Hoàng Huyết Khúc Chi Tiêu Dao Nhạc

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhẹ nhàng mở cửa phòng, thò đầu vào nhìn bên trong phòng tối đen, người trên giường đưa lưng về phía cửa, nhìn như đã ngủ say. Tiểu Tứ nhẹ nhàng thở ra, rón rén cởi giày tiến vào, vô thanh vô tức đi tới trước bàn ngồi xuống......

Bỗng nhiên! “Sao vậy không lên tiếng? Tiểu Tứ......” Trên giường đầu kia truyền đến tiếng người.

“?!” Tiểu Tứ hoảng sợ, quay đầu lại nhìn chỗ thanh âm truyền đến.

Chỉ thấy bóng đen trên giường đứng dậy, chính là hắn nhưng không có đốt đèn, cứ như vậy ngồi trên giường. Tầm mắt hai người ngay tại trong phòng tối giao hội!

“Xảy ra chuyện gì? Không nói với ta chút gì sao?” Diệu Ngạn hỏi, từ trong lời hắn nói nghe không ra chút cảm tình nào.

Tiểu Tứ khẩn trương chà tay vào vạt áo, y âm thầm may mắn: may mà có bóng tối che dấu, Diệu Ngạn mới nhìn không thấy động tác nhỏ của y.

Diệu Ngạn thấy y vô thanh vô tức, cũng không biết là biểu tình gì...... Nhưng không được bao lâu, thanh âm của hắn lại từ trên giường vang lên: “Ta một mực chờ ngươi trở về, vì chính là muốn biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ ngươi không muốn nói cho ta biết sao?”

“Ngạn ca ca...... Ngươi muốn biết cái gì sao?” Tiểu Tứ cố gắng che dấu sự thất thường của mình.

Bóng đen của Diệu Ngạn lại nằm xuống, theo trong bóng đêm nhìn ra, hắn một tay chống lấy đầu của mình, một tay để đặt ở thắt lưng, cả người nằm ngang đối mặt với hướng của Tiểu Tứ......”Tiểu Tứ không ngoan nga, chẳng lẽ ngươi để ý kia Mạc tiểu tử như vậy sao?”

Mạc Ngữ rất giống chính mình ── chính mình khi còn bé! Trong mắt nó phóng ra ánh sáng rực rỡ, cùng cái khi đó giống nhau như đúc! Chính là nếu đem chuyện này nói cho Ngạn ca ca...... Như vậy hắn nhất định sẽ truy vấn đến cùng, không được, chuyện kia tuyệt đối không thể cho hắn biết...... Đó là chuyện tự ti nhất của mình...... Ai cũng có thể chê cười y, ai cũng có thể khinh bỉ y, ai cũng có thể không để ý tới y, chính là Diệu Ngạn không được!!! Hắn là người duy nhất......

“Ta......” Tiểu Tứ ấp úng, “Ta...... Đồng cảm với nó!”

“Đồng cảm?”

“Đúng vậy! Đồng cảm!” Tiểu Tứ quyết định, cũng không giống như kinh hoảng vừa rồi, giọng điệu cũng trở nên kiên định hơn, “Đứa nhỏ kia đã mất mẹ, còn bị người kỳ thị như vậy...... Thật sự thực đáng thương!”

“Nga?” Diệu Ngạn rất khôn khéo, Tiểu Tứ cũng hiểu không thể lừa gạt hắn, chính là y thật sự không có cách nào......

Tiểu Tứ còn như là muốn Diệu Ngạn tin tưởng hơn lập lại một câu: “Chính là như vậy......”

“Vậy ngươi vì sao tối như vậy mới trở về?” Diệu Ngạn lại hỏi.

“Ta nhìn nó ngủ!” Đây là thật sự.

Tiểu Tứ đem Mạc Ngữ đang ngủ về phòng, rồi mới đem ghế ngồi bên người nó...... Trong khoảng thời gian này, Tiểu Tứ luôn nhìn Mạc Ngữ ngủ! Y muốn từ trên khuôn mặt của Mạc Ngữ tìm ra bộ dáng của mình trước kia. Tiểu Tứ hiểu được kỳ thật từ trước tới nay, kè thủ mạnh nhất của y chính là chính y, không đánh bại được chính mình trước kia, y vĩnh viễn không có khả năng đạt được “hạnh phúc”! Cho nên y cần nhìn thẳng vào Mạc Ngữ!

“Chính là như vậy sao?”

“Đúng! Ngạn ca ca không tin ta sao?” Tiểu Tứ hỏi lại.

“......” Diệu Ngạn yên lặng.

[ Điều thứ nhất, trên đường gặp nghi vấn có liên quan đến Tiểu Tứ, nếu Tiểu Tứ không chịu tự mình giải thích thì không thể cứ gặng hỏi...... Nếu trái với một trong ba điều đã nêu, hậu quả tự chịu! ] Điều ước hắn cùng tuyền ký kết lại xuất hiện vào lúc này. Cho dù Diệu Ngạn muốn tìm hiểu vấn đề này thế nào đi nữa, điều khoản này lại có thể trói buộc hắn vững vàng!

Tiểu Tứ cũng yên lặng, mục đích của y rất rõ ràng, chỉ cần có thể che dấu “chỗ thiếu hụt” của mình, vô luận là nói dối hay là gì khác, y đều nguyện ý!

“Ai......” Diệu Ngạn bất đắc dĩ buông vũ khí đầu hàng, “Quên đi quên đi......”

Hắn một lần nữa ngồi lên, đứng lên, đi đến trước mặt Tiểu Tứ, dựa vào ưu thế thể trọng thân cao lớn hơn Tiểu Tứ năm tuổi, lập tức liền đem y từ trên ghế ôm lấy.

“Ngạn ca ca?!” Tiểu Tứ kinh ngạc với động tác của hắn, chính là ở trong lòng của Diệu Ngạn, y cảm thấy thực thoải mái, cho nên cũng không có phản kháng kịch liệt.

“Ta sợ ngươi!” Diệu Ngạn đem Tiểu Tứ ôm đến trên giường, đặt vào bên trong, rồi chính mình cũng nằm lên giường.

Vì Tiểu Tứ cởi bỏ áo khoác, tất, trải chăn, đem thân thể của chính mình cùng Tiểu Tứ cuộn lại tiến vào chăn bông, cuối cùng còn vỗ vỗ ngực của Tiểu Tứ, y hệt bộ dạng của bảo mẫu.

Tiểu Tứ được hầu hạ chu đáo như thế, theo phản xạ mà chui chui vào trong chăn, còn ngửi ngửi, “Có hương vị của ánh mặt trời...... Thơm quá......”

“Mới vừa phơi nắng!” Diệu Ngạn hống Tiểu Tứ, động tác trên tay cũng không dừng lại, “Cho dù là chuyện của Mạc Ngữ, ta tin tưởng Tiểu Tứ bảo bối sẽ không làm ra chuyện gì khiến ta chán ghét...... Dù sao chúng ta cũng đã đính hôn mười năm, Tiểu Tứ hẳn là sẽ không vứt bỏ ta đi?”

“Sẽ không!” Tiểu Tứ nói ngắn gọn mà hữu lực, “Ngạn ca ca không cần lo lắng, ta rất chung thủy!”

“Này ta tin tưởng!” Hoàng gia có nhiều “vết xe đổ” như vậy, hắn không tin cũng không được, “Ngủ đi, ngươi cũng nói qua thực thích ngủ như vậy...... Có phải không?”

Tiểu Tứ an tâm cười, “Ân! Ngạn ca ca vừa ôn nhu vừa xinh đẹp, tương lai sinh bảo bảo cũng nhất định sẽ như vậy!”

“...... Tiểu Tứ!” Tay của Diệu Ngạn chợt dừng lại, “Nghe ngươi khen ta ‘xinh đẹp’...... Một chút thuyết phục cũng không có, hơn nữa...... Bảo bảo......” Hẳn là do ngươi sinh! Chính là những lời này Diệu Ngạn lại không nói ra......

“Bảo bảo xảy ra chuyện gì?” Tiểu Tứ vẻ mặt đơn thuần hỏi Diệu Ngạn.

“Không, không có gì......” Việc này để sau này rồi hẳn nói! “Cùng nhau ngủ đi!” Dịch dịch góc chăn cho Tiểu Tứ, hai người cùng nhau tiến vào mộng đẹp......

....................................

“Ai nha, mau nhìn, là Tứ điện hạ!” Một tiểu cung nữ giữ chặt tiểu thái giám bên cạnh nói.

“Thật sự......” Tiểu thái giám dùng ánh mắt hồ nghi nhìn y, “Ngươi nói, bệ hạ cùng nương nương như thế, sao lại sinh ra đưa nhỏ như Tứ điện hạ vậy?”

“A nha, ngươi không biết sao? Tứ điện hạ là một năm bệ hạ cùng nương nương rời cung mới có, cho nên, từ lâu trong cung còn có lời đồn...... Nói Tứ điện hạ là bệ hạ hảo tâm thu dưỡng......”

“Không thể nào......”

“Quái vật, quái vật!” Thái giám cùng cung nữ đột nhiên biến thành một đám trẻ, bọn họ làm mặt quỷ xuất hiện ở trước mặt Tiểu Tứ.

“Ngươi xem ngươi xem, nói như thế nó cũng không có phản ứng nga!” Một nam hài chọc chọc hai má y.

“Quái vật chính là quái vật! Ta xem thành tích của nó nhất định là làm phép đạt được!” Người nam hài tự cho là thông minh.

“Không nên đụng nó! Mẹ ta kể lai lịch của nó không rõ, nam thân nữ tướng, không cần tới gần hắn thì tốt hơn!” Một nữ hài dùng ánh mắt chán ghét nhìn y.

“Cha ta cũng có nói, cha mẹ nó nhất định là không cần nó, bằng không vì sao lại để nó ở trong học đường?” Nữ hài cách y rất xa, vẻ mặt cười nhạo.

Không phải, ta là con cha ta sinh ra! Vì sao luôn muốn hoài nghi thân thế của ta? Ta không phải quái vật! Các ngươi vì cái gì lại nói ta như vậy? Ta không có tổn thương các ngươi, các ngươi vì cái gì muốn đối với như thế? Ta chỉ bất quá so với các ngươi nhỏ hơn vài tuổi, thông qua cố gắng mới lấy được vị trí thứ nhất có gì sai chứ? Cha ta cha cũng không phải không cần ta, bọn họ chính là không có thời gian chiếu cố ta mà thôi, các ngươi không cần bậy bạ a!

Tiểu Tứ nghĩ muốn hét to ra tiếng, chính là yết hầu thật nóng, thanh âm gì cũng không phát ra được...... Rồi một mảnh tiếng cười nhạo không ngừng ở Tiểu Tứ bên tai hiện lên, cho dù hắn che tai, thanh âm này vẫn là có thể tiến vào màng tai của y, xuyên vào trong lòng y...... Đau quá! Thanh âm này giống như từng cái gai, bao lấy tim của Tiểu Tứ, không ngừng đè ép co rút lại, miệng vết thương không đổ máu, chính là so với đổ máu còn muốn đau hơn......

Y muốn khóc nhưng lại bất lực, y muốn chạy trốn nhưng ác mộng kinh khủng quấn vào hai chân y, khiến y không thể nhúc nhích...... Ai tới cứu ta? Ta không muốn đợi ở trong này a!! Tiểu Tứ che tai ngồi xổm xuống, nhắm hai mắt trong lòng la hét......

“Tiểu muội muội, ngươi không sao chứ?” Thanh âm của một nam hài tiến đến, thanh âm của hắn mang theo một chút mẫn tiệp, chính là êm như nước chảy, rất dễ nghe.

Thanh âm này...... Tiểu Tứ ngẩng đầu, đối mặt chính là Diệu Ngạn lúc đó cười sang sảng, “Tiểu Tứ, lại đây, ta dẫn ngươi đi xem mấy thứ chơi tốt!”

“Ngạn...... Ca ca!” Tiểu Tứ kinh ngạc chính mình có thể lên tiếng! Sờ sờ yết hầu của mình, kinh ngạc nhìn Diệu Ngạn.

Diệu Ngạn dùng tay nhỏ nhẹ nhàng đánh vào đầu Tiểu Tứ một chút, “Không cần sững sờ nữa! Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi không muốn đi?”

Tiểu Tứ còn đang kinh ngạc vội vàng lắc đầu.

“A, ta đã biết!” Diệu Ngạn bỗng nhiên hiểu ra, “Là ngươi đi không được, đúng không? Không sao, ta cõng ngươi a!”

Nói rồi Diệu Ngạn đưa lưng về phía y ngồi chồm hổm xuống, hai tay buộc sau lưng, rồi mới quay đầu lại thúc giục nói: “Tiểu Tứ, mau tới a!”

Chân của Tiểu Tứ tự mình di động, hai tay khoát lên đầu vai của Diệu Ngạn đích ôm lấy cổ hắn, hai chân bị tay hắn giữ, cả người dán lên lưng hắn...... Diệu Ngạn cảm thấy Tiểu Tứ chuẩn bị tốt, liền đứng lên lưng cõng Tiểu Tứ liền đi phía trước......

Như vậy cũng không biết trải qua bao lâu, bóng tối xung quanh đã muốn tan thành mây khói, thay vào đó là ao nhỏ bên đường vào hoàng cung. Diệu Ngạn cõng y, chậm rãi đi bên hồ nước, miệng không ngừng ngâm nga điệu hát dân gian, thoạt nhìn rất hưởng thụ.

