Kẻ được nhặt về
Trải qua một đêm mưa nhỏ, ngày hôm sau ló ra mặt trời hiếm thấy, Penn ở phòng khách lén quản gia uống hết mấy chai rượu đỏ mắc tiền, suy nghĩ một đêm. Khi thấy Ralph xuất hiện ở cửa phòng khách, bị vài tia nắng xuyên qua thủy tinh ngăn cản, y đột ngột phát giác phiền não trước kia chỉ là một trò cười, nháy mắt kia y đã làm ra quyết định.
“ Oh, baby, tối hôm qua có mơ thấy tôi không?”
Penn cười phất tay. Nhảy đi, bất kể là vực sâu hay cái gì, y rất tò mò xem phong cảnh bên dưới rốt cuộc như thế nào.
Nghe thấy lời trêu chọc, mặt Ralph trầm xuống. Hắn nâng pho tượng trang trí bên cạnh lên, lúc đang chuẩn bị đập về phía Penn, quản gia Bastet kêu to vọt vào.
“ Chủ nhân! Không ổn!”
“ Ha ha, quả thực không ổn, Ralph muốn làm hỏng pho tượng ngươi thích nhất.”
Penn cười xấu xa chớp chớp mắt, Ralph không thể không đặt pho tượng trở lại chỗ cũ trước khi Bastet quay đầu nhìn mình.
“ Trước không nói cái này, ở cửa có nằm một người bị thương. Phải làm sao đây?” Bastet lắc mạnh đầu.
“ Hả? Trước ra coi xem!”
Penn theo quản gia ra cửa, phát hiện ngoài cửa sắt quả nhiên có người cuộn mình ở đó, máu dưới thân chảy tới chỗ thấp, sau khi pha lẫn với nước mưa, khuếch tán ra chỗ khác.
Penn theo bản năng nhìn về phía cảnh sát theo dõi, trong hẻm nhỏ không thấy xe, nếu không phải đi ăn điểm tâm hoặc thay ca. Đó chính là cố ý thả mồi? Y hừ một tiếng, đi tới gần người bị thương, nhưng sau khi thấy rõ gương mặt đối phương, nhịn không được nhíu mày.
“ Laji?”
Đúng là callboy cùng y uống rượu cả đêm ở quán bar. Nghe tiếng y, thanh niên yếu ớt mở mắt.
“ Đức… Đức ngài… Cứu em…”
Đây rốt cuộc là sao? Penn mở cửa sắt ra dìu Laji vào nhà, áo măng tô màu vàng đất trên người y bị nước mưa thấm biến thành màu vàng sẫm, nhưng Penn cũng không nghĩ nhiều, đầy đầu óc y bây giờ đều là câu hỏi rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Đặt thanh niên gọi là Laji này lên sô pha phòng khách, dặn Bastet đi lấy nước ấm cùng thuốc men, Penn xốc y phục thanh niên liên tục rên rỉ thống khổ lên, phát hiện bụng nó lại bị đâm một nhát, bất quá thoạt nhìn vết thương cũng không sâu, ngoài ra bên eo cũng có một vết cắt, bắp tay cùng bàn tay cũng có vết dao chém nhìn như là phòng vệ.
“ Cứu… Cứu em…”
Sắc mặt Laji trắng bệch, hô hấp cũng dần yếu đi, Penn tặc lưỡi một tiếng, trong lòng suy đoán đây có thể do thủ phạm muốn lấy họ làm người chịu tội thay. Ngay cả callboy mình chỉ gặp một lần cũng không buông tha. Hah, cái này xem như khiêu khích y sao?
“ Tử thần.” Lúc Penn vội vàng cầm máu cho Laji, Ralph đột ngột lên tiếng.
“ Cái gì?”
Penn quay đầu, phát hiện ánh mắt Ralph rơi vào một hướng, y nhìn theo, một bộ xương khô khoác áo choàng đen cầm lưỡi hái không biết khi nào đã xuất hiện ở góc phòng khách. Cảnh tượng này làm Penn nhịn không được kêu tuyệt, trước đó y chưa từng thấy qua.
“ Cái này cũng thật tệ.”
Penn đem lực chú ý quay lại vết thương của Laji, xem ra y cần phải cướp người từ Tử thần không coi ai vào đâu này.
