Khu biệt thự Nhược gia là ở trung tâm thành phố sầm uất, muốn đến được biển thì phải mất hơn nửa ngày, bọn Nhược Trình Tranh chỉ cần ngồi không cũng thấm mệt nhất là Nhược Vũ cô đang không khỏe trong người đi xa như thế chẳng khác nào muốn đòi mạng cô đi.
Lúc trên xe bọn họ còn có thể nói chuyện với nhau thông qua mấy cái mạng xã hội cũng có thể giải trí đôi chút. Nhược Vũ vẫn chung thủy với việc nhắm mắt nghỉ ngơi không màng đến bọn người kia đang bàn kế hoạch gì bí mật.
Sáng đi qua trưa liền tới, nhìn điện thoại hiện lên h chiều Nhược Vũ đeo kính râm mệt mỏi dựa người vào Nhược Trình Tranh để cậu dìu đi. Nhược Trình Tranh cũng rất phối hợp làm điểm tựa cho cô khiến Phùng Vũ Hạ có chút bực bội trong người.
"Thật xin lỗi quý khách, hiện resort chúng tôi chỉ còn ba phòng đôi trống thôi, những phòng khác đều đã kín người" nữ tiếp tân nghiêm chỉnh giải quyết vấn đề, giọng nói lưu loát nụ cười công nghiệp như thường trực trên môi.
"Hay chúng ta tìm đến chỗ khác thử" Lộ Khiết nhẹ nhàng nói với Mạc Long Vĩ, Nhược Vũ nghe được liền trả lời
"Không cần, tôi tìm rồi trên mạng bảo xung quanh đây đều kín chỗ, chỉ có chỗ này là còn thôi"
"Vậy..." một nam sinh trong nhóm Lộ Khiết phân vân
"Thôi dù sao cũng là ba phòng đôi, Lộ Khiết và Nhược Vũ, tôi ở cùng Mạc Long Vĩ và Phùng Vũ Hạ, còn hai người ở cùng nhau, nhé" Nhược Trình Tranh nhìn tới Nhược Vũ rồi quay sang chỉ hai nam sinh kia chia phòng, bọn họ nghĩ đi nghĩ lại cũng không còn cách khác, chi bằng ở tạm chờ ngày có phòng trống khác.
"Trước mắt cứ như thế đi" Mạc Long Vĩ tìm trên điện thoại quả thật không còn nơi nào đủ cho bọn họ liền đồng ý.
Nhận lấy thẻ phòng bọn họ phòng nào người đấy đi để một mình Mạc Long Vĩ ở lại đăng ký phòng một mình, mỹ nam tủi thân nhưng không dám nói. Tiền phòng đám người kia sẽ chuyển khoản trả lại sau.
"Vũ, lát nữa đi tắm biển đi" Lộ Khiết thân mật ôm tay Nhược Vũ cọ cọ vào hứng thú nói.
Nhược Vũ nhìn nhìn cô ấy, cô và Lộ Khiết có vẻ thân nhỉ?
"Ừ, cũng được"
"Cậu, đang còn có chuyện trong lòng à?"
"Không, tớ có nghĩ gì đâu, chỉ là lâu lâu đi ra ngoài cũng tốt" Nhược Vũ nhìn cửa sổ ra phía biển xanh lấp lánh nói
Lộ Khiết nhìn thấy cô nàng có suy nghĩ nhưng cô ấy đã không muốn nói thì cô cũng không ép, chỉ cần cô vui là được
"Cậu nghỉ ngơi đi, có gì chúng tớ sẽ kêu cậu"
"Cảm ơn Lộ Khiết"
Lộ Khiết nhìn cô một hồi lâu cũng mở cửa đi ra, Nhược Vũ thấy cửa đóng cũng nằm dài ra giường, điện thoại kết nối loa ngoài trong phòng mở mấy bản nhạc cổ điển khiến Nhược Vũ thả lỏng. Hình như Nhược Vũ cô phù hợp với những gì yên tĩnh và trầm lắng hơn nhỉ, nó khiến cô không phải áp lực suy nghĩ mấy cái tiêu cực kia cũng không khiến cô phải nhớ mấy cái không đáng nhớ.
Nằm như thế một hồi lâu không biết đã thiếp đi lúc nào mà lúc Nhược Vũ lờ mờ tỉnh dậy đã là hơn h chiều, cũng không thấy Lộ Khiết đâu, cũng không quan tâm mà tìm một trang phục khác tắm rửa.
Lúc Nhược Vũ vào nhà tắm chưa được bao lâu Lộ Khiết cũng trở lại nghe thấy tiếng nước chảy Lộ Khiết lấy điện thoại gọi gọi ai đó báo tin.
"Ừ ừ, lát nữa tớ dẫn cậu ấy đi"
"..."
"Ừ biết rồi, chắc chắn mà"
"..."
"Không lộ đâu yên tâm"
Tắt điện thoại Lộ Khiết ngồi trên ghế ngồi chờ Nhược Vũ ra, mười mấy phút sau Lộ Khiết thấy Nhược Vũ mặc chiếc váy trắng dài qua gối, ôi trời ơi cái nhan sắc này, thật là dụ người!!!
Nhược Vũ thấy Lộ Khiết nhìn chằm chằm vào mình khó hiểu lấy khăn lau tóc cầm điện thoại bước tới
"Gì thế?"
"À không có gì, đi chúng ta đi ăn tối" Lộ Khiết đỏ mặt đứng dậy lấy tay Nhược Vũ dắt đi nhanh chỉ kịp cho cô ấy để khăn lại trên bàn
Nhược Vũ có một cảm xúc bây giờ là mệt mỏi!!
Trên hành lang dài vắng người, đèn vàng xa hoa sang trọng rủ xuống dẫn lối cho hai cô gái trẻ xinh đẹp, Nhược Vũ tay dùng điện thoại cũng không quên tay kia để Lộ Khiết dắt đi, đi qua mấy cái hành lang liền vào một căn phòng ăn rộng lớn, đầu tóc mặt mũi còn chưa làm gì đã bị Lộ Khiết kéo tới đây, cô cũng không bận tâm lắm.
Nhìn quanh căn phòng thấy nhóm người của cô ngoài ra chỉ có vài ba người phục vụ cũng không còn ai khác, Nhược Vũ thấy không có gì bất thường dù sao loại người như bọn cô không có thói quen dùng bữa cùng người khác.
"Xin chào" Nhược Vũ đi vào thấy bọn họ cũng không keo kiệt một lời chào
"Vũ"
"Mời quý khách gọi món" cô phục vụ tay đưa menu chú gập xuống °
"Cho chúng tôi một..." cả đám người nhận tới nhận lui cuối cùng cũng để cho Mạc Long Vĩ mở lời gọi thức ăn, đám người bọn họ lại nói chuyện sôi nổi
Vừa gọi món chưa được bao lâu đèn bị tắt hết, cả căn phòng bao trùm một màu tối đen, Nhược Vũ tinh thần khá bất ngờ cũng nhớ đến bật đèn flash trong điện thoại, rọi đến xung quanh cảm giác không có ai ngoài bản thân trong lòng dâng lên một niềm bất an đến khó thở.
Còn chưa tới năm phút, đèn điện lại được mở bình thường, Nhược Vũ nhìn lên bóng đèn rồi nhìn xung quanh phát hiện thật sự chỉ có một mình bản thân, quay người lại thấy đám người Nhược Trình Tranh mở cửa bước vào, tay còn cầm theo một chiếc bánh gato, vài cây pháo hoa cầm tay và mấy chiếc nón sinh nhật. Nhược Vũ đau đầu nhìn chằm chằm vẫn chưa hiểu ra vấn đề.
"Happy Birthday Nhược Vũ" cả nhóm người hô lên đưa tay xòe trước khuôn mặt ngơ ngác của Nhược Vũ cười tươi, kéo cô trở lại bàn ăn
"Sinh nhật tôi?" Nhược Vũ mờ mịt mở điện thoại xem ngày --, hình ảnh đúng là sinh nhật cô.
Nhược Vũ cảm nhận được niềm vui của sinh nhật bất ngờ bỗng nhiên vui đến bật khóc
"Ơ kìa Vũ, ngày vui sao lại khóc" một nam sinh gương mặt xinh đẹp ngồi kế bên cô chọc chọc
"Đến cả tôi cũng không nhớ sinh nhật của mình, vậy mà các cậu lại nhớ, thật sự rất cảm ơn mọi người" Nhược Vũ nhìn xung quanh cười tươi, nước mắt vẫn còn động trên mặt nhưng bọn họ có thể thấy Nhược Vũ vui đến thế nào. Để tăng thêm phần bất ngờ bọn họ còn đặc biệt nhờ những người khác hãy dời giờ chúc mừng sinh nhật đến cô lại. Vì vậy mà sau khi sự kiện này xảy ra điện thoại Nhược Vũ liên tục nhận được hàng trăm lời chúc mừng sinh nhật. Cảm động nhìn bọn họ, thật sự có lẽ đây là món quà lớn nhất đối với cô.