Đồng Cổ Trát dắt tới dắt lui cũng dắt Nhược Vũ dừng tới một quầy bán thức ăn đường phố, không những một mà phía sau kéo dài thành một phố đầy người qua lại, kẻ buôn người bán đầy tấp nập, Nhược Vũ nhìn nhìn có chút chần chừ, lại nhìn qua Đồng Cổ Trát vẻ mặt hứng thú vô cùng lại không nỡ làm cậu mất tâm trạng, cũng không nói ra lúc bé cô ăn những loại thực phẩm này không biết vì sao lại bị nhập viện, nhưng lớn rồi chắc cũng không thành vấn đề.
Cả hai dừng trước một quầy bán đồ ăn Hàn Quốc, bánh gạo cay gì đó cô luôn ăn trong những cửa hàng chính thống chưa từng ăn qua mười mấy năm ở đây rồi, mà Đồng Cổ Trát chính là quen thân đến nỗi người bán hàng kia còn nhớ khẩu phần của cậu.
"Tôi, ăn cay rất kém, có thể nào ăn chung một phần với cậu thôi" nói da lời này Nhược Vũ cũng rất ngượng, cô chưa từng ăn chung với ai do không biết ăn cay gọi dư cũng không dám uổng phí chỉ còn cách ăn một phần chung với Đồng Cổ Trát, Đồng Cổ Trát nghe vậy bật cười nhìn cô, có biết lúc này nhìn cô như một đứa bé, cực kỳ đáng yêu, khiến Đồng Cổ Trát vui vẻ không ít.
"Được, cậu thích uống Cola đúng không" Đồng Cổ Trát hỏi hỏi thật ra sớm đã chuẩn bị, Nhược Vũ đã rất lâu rồi mới uống lại Cola, mùi vị gay gắt trước xuống cổ khiến một trận sảng khoái, tâm tình cô cũng tốt lên rất nhiều, cà hai sau đó ăn uống liên miên không ngừng nói về chúng mà Nhược Vũ cũng bắt đầu thích ứng với đồ ăn đường phố
Hai bọn họ trong mấy quầy đồ ăn này thu hút không ít người qua lại, quá quen thuộc cũng không nói gì
"Cậu, thích ăn đồ ăn ở đây à?" Nhược Vũ tay cầm lon coca ngước mắt lên hỏi Đồng Cổ Trát cao hơn một cái đầu
"Không, lúc trước tôi thấy chúng giống như rác rưởi nhưng mùi vị không tệ hơn nữa gắn liền với một câu chuyện hồi bé nên dần dần thích thôi" Đồng Cổ Trát cầm xiên que quay qua nói
"Câu chuyện gì khiến Đồng thiếu gia ngang tàng lại đi thích đồ ăn này chứ"
"Lúc trước tôi ở trong bệnh viện gặp một cô bé vì ăn đồ đường phố mà nhập viện, chắc là ăn quá nhiều nên nhập viện, sau đó chúng tôi ở sát phòng nhau nhưng mà chưa kịp biết tên đã xuất viện rồi"
"À..." Nhược Vũ biết chắc đứa bé kia là cô nhưng cô quyết không để Đồng Cổ Trát biết được là cô, không thì cậu ta sẽ cười vào mặt cô một trận, không thể vì ăn mà mang tiếng xấu
"Hôm nay rất vui, cảm ơn cậu, Cổ Trát" cô quay qua cười với Đồng Cổ Trát, một nụ cười tươi rối thật lòng khiến Cổ Trát mặt đỏ tim đập, Cổ Trát thành công khiến quan hệ bọn họ kéo gần lại một chút, dù một chút thôi cũng khiến Đồng Cổ Trát hạnh phúc rồi
"Sau này cậu có chuyện gì cứ đến tìm bản thiếu gia, bản thiếu gia sẽ hi sinh thời gian như vàng của mình cho cậu" nói rồi còn xoa đầu cô như một đứa bé, Nhược Vũ hơi hơi né cái xoa đấy mà vào nhà, Đồng Cổ Trát tay ở không trung có chút thất vọng liền thu về nói tạm biệt, cửa đã đóng, Đồng Cổ Trát lại một nỗi buồn lặng lẽ đi về Đồng gia, không biết khi nào cậu mới có được cô nhỉ.
Nhìn biệt thự rộng rãi to lớn đầy những đồ vật giá trị vô tri vô giác, bóng dáng gia nhân cùng người thân cô cũng không thấy đâu, một mình ngồi trên sofa trắng giữa phòng khách lại cảm thấy bản thân như lạc lõng trong chính căn nhà của mình, lại nhớ đến khoảnh khắc vui đùa với Đồng Cổ Trát lúc nãy bỗng nhiên có một chút gì đó hạnh phúc len lỏi qua tim, ngửa đầu ra sofa nhìn lên trần nhà suy nghĩ về Mạc Long Vĩ
"Xin lỗi Cổ Trát tôi không quên được Vĩ, thật xin lỗi" không phải Nhược Vũ không cảm nhận được tình cảm kia của Đồng Cổ Trát dành cho mình cô cảm thấy bản thân thật quá đáng khi để Đồng Cổ Trát là người thay thế cho Mạc Long Vĩ, là một thiệt thòi rất lớn cho Đồng Cổ Trát bởi vì Nhược Vũ cô, vẫn còn yêu rất yêu người tên Mạc Long Vĩ.
[Vũ] tin nhắn được gửi đến cho Nhược Vũ
[Hả]
[Tôi thích cậu, cực kỳ thích cậu] nhìn dòng tin nhắn này Nhược Vũ không biết nói gì tiếp theo Đồng Cổ Trát cũng không nhận được tin nhắn phản hồi chỉ thấy đã xem tin nhắn, hắn cười khổ mà nằm dài xuống nền nhà. Quả nhiên ...