Nhấp nháy lại hai tuần trôi qua, thời gian gần đến kỳ thi lớn đối với mấy người cuối cấp như Nhược Vũ là quá gần, đến mức cô thấy mấy bạn học còn bù đầu bù cổ mà ôn luyện ngày đêm khác xa so với ngày trước còn không cần lo sách vở, thật may mắn rằng cô đã chuẩn bị từ lâu, cho nên bây giờ lại thoải mái về thời gian đôi chút nhưng áp lực cạnh tranh vẫn là một sức ép lớn đặc biệt với T quốc là nước có vô cùng nhiều người học đặc biệt giỏi.
Cái hiểu lầm giữa mấy người Nhược Vũ và Lộ Khiết sớm đã được giải quyết chỉ có điều mối quan hệ nam nữ của bọn họ còn ẩn hiện một chút ngượng ngùng như việc Trình Tranh và Nhược Vũ ăn cùng nhau trong buổi cơm gia đình liền có bầu không khí quỷ dị, Nhược Quang Dao phải là cầu nối mới hóa giải được sự ngột ngạt ấy, thí như Nhược Vũ và Vũ Hạ, sau hôm đấy bọn họ vờ như bình thường nhưng chỉ người trong cuộc mới hiểu bọn họ là đang không ổn chắc là Phùng Vũ Hạ cảm thấy hổ thẹn với Nhược Vũ còn Đồng Cổ Trát và Nhược Vũ lại vô cùng hạnh phúc nhưng vẫn chưa chính thức công khai ra bên ngoài chỉ có kín tiếng khiến mọi người đoán già đoán non. Chỉ có mấy tuần thôi mà mọi thứ dường như đều thay đổi. Thật là chẳng đoán được điều gì.
Hôm nay lại là một ngày lần thứ bao nhiêu trong tuần cô đến thư viện lần này Nhược Vũ muốn đến thẳng thư viện trường tại vì những thư viện kia đều chật kín người, vô cùng ngột ngạt giữa đầu mùa hè oi bức này. Mà Đồng Cổ Trát hôm nay không đi cùng cô. Thật là một dịp hiếm có.
Dạo quanh thư viện tìm kiếm những tài liệu cần dùng mà những giá sách trên cao không phải lựa chọn ưu tiên của Nhược Vũ, đến cuối cùng lại phải nhướng người lên nơi để sách cao hơn cô một cánh tay, chậc lưỡi nhăn mày liền nhảy lên nhưng vẫn thất bại, đâu đó kế bên có một cánh tay dài hơn vừa hay lại với tới cuốn sách đấy khiến tâm Nhược Vũ có chút dao động, không phải bị người ta lấy mất chứ? Không ngờ nam nhân đó lại đưa tới trước mặt Nhược Vũ khiến cô có chút không thích ứng, ra đây là màn lấy sách hộ trong truyền thuyết à, cũng không đặc sắc lắm
"Cảm ơn" Nhược Vũ đưa tay đón lấy mà nam nhân kia giữ lực mạnh hơn cùng lúc khiến Nhược Vũ hơi hơi khó hiểu
"Cô tên gì?" nam nhân kia vẫn tay giữ quyển sách khuôn mặt cười cười gợi đòn
"À thật xin lỗi, không tiện, anh có thể cho tôi lấy quyển sách không?" nở nụ cười lịch sự, ánh mắt như có như không nhìn anh ta, hai tay vẫn cố lấy quyền sách nhưng lực yếu quá
"Tôi là Thường Cảnh Nghi, hân hạnh được lấy sách giúp mỹ nhân đây" tay vẫn không buông quyển sách lại lờ lời nói cô đi, đến cuối cùng anh ta muốn gì
"Quả là người như tên, Cảnh Nghi- dung mạo như ánh mặt trời, hân hạnh được anh lấy sách giúp, làm ơn để tôi có thể lấy nó dễ dàng hơn, anh có thể buông ra rồi chứ Thường học trưởng?" nhướng mày không kiên nhẫn, xinh đẹp nhưng thật phiền phức
"Thật xin lỗi, tôi được biết tên cô chứ?" vẫn không từ bỏ ý định biết tên, Nhược Vũ khó hiểu bụng đầy câu hỏi, cô cũng đâu nhất thiết phải cho con người này biết về cô đâu nhỉ, thế là Nhược Vũ cười cười quay lưng bỏ đi, cánh tay giữa không trung cảm nhận chút mất mát liền thu về, Thường Cảnh Nghi xoa xoa gáy dựa người vào kệ sách, lần đầu tiên Thường học trưởng lại bị người khác từ chối không kiêng nể như thế. Quá bất ngờ nhỉ!
Nhìn bóng lưng kia rồi mới tiếp tục tìm sách chắc là lại thêm một người có hứng thú với Nhược Vũ nữa rồi. Thật là ngu muội.
[Thật sự là rất mệt mỏi] Nhược Vũ gửi tin nhắn đi, người bên kia lập tức phản hồi
[Không tới đó được với bảo bối, một chút nữa anh liền qua đón]
[Không cần đâu, em có thể tự đi về được không phiền như thế]
[Cần thận đó Vũ, nhớ đừng có đi lung tung đấy]
[Yes, sir!!]
Nhìn ra bầu trời trong xanh, Nhược Vũ thật không biết Đồng Cổ Trát đang làm gì, mặc dù cô không xen vào đời tư cá nhân của bạn trai mình nhưng mà đây là lần đầu tiên Đồng Cổ Trát để Nhược Vũ ra ngoài một mình và không ở cạnh nhau lâu đên như vậy, kể từ lúc quen nhau Nhược Vũ và Đồng Cổ Trát như hình với bóng đặc biệt là ban ngày hai người họ lúc nào cũng ở cạnh nhau cả. Có một chút không quen. Thở dài từ khi nào cô bắt đầu suy nghĩ nhiều thế nhỉ, từ khi nào cô bắt đầu lo sợ về mối quan hệ như thế nhỉ, chắc là do yêu. Đối với Nhược Vũ thì Đồng Cổ Trát có một vị trí hơn cả Mạc Long Vĩ vì Mạc Long Vĩ là người đầu tiên cô thích còn Đồng Cổ Trát là mối tình đầu của cô, đặt lên bàn cân cũng đủ thấy khác nhau đến thế nào.
Không suy nghĩ nữa Nhược Vũ tiếp tục luyện đề thi ngôn ngữ Anh, tập trung đến quên trời đất, điện thoại cũng đã bị tắt nguồn từ lâu rồi Nhược Vũ càng dồn thời gian ở trong thư viện như muốn cắm rễ lại nhìn một lần nữa ra ngoài cửa sổ mới thấy trời đã lờ mờ tối, bụng cũng kêu lên bất chấp, Nhược Vũ mới ngả lưng dựa vào ghế xoa xoa mi tâm rồi sau cùng thu dọn đồ đạc cất lại vào túi xách, nhẹ nhàng đứng dậy tránh làm phiền các banh học khác vì hiện tại còn rất rất nhiều bạn đang tiếp tục hành trình của mình nên cô cũng không gây ra tiếng ồn.
Phía sau Nhược Vũ có người nhưng Nhược Vũ lại không để ý một đường thẳng tấp về Nhược gia, còn chưa đi được bao xa bầu trời liền đổ mưa, Nhược Vũ cũng không màng tới lấy ô đen che kín người ghé vào một quán cafe cổ kín
Lúc đang ngồi chờ đồ uống Nhược Vũ từ tấm kính sát đất nhìn ra ngoài ngắm nhìn cảnh mưa rơi rả rích một khung cảnh thật đẹp lại nhìn thấy bên kia đường hình như là một chú mèo con, chú ấy đang run lên vì lạnh, nhìn tới liền chạnh lòng