Trong ngự thư phòng, một nam tử thân áo dài màu trắng đang bới tung đồ trên giá sách muốn tìm kiếm thứ gì đó.
"Bánh quế hoa ở đâu rồi......" Nam tử trong miệng thì thào.
"Đoạn Trường An!" Một tiếng gầm lên, không thể nghi ngờ là tràn đầy tức giận.
"Nói với đệ bao nhiêu lần rồi, không được đem đồ ăn giấu ở trong ngự thư phòng!"
"Nga...... Nhưng mà cái đó mang cho huynh, ta sợ huynh bị đói thôi......" Đoạn Trường An nhíu mi, có chút ủy khuất.
Trong ngự thư phòng, nhất thời không ai nói gì.
Buông bút, tựa lưng vào ghế thả lỏng thân mình đã ngồi thật lâu, Đoạn Lăng Duệ thở dài, cứ tưởng rằng tiểu đệ tham ăn ham chơi, lại không nghĩ y vẫn là vì chính mình.
Nhu nhu thái dương, Đoạn Lăng Duệ nhìn thiếu niên đối diện án thư đang bỉu môi, có chút ủy khuất, trong mắt cất giấu sủng nịch không dễ phát hiện.
Thân là hoàng đế nhiều năm như vậy, cũng chỉ có y, vẫn bồi ở bên người hắn, không vì hắn là hoàng đế, mà vì chính là bản thân hắn.
Đoạn Trường An là vị Vương gia duy nhất An Bình vương triều, lại là huynh đệ duy nhất của đương kim hoàng đế, mà cũng không hẳn, Đoạn Trường An, cũng không phải thân sinh của tiên đế, Đoạn Lăng Duệ chỉ nhớ rõ ngày đó, mẫu hậu trong lòng ôm Đoạn Trường An nho nhỏ, nói cho hắn, đây là đệ đệ hắn, về sau vô luận phát sinh chuyện gì, đều phải hảo hảo chiếu cố cho y.
Bởi vậy, Đoạn Lăng Duệ đối với y quả thực chính là cưng chiều vô cùng, cho dù y ngẫu nhiên làm sai cái gì, cũng sẽ không bị trừng phạt nghiêm trọng, may mà, Đoạn Trường An cũng không có bởi vậy mà dưỡng thành tính tình kiêu căng, còn có chút đơn thuần......
Mà đâu có phải chỉ có chút đơn thuần, thực chất thì...... quả thực chính là ngốc nghếch......
Đoạn Lăng Duệ trong đầu thường thường còn có thể hiện lên bộ dáng Đoạn Trường An mới trước đây, mềm mềm nộn nộn, giống cái bọc bánh bao, hiện tại y đã mười bảy mười tám tuổi, vẫn là có chút bóng dáng mới trước đây, thân hình thì thon dài không ít, lại hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trẻo, bộ dáng nhuyễn manh, nhìn đã muốn đưa tay xoa bóp.
"A! Ta nhớ ra rồi! Ngay tại nơi này!" Đoạn Trường An đôi mắt nhỏ đột nhiên sáng ngời, đi vài bước đến trước thư án, nâng ngọc tỷ lên.
Ngay tại cái hòm đựng ngọc tỷ kia, y trong nháy mắt mở ra, Đoạn Lăng Duệ ánh mắt chỉ một thoáng từ nghi hoặc biến thành tức giận!
Chỉ thấy trong cái hòm đựng ngọc tỷ chế tác tinh mỹ, bị đặt một đĩa điểm tâm, rõ ràng chính là bánh quế hoa!
"Đoạn Trường An! Đệ...... Dám...... Ngô......" Đem đồ ăn cùng ngọc tỷ đặt cùng nhau! Còn chưa nói xong, một khối bánh quế hoa đã bị nhét vào miệng, nhân tiện còn có thêm một đầu ngón tay trắng nõn.
Đoạn Trường An xem nhẹ đầu ngón tay truyền đến cảm giác khác thường, không để ý Đoạn Lăng Duệ nhíu chặt mày, cười hỏi: "Thế nào? Ăn ngon không?"
