Hoàng Hôn Sa Trên Utopia

chương 47: c47: đây là bí mật của anh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Nơ

"Là... Lương Đan?"

Cận Thời Dược trầm mặc hồi lâu mới tìm được giọng nói.

Anh không biết bản thân đã mang tâm trạng gì khi hỏi câu hỏi này, thậm chí cũng không biết mình đã hỏi cái gì.

Trong vài phút im lặng, vô số khả năng tệ hại hiện lên trong đầu anh.

Tại sao cô lại đột nhiên nhắc đến?

Cô muốn ly hôn với anh sao?

Chẳng nhẽ cô không quên được Lương Đan? Bây giờ Mạnh Tinh với Lương Đan đang lục đục, chẳng nhẽ sau khi trải qua sinh tử, cuối cùng cô cũng nhận ra tình cảm của mình, muốn ly hôn với anh, sau đó nối lại tình xưa với Lương Đan?

Dù là khả năng nào thì anh cũng không chấp nhận được, điều này còn khó chịu hơn cả việc giết chết anh.

Sau khi câu hỏi được thốt ra, anh nghe thấy trái tim trong lồng ngực đập thình thịch không theo một quy luật nào, lực mạnh đến nỗi ngực anh bắt đầu cảm thấy đau nhức từng cơn.

Anh nhìn thẳng vào Mạnh Ly, sợ rằng sẽ bỏ lỡ bất kỳ ánh mắt hay biểu cảm của cô.

Nhưng đồng thời, anh cũng rất sợ hãi. Sợ rằng giây tiếp theo, một lời nói của cô cũng có thể khiến anh rơi thẳng xuống địa ngục.

Mãi đến khi, cô có phản ứng.

Nghe được câu hỏi của anh, phản ứng đầu tiên của Mạnh Ly là chun mũi khó hiểu, rồi trả lời chắc chắn như đinh đóng cột: "Không phải!!!"

Xem như Mạnh Ly đã phát hiện ra.

Hai chữ “Lương Đan” này như là bãi mìn đối với Cận Thời Dược. Đừng bao giờ nhắc đến, cũng đừng bao giờ chạm vào.

Lần trước, chỉ vì thấy cô trò chuyện với Lương Đan mà anh đã suy diễn rồi uống say bí tỉ.

Nghĩ tới đây, Mạnh Ly bất đắc dĩ hỏi: “Sao anh khó chịu với Lương Đan quá vậy?”

"Bởi vì em nói người em thích năm 17 tuổi. Theo anh được biết, năm em 17 tuổi..."

Anh không tài nào thốt ra được ba chữ “Thích Lương Đan”, bởi vì chỉ nghĩ đến đã ghen tị muốn phát điên, cho nên cuối cùng đổi thành: “Người bên cạnh em, là anh ta.”

Một câu đảm bảo “ Không phải.” của Mạnh Ly đã giúp trái tim Cận Thời Dược cân bằng trong nháy mắt. Nhưng sau đó anh nhanh chóng nhận ra một vấn đề khác, đó chính là: “Nếu không phải anh ta, vậy là ai?”

Cận Thời Dược lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.

Nếu không phải Lương Đan, chẳng nhẽ còn có một người khác?

Theo như anh biết, ngoại trừ Lương Đan, Mạnh Ly cũng có qua lại với một đàn anh khóa trên cùng khoa ở thời đại học. Có lẽ đã từng yêu đương? Anh không chắc lắm, nhưng có thể chắc chắn họ từng tiếp xúc với nhau.

Nhưng đó là chuyện thời đại học. Làm sao có thể là “17 tuổi” mà cô nhắc đến?

Chẳng nhẽ ngoài Lương Đan, còn có người khác mà anh không biết?

Ai thế nhỉ?

Cận Thời Dược rất muốn chửi bậy thành tiếng. Tâm lý gần như sụp đổ hoàn toàn.

Mạnh Ly không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại với giọng điệu nghiêm túc: “Anh cho rằng Lương Đan là mối tình đầu của em à?”

Cận Thời Dược không nói gì.Thái độ im lặng xem như là đồng ý.

Lúc này, tâm lý của Cận Thời Dược đã hoàn toàn sụp đổ rồi.

Theo ý cô, Lương Đan không phải mối tình đầu của cô.

Điều này chứng minh rằng, anh đã ghen nhầm người trong nhiều năm?

Mối tình đầu bí mật của cô mới chính là người làm cô nhớ mãi không quên?