Ralph vô cảm nhìn động tác của Penn, trong lòng không biết suy nghĩ cái gì.
“ Vô dụng, khi Tử thần xuất hiện, hắn chỉ có thể chết.”
“ Ha ha, cậu ta mà chết ở đây, chúng ta có một trăm cái miệng cũng nói không được.” Penn ném khăn thấm máu vào trong chậu nước.
“ Cùng lắm thì để thế giới này nhiều thêm một con Vampire nữa.” Y thở dài một hơi, tuy đây không phải kết quả y muốn.
“…. Ngươi luôn cẩu thả như vậy?”
Ralph nhịn không được nghi ngờ, ngữ khí kia dường như muốn nói y tùy tiện biến người thành Vampire như vậy là không đúng.
“ À không, tôi cũng có nguyên tắc, bất quá bây giờ nguyên tắc hình như không dùng được.”
Y liếc Tử thần đứng trước cửa sổ, hình thể nó dường như lớn dần so với trước đó, mà sắc mặt Laji xem ra càng ngày càng tệ. Penn tặc lưỡi, y không thể nhìn đứa trẻ này chết đi như vậy.
“….. Hừ.”
Nghe thấy đỉnh đầu truyền đến tiếng hừ khinh thường, Penn đang cười khổ muốn nói gì đó, lại thấy Ralph đi tới trước mặt Tử thần, thấp giọng nói cùng nó, Tử thần phát ra tiếng lạo rạo tựa như xương cốt cọ xát, lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
“ Hai người nói gì thế?” Penn tò mò hỏi, sau khi Tử thần rời khỏi, tình hình Laji cũng ổn định đi không ít.
“ Ta chỉ xin nó dời lại mấy ngày nữa.” Ralph bình thản nói.
“ Dời lại mấy ngày nữa sao….?”
Penn lặp lại những lời này, vậy có nghĩa là vẫn phải chết? Y dường như không hài lòng với cách giải quyết này.
“ Tử thần làm hắn chết, hắn chỉ có thể chết.”
“ Đó không phải điều chắc chắn!”
Penn cong khóe miệng, rắc thuốc lên vết thương không sâu của Laji, chính y không phải là một ngoại lệ sao? Y chính là chết mấy ngày, sau đó sống lại mà… Bất quá, lại nói tiếp, Penn cười nhẹ lên tiếng.
“ Cậu không giết được tôi thì sẽ biến thành bộ dạng kia sao?”
Xương khô cùng áo choàng, y lại nhớ Ralph rất ghét áo choàng, đoán rằng xương khô chắc cũng nằm trong phạm vi chán ghét.
“ Đúng vậy.”
“ Ah, đây thật đúng là bi kịch, tôi cũng không muốn nhìn thấy cậu xinh đẹp thế này lại biến thành bộ dạng kia.”
“ Ngươi….”
Ngay trước khi Ralph tức giận do lời nói buồn nôn của y, Laji dường như khôi phục ý thức.
“ Em… Em không chết?”
Laji mở mắt ra, hơi thở mong manh nói ra nghi vấn, nó giật giật thân thể, lại méo miệng nhe răng do thống khổ, Penn phát hiện vẻ mặt Laji ngoại trừ đau đớn còn thêm một chút nghi hoặc.
“ Cậu còn sống, có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?”
Penn hỏi, lúc Laji há mồm đang muốn trả lời, từ xa truyền đến tiếng đập cửa rầm rầm.
“ Phiền phức đến.”
Penn cười khổ, y lấy khăn lau bàn tay đầy máu loãng. Quả nhiên không quá lâu sau, thanh tra Melle liền hùng hổ xông vào.
“ Vết máu ở cửa là sao?” Melle ngay cả chào hỏi cũng lược bớt, trực tiếp chất vấn.
“ Cảnh sát Melle, tôi sớm đã muốn nói, chẳng lẽ ngài không biết có thứ gọi là chuông cửa hay sao?”
Penn thở một hơi đứng lên, Melle mới nhìn thấy Laji nằm trên sô pha cùng băng gạc dính máu tứ tung bên cạnh.
“ Bớt nhiều lời đi! Người này là sao? Quả nhiên là các người xuống tay!”
“ Ngài trước tiên bình tĩnh một chút, nếu không phải ngay lúc thuộc hạ của ngài rời bỏ thao dõi, cũng không tới phiên ngài hỏi vấn đề này, tôi còn tưởng ngài muốn hãm hại tôi.”
Penn nhún nhún vai, Melle dường như cảm thấy suy đoán của Penn là sỉ nhục mình, trên trán lập tức tuôn ra gân xanh, lúc này cấp dưới lặng lẽ ghé vào tai gã nói mấy câu, người đàn ông trung niên này lập tức lấy sổ tay trong túi áo ra, chuyển qua hỏi Laji vẻ mặt mờ mịt.
“ Cậu chính là Laji Haze? Ai làm cậu bị thương thành ra vậy? Nói đi, tôi phân xử cho cậu.”
Gã hung hăng trừng mắt nhìn Penn, dường như muốn nói chỉ cần nhân chứng nói một câu Penn nhất định phải chết.
“ Đức ngài…?” Laji sợ sệt nhìn Penn, không rõ tình huống hiện giờ.
“ Cậu nói đi, thanh tra Scotland Yard này sẽ giúp cậu bắt lấy hung thủ.”
“ Có phải người đàn ông này đâm cậu bị thương?”
Melle khẩn cấp hỏi. Nhưng đối với câu hỏi của gã, Laji lập tức lắc đầu, Melle chưa từ bỏ ý định bảo nó nhìn cẩn thận, nhưng Laji khẳng dịnh không phải, điều này làm Melle rất giận, gã chỉ vào Ralph lạnh mặt đứng một bên hỏi có phải hắn làm hay không, Laji lại lắc đầu tiếp tục phủ định.
“ Hah, thế này ngài hài lòng chưa?”
Penn nhìn Melle – á khẩu vì kết quả bất ngờ, không khỏi có chút hả hê, y thay Melle hỏi.
“ Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“ Em, em cũng không biết… Em buổi sáng về nhà bị tấn công… Em liều mạng chạy trốn… Nhớ tới ngài ở chỗ gần đây, liền…. Khục khục!” Laji ho khan mấy tiếng, Bastet lập tức bưng nước ấm tới cho nó uống.
“ Cậu sao lại biết địa chỉ của ta?” Penn có chút khó hiểu, đêm đó y cũng không nói điều này.
“ Ngài, ngài ở tại ‘nhà ma’, tất cả mọi người đều biết…”
Nuốt nuốt nước miếng, dường như có chút bức rức. Ý của nó là Penn thật sự là một gương mặt vô cùng quen thuộc trong cái chỗ phức tạp kia, điều này làm Melle cùng Ralph không hẹn mà cùng hừ một tiếng.
“ Vậy cậu thấy rõ mặt kẻ đâm mình bị thương không?”
Melle lấy bản ghi chép ra, như tất cả những người Anh quốc tràn ngập tự tin, gã cũng sẽ không thừa nhận mình sai, với gã mà nói, bắt được kẻ sát nhân làm người ta đau đầu kia mới là quan trọng nhất, hiềm nghi về Penn cùng Ralph vẫn cứ tồn tại, nếu không có hiềm nghi, vậy chỉ là hai con quỷ đáng ghét thôi.
“ Mắt lam tóc nâu, cao hơn tôi một cái đầu…” Laji nhắm mắt lại nghĩ nghĩ, sau đó trả lời câu hỏi của Melle.
“ Thật sự không phải người này sao?” Melle nhếch mày, sao nghe có vẻ Ralph này ít có khả năng là nghi phạm.
“ Không phải…. Tôi ở ‘Mèo đen’ từng gặp mấy lần…”
Nói xong Laji bắt đầu ho khan, sau đó đau đớn rên rỉ vì cử động mạnh động đến vết thương. Melle thấy thế, đóng sổ tay lại, hỏi có cần phải đưa đi bệnh viện hay không, Laji lập tức lộ ra vẻ mặt đáng thương nói mình rất nghèo, cũng xin Penn thu nhận nó mấy ngày, chờ nó đi lại được sẽ lập tức rời khỏi.
“ Cậu không cần nghĩ nhiều như vậy, an tâm ở đây nghỉ ngơi đi.” Penn cười trả lời, sau đó hạ lệnh đuổi khách với Melle cùng thuộc hạ. “ Như vậy, cảnh sát Melle, nếu còn có nghi vấn gì, hoan nghênh ngài đến thăm hỏi bất cứ lúc nào.”