Biến hóa của Raph
“ Nói cho ta biết kết quả đi!” Ralph xem nhẹ nụ cười không rõ ý của Penn, hỏi.
“ Được thôi, bất quá coi như là điều kiện, cậu phải ăn xong bữa cơm này cùng tôi, không được về trước.”
Penn một tay chống cằm nói, Ralph như bị trúng tim đen, khó chịu hừ nhẹ coi như trả lời. Penn thở dài trong lòng, nói cho Ralph nghe kết quả sau khi hỏi công ty quản lý nhà đất.
Thật ra, tin tức y có được ít ỏi lác đác, chỉ biết là trước khi được y tiếp nhận, “ngôi nhà ma” này thuộc về một người đàn ông họ Hargard, y xem tư liệu người bán nhà điền vào, ngoại trừ họ tên cùng tuổi tác ra, thứ gì cũng không có.
“ Cậu biết người này không? Bobby Hargard, tuổi.”
Penn lấy giấy tờ lưu lại khi ấy từ trong túi áo ra, đẩy tới trước mặt Ralph. Ralph cầm lấy đọc đi đọc lại, muốn nhìn ra thứ gì từ mấy con chữ bên trong, một lát sau, hắn lắc đầu buông tờ giấy xuống, cái tên này hầu như xa lạ với ký ức lúc hắn còn sống.
“ Vậy à?” Penn cầm lấy tờ giấy ngắm nghía, y nghĩ nghĩ rồi mở miệng. “ Biết đâu người này chính là cậu?”
Nhưng nếu là Ralph, chắc chắn sẽ điền đầy đủ mọi chỗ trống.
“ Ta trông giống tuổi sao?”
Ralph cau mày, rất bất mãn với suy đoán vô trách nhiệm của Penn, nếu thật sự là hắn, vậy tại sao hắn lại không chút ấn tượng với cái tên này? Đó chính là cái tên đã theo hắn từ lúc chào đời không phải sao?
“ Tôi chỉ đoán thôi… Tôi đối với chuyện của cậu một chút cũng không hiểu rõ, muốn giúp thật đúng là không biết bắt đầu từ đâu.”
“ Chuyện khi còn sống ta cũng không nhớ được!”
Ralph hừ một tiếng, phảng phất như đang nói nếu có cái ký ức kia, hắn cũng sẽ không thế này.
“ Vậy bắt đầu từ ký ức cậu có đi! Không bằng chúng ta tận tình tâm sự, tôi tin sẽ rất có ích về sau!”
Từ phương diện nào cũng rất có ích. Penn lộ ra nụ cười mỉm chân thành tha thiết.
“……………..” Ralph chằm chằm nhìn người đàn ông đang cười một hồi lâu, sau đó mở miệng như thỏa hiệp.
“ Nói cho ngươi cũng vô phương. Ta năm làm Tử thần, chết như thế nào, tại sao lại thành Tử thần, ta cũng không biết!”
“ năm…”
Penn tính nhẩm một chút, ít ra y biết Ralph chết lúc nào, nhưng số người tử vong trong vòng một năm trên đất nước này làm sao mà đếm nổi, manh mối này có cũng như không.
“ Nếu như vậy, cậu cùng người kia quả thực không có quan hệ gì, lúc tôi mua nhà, chủ nhà vẫn còn sống.”
“ Thật sao?”
Ralph không có biểu tình gì trả lời, lúc này bồi bàn bưng rượu và món khai vị tới, để xuống, quan sát rồi lập tức rời khỏi.
“ Cuộc sống của Tử thần thế nào?”
Penn khui nút rượu ra, rót chất lỏng đỏ sẫm như máu tươi vào cái ly trước mặt Ralph, y đột ngột cảm thấy cổ họng hơi ngứa, nghĩ thầm chờ có cơ hội phải nếm chút xem máu Tử thần là hương vị gì.
“ Nhàm chán.”
Ralph nhanh chóng trả lời Penn, hắn thật sự cảm thấy như vậy chứ không phải đáp cho có lệ. Trước khi tiếp nhận nhiệm vụ phiền toái này, Ralph ngoại trừ thị giác cùng thính giác còn bình thường, các giác quan khác đều như đánh mất, hắn không cần ăn uống bài tiết, cũng không cần ngủ, không ngửi thấy không khí trong lành hay dơ bẩn, đương nhiên cũng không cảm giác được đau đớn. Ralph thường xuyên suy nghĩ, hắn rốt cuộc là thứ gì? Không sống không chết, chết hoàn toàn là có thể thoải mái hơn một chút sao, không cần phải trải nghiệm cái loại nhàm chán vô tận này.
“ Ha ha, xem ra chúng ta vẫn có chung một chuyện.”
Penn rót rượu cho mình, nâng ly lên chạm nhẹ miệng ly của Ralph một cái, tiếng vang trong trẻo thủy tinh chạm khẽ phát ra hết sức dễ nghe.
“ Gì?”
Ralph hoàn hồn do lời Penn nói, chuyển mắt đến chất lỏng trong ly, hắn vươn tay như bị hấp dẫn, đầu ngón tay tiếp xúc với thủy tinh lạnh mấy giây làm lòng hắn có chút xôn xao.
“ Làm thế nào vượt qua thời gian nhàm chán?” Penn cười hỏi.
Y nhìn Ralph cầm ly rượu nhấp nhẹ một chút, nháy mắt này, y cảm thấy không khí căng thẳng vẫn tồn tại giữa họ đột nhiên tan biến, thậm chí còn thấy được khóe miệng Ralph mang theo một chút ý cười! Penn nín thở vì ân điển bất ngờ này, đầu lưỡi phảng phất như cảm nhận được thứ mê dược mê hồn đoạt phách, nhưng y biết ngọn nguồn làm mình hưng phấn chính là đôi mắt màu lam nhạt còn mang ý cười nhưng đã không còn cảnh giác đó.
Sau khi Ralph đặt ly xuống bàn, hé miệng nhấp môi như thưởng thức dư vị, ánh rượu ướt át dưới ánh sáng làm Penn không thể kiềm chế giơ tay lên, y cảm thấy mình chính là bướm bay vào lửa, y đã đoán được hành động trừng phạt kế tiếp của Ralph, nhưng y không lo nhiều đến vậy.
Nhưng ngoài dự kiến, ngoại trừ lúc cánh môi ấm mềm của Ralph run lên khi tiếp xúc, thanh niên này lại không phản kháng hay dời thân thể! Chỉ mặc y vuốt ve khóe miệng hắn, Penn hầu như không thể hình dung tâm tình mình lúc này, ngay lúc y muốn tiến thêm một bước vuốt ve hai má Ralph…
“ Khục, vết bẩn trên khóe miệng ngài Ralph đã lau xong.”
Tiếng Edy làm hai người hồi phục tinh thần, Ralph rút mạnh thân thể ra sau, che miệng lại nhíu mày lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.
Cánh tay Penn lúng túng dừng giữa không trung, y quay đầu nhìn Edy tự đẩy xe món ăn tới – điệu bộ cười trên nỗi đau của người khác, trong lòng không khỏi thở dài.
“ Cậu thật sự có vẻ lên tay…”
“ Đương nhiên, sao có thể để anh dễ dàng thuận lợi như vậy? Há!”
Edy động tác nhanh nhẹn đặt mấy khay thức ăn còn bốc khói lên bàn ăn nho nhỏ, sau đó kéo một chiếc ghế dựa bên cạnh đến, ngồi xuống.
Penn cùng Ralph kinh ngạc nhìn món ăn ngoại quốc trước mắt, không đợi họ mở miệng thắc mắc, Edy liền chủ động lên tiếng.
“ Tôi suy nghĩ nửa ngày, cứ làm đồ ăn Ả rập đi, cái này là thịt cừu non nướng ‘kabab’ , gia vị nước sốt đều là tôi đặc biệt pha chế, còn bánh ăn kèm, cái này phải…”
“ Bàn đều đặt đầy rồi, muốn chúng tôi ăn thế nào?”
Penn cười gượng ngắt lời Edy đang giới thiệu hưng phấn, chút không khí tốt lành khó khăn lắm mới bồi dưỡng ra được đều bị người này phá nát.
“ Đương nhiên là dùng tay. À, ngài Ralph, ngài nhất định phải nếm thử, tôi đặc biệt đi tới thành phố bên Trung Đông học đấy!”
Edy kéo xe món ăn tới chính giữa y cùng Ralph, vừa ra hiệu Ralph rửa tay, vừa nhiệt tình dạy hắn làm sao lấy tay cầm đồ ăn.
Penn bất đắc dĩ tựa vào lưng ghế, thấy Ralph dưới sự thúc giục của Edy lộ ra vẻ mặt không muốn nhưng vẫn cẩn thận cầm một khối thịt dính đầy nước sốt trong dĩa, y âm thầm bật cười, quên đi, còn nhiều thời gian.
Bữa ăn trong không khí tràn ngập phong cách ngoại quốc sinh động đã kết thúc, đương nhiên vẫn là Edy nói, Penn và Ralph cùng ăn. Ralph uống một ngụm trà sữa Edy bưng tới, sau đó thở ra. Vị rất ngon, nhưng nếu không phải dùng tay bốc thì càng hoàn mỹ.
“ Mùi vị có được không? Ngài Ralph?”
