Hứa Tiểu Minh cũng đang ở Doãn gia, Hứa gia và Doãn gia không tính là thế giao, chỉ có điều gần hai năm trở lại đây có hợp tác qua. Doãn Chính Công mời Hứa Hạng Hữu, bởi vì đây còn là “Gia yến” () cho nên Hứa Hạng Hữu cũng đưa vợ con tới.
( Tiệc gia đình. Ở đây mình không dịch ra mà để đấy cho nó có không khí hội nhà giàu)
Hứa gia vẫn vạch rõ ranh giới. Sản nghiệp của Doãn gia rất lớn, mời đến vô số người có quyền thế, Hứa Hạng Hữu không muốn trèo cao nên Hứa Tiểu Minh đương nhiên cũng sẽ không tiếp cận bất kì ai. Nó ở trong phòng đợi một lúc liền cảm thấy thực sự tẻ nhạt cho nên chạy ra ngoài.
Vừa ra tới nơi thì lại thấy cả người Doãn Tu Trúc ướt đẫm.
“Cậu… Làm sao thế?” Là bạn học nhiều năm như vậy, Hứa Tiểu Minh hiển nhiên biết việc Doãn Tu Trúc sợ nước, ướt thành cái dạng như vậy, chẳng lẽ bị rơi xuống nước sao?
Nó chạy vài bước tới, gấp gáp hỏi: “Cậu có cần gọi…” Người nhà tới đây không?
Hứa Tiểu Minh còn chưa nói xong thì đã nghẹn ứ như bị ai bóp cổ, cảm thấy sợ hãi không tài nào hình dung nổi.
Thiếu niên ở trước mắt mặc một cái áo đuôi tôm màu đen (), cả người đều thấm đầy nước lạnh làm cho tóc tai ướt đẫm. Vài sợi tóc dài dính bết lên trán làm tôn lên màu da trắng nõn càng ngày càng tái nhợt, tựa như toàn bộ huyết sắc đều bị rút khô, chỉ còn dư lại mặt tuyết lạnh như băng.
Hắn ngước mắt, đôi con ngươi đen so với bóng đêm càng sâu đậm hơn, phảng phất giống một cái động sâu không thấy đáy đem tất thẩy bao gồm cả ánh sáng nuốt chửng.
Hứa Tiểu Minh run một cái, có loại cảm giác sợ hãi như đang gặp quỷ.
“Đừng nói ra.” Doãn Tu Trúc khàn cổ họng mở miệng.
Hứa Tiểu Minh rất cơ trí, chỉ có thể liên tục gật đầu: “Được, được.”
Doãn Tu Trúc đi lướt qua nó. Thời điểm vai hai người sượt qua nhau, hơi nước lạnh như băng dưới đêm đông thấu xương nương theo không khí mỏng manh xông thẳng vào trái tim Hứa Tiểu Minh.
Ngay sau đấy, nó lại nghe được âm thanh của Doãn Tu Trúc. Lần này nhỏ hơn như là đang cảnh cáo nó: “Đặc biệt là đừng nói với Tề Mộ.”
Hứa Tiểu Minh đứng nghiêm, cứng ngắc gật đầu: “Được.”
Qua một hồi lâu, Hứa Tiểu Minh mới quay đầu lại, nó chỉ thấy được bóng lưng dần dần biến mất trong màn đêm. Trong nháy mắt đó, nó có cảm giác rằng Doãn Tu Trúc đang tiến vào bóng tối vô tận.
Kỳ nghỉ kết thúc, Tề Mộ vừa tan học liền chạy tới chỗ bàn học của Doãn Tu Trúc đầu tiên.
Ngồi cùng bàn Doãn Tu Trúc là một bạn gái, vừa nhìn thấy Tề Mộ tiến đến liền lập tức rời đi.
Tề Mộ lôi đồ vật để trong lồng ngực ra: “Cho cậu.”
Doãn Tu Trúc cúi đầu ho khan một tiếng.
Tề Mộ cau mày nói: “Tại sao lại bị cảm rồi?” Cậu đưa tay sờ trán hắn, “Phát sốt?”
Doãn Tu Trúc cầm lấy tay cậu đáp: “Không sao đâu”
“Cậu ốm thì về nhà nghỉ đi.”
“Sắp thi học kỳ rồi, tớ không muốn làm chậm trễ thời gian.”
Tề Mộ không tán thành: “Chắc chắn cậu sẽ lại được điểm, trễ tí thì có sao đâu”
Doãn Tu Trúc dừng lại, nói rằng: “Tớ không muốn về nhà.”
Lời này như đâm vào tim Tề Mộ, cậu lên tiếng: “Vậy tớ đi cùng cậu tới phòng y tế nghỉ ngơi.”
Khóe mắt Doãn Tu Trúc nhuộm chút ý cười: “Đừng làm trễ nải việc học của cậu đó.”
“Học hành cái quỷ gì, đi thôi.” Cậu kéo Doãn Tu Trúc ra bên ngoài.
Hứa Tiểu Minh đang ngồi cách hai dãy bàn học không nhịn được nhìn sang, nó bỗng nảy sinh hoài nghi rằng mấy ngày trước chính mình đã thấy ảo giác, làm sao mà lại nghĩ Doãn Tu Trúc đáng sợ được nhỉ? Cậu ta không phải vẫn như bình thường sao? Hiền lành, ngoan ngoãn, nghe lời Tề Mộ.
Ý niệm này mới vừa chợt lóe, Hứa Tiểu Minh liền cảm thấy một tầm mắt lạnh lẽo rơi trên người mình. Nó run run, bắt gặp khóe mắt mang ý cảnh cáo của Doãn Tu Trúc.
Hứa Tiểu Minh lập tức dựng thẳng sách giáo khoa lên, trong lòng vẫn còn sợ hãi: Đậu má, cậu ta sẽ không giết người diệt khẩu đúng không!
Tề Mộ cùng với Doãn Tu Trúc trốn học một tiết, cảm thấy mỹ mãn. Rất nhiều lần khi cậu trở về trường thì đều mang cho Doãn Tu Trúc đủ loại sô cô la, hiển nhiên đều là sô cô la rồi.
Doãn Tu Trúc không thích ăn nhưng lại rất yêu thích chúng. Bởi lẽ hắn biết rõ rằng đây là tâm ý của Tề Mộ —— cậu chỉ đơn thuần đem đồ vật mình thích nhất chia sẻ cho hắn mà thôi.
Tấm lòng này, hắn cực kì quý trọng.
Vào tiết bơi lội buổi chiều, Doãn Tu Trúc được lão Từ gọi vào trong phòng làm việc.
Từ Đức nghe thấy tiếng ho khan vô cùng nhẹ của hắn bèn hỏi: “Bị cảm sao?”
Doãn Tu Trúc đáp một cách gọn gàng dứt khoát: “Đã uống thuốc rồi ạ.”
Từ Đức: “Thầy có mấy bộ đề vốn muốn cho em làm một chút, bất quá thân thể em không thoải mái thì vẫn nên…”
“Không sao đâu ạ.” Doãn Tu Trúc trả lời, “Thầy cứ để em làm.”
Hắn không tới lớp bơi lội nên Tề Mộ có thể xuống nước chơi. Thật tốt!
Từ Đức do dự một chút: “Mấy đề này rất quan trọng, em chắc chắn là mình đủ sức làm không?”
Doãn Tu Trúc: “Không thành vấn đề ạ.”
Có lẽ bởi vì đang bị cảm mạo nên âm thanh có chút khàn khàn mà Từ Đức thì luôn cảm thấy có chỗ nào đấy không giống lắm. Hắn tựa hồ càng bình tĩnh hơn, cũng không như lúc trước cẩn thận dè dặt mà là quyết đoán hơn, có chủ kiến hơn.
Hắn quyết đoán cái gì cơ chứ?
Từ Đức không biết, bất quá mấy tập đề này vẫn đưa cho hắn làm.
Doãn Tu Trúc xem xét kĩ lưỡng đề bài sau đó tay nắm bút ngừng lại, Từ Đức liên tục nhìn chằm chằm vào hắn, tự nhiên chú ý đến điều đó, y đúng là sẽ không cho rằng Doãn Tu Trúc đang thấy đề bài khó, y hiểu thiếu niên ở trước mắt đây đã nhìn thấu cách giải.
Từ Đức vốn đã chuẩn bị giảng giải cho hắn, ấy vậy mà Doãn Tu Trúc cái gì cũng không hỏi. Hắn viết, ngòi bút nhỏ và trơn lộ ra đường cong xinh đẹp, tạo thành từng chữ Hán hoàn mỹ.
Nếu như nói mỗi lần Tề Mộ Mộ viết chữ là lại không dám nhìn thẳng, thì khi thấy Doãn Tu Trúc viết cũng tương tự.
Một là không nỡ nhìn thấy giấy bút bị nét chữ như gà bới phá hỏng, một là chẳng nỡ nhìn nét chữ đẹp vô cùng kia ở trên tấm giấy không xứng đáng với giá trị của nó!
Từ Đức cảnh đẹp ý vui nhìn chăm chú cả một tiết cho đến lúc Doãn Tu Trúc nộp bài thi.
Ba tờ bài thi, bốn mươi phút đã làm xong, càng chết hơn nữa chính là tất cả đều đạt điểm tối đa, đến một dấu chấm câu sai cũng không có.
Từ Đức cầm ba tờ bài thi lên xem đi xem lại: “Giỏi, rất giỏi!”
Doãn Tu Trúc buông bút xuống, yên tĩnh ngồi ở đó.
Từ Đức dừng lại, thẳng thắn nói: “Đây là bộ đề thi sơ trung, chỉ cần có thể trả lời đúng % là em đã có thể nhảy lớp được rồi.”
Hiện tại Doãn Tu Trúc đã đạt %.
Doãn Tu Trúc nhìn về phía y: “Thầy ơi, em muốn ở lại lớp chúng ta ạ”
Nghe hắn nói như vậy, Từ Đức thậm chí ngay cả một chút bất ngờ cũng đều không có, trong lòng còn xuất hiện ý niệm quả nhiên là thế.
Từ Đức vì hắn mà suy nghĩ, vẫn nói ra điều nên nói: “Trường học của chúng ta trước đây không cho phép lớp nhảy lớp, vẫn chú trọng đến toàn bộ phương vị tố chất trưởng thành hơn. Sau lớp thì không phải nghĩ đến vấn đề này nữa vì thầy tin rằng em có thể tự lo cho bản thân mình nên việc nhảy lớp đối với em mà nói là lựa chọn rất tốt.”
Doãn Tu Trúc lắc đầu, lặp lại câu trả lời: “Em muốn ở lại lớp chúng ta.”
Từ Đức cân nhắc một chút, nói tiếp: “Nếu như em nhảy lớp thì chắc chắn cha của em sẽ…”
Y còn chưa dứt câu, Doãn Tu Trúc đã cắt lời: “Em không học vì ông ấy.”
Từ Đức sợ run lên, muốn nói bao nhiêu thứ thì giờ không thốt ra được cái nào cả —— trong lòng y rất mâu thuẫn, một mặt không hy vọng Doãn Tu Trúc nhảy lớp, bởi vì đứa nhỏ này tính tình lầm lì, nếu phải thay đổi hoàn cảnh mới thì sợ không thể thích ứng nổi. Mặt khác, y lại hy vọng Doãn Tu Trúc nhảy lớp, con cái có thành tích ưu tú như vậy cha mẹ nào lại không cao hứng cho được? Đứa trẻ này còn nhỏ, có thể được cha mẹ để ý tới cũng sẽ cảm thấy tự tin thêm một chút.
Bất quá Doãn Tu Trúc đã sớm có chủ ý, hắn vừa mở miệng liền từ chối. Sở dĩ ngồi làm thật tốt mấy bài thi này chỉ là do tôn trọng Từ Đức.
Từ Đức khẽ thở dài: “Em là vì Tề Mộ đúng không?”
Doãn Tu Trúc không do dự mà gật đầu: “Vâng ạ.”
Từ Đức nói: “Hiện tại thành tích của Tề Mộ rất tốt. Thầy sẽ để ý tới em ấy nhiều hơn, em không cần lo đâu.”
Nhắc đến Tề Mộ, trong mắt của hắn tựa hồ mới có chút ánh sáng, hắn đáp: “Không phải cậu ấy không thể rời xa em, mà là em không thể rời khỏi cậu ấy.”
Một câu nói này khiến cho Từ Đức ngây ngẩn cả người, trong nháy mắt y đột nhiên nảy ra một suy nghĩ vô cùng đáng sợ
Doãn Tu Trúc đối với Tề Mộ…
Không…Từ Đức dứt khoái phủ định, một đứa trẻ thì biết cái gì cơ chứ? Doãn Tu Trúc chỉ là thấy cô đơn, có được một người bạn như Tề Mộ cũng giống như nắm được một khúc gỗ nổi trên đại dương mênh mông, không có cách nào buông tay.
Nghĩ tới đây, Từ Đức không hiểu sao lại đau lòng, hắn ôn tồn nói: “Thế cứ như vậy đi, cũng tốt.”
Doãn Tu Trúc trở về, Từ Đức cẩn thận thu hồi ba tờ bài thi chỉ có thể dùng hoàn mỹ để hình dung—— là đúng hay sai đây?
Từ Đức cảm thấy bản thân y không sai, nhảy qua lớp và được gọi là thần đồng nhí thì sao? Cái Doãn Tu Trúc thiếu chính là một môi trường ổn định.
Nhảy lớp đối với Tề đại ca mà nói nằm ở một le vồ vô cùng khác biệt, không có chút liên quan gì tới cậu cả.
Cậu căn bản không biết Doãn Tu Trúc vừa đi làm bài thi, càng không biết Doãn Tu Trúc vừa từ chối cái gì, cậu từ lớp bơi lội trở về liền hỏi hắn: “Lão Từ không bắt nạt cậu chứ?”
Doãn Tu Trúc ngửa đầu liền thấy mái tóc ướt sũng của cậu, hắn vừa lắc đầu vừa cầm khăn để cho cậu lau tóc: “Thầy giáo Từ đối xử với tớ rất tốt.”
Tề Mộ ghét nhất là lau tóc, cậu đơn giản là trực tiếp nằm úp sấp xuống, cánh tay buông thõng xuống bàn học, chỉ chừa lại cái đầu hướng về phía Doãn Tu Trúc.
“Cả ngày toàn cho cậu làm thêm đề, cái này gọi là tốt với cậu sao?”
“Làm bài tập rất thú vị.”
Tề Mộ gào thét: “Thú vị cái quỷ ấy!”
Doãn Tu Trúc cười cười.
Tề Mộ đầu không chú tâm, mới nói mấy câu đã lảng sang chuyện khác: “… Tóc tai thật là phiền phức, tớ muốn để đầu trọc cơ.”
Doãn Tu Trúc dừng tay, đáp: “Như thế này rất đẹp mà” Tóc Tề Mộ vừa mềm vừa ngắn, lau khô xong cả đầu sẽ xù lên. Chính cậu thì thấy rất phiền nhưng Doãn Tu Trúc lại thích vô cùng.
Tề Mộ đảo mắt, cười hì hì nói: “Cậu cảm thấy đẹp lắm sao?”
Doãn Tu Trúc: “Ừ, rất đẹp.”
“Vậy được ” Tề Mộ đắc chí, “Sau này việc lau tóc giao hết cho cậu!”
Doãn Tu Trúc: “…”
Trong mắt Tề Mộ thì Doãn Tu Trúc đang không biết nên làm thế nào cho phải, nhưng thật ra hắn chỉ đang bị sự vui sướng làm cho thất thần.
Tề Mộ cười ha ha: “Cứ quyết định như vậy đi, cậu đừng có lười biếng đấy!”
Doãn Tu Trúc thật lâu sau mới nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhẹ nhưng vô cùng thật lòng: “Ừm.”
——Làm sao lại lười biếng được, hắn sẽ vui vẻ chịu đựng.
Đông đi xuân tới, hạ về thu đến, nháy mắt đám củ cải nhỏ đã lớn thành một tốp thiếu niên choai choai, cũng sắp đến lúc thi tốt nghiệp lớp .
Từ tiểu học lên sơ trung, không có tí hồi hộp nào cả.
Tiểu học Quốc Thụy có cả trường sơ trung, đơn giản là mọi người cùng nhau chuyển phòng học tới nơi khác, tiếp tục học tập cho giỏi.
Bất quá cũng có chỗ mới mẻ, sơ trung mở đợt chiêu sinh rộng rãi, không chỉ dừng lại ở tiểu học Quốc Thụy mà còn chiêu mộ không ít học sinh ở các trường tiểu học khác. Đi theo con đường giáo dục bắt buộc, không còn là nơi bồi dưỡng tinh anh với các khoản chi phí khổng lồ nữa.
Nguyên nhân chủ yếu là lên sơ trung, tiểu học Quốc Thụy có không ít đứa trẻ trực tiếp xuất ngoại, số lượng học sinh thuộc sơ trung bị thiếu hụt nên đơn giản là mở đợt chiêu sinh.
Tề Mộ không quan tâm những thứ này, cậu không ra nước ngoài, Doãn Tu Trúc cũng vậy, như thế là được rồi.
Cái cậu quan tâm hơn chính là…
“Quyết định vậy nhé.” Tề Mộ từ đằng sau chọt Doãn Tu Trúc một cái “Nghỉ hè chúng ta sẽ đi trại hè.”
Đợi cả một cấp tiểu học, cuối cùng cũng đến ngày hôm nay.
Doãn Tu Trúc đứng dậy, ngồi bên cạnh hắn làm bài: “Ừ, cứ quyết định vậy đi.”
Tề Mộ không thèm làm bài, cậu nghiêng đầu đánh giá Doãn Tu Trúc: “Tại sao tớ lại có cảm giác cậu cao hơn tớ nhỉ?”
Doãn Tu Trúc buông lỏng cây bút, quay đầu nhìn cậu: “Có sao?”
“Đứng lên” Tề Mộ bắt nói, “Tụi mình so thử”
Doãn Tu Trúc cười cười, ôn tồn đáp: “Được.”
Hắn ngồi dậy, Tề Mộ nhìn xong nhủ thầm: em gái nhỏ của tui sao lại không có một chút dáng vẻ dễ thương nào vậy?
Lại còn đẹp trai mới đau chứ.
Tác giả có lời muốn nói: Làn da sô cô la của Tề Mộ muốn được lên sân khấu.
Không nỡ Doãn – tới thời kỳ trưởng thành – Tu Trúc.