế nào, há có thể bị đồ phi tần bị vứt bỏ như ngươi trợn mắt sao!?”
Hồng Uyển Nghi đưa tay gạt qua mặt mình, ánh mắt càng thêm hung dữ nhìn Liễu Nhi. Cảnh tượng thế này quen thuộc làm sao! Vì nàng cũng từng dùng cùng một cách này đối xử với Lam Điệp Nhi: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị báo ứng!”
“Hừ, báo ứng, ta hiện giờ không biết có bao nhiêu thoải mái đây!” Nói xong, Liễu Nhi cúi đầu xuống, một tay nắm lấy hai má Hồng Uyển Nghi: “Ha ha ha ha, thật không ngờ, đây từng là một Nghi phi nương nương ngạo mạn sao, chậc! chậc! chậc! Nhìn ngươi bây giờ dáng vẻ nghèo túng!! Thật là thê thảm mà.” Liễu Nhi lại gần sát bên tai Hồng Uyển Nghi thì thầm: “Phi tần bị bỏ rơi tỷ tỷ, có muốn biết con của tỷ chết thế nào không?”
Một câu nói này của Liễu Nhi, Hồng Uyển Nghi trợn to hai mắt. Run rẩy ngón trỏ chỉ vào Liễu Nhi. “Phải rồi... Ngươi... Là... Ngươi!”
Liễu Nhi đưa tay đánh rơi tay Hồng Uyển Nghi. Sau đó một tay vỗ vỗ cằm Hồng Uyển Nghi: “Chỉ trách con của ngươi bạc mệnh, bà mụ chỉ thoáng động tay động chân thôi. Con ngươi kém cỏi quá nên cứ thế mà chết non rồi!!”
Hồng Uyển Nghi nghe xong lời nói của Liễu Nhi, giống như sấm sét giữa trời quang, bà mụ, nàng làm thế nào lại đem một bà mụ không ra gì tới nhà giết hại con mình! Thì ra vốn dĩ cứ cho Lam Điệp Nhi mới là chướng ngại lớn nhất của mình, nhưng không hề ngờ tới chướng ngại thật sự lại là con nha hoàn xuất thân áo ôm!
“Đồ tiện nhân, trả lại con cho ta!!” Hồng Uyển Nghi nhào tới muốn bóp cổ Liễu Nhi.
Liễu Nhi cố ý ngã ngồi trên đất. Hô to: “Có ai không, hoàng hậu điên rồi, trói nàng ta lại cho ta.” Liễu Nhi la hét thật hưng phấn rồi cứ thế rời khỏi lãnh cung...
Trong ngự thư phòng, Bạch Nguyệt Diệu giống như phế nhân ngồi trên ghế: “Không có nàng, có lấy được thiên hạ cũng chẳng còn ý nghĩa.” Hắn thì thào nói xong nước mắt lại chảy tới tấp.
Cho dù Bạch Nguyệt Diệu có thương tâm bao nhiêu hắn cũng biết không còn cách nào đổi lấy Lam Điệp Nhi nữa rồi, hiện giờ điều duy nhất hắn có thể làm chính là càng phải bản lĩnh hơn, giúp Lam Điệp Nhi hoàn thành mơ ước và tâm nguyện của nàng! Đó chính là phê chuẩn cho vị trí nữ quan khảo thí!
“Hoàng thượng.” Hắc Mạc Dực hốt hoảng vọt vào phòng Bạch Nguyệt Diệu.
Bạch Nguyệt Diệu thấy Hắc Mạc Dực bước vào, nhanh chóng nuốt nước mắt: “Chuyện gì?”
“Hoàng thượng! Phong Minh quốc ra quân tiến công Vân Long quốc của ta rồi.”
Nghe xong lời Hắc Mạc Dực, tất cả đau đớn trong lòng Bạch Nguyệt Diệu nung thành một khối ý chí chiến đấu: “Vừa đúng lúc, hãy mượn cơ hội này thống nhất Phong Minh quốc đi.”
“Nhưng mà...” Hắc Mạc Dực ấp a ấp úng nói: “Đại chủ soái của Phong Minh quốc hình như là một nữ tử.”
“Nữ tử?” Bạch Nguyệt Diệu khẽ trầm tư, sau đó vui vẻ phá lên cười, xem ra mình căm hận ca ca cũng có chút hơi quá, vậy ra hắn không giết nữ tử mình yêu thương mà là tặng nàng cho Phong Minh quốc. Bạch Nguyệt Diệu sớm đã biết rõ Bạch Nhật Uyên cùng Phong Minh quốc cấu kết, hơn nữa nữ tử có thể có hùng tâm chí lớn đến thế thì chỉ có Điệp nhi của hắn mà thôi. Hắn sẽ không tức giận Lam Điệp Nhi phản bội, hắn chỉ muốn cầu xin Lam Điệp Nhi vô sự là tốt rồi, hơn nữa hắn cũng có thể tuân thủ lời hứa hẹn của mình: “Mạc Dực, cô muốn ngự giá thân chinh, nếu độc chiến mà chết nơi sa trường, thì giao vị trí của cô lại cho Tam vương gia là được!” Bạch Nguyệt Diệu vừa nói xong lập tức mang Kiếm Thiên Tử tới, chuẩn bị xuất chinh...
Hắn không quan tâm đế vị, hắn không màng danh lợi, hắn chỉ quan tâm dân chúng, hắn biết Bạch Tinh Ngân có thể đối xử tử tế với con dân của mình, hắn cũng tin tưởng Bạch Tinh Ngân sẽ không phải là một hôn quân.
Bạch Nguyệt Diệu là nam tử, hắn sẽ tuân thủ lời hứa của mình, dù nguyên nhân có là gì đi nữa, hắn cũng đã phụ Lam Điệp Nhi rồi, nên bây giờ hắn chỉ muốn giữ trọn vẹn lời hứa của hắn...