Edy phấn khởi cực độ nhìn Ralph, dường như đang có ý xấu gì. Lúc Ralph nói rất ngon, chỉ không hiểu vì sao lại dùng tay bốc, Edy lập tức lộ ra nụ cười xấu xa.
“ Ngài Ralph, ngài có biết tại sao người Ả Rập dùng tay phải để ăn không? Là bởi vì bọn họ dùng tay trái… Ummh Ummh!”
Penn lập tức bịt kín miệng Edy ở thời khắc mấu chốt, y lau mồ hôi lạnh trong lòng, quả nhiên người này không có ý tốt! Dù người ta coi là bình thường, nhưng nếu Ralph biết lý do, chắc chắn sẽ đại khai sát giới! Y kéo Edy một mực giãy giụa trong ngực qua một bên, lặng lẽ ghé vào tai uy hiếp vài câu, sau khi Edy gật đầu bạt mạng mới buông ra.
“ Là tại sao?”
Tâm tình vui vẻ do thức ăn ngon lập tức biến mất sau khi Ralph thấy cảnh này.
“ Không có gì, ha ha, đúng rồi, tất cả mọi người ăn thỏa thích rồi, không bằng để tôi đàn cho nghe một khúc.”
Edy vội bay tới trước đàn dương cầm như chạy trối chết, sau khi thử âm, giai điệu thanh thúy ngọt ngào liền truyền vào tai họ.
“ Thật là..”
Penn cười khổ hạ giọng, y chuyển mắt trở lại trên người Ralph, Ralph đang nhìn phía đàn dương cầm, biểu tình trên mặt hắn đã biến mất, ngay cả ánh mắt cũng dần tối xuống, dường như tiếng nhạc thâm tình uyển chuyển này gợi lên hồi ức nào đó trong hắn. Lúc Penn tò mò đang muốn mở miệng hỏi, y đột ngột phát hiện bộ dạng đối phương dị thường, đôi mắt Ralph lại bắt đầu biến sắc đậm hơn, giống như hôm đó!
“ Edy, dừng lại!”
Penn lên tiếng ngăn Edy đánh đàn, Edy bị cắt ngang không biết ất giáp gì nhìn họ hỏi có chuyện gì, nhưng Penn căn bản không trả lời, toàn bộ sức lực y đều đặt trên biến hóa đột ngột này của Ralph.
Trong căn phòng rộng lớn tĩnh lặng, ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ của họ cũng có thể nghe thấy được, Ralph ngồi trên ghế dựa giống như một con búp bê không có sinh mệnh, chỉ có sắc thái lưu chuyển với biến hóa rất nhỏ trong con mắt hắn.
“ Ralph?”
Penn cẩn thận gọi một tiếng, y đã có chuẩn bị đối với cái người đã phát cuồng, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh về phía mình này.
Kebab : (còn được viết kebap, kabab, kebob, kabob, kibob, kebhav, kephav) là một món ăn sử dụng thịt nướng phổ biến tại Thổ Nhĩ Kỳ, Iran, Trung Á, Nam Á… Các món kebab rất đa dạng, thông thường sử dụng thịt cừu và bò, ngoài ra còn có gà, lợn, dê và cả cá, tôm cua. Những người Hồi giáo và Do Thái không sử dụng thịt lợn để làm kebab vì những lý do tôn giáo, nhưng kebab thịt lợn vẫn có thể tìm thấy ở Ấn Độ, Hy Lạp, Armenia… Theo chân những người di cư, các món kebab hiện nay rất phổ biến tại châu Âu.
Từ kabab (کباب) bắt nguồn từ tiếng Ả rập mang nghĩa gốc là thịt rán, không phải thịt nướng. Từ Ả rập này có khả năng bắt nguồn từ tiếng Aramaic כבבאkabbābā, có nguồn gốc là tiếng Akkadian kabābu có nghĩa là “đốt cháy”. Vào thế kỷ , kebab được định nghĩa là đồng nghĩa với tabahajah, một từ Ba Tư chỉ đĩa thức ăn có món thịt rán. Từ tiếng Ba Tư được đánh giá sử dụng nhiều hơn trong thời Trung Cổ. Từ Kebab đã được sử dụng thường xuyên trong các cuốn sách Thổ Nhĩ Kỳ chỉ những cục thịt làm từ thịt gà và thịt cừu. Chỉ ở thời kỳ Đế quốc Ottoman, kebab mang nghĩa shish kebab, trong khi đóshiwa` شواء là từ tiếng Ả rập chỉ thịt nướng. Kebab vẫn mang nghĩa gốc cho những đĩa thức ăn hầm như tas kebab. Tương tự như thế, kebab halla là đĩa thức ăn của người Ai Cập gồm hành và thịt bò được hầm cùng nhau.