Sau khoảng thời gian thật dài Nhược Vũ mới nhìn thấy lại Darius Vincent, vẫn yêu nghiệt như thế, ánh mắt vẫn như chứa đựng tình yêu cho cô như thế, Nhược Vũ trong thâm tâm vẫn cảm thấy rất có lỗi.
Sau khi quan hệ với Darius Vincent, Nhược Vũ liền sống ở nơi khác, một mặt duy trì trạng thái không liên can. Sau đó như có phép màu, hai người như không còn liên quan đến nhau nữa, cho đến một ngày đông lạnh
"Rainia" Darius Vincent đứng dưới làn tuyết trắng ngay trước cổng đại học của Nhược Vũ, cả người đều trắng xóa.
"Da, Darius Vincent?" Nhược Vũ đứng tại chỗ ngây ngẩn nhìn ra, hình như anh gầy hơn rồi nhỉ
Mặc dù Darius Vincent trên người tây trang dày dặn, khăn choàng cổ kín mít nhưng Nhược Vũ như cảm thấy anh đang run lên, có lẽ là đứng rất lâu rồi.
"Sao anh tới đây?"
"Rainia, anh nhớ em, rất nhớ" Darius Vincent không màng tới cái lạnh buốt người mà bỏ tay khỏi túi áo tới cầm lấy đôi tay kia, đôi tay mà hắn hằn mong nhớ.
"Vào trong xe đi, anh điên à?" Nhược Vũ vội vàng đẩy hắn tới bên xe, đem vào trong.
"Chúng ta...quay lại nhé" Darius tựa như cầu xin mà nói
Mà Nhược Vũ một mực duy trì trạng thái im lặng, hiện tại cô không muốn nói gì, Darius Vincent như cố ý không nhận thấy vẫn luôn hỏi cô
"Rainia, khi đó anh không cố ý, em tha thứ cho anh, được không?"
"Cầu xin em"
"Thật sự anh không thể sống thiếu em, Rainia, cầu xin em"
Mãi cho đến mấy phút sau, Nhược Vũ mới nặng nề lên tiếng, cô day day thái dương lẳng lặng nhìn anh
"Darius, chuyện ngày hôm đó em đã không còn trách anh rồi"
"Nhưng chúng ta không thể đâu"
Darius Vincent xót xa nhìn cô
"Rainia, em cho anh một cơ hội thôi, có được không? Một cơ hội thôi"
"Thật sự những ngày kia anh như điên lên, anh thật sự thật sự không thể không gặp em"
"Darius Vincent anh đâu cần phải khổ sở như thế, anh chỉ cần quên em đi như những cô tình nhân của anh là được không phải sao"
"Em không giống bọn họ, em là tín ngưỡng của anh"
"Darius anh đừng có cứng đầu nữa, em không có cơ hội nào để cho anh cả càng không thể cho anh cơ hội gì hết, anh hiểu cho em"
"Rainia, em..."
"Dừng ở đây đi, em muốn đi bộ một chút, anh cũng trở về công ty đi đừng theo đuổi em nữa"
"Rainia!"
"Dừng lại đi" Nhược Vũ gằng giọng, Darius chỉ có thể làm theo ý cô, nhưng mà nhìn vào thời tiết lạnh như thế anh lại không nỡ
"Anh đưa em về, chúng ta không nói nữa, được không?"
"Anh....thôi được rồi" Nhược Vũ khéo léo tách khỏi tay anh, lại nhắm mắt không muốn nói chuyện, suốt cả một quãng đường dài, không ai nói chuyện với ai.
Darius Vincent đưa Nhược Vũ tới khách sạn của cô đang ở chỉ có thể dừng lại quyến luyến đôi chút cũng bị cô đuổi đi. Nhược Vũ rất lạnh lùng là sự thật
- ------
"Này Sera" Darius ngồi dựa vào ghế nhìn ra hướng cửa sổ sát đất đang miêu tả khung cảnh mùa đông lạnh lẽo, cả thành phố như chìm trong biển tuyết
"Vâng, ngài Vincent?" Sera thư ký đứng bên cạnh tay giữ một máy tính bảng khẽ cúi người vừa đủ nghe lệnh
"Cô nói xem, làm cách nào khiến một cô gái chấp nhận tôi đây?"
"Theo đuổi cô ấy" Sera nhướng mày, sau đó liền trở về trạng thái ban đầu, cô cũng không bất ngờ lắm, Darius Vincent dạo này cứ như gặp phải chuyện gì đó rất khó khăn, nhưng công ty vẫn ổn vậy chắc chỉ còn chuyện tình cảm thôi.
Cô gái nào khiến chủ tịch của cô khổ tâm như thế?
"Câu trả lời này cô nói cứ như không nói vậy?" Darius nhăn mày quay đầu nhìn Sera như nhìn một kẻ ấu trĩ nói chuyện với anh, ánh mắt đầy kì thị
Sera cũng đã quen rồi, tính khí tên dở hơi này cô cũng không quan tâm, cô gái nào lại đáng thương như thế bị tên này để ý.
Hắn là một tên điên cơ mà.
"Thưa ngài Vincent, con gái họ thích sự theo đuổi chân thành, cô ấy nếu không đồng ý ngài từ lần đầu tiên chính là không vì tiền và thân phận của ngài vì vậy"
Sera còn chưa nói xong, Darius đã cắt ngang lời giọng nói đầy khinh miệt
"Dĩ nhiên là không để ý tiền và thân phận của tôi rồi, Sera này, cô nói trọng điểm có được không, tôi trả lương cho cô nhiều như thế để làm gì? Nói toàn thứ dư thừa"
Trọng điểm bị anh cắt đứt rồi quý ngài Vincent kính mến tâm thần của tôi ơi.
Thư ký Sera cố gắng kìm nén, không sao dù sao chuyện này xảy ra như cơm bữa, thật sự không thể chấp một tên điên.
"Vì vậy, ngài phải thật sự thật sự chân thành, ngài phải dùng hành động"
"Hành động?"
"Kiểu như hằng ngày chờ cô ấy tan làm..."
"Cô ấy chưa tốt nghiệp"
"Ôi vậy ngài cứ chờ cô ấy tan học, đừng nói cho cô ấy biết" bởi vì ngài mà nói thì cô ấy sẽ nghỉ học đấy, ai mà lại dám đồng ý cuộc hẹn của một tên điên chứ?
"Cô nói thật không?"
"Ngài cứ tin ở tôi, nhớ mang theo sự chân thành của ngài"
"Được, tăng lương" Darius Vincent mỉm cười hài lòng
Một lần bị mắng một lần tăng lương, cô nguyện bị mười lần bị mắng trong một ngày.