Nói xong còn không quên lấy một miếng bánh bỏ vào miệng mình.
Đoạn Lăng Duệ cố gắng đem điểm tâm nuốt xuống, nhìn Đoạn Trường An nhai nhai hai má phình lên một bộ thỏa mãn, tức giận vừa mới hiện lên bất giác tiêu tán.
"Ăn ngon không ăn ngon không? Đây chính là ta cố ý cất cho huynh nha, tổng quản đại nhân không cho phép ăn cái này nhiều......" Đoạn Trường An miệng ăn, trong ánh mắt tràn đầy chờ mong.
Cầu xoa đầu! Cầu khen ngợi!
"Ăn ngon......" Đoạn Lăng Duệ nhìn y, miệng phun ra hai chữ.
"Hắc hắc, ta đã nói rồi, đây chính là đồ ăn ta yêu nhất! Cho nên mới chia cho huynh nga......" Nói xong, lại bỏ vào miệng một khối điểm tâm, hai mắt loan thành hai hình trăng lưỡi liềm.
"Lại đây ngồi, đem sách này chép một lần." Đoạn Lăng Duệ đem một quyển sách đặt ở trước mặt Đoạn Trường An, chuẩn bị bút lông đưa tới trong tay y.
"Hoàng huynh...... Ta...... Ta không phải là làm sai cái gì chứ?" Như thế nào lại bị bắt chép sách a?
Nhớ rõ mới trước đây y luôn kêu hắn Duệ ca ca, không biết khi nào liền đổi thành hoàng huynh...... Đoạn Trường An bỗng nhiên nghĩ đến.
"...... Coi như là ngồi cùng ta, được không?"
Đoạn Trường An lăng lăng gật đầu, hoàng huynh ôn hòa như thế cũng không gặp nhiều, hắn đa số là ở trạng thái cau mày hỏi y lại gây cái họa gì......
Đoạn Trường An ngồi ở bàn bên kia, lật lật trang sách trong tay, đặt bút trên giấy tuyên thành viết vài chữ, cảm thấy thật nhàm chán, liền ngẩng đầu lên nhìn huynh trưởng đối diện đang phê duyệt tấu chương.
Mày kiếm sắc bén hơi hơi nhíu, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng nhếch lên, nga...... Còn có ánh mắt chuyên chú......
Ân...... Hoàng huynh thật là đẹp mắt......
Đoạn Trường An một tay chống đầu, một tay còn không có buông bút lông, liền như vậy chống đầu nhìn Đoạn Lăng Duệ, đợi cho Đoạn Lăng Duệ phê duyệt xong tấu chương nhìn về phía y, bèn thấy được một con heo tư thế không được tự nhiên gục vào trên bàn ngủ ngon lành, hai mắt nhắm chặt, lông mi dài cong cong, cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn còn khẽ nhếch phát ra tiếng ngáy nhỏ, tay phải cầm bút lông suýt nữa quệt lên mặt.
Đoạn Lăng Duệ không khỏi bật cười.
Nhẹ nhàng rút cây bút lông y nắm trong tay ra, đem người ôm lấy, đặt ở trên nhuyễn tháp phía sau bình phong trong ngự thư phòng.
"Duệ ca ca...... Hoàng huynh...... Trường An buồn ngủ......" Làm như bị nháo tỉnh, Đoạn Trường An thần sắc mông lung mở to mắt, liếc mắt nhìn Đoạn Lăng Duệ một cái, than thở một tiếng, lại ngủ tiếp.
"Tiểu trư......" Đoạn Lăng Duệ lấy chăn đắp cho y, dặn dò cung nữ trông chừng, đợi y tỉnh thì báo cho hắn.
Đoạn Lăng Duệ nhẹ nhàng nhéo nhéo mũi y một chút, khóe miệng câu ra một chút ý cười không dễ phát hiện.
Trong thiên hạ, cũng chỉ có đệ......
Không xem ta là hoàng đế.
Trước mặt ta không quy không củ, không lớn không nhỏ.
Làm cho ta nhớ thương, lại muốn chiếu cố.