“Ngô...... Không cần...... Hoàng huynh......” Mới sáng sớm, Đoạn tiểu thỏ đã bị hôn tỉnh, thời điểm lấy lại ý thức, muốn đẩy người nào đó cánh tay còn đang không an phận đi, lung tung đem người đẩy ra, y vừa mở mắt ra đã thấy người nọ cùng chính mình chóp mũi đối chóp mũi, hô hấp ồ ồ phả lên trên mặt của mình, mắt thấy môi hắn lại chuẩn bị hướng về phía miệng mình hôn tiếp, Đoạn tiểu thỏ vèo một cái đẩy người ra thật mạnh, rồi vội ôm chăn lui vào góc giường.
Đoạn Lăng Duệ một bộ muốn tìm bất mãn nhìn Đoạn tiểu thỏ, thấy môi y đã bị hôn đến sưng lên, khóe mắt còn hiện ra mị sắc, phiếm thủy quang đảo quanh con ngươi nhìn có chút ủy khuất, cả người giống như là con thú nhỏ bị khi dễ, làm cho người ta nhìn càng muốn hung hăng chà đạp thêm một chút.
“Hoàng huynh nên đứng dậy, cần thượng triều......” Đoạn tiểu thỏ vẻ mặt cảnh giác nhìn hắn.
“Không dậy nổi...... Không muốn......” Đoạn Lăng Duệ trong mắt tràn đầy ai oán.
“Như vậy sao được?! Mau đứng dậy, nghe lời!” Mắt thấy thời gian thật sự không còn sớm, Đoạn tiểu thỏ vẫn thấy Đoạn Lăng Duệ bày ra bộ dáng thờ ơ có chút sốt ruột, buông chăn trong tay, “Đến, đệ giúp huynh mặc quần áo.”
Đoạn Lăng Duệ nhìn đệ đệ nhà mình một bộ đem chính mình thành tiểu hài nhi thấy có chút buồn cười, nhưng bên ngoài vẫn là mặt không chút thay đổi.
“Không mặc......” Đoạn Lăng Duệ một chút cũng không phối hợp.
Đoạn tiểu thỏ sửng sốt một chút, hiển nhiên là chưa thấy qua hoàng huynh đại nhân với một bộ tính tình tiểu hài tử như vậy bao giờ.
“Trừ phi......”
“Trừ phi cái gì?” Đoạn tiểu thỏ ngây ngốc hỏi.
“Trừ phi đệ hôn ta một chút.” Đoạn Lăng Duệ nhìn Đoạn tiểu thỏ, thời điểm nói những lời này mắt đều không có chớp một cái.
Đoạn tiểu thỏ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, “Thu” Một chút, môi dán trên gương mặt hắn, xúc cảm ôn ôn mềm mềm.
Đoạn Lăng Duệ khóe miệng tràn đầy tươi cười, không nói một lời mở ra hai tay, vẻ mặt đương nhiên nhìn y.
Đoạn tiểu thỏ sửng sốt một chút, giây tiếp theo, động tác mặc quần áo, chải đầu cho người ta vô cùng thành thạo, hầu hạ xong, liền đẩy người đi vào triều.
Chính là y có chút nhớ không thông, hoàng huynh nhà mình khi nào lại biến thành như vậy? Thật giống một tiểu hài nhi mà......
Trong ngự thư phòng, Đoạn Lăng Duệ nghe biên quan truyền đến chiến báo, tươi cười trên mặt dĩ nhiên biến mất không thấy, trong đôi mắt thâm thúy xẹt qua một đạo ánh sáng lạnh, rồi lại hóa thành một chút ưu sắc.
“Truyền Trưởng Tôn Tuyên tiến cung!”
Thời điểm dùng cơm trưa, Đoạn tiểu thỏ đang ở trong tẩm điện chờ hoàng huynh nhà mình, liền thấy một thân ảnh mảnh khảnh từ cửa đại điện tiến vào.
“Tú Nhi? Sao muội lại tới đây?” Đoạn tiểu thỏ gặp người quen rất là vui vẻ.
“Như thế nào? Có hay không nhớ ta nha?” Lâm Tú Nhi ngồi xuống bên cạnh Đoạn tiểu thỏ, nâng tay niết niết hai má thịt đô đô của Đoạn tiểu thỏ.
“Đương nhiên.” Bỗng nhiên, một giọng nam từ cửa đại điện truyền đến, hai người quay đầu nhìn lại, là Đoạn Lăng Duệ một thân hoàng bào, phía sau còn có Trưởng Tôn Tuyên vẻ mặt u oán.
“Hoàng huynh.”
“Hoàng Thượng.”
Hai người nhất tề đứng dậy.
Sau khi đồ ăn được mang lên hết, Đoạn Lăng Duệ vẫy lui cung nhân, lúc này mới tiếp đón mọi người ngồi vào bàn, mấy người cũng không khách khí ăn ăn uống uống, chính là Đoạn tiểu thỏ tựa hồ phá lệ ngoan ngoãn.
“Hoàng huynh ăn nhiều một chút.” Đoạn tiểu thỏ gắp một miếng thịt nướng đến trong bát Đoạn Lăng Duệ.
“Đệ cũng ăn.” Đoạn Lăng Duệ đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút ngọt, tiểu ngu xuẩn nhà hắn vốn hẳn là nên để hắn che chở, cả đời trải qua vui vẻ, vậy mà hiện tại hắn lại còn làm cho y lo lắng, để y tới chiếu cố hắn.
Hắn cho tới bây giờ đều nói y là tiểu ngu xuẩn, nhưng cho tới bây giờ cũng không “Xuẩn”, ngược lại y so với bất luận kẻ nào đều thông minh hơn, y chính là không thèm để ý mà thôi, mà điều tiểu ngu xuẩn để ý duy nhất, cũng chỉ có hắn mà thôi.
Cũng bởi vậy, thế cục trong triều, y hẳn là so với bất luận kẻ nào đều rất rõ ràng, vậy mà còn muốn làm ra một bộ cái gì cũng không biết, không để cho hắn lại vì y mà phân tâm.
“Mấy ngày nữa, ta muốn ngự giá thân chinh.” Đoạn Lăng Duệ buông bát, “Trường An, liền giao cho hai người chiếu cố.”
Đoạn Lăng Duệ nói xong, ánh mắt cũng nhìn sang Đoạn tiểu thỏ.
Đoạn tiểu thỏ giống như không nghe không thấy, chỉ yên lặng ăn cơm, như là muốn đem mặt vùi vào trong bát cơm.
Lâm Tú Nhi cùng Trưởng Tôn Tuyên hai người thấy thế, bất giác liếc nhau, yên lặng ly khai đại điện.
Trong đại điện trống trải, cũng chỉ còn lại hai người, lặng im không tiếng động.
Đoạn tiểu thỏ tay cầm chiếc đũa đã thật lâu không hề động đậy, lại chậm chạp không ngẩng đầu lên, ở nơi Đoạn Lăng Duệ nhìn không thấy, nước mắt y từng giọt từng giọt rơi trên bát cơm.
Y cũng không muốn khóc, mà loại cảm xúc sắp biệt ly này tới quá nhanh, bất ngờ bóp nghẹt y đến khó thở.