“Ngạn ca ca......” Tiểu Tứ bỗng nhiên lên tiếng.

“Ngô? Tỉnh ngủ?” Diệu Ngạn bình thường hỏi.

“Ân!” Tiểu Tứ dụi dụi mắt, “Ta rất nặng đi? Muốn thả ta xuống dưới không?”

“Sẽ không.” Diệu Ngạn cười cười, “Cứ như vậy đi, cõng Tiểu Tứ là trách nhiệm của ‘vị hôn phu’ ta này!”

“......” Tiểu Tứ nhìn lưng của Diệu Ngạn, đầu thực tự nhiên mà dán lên, “Ngạn ca ca, ta có phải có lúc rất kỳ quái không? Thực khiến ngươi đau đầu?”

“Ân, có đôi khi là như thế!” Diệu Ngạn không hề kiêng kị mà trả lời, “Bất quá Tiểu Tứ như vậy ta mới thích a!”

“A?”

“Thỉnh thoảng hời hợt lại có chút mơ màng, thỉnh thoảng lại thông minh không giống đứa bé, luôn hỏi chút vấn đề là lạ, lo lắng chút chuyện là lạ, còn thường xuyên nói lời khiến người kinh ngạc...... Đứa nhỏ như vậy kẻ khác chịu không nổi mới là Tiểu Tứ không phải sao?”

“......” Tiểu Tứ vẫn giữ tay Diệu Ngạn nhất thời nắm thật chặt.

“Nhưng đối với ta mà nói, Tiểu Tứ chính là Tiểu Tứ, không thể thay thế, cũng không cần bị thay thế!” Diệu Ngạn đem thân người Tiểu Tứ nâng lên nói, “Ta a chính là thích Tiểu Tứ ── ‘đứa nhỏ kẻ khác chịu không nổi’ này!”

“Ngạn ca ca thực thích ta sao?” Tiểu Tứ không xác định hỏi.

“Nhìn xem, lại hỏi vấn đề ngốc nghếch không phải sao?” Diệu Ngạn dùng đầu của mình khẽ cụng đầu Tiểu Tứ, “Đây là đương nhiên a, bằng không cùng ngươi đính hôn ước làm gì chứ?”

“Ta cũng vậy...... Ta thực thích Ngạn ca ca, cho nên......” Tương lai vô luận phát sinh chuyện gì, xin ngươi không cần vứt bỏ ta!

..............................

Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào nhà, mộng nên tỉnh! Tiểu Tứ ngáp một cái xoay người, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của Diệu Ngạn cùng cái ôm......

“Tiểu Tứ tỉnh?” Diệu Ngạn cũng mở to mắt nhìn y.

“Ân!” Tiểu Tứ dùng ánh mắt thăm dò nhìn hắn.

Diệu Ngạn cười, “Xảy ra chuyện gì? Tiểu Tứ có vấn đề muốn hỏi ta?”

Vấn đề của Tiểu Tứ ra ngoài, “Ngạn ca ca, ngươi thật sự thích ta sao?”

“Tiểu đứa ngốc! Vấn đề này còn hỏi?” Diệu Ngạn chỉnh chỉnh vài sợi tóc của Tiểu Tứ, “Đương nhiên thích a!”

“Đúng vậy...... Ngạn ca ca là thích ta...... Ta cũng thực thích Ngạn ca ca......” Ánh mắt chăm chú của Tiểu Tứ, Diệu Ngạn chưa bao giờ thấy qua.

“Kia thật sự là vinh hạnh của ta đi!” Diệu Ngạn cười đến không thể nào nói là cao hứng bao nhiêu.

“Cho nên...... Chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ, đúng không?” Tiểu Tứ tới gần Diệu Ngạn, ôm chặt lấy thân hắn hỏi.

Diệu Ngạn yêu thương hôn nhẹ lên trán của Tiểu Tứ, “Đây là đương nhiên, ta cam đoan!”

Hỡi trời! Ta muốn cùng chàng bên nhau, mãi không phân ly. Núi chưa mòn, sông chưa cạn, đông vang sấm dậy, hè tuyết rơi, trời đất hợp, mới cùng chàng biệt ly!

(Đoạn cuối là bài thơ Thượng da, nguyên bản của thơ là thế này Thượng da! Ngã dục dữ quân tương tri, trường mệnh vô tuyệt suy. Sơn vô lăng, giang thủy vi kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt!)

_________________

Truyện Chữ Hay