Mạnh Ly nhìn Cận Thời Dược, chú ý đến vẻ mặt đờ đẫn đầy phức tạp của anh, nhất thời nảy sinh ý muốn trêu chọc: “Người mà em vừa nhắc tới, người mà em rất thích từ năm 17 tuổi, là một chàng trai có gia cảnh cực kỳ tốt, lớn hơn em một tuổi, học ở trường quốc tế tốt nhất Nam Thành. Anh ấy rất lịch sự, tử tế và ấm áp. Cũng là người duy nhất em tin tưởng.”

"Đừng nói nữa."

Cận Thời Dược đau lòng nói: “Anh không muốn nghe…”

"Em chỉ gặp anh ấy một lần thôi, vậy mà cứ nhớ thương mãi. Lúc đó…”

"Mạnh Ly, anh xin em đừng nói nữa!" Cô chưa kịp nói hết câu, anh đã xoay người đi như muốn trốn chạy, lấy tay che mặt, giọng khàn đặc cầu xin.

Trên lưng anh dường như hiện rõ vài chữ to và đậm: Tra tấn anh thì em vui lắm sao!

Đoán chừng giây tiếp theo, anh sẽ lại bị cô chọc tức mà rơi nước mắt, Mạnh Ly nhịn cười, kiên trì nói tiếp, tuy nhiên tốc độ nói tăng nhanh hơn, cao giọng: “Là ở cửa hàng văn phòng phẩm trước cổng trường học của em. Em thích hộp nhạc trong cửa hàng nhưng không có tiền mua. Không lâu sau cửa hàng bị mất trộm, ông chủ nằng nặc bảo em là kẻ ăn cắp, mẹ em bắt em xin lỗi nhưng em không chịu. Đúng vậy, ngay khoảnh khắc ấy chàng trai đó đã xuất hiện, giành lại sự trong sạch cho em và nói với ông chủ rằng không phải em trộm…”

Nghe đến đây, cơ thể Cận Thời Dược bỗng nhiên cứng đờ.

Quả táo rơi khỏi tay anh lăn sang cạnh giường bệnh.

Mạnh Ly vén chăn bước xuống giường, nhặt quả táo lên rồi chậm rãi đi về phía anh, nói tiếp: “Hôm đó mưa to lắm, em còn suýt ngất nữa cơ. Em biết anh ấy đã bế em lên xe. Em rất muốn nhìn rõ mặt anh ấy, nhưng cuối cùng chỉ nhìn thấy nốt ruồi xanh lơ rất độc đáo trên cổ mà thôi.”

Mạnh Ly đi tới phía sau Cận Thời Dược, nhìn chằm chằm vào bóng lưng anh, nhẹ nhàng hỏi: “Nói đến đây, anh có sẵn lòng nghe tiếp không?”

Cận Thời Dược đứng im giằng co khoảng một phút, rốt cuộc cũng cứng ngắc xoay người lại. Anh nhìn cô, hốc mắt đỏ hoe, biểu cảm không thể tin nổi.

Mạnh Ly ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh: “Sau đó, anh ấy đưa em đến bệnh viện. Khi em tỉnh dậy anh ấy đã không còn ở đó nữa. Lúc đó em đã ôm hy vọng, muốn gặp lại anh ấy nên đã để thông tin liên lạc trên giấy note ở chỗ y tá.”

Nhắc đến chuyện này, cô thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc, điện thoại của em bị mưa thấm ướt, không mở lên được. Em đành đến tiệm sửa chữa, thay bo mạch chủ cũng tốn mấy trăm. Mà hồi ấy em nghèo, tiếc tiền nên chẳng đổi nữa. Mỗi ngày em đều nghĩ, liệu anh ấy có liên lạc với mình không? Nếu không liên lạc được thì sao đây? Dần dà, em cảm thấy những suy nghĩ này quá nực cười. Anh ấy đã rời đi không một lời nhắn. Với anh ấy mà nói, có lẽ em chỉ là người qua đường gặp nạn được anh ấy thuận tay cứu giúp mà thôi. Sao anh ấy có thể trở lại bệnh viện mà biết được tờ giấy note kia chứ?”

"Làm sao anh ấy có thể liên lạc với em?"

Mạnh Ly chăm chú nhìn anh không chớp mắt, nhìn thấy rõ ràng toàn bộ quá trình thay đổi biểu cảm của anh, từ kinh ngạc, khó tin đến vui mừng tột độ, cảm xúc hỗn loạn như sóng biển cuộn trào.

Đôi mắt vốn đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, thậm chí đồng tử cũng không ngừng co nhỏ.

Anh nhắm mắt, cố sức mím chặt môi. Nếu nhìn kỹ có thể thấy môi anh đang run rẩy.

“Mạnh Ly, em đừng đổ oan cho anh.” Anh nở nụ cười cà lơ phất phơ, muốn tỏ vẻ thoải mái, nhưng giọng nói đã nghẹn ngào rưng rức: “Anh gọi cho em không biết bao nhiêu lần, còn tưởng là điện thoại mình có vấn đề. Anh đổi điện thoại, đổi số điện thoại, liên tục gọi cho em nhưng vẫn không được.”

Như thể linh hồn trong anh cuối cùng đã trở về đúng vị trí của nó, toàn bộ cơ thể căng thẳng ngay tức khắc được thả lỏng.

Anh đi từ tức giận, ghen tị, sợ hãi, đến bây giờ là kích động rồi mừng rỡ như điên.

Cảm giác vui như lên trời thật sự không quá chút nào.

"Em còn chưa nói xong đâu." Mạnh Ly thở mạnh, tinh nghịch nháy mắt với anh.

Cận Thời Dược sửng sốt, nhịp tim như ngừng đập.

Anh nuốt nước bọt hết lần này đến lần khác, một dự cảm không tốt bỗng ập tới.

Mạnh Ly ho khan: "Không phải anh rất để tâm đến Lương Đan sao? Bây giờ em sẽ nói cho anh biết tại sao em lại chú ý đến Lương Đan."

Cận Thời Dược nín thở.

Mạnh Ly nói: "Lương Đan chuyển đến trường em vào năm lớp 11, trở thành bạn cùng bàn của em. Em không biết nên nói thế nào, nhưng em với Lương Đan có lẽ không tính là yêu nhau. Lần tiếp xúc gần nhất của hai đứa em là vô tình chạm tay trong giờ thể dục thôi ấy. Em biết rất rõ mình không thật sự thích anh ta, nhưng mỗi lần nhìn thấy nốt ruồi trên cổ anh ta là em liền nhớ tới…”

“Con mẹ nó!”

Từ trước đến nay, Cận Thời Dược vốn không thích chửi bậy cuối cùng đã nhịn không được mà bộc phát.

Trông sắc mặt anh vừa phức tạp vừa khó chịu, vò tóc thật mạnh.

Anh siết chặt tay thành nắm đấm, cắn môi nhẫn nhịn. Anh cảm thấy mình sắp tiêu thật rồi, đáy lòng bức bối chẳng biết làm sao mà đi tới đi lui. Cũng không biết mình đang suy nghĩ điều gì, giống như không chấp nhận được sự thật, càng không thể chịu nổi mà rủi xả một câu.

Đoán chừng bao nhiêu từ ngữ “hoa mĩ” đều muốn tuôn ra hết.

Sau đó, anh sải bước tới giữ lấy gáy cô, đồng thời cúi xuống hôn lên môi cô.

Ngay cả trong khoảnh khắc kích động như vậy, anh vẫn nghĩ đến vết thương của cô, thậm chí còn ôm cô bằng sức lực dịu dàng nhất. Nhưng mặt mạnh mẽ và thô bạo đã được tận dụng triệt để trong nụ hôn này.

Hơi thở nguy hiểm và nóng bỏng bao trùm, cũng chẳng muốn kiêng nể mà tùy ý làm bậy.

Như là hận không thể cắn nát cô thành từng mảnh rồi khảm làm một vào trong xương cốt của mình.

Mạnh Ly nhất thời không thở được, ngay cả phản ứng cũng khó khăn. Cô hoàn toàn ở thế bị động. Tiếng nức nở, nỉ non trong miệng như chất xúc tác, làm anh càng hôn sâu hơn, không tài nào kiềm chế được.

Dù rằng hành động hung hãn trông như dã thú, thế nhưng Mạnh Ly đột nhiên cảm nhận được vị mặn của nước mắt ở môi và đầu lưỡi.

Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt của người đàn ông, trộn lẫn với nước bọt trong khoang miệng cả hai.

Mạnh Ly mở to mắt nhìn, quả nhiên là anh đang khóc.

Anh đưa tay ôm mặt cô, khó khăn đè nén cảm giác muốn hôn, chỉ nghiến răng nghiến lợi nói: “Mạnh Ly, em có biết không? Anh sắp phát điên rồi! Anh thực sự sắp phát điên rồi!”

"Ưm..." Mạnh Ly chỉ có thể bật ra âm mũi.

“Vui phát điên!” Giây tiếp theo, nước mắt anh càng rơi nhiều hơn, “Cũng giận phát điên!”

Anh thực sự sắp phát điên rồi.

Hóa ra, người mà anh ghen tuông điên cuồng bấy nhiêu năm lại là chính anh.

Nhận thức này khiến anh vừa vui vừa tức điên lên được.

Lương Đan dám ngang nhiên chiếm giữ tất cả những gì vốn thuộc về anh. Chỉ vì một Lương Đan mà cổ họng anh bị nghẹn ứ suốt chín năm.

Mẹ kiếp!

Còn có nốt ruồi đó nữa…

"Sao anh lại xóa nốt ruồi đi chứ…Tại sao… Chết tiệt!"

Có thể nhìn ra lúc này anh đang bức bối phẫn nộ đến mức nào, dù vậy nhưng từng câu từng chữ thốt ra khỏi kẽ răng vẫn đầy sự ấm ức, thậm chí còn khiến Mạnh Ly nghĩ rằng giây tiếp theo anh sẽ đâm đầu tự phạt chính mình.

Cận Thời Dược nhớ tới, lúc trước ông thầy kia từng nói rằng: Nốt ruồi này có thể ảnh hưởng đến cuộc đời anh.

Quả nhiên.

Ảnh hưởng đếch chịu được!

Vì nó mà anh và Mạnh Ly bỏ lỡ nhau ngót nghét chín năm.

"Thôi nào, sao anh lại khóc nữa rồi."

Mạnh Ly vừa đau lòng vừa buồn cười, xoa xoa mặt anh an ủi: “Dù thế nào đi nữa, không phải em đã nhận ra anh rồi sao?”

Đúng vậy.

Dù đi một vòng lớn, đến cuối cùng Mạnh Ly vẫn biết người năm đó chính là anh, là Cận Thời Dược, chứ không phải ai khác.

Tất nhiên, anh cũng có thể hiểu rằng chín năm chờ đợi này là thử thách của ông trời dành cho anh.

Chỉ là tâm trạng của Cận Thời Dược giống như đang ngồi tàu lượn siêu tốc, lúc nhanh lúc chậm, đáng sợ muốn chết.

Chỉ vài phút ngắn ngủi, nhưng giống như trải nghiệm giữa sự sống và cái chết. Làm anh không thể bình tĩnh nhanh chóng.

Đôi mắt hoa đào đã được nước mắt gột rửa sạch sẽ, trong sáng không nhiễm chút bụi trần, chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn thấu nội tâm anh.

Anh cắn môi cười, vừa quyến rũ vừa ngả ngớn: “Anh cũng muốn nói cho em một bí mật.”

Mạnh Ly không ngờ tới: "Hả?"

Anh không vội trả lời mà lấy điện thoại ra, bấm nhanh vài cái rồi nói úp mở với cô: “Kiểm tra điện thoại của em đi.”

Sự tò mò của Mạnh Ly lập tức bị anh khơi dậy.

Cô vội vàng bước đến cái bàn cạnh giường bệnh, cầm điện thoại lên.

Trên giao diện hiển thị thông báo từ Tiểu Hồng Thư rằng có tài khoản vừa bình luận về trạng thái của mình.

Mạnh Ly vô thức bấm vào, ngẩn người.

Trạng thái này đã được đăng cách đây nhiều năm về trước.

Khi đó, cô vẫn đang học năm cuối đại học, may mắn được một đàn anh khóa trên cùng khoa sửa giúp xe đạp. Vì để tỏ lòng biết ơn nên cô đã tặng người ta một cốc trà sữa.

Giây phút này, cô hoàn toàn không rảnh quan tâm đến nội dung bình luận chút nào.

Mọi sự chú ý đều tập trung vào biệt danh của tài khoản bình luận, sáu từ ngắn gọn và súc tích - Đây là bí mật của anh.

Đầu óc Mạnh Ly nhất thời trống rỗng, ngón tay bấm vào “Người theo dõi” của mình. Trong số ít Người theo dõi còn ở lại đến bây giờ, có một tài khoản - Đây là bí mật của anh.

Mạnh Ly sửng sốt.

Không ngờ Cận Thời Dược lại nằm trong danh sách Người theo dõi Tiểu Hồng Thư của cô???

Đương lúc cô bận tiêu hóa bí mật gây sốc này…

“Mạnh Ly, anh nói cho em một bí mật khác.” Anh đến gần, đứng ở phía sau cô, cúi đầu hôn lên vành tai cô, hơi thở nóng hầm hập, “Thật ra, anh đã đến trường đại học của em tìm em hai lần.”

Một lần là vì giảng viên biến thái.

Một lần khác là vì đàn anh được nhắc đến trong trạng thái của cô.

Truyện Chữ Hay