Quản gia trở về
“ Ngươi đang tìm nó sao?”
Trưởng lão mở miệng, quả cầu ánh sáng trong tay bỗng nhiên bắn ra tia sáng biến thành hình mèo bán trong suốt, Penn vươn tay nhận lấy, sau khi xác nhận linh hồn ngủ say trong tay y là Bastet thì đưa cho Ralph.
“ Cám ơn ngài đã thông cảm.” Penn hơi gật đầu.
“ Khanh khách….” Trưởng lão quay đầu nhìn Ralph. “ Ngươi cũng chưa từ bỏ khế ước phải không?”
“………..” Ralph sờ đầu Bastet trong ngực, thấp giọng nói một câu. “ Phải.”
“ Ta đã biết! Các ngươi rời khỏi đi!”
Tử thần trưởng lão sau khi nói xong liền nhảy về đỉnh cột, nhưng lời gã hình như khiến các Tử thần khác bất mãn.
“ Trưởng lão, để cho chúng rời khỏi như vậy sao?”
“ Đúng vậy! Trưởng lão! Ralph phá hủy quy tắc, hắn phải bị xử phạt!”
Các Tử thần bất mãn kêu gào, nhưng Tử thần trưởng lão chỉ lẳng lặng ngồi trên cây cột không nói lời nào.
“ Chúng ta đi thôi!”
Ralph thấp giọng nói một câu, khẩn trương rời khỏi nơi này vẫn tốt hơn, Penn ừ một tiếng ôm lấy Ralph – đang chuẩn bị xoay người.
“ Thỉnh thoảng cũng cho tôi phục vụ một chút chứ!”
Penn cười, nói ngay trước lúc đối phương giãy giụa, khi thấy Ralph khó chịu lại không phản kháng, Penn muốn vươn tay sờ hắn nhưng lại dừng lại, y không muốn vuốt nhọn sắc bén của mình tổn thương hắn.
Penn nhìn chung quanh, xác định phương hướng rồi bước đi, Tử thần vây xem đều nhường đường, nhưng tiếng vang quỷ dị liên tục phát ra nói rõ phẫn nộ không lời của chúng.
Ralph lúc này giống như một đứa bé được người lớn ôm. Hắn vốn tưởng rằng Penn sẽ chạy nhanh để mau chóng rời khỏi, nhưng y chỉ không nhanh không chậm đi tới. Ralph nhìn vào ánh mắt màu xám của Penn, bên trong lại lộ ra bi thương không hiểu được.
Xung quanh lại khôi phục bóng tối cùng trống trải, chỉ có hào quang ôn hòa khiến người ta an tâm phát ra từ linh hồn trong ngực Ralph.
“ Sao không biến lại?” Ralph hỏi, Penn bình thường nói nhiều đến phát bực lúc này lại dị thường trầm lặng.
“ Em không thấy tôi như vậy rất có cảm giác an toàn sao?”
Penn pha trò, y lại lặng lẽ thả chậm bước chân, tận lực gia tăng đoạn thời gian chỉ có hai người.
“ Tôi bộ dạng này dọa em sợ?” Dường như cố ý, Penn nhe nanh sói vừa trắng vừa dày ra.
Ralph cười nhạo một tiếng, tựa như đang nói câu hỏi này hết sức buồn cười, Penn cười trầm trầm, sau đó vươn lưỡi liếm Ralph một cái, thành công làm hắn nhíu mày.
“ Anh sao lại y như mấy con cún…”
“ Ha ha ha, tôi bộ dạng này chính là thần sói trong thần thoại Ai Cập đấy.”
“ Thần thoại Ai Cập…? Tôi không biết rõ lắm!”
Ralph cố gắng làm mình không chú ý tới cảm giác ướt át truyền đến từ trên mặt. Ai Cập, hắn nhớ trong quyển sách Bastet đưa cho hắn có nhắc tới quốc gia thần bí này, nhưng hắn không rõ cái đó và Penn có gì liên quan.
“ Anh rốt cuộc là Vampire hay người sói?”
“ Ha ha.”
Câu hỏi này làm Penn cười to, y nâng nâng cánh tay làm Ralph càng kề sát mình, sức nặng trong ngực làm y phát ra một tiếng thở dài, phải giải thích như thế nào đây? Cái này có thể còn phải truy ngược về hồi ức mấy ngàn năm trước.
Năm đó mẹ y, Nefertiti vụng trộm cùng thần Anubis – người canh giữ thế giới của người chết, sinh ra y, chuyện này nếu không phải sau đó chết đi, y có thể vĩnh viễn cũng không biết. Lúc đó, thần quả thực là tồn tại, nhưng khoảng cách với nhân loại không có xa xôi như bây giờ, bất quá càng mỉa mai hơn chính là y chẳng những cùng mẹ mình trở thành tình nhân, còn lên làm Pharaoh được chư thần phù hộ. Nếu nói cho Ralph đoạn tình ái cấm kỵ này, có thể bị hắn khinh bỉ hay không? Penn cười ra tiếng, cho nên, ngay từ đầu trong thân thể y đã có một nửa dòng máu thần sói, đây cũng là mấu chốt để y biến thành xác sống sau đó.
“ Vampire là tên gọi mới tôi có được sau khi đi tới vùng đất bên kia biển, mà người sói là những người có máu của tôi nhưng lại loãng quá mức.”
Sau khi nghe y giải thích xong, Ralph dường như càng thêm mù mờ. Penn thỏa mãn gật đầu, y bất ngờ thích Ralph lộ ra vẻ mặt như lọt vào sương mù thế này.
“ Lại nói tiếp, chúng ta có tính là chồng già vợ trẻ không đây?” Penn nhe răng nói.
“ Anh nhỏ hơn tôi?”
Ralph lấy lại tinh thần, lạnh lùng phản bác, hắn dường như không phát hiện cái mình để ý cũng không phải trọng điểm.
Penn không nhịn được cười ha hả, đây có tính là đã được Ralph đồng ý hay không? Chỉ tiếc, sau khi thấy điểm sáng xuất hiện xa xa, Penn thu nụ cười lại.
“ Đường về luôn quá nhanh…”
“ Không tốt sao? Bastet chắc cũng chờ sốt ruột rồi.” Ralph sờ sờ khối sáng chói mắt trong ngực, mỉm cười.
“ Nói cũng đúng.”
Penn thở dài, bước chân tăng nhanh. Sau khi nhảy vào đường đến nhân gian, y vùi đầu vào cổ Ralph để làm bản thân nhớ kỹ cảm giác có người này.
Chờ ánh sáng trắng mãnh liệt tán đi, họ đặt mình chính giữa hành lang hỗn độn, thân hình cực đại của Penn cơ hồ muốn đụng trần nhà, Ralph từ trên tay y nhảy xuống, sau đó ngẩng đầu nhìn Penn đang khom người.
“ Biến lại đi chứ? Bastet thấy anh như vậy sẽ sợ hãi.” Hắn vỗ vỗ cánh tay Penn, ôm khối sáng trong ngực đi tới thang lầu.
“ Uhm.”
Penn theo vài bước liền ngừng lại, y bây giờ đang tận lực duy trì bộ dạng này, nhưng không biết còn có thể duy trì bao lâu. Penn nhìn bóng dáng biến mất ở đầu cầu thang, y vẫn không nói với Ralph, y biến trở về hình người sẽ hoàn toàn diệt vong. Lần đầu tiên y ôm quyết tâm phải chết là bởi vì muốn cứu một chàng trai thà chết cũng không chịu yêu y, mà lần này? Y có thể cảm thấy tình cảm của Ralph với y có biến hóa, y thấy được hy vọng, nhưng tia hy vọng này lại tan biến ngay lúc biến trở về chân thân.
“ Ralph, nếu tôi chỉ có thể lấy bộ dạng này yêu em, em sẽ chấp nhận tôi chứ?”
Nhưng, cái nếu này cũng không thể được, Penn thở dài, y khom người vất vả đi vào phòng khách.
Ralph đi tới bên giường, hít vào một hơi, nhẹ nhàng cầm linh hồn trong tay đặt lên người Bastet, nhìn thương tích dần khép lại dưới hào quang bao phủ thân thể Bastet, sau đó ánh sáng chậm rãi nhập vào thân thể Bastet rồi biến mất không thấy nữa.
Thân thể vốn cứng ngắc hồi phục cảm giác mềm mại, g ngực phập phồng, khuôn mặt cũng khôi phục huyết sắc làm Ralph xúc động, hắn vươn tay chạm đến gò má mềm mại của Bastet, lại một lần nữa cảm thấy sinh mệnh đúng là hoàn mỹ.
“ Bastet, tỉnh tỉnh.”
Dưới tiếng gọi nhẹ giọng của hắn, lông mi thật dài của quản gia run run mấy cái, sau đó con mắt thật to mở mạnh, mông lung cùng kinh hoảng biến mất sau khi thấy Ralph.
“ Ngài Ralph….? Bastet làm sao thế?”
Bastet đột nhiên ngồi dậy, sau khi thấy vết máu khô trên giường và trên người mình, lập tức xù lông mao, tai và đuôi cũng nháy mắt lộ ra.
“ Trời ơi, trời ơi! Đây rốt cuộc là sao!”
“Cậu không nhớ gì sao?”
“ Gì?” Bastet nghiêng đầu, sau khi phát giác bất thường càng thêm khủng hoảng. “ Gì gì? Bastet không phải đã chết rồi sao? Bastet lại thấy Tử thần, xương khô thật đáng sợ!”
“ Cậu đã sống lại, là công lao của chủ nhân cậu.”
Ralph sờ tóc Bastet cười nói, hắn xoay người lại phát hiện Penn cũng không ở bên cạnh, đột nhiên có chút mờ mịt, hắn cho rằng Penn vẫn đi theo phía sau mình.
“ Chủ nhân lại cứu Bastet?” Bastet nhếch khóe miệng đứng lên nói. “ Bastet phải đi cảm ơn chủ nhân!”
“ Uhm, anh ấy có thể đang ở phòng khách.”
Ralph cũng đứng lên, trong đầu đột ngột hiện lên vẻ mặt bi thương quá mức của Penn ban nãy, trong lòng lại có một chút dự cảm không lành.
Nefertiti: ̣p-huyền-thoại-va-sự-thật-về-nữ-hoang-nefertiti/
Anubis: