Phương Thức Thu lại mơ thấy bàn tay ấy.
Cậu tựa vào lòng ngực ấm áp, bàn tay từng mang đến viên thuốc và nước ấm cho cậu đang lướt nhẹ trên sống lưng gầy guộc, dịu dàng vỗ về tấm lưng run rẩy.
Đó là bàn tay của người phụ nữ câm, không còn bị băng bó, không còn bị băng giá cắt xé, yếu ớt nhưng lành lặn.
Cơn sốt thiêu đốt dây thần kinh dần rút đi, trái tim hoảng loạn bất an trở lại bình yên. Phương Thức Thu muốn mở mắt ra nhìn người phụ nữ ấy, nhưng mí mắt sưng húp nặng trĩu, dính chặt vào nhau không tài nào mở ra được.
Cậu đã ngủ rất lâu, khi tỉnh lại lần nữa, người phụ nữ câm đáng lẽ vẫn nằm bên cạnh cậu đã biến mất.
Ngọn lửa trong lò sưởi đã tắt từ lúc nào, không còn nhìn thấy tia lửa lóe sáng trên đống than hồng, cả căn biệt thự rộng lớn chìm trong tĩnh lặng, không một tiếng động, chỉ còn tiếng gió rít len lỏi qua khe cửa.
Người phụ nữ câm không còn trong biệt thự, Phương Thức Thu tựa người vào lò sưởi còn vương hơi ấm, trong lòng rối bời suy đoán về nơi cô đã đến.
Cô ấy đã hứa với cậu sẽ không bỏ đi, có lẽ chỉ là hết củi, ra ngoài kiếm thêm thôi.
Phương Thức Thu co ro trong góc phòng, cuộn tròn trong tấm chăn mỏng, đầu ngón tay miết trên lớp lông xù khô ráp, bỗng chạm phải một cục cứng.
Chiếc chăn đã lâu không được giặt giũ, lớp vải bám đầy mủ máu tỏa ra mùi hôi tanh tưởi, những sợi lông xù dính chặt vào nhau bởi thứ dịch khô cứng, mất hẳn tác dụng giữ ấm.
Hơi ấm từ lò sưởi dần tan biến, gió lạnh luồn qua khe cửa, hung hăng cuộn trào trong căn phòng trống rỗng. Tiếng ồn ào quen thuộc lại vang lên trên đỉnh đầu.
Gió từ cánh quạt trực thăng thổi tung tuyết, đập vào cửa sổ kính ken két, những tấm kính rung lên bần bật như sắp rơi xuống.
Phương Thức Thu lấy chăn che kín đầu, cuộn tròn người trên sàn nhà.
Tiếng trực thăng lần này nghe có vẻ khác trước, nhưng cũng chẳng khác biệt là bao, dù sao cũng không phải đến vì họ, sẽ không đưa họ rời khỏi nấm mồ hoang lạnh giá này.
Phương Thức Thu bịt chặt tai, cơ thể cuộn tròn run lên bần bật.
Đừng nghe, đừng nghĩ nữa.
Chỉ cần không hy vọng, sẽ không còn đau khổ.
Chiếc trực thăng lượn vòng trên khu rừng thông cuối cùng cũng rời đi như ý nguyện của Phương Thức Thu.
Vùng đất hoang vu trở lại tĩnh lặng, Phương Thức Thu chui ra khỏi tấm chăn.
Tiếng ồn ào chói tai của chiếc trực thăng vẫn còn văng vẳng bên tai, tiếng tim đập dồn dập như tiếng trống trận, lấn át mọi âm thanh khác.
Không còn nghe thấy động tĩnh gì trong phòng, Phương Thức Thu bỗng chốc cảm thấy sợ hãi, muốn xuống lầu tìm người phụ nữ câm.
Cậu vịn vào lò sưởi đứng dậy, cất con dao nhỏ mà người phụ nữ câm để lại vào túi, tập tễnh bước ra khỏi phòng, tiến về phía cầu thang.
Khác với căn phòng trống trơn, cầu thang là nơi bừa bộn nhất trong căn biệt thự.Lan can gỗ bị đập phá tan hoang, để lộ những đầu gỗ nhọn hoắt, tay vịn gần như đứt lìa, chỉ cần chạm nhẹ cũng sẽ rung lên dữ dội.
Phương Thức Thu không thể tự mình đứng vững, lại sợ bị tay vịn lỏng lẻo hất ngã, chỉ đành ngồi xổm xuống, bám vào thành cầu thang, chậm rãi di chuyển từng bậc một.
Bàn chân cậu chi chít vết tê cóng, mỗi bước đi trên bậc thang đều khiến những vết thương nhức nhối, ngứa ngáy. Cứ đi được vài bậc, cậu lại phải dừng lại nghỉ ngơi một lúc.
Khi cậu đặt chân đến bậc thang cuối cùng, cánh cửa lớn phía xa bỗng nhiên bị ai đó đập mạnh.
Phương Thức Thu giật mình hốt hoảng, ngã nhào từ trên cầu thang xuống, lưng đập mạnh xuống nền đất, mắt cá chân bị đè nặng phát ra tiếng "rắc" thanh thúy, cơn đau nhói lan ra từ khớp xương.
Nhưng cậu nào còn tâm trí đâu mà bận tâm đến cơn đau trên người, vội vàng bò lồm cồm vào góc khuất cạnh cầu thang, hai tay nắm chặt lấy con dao nhỏ đã mẻ.
"Rầm rầm—"
Sinh vật bên ngoài ra sức đập cửa, cánh cửa ọp ẹp như sắp vỡ tung.
Phương Thức Thu trốn trong góc khuất, con dao nhỏ trên tay run lên bần bật.
Cậu quá sợ hãi, bộ não căng thẳng đến mức tưởng tượng ra đủ loại sinh vật gớm ghiếc ẩn nấp bên ngoài cánh cửa. Đó có thể là một con thú hoang hung dữ, đang đói khát, sẽ phá tan cánh cửa lao vào vồ lấy con mồi tội nghiệp, moi tim móc gan, gặm nhấm thân xác ghê tởm của cậu.
Ảo giác đáng sợ hòa lẫn với cơn đau trên cơ thể, tạo thành nỗi thống khổ day dứt, giày vò cậu.
Phương Thức Thu thậm chí còn cầu xin những vị thần linh không tồn tại, cầu mong sinh vật ngoài kia không phải loài mèo hoang thích hành hạ con mồi, hãy cắn đứt cổ họng cậu, kết liễu cậu một cách nhanh chóng.
Cậu đã chịu đựng quá đủ rồi, hãy để cậu thoát khỏi cơn ác mộng này đi.
Tiếng đập cửa kéo dài một lúc rồi đột ngột im bặt.
Cánh cửa không còn rung lên bần bật nữa, thay vào đó là một âm thanh kỳ lạ, giống như tiếng ma sát giữa cao su và tuyết.
Phương Thức Thu giật giật khóe miệng, ôm chặt con dao, cười chua chát.
Hóa ra ngoài ảo giác, cậu còn bị ảo giác thính lực nữa, vậy mà lại nghe thấy tiếng bước chân của ai đó đang đi trên tuyết, tưởng tượng ra sự xuất hiện của con người.
"Có ai ở nhà không?" Sinh vật bên ngoài lên tiếng gọi.
Nụ cười trên mặt Phương Thức Thu đông cứng lại ngay khi giọng nói vang lên, con dao nhỏ trên tay rơi xuống đất "choang" một tiếng.
Đó là giọng nói của con người, là một người đàn ông trẻ tuổi.
Nhưng không phải Lương Minh.
Liệu người này có phải đến để cứu cậu hay không?
Phương Thức Thu không phân biệt nổi đó là ảo giác hay hiện thực, ngẩn người ngồi im tại chỗ. Như thể nhận ra suy nghĩ của cậu, người đàn ông bên ngoài lại gõ cửa một lần nữa.
"Xin chào!" Anh ta nói bằng tiếng Anh bập bẹ.
"Cho hỏi có ai ở nhà không?"
Người đàn ông bên ngoài không ngừng gọi, Phương Thức Thu như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, loạng choạng bò đến bên cửa.
Cậu bám hai tay vào nắm cửa, dồn hết trọng lượng cơ thể ấn xuống.
Cánh cửa bật mở, ánh sáng chói chang tràn vào trong. Phương Thức Thu mất đà ngã ngửa ra sau.
Cậu đã chuẩn bị tinh thần cho cú ngã đau điếng, nhưng lưng cậu lại tựa vào một vật thể lạnh lẽo, không hề có cảm giác đau đớn như dự đoán.
Nước mắt trào ra, nhòa đi tầm nhìn, Phương Thức Thu không nhìn rõ người đàn ông trước mặt, chỉ thấy một bóng đen đỏ rực lắc lư trước mắt.
Người đàn ông nói gì đó bằng một ngôn ngữ xa lạ mà Phương Thức Thu không hiểu, bàn tay ấm áp của anh ta nắm lấy mắt cá chân và cổ tay cậu, sau đó chạm vào chiếc vòng cổ trên cổ cậu.
Chiếc vòng cổ được làm từ chất liệu đặc biệt siết chặt lấy cổ họng mảnh khảnh của Phương Thức Thu, càng siết chặt hơn sau mỗi lần cậu ho khan, nôn ọe, đã in hằn vào lớp da thịt mỏng manh. Chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng đủ khiến cậu đau đớn.
Phương Thức Thu tuyệt vọng nhắm chặt mắt.
Bàn tay người đàn ông khựng lại, không chạm vào chiếc vòng cổ nữa, mà trực tiếp bế cậu lên, bước nhanh về phía rừng thông.
Phương Thức Thu tựa vào lòng người đàn ông, nước mắt theo đó mà trào ra. Tầm nhìn của cậu dần trở nên rõ ràng hơn.
Cậu nhìn căn biệt thự ngày càng xa dần, trong lòng chợt nhớ đến người phụ nữ câm bặt vô âm tín.
"Chờ… Chờ đã!"
Người đàn ông dừng bước, siết chặt cánh tay đang ôm lấy Phương Thức Thu.
Phương Thức Thu muốn nhờ người đàn ông tìm kiếm người phụ nữ câm mất tích, nhưng vì đã lâu không giao tiếp với ai, cậu không thể nào diễn tả được ngoại hình của cô.
"Còn… Còn một người nữa… ở cùng với tôi!"
"Cô ấy… Cô ấy không nói được… Tay và chân đều… đều bị băng bó…"
Giọng nói khàn đặc nghẹn ngào trong cổ họng, phát ra những âm thanh đứt quãng, khó nghe.
Người đàn ông im lặng một lát, rồi hỏi: "Là phụ nữ châu Á giống cậu sao?"
Tia hy vọng lóe lên trong mắt Phương Thức Thu, cậu định hỏi về tung tích của người phụ nữ câm, nhưng người đàn ông đã dời mắt đi.
"Cô ấy bị thương, đã được đưa xuống bệnh viện dưới chân núi điều trị rồi."
Người đàn ông không dừng lại lâu hơn nữa, tiếp tục ôm Phương Thức Thu đi sâu vào rừng thông.
Rừng thông bên cạnh biệt thự rậm rạp và rộng lớn, tuyết phủ dày đặc dưới gốc cây. Người đàn ông ôm Phương Thức Thu đi theo dấu chân lúc đến, cuối cùng cũng đến được bìa rừng trước khi mặt trời lặn.
Mùa hè, bãi đá ngầm lộ ra những tảng đá gồ ghề, góc cạnh sắc nhọn. Trực thăng cứu hộ không thể hạ cánh, chỉ có thể đậu ở khu vực bằng phẳng cách đó không xa.
Phương Thức Thu nằm trên vai người đàn ông, từng chút, từng chút một tiến gần hơn đến chiếc trực thăng. Rừng thông và bãi đá không còn cản trở bước chân ra đi của cậu nữa, căn biệt thự đổ nát bị bỏ lại phía sau.
Cuối cùng cậu cũng có thể rời khỏi nơi này.
Phương Thức Thu đang chìm đắm trong niềm vui tự do sắp tới, khi bước chân cậu tiến gần hơn đến vùng đất tuyết rộng mở, bất chợt một mảng màu đỏ lọt vào tầm mắt.
Cậu quay đầu lại, một màu đỏ thẫm bao trùm lấy tầm nhìn.
Vùng đất bằng phẳng phủ đầy tuyết trắng bị nhuốm một màu đỏ rực như máu, xung quanh là những chấm đỏ li ti bắn tung tóe, mùi tanh nồng thoang thoảng trong không khí, giống như một bức tranh thủy mặc đỏ tươi được vẽ bởi một họa sĩ tài ba.
Nụ cười trên môi Phương Thức Thu vụt tắt.
Cậu không dám nghĩ kỹ đó là thứ gì.
Là màu vẽ sao? Hay là máu?
Hay chỉ là ảo giác của cậu?
“Đừng nhìn.”
Người đàn ông đưa tay che mắt Phương Thức Thu lại.
Tầm nhìn bị che khuất, chỉ còn lại một màu đỏ chói mắt in hằn trên võng mạc.
Phương Thức Thu không biết đó là máu của ai.
Có phải là của Lương Minh không?
Hay là của người phụ nữ câm?
Chắc là của loài động vật nào đó thôi.
Phương Thức Thu được dìu lên trực thăng, người ta đắp cho cậu một chiếc chăn giữ ấm khô ráo và sạch sẽ.
Cậu cố kìm nén mong muốn quay đầu lại, không dám nhìn về phía vùng đất tuyết đỏ thẫm ấy